Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 255: Dã tâm



Bản Convert


Trung Quốc nói chung hay Tống quốc lúc này mạnh nhất là gì? Luôn luôn vẫn là đông người cùng đất rộng, đây là lợi thế khiến cho bất kì đối thủ nào cũng phải dè chừng và đau đầu.

Đã có bao nhiêu bài học về quân sự cho thấy được khi xâm chiếm một lãnh thổ rộng lớn sẽ vất vả ra sao. Chỉ cần nhìn Phát Xít Đức đã đứng hình ra sao khi đội thiện chiến và hiện đại bậc nhất thời đại của họ thâm nhập sâu vào Liên Xô và ăn quả đắng ở nơi này. Chẳng cần nói đâu xa, tại Đại Việt cũng có trường hợp tương tự lần thứ 3 quân Nguyên xâm lược nhà Trần, diện tích lãnh thổ Đại Việt cũng chẳng lấy gì làm to lớn nhưng quân chủ lực nhà Trần chốn đông chốn tây lạng lách đánh võng và dấu được chủ lực của nhà Nguyên sau đó chờ đợi quân Nguyên kiệt quệ thì quay lại phản công mà đánh giết.

Người Tống lúc này đang dùng chiến thuật tương tự để áp dụng với quân Liêu Đông. Về sức mạnh thì người Tống tự biết mình không thể kháng cự lại đội quân đông đảo kỵ binh được trang bị đến tận răng của Ngô Khảo Tước Liêu Đông Vương. Cho nên họ chọn sách lược lừa cho quân Liêu Đông vào sâu nội địa, chia cắt, tiêu hao. Sau đó chủ lực quân Tống dấu thật sâu sẽ tung đòn quyết định với vũ khí mạnh nhất của mình để đập tan Liêu Đông quân.

Nói chung người Hoa Hạ thời nào cũng có những nhà quân sự tài ba, không chỉ Hoa Hạ mà dân tộc nào cũng có vậy. Điển hình của thời này ở phe Đại Tống đó chính là Quách Quỳ một vị tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc với người Liêu . Trong tay Quách Quỳ cũng không thiếu chiến binh kỵ mã người Khương vốn cũng là dân du mục thạo nghề dã chiến.

Thành Hàm Đan, trung tuần tháng sáu.

Thật không thể ngờ nổi đại quân Đại Tống lại bí mật tụ tập nơi này có tới 20 vạn trải dài từ An Dương tới Hàm Đan.

Thành Hàm Đan và cả An Dương nằm ở phía Bắc của sông Hoàng Hà bên cạnh dãy núi Tây Sơn hùng vĩ chia cắt Phủ Sơn Tây và Phủ Hà Nam.

Không phải quân Tống lập hàng phòng thủ ở dọc sông Hoàng Hà ư tại sao họ lại xuất hiện nơi này, số lượng lại lên tới 20 vạn đại quân.

Lúc này Quách Quỳ đang ngồi trong trướng bồng mà quan sát sa đồ trận địa.

Ông ta được điều cấp tốc từ phía Nam về phương Bắc sau khi nghe tin Liêu Đông chuẩn bị tiến đánh Đại Tống . Lúc này Triệu Tiết là người nắm binh quyền ở Giang Tô quyết chiến cùng Vương Thị. Không thể không nói Đại Tống lúc này quân sự khá bại hoại nhưng họ vẫn có thực lực rất mạnh. Vừa đối kháng cùng Vương thị ở phương Nam vừa chiến cùng Đại Liêu ở Thái Nguyên lại còn có thể dư một hơi tính vật lộn cùng Liêu Đông.

Quách Quỳ lúc này đang cùng chúng tướng ngồi trong quân doanh vẻ mặt cực phức tạp nhìn vào sa đồ. Dân tộc nào cũng có anh hùng, dân tộc nào cũng có anh những nhà quân sự lỗi lạc, nếu thời này phía Đại Việt có những chiến tướng lừng danh như Lý Thường Kiệt và Lý Kế Nguyên thì bên Đại Tống cũng có những danh tướng như Quách Quỳ - Triệu Tiết.

Nếu nhận định một cách công bằng thì Quách Quỳ trình độ quân sự không thua kém Lý Thường Kiệt một chút nào, cho dù trong lịch sử thì Quách Quỳ thua trận Lý Thường Kiệt vì nhiều yếu tố khách quan là chính. Trong lịch sử Quách Quỳ chưa từng thua một trận nào từ lúc tiến quân vào đất Đại Việt , tất nhiên một phần yếu tố chủ yếu là quân Tống lúc bấy giờ quá đông đảo. Nhưng không thể phủ nhận tài cầm quân của ông ta. Có thể cánh quân của Triệu Tiết ở phía Tây có thắng có bại có những lần bị quân Đại Việt chọc thủng, nhưng cánh quân phía Đông của họ Quách chưa một lần thất trận. Bên cạnh đó tên này còn có thể chém chết hai vị vương gia của Đại Việt đó là Lý Chiêu Văn và Lý Hoàng Chân.

Trong tình thế lương thực thiếu thốn, không có thủy binh hỗ trợ nhưng trận Như Nguyệt nếu nhìn một cách công bằng thì quân Đại Việt ở thế yếu hoàn toàn, nếu không có lực lượng dân chúng khổng lồ ở hậu phương hỗ trợ thì phòng tuyến này khả năng không thể trụ vững trước những đợt tấn công như vũ bão của Quách Quỳ. Mà thực tế thì cũng có một vài lần họ Quách đã thành công vượt sông và đe dọa chọc thủng phòng tuyến của quân Lý Thường Kiệt .

Quách Quỳ chỉ có thể dừng bước và rơi vào tình thế dằng co với Lý Thường Kiệt khi mà lương thảo, sĩ khí của quân Tống hạ thấp sau chuỗi ngày dài chinh chiến xa nhà. Thêm vào đó dịch bệnh, không quen khí hậu của Đại Việt cũng là nguyên nhân khiến cho quân Tống kiệt quệ. Nhưng họ Quách quyết định rút quân trong danh dự tránh một trận đồ sát khi tình trạng của quân Tống còn chưa tới đáy. Mọi hành động trên đều chứng minh một chuyện Quách tướng là một người không hề đơn giản.

Tất nhiên về mặt quân sự thì Quách Quỳ và Lý Thường Kiệt có thể so sánh một tám một mười, nhừng về mặt chính trị cùng tầm nhìn xa thì họ Quách đã kém xa vị tướng họ Ngô, đó chính là nguyên nhân quân Tống phải chịu thất bại ở Đại Việt mặc dù quân số đông đảo hơn, vũ trang tốt hơn.

Điểm hơn người của Lý Thường Kiệt là biết chọn vị trí thật tốt để lập phòng tuyến. Lý Thường Kiệt không chọn các vùng biên trấn như Quảng Nguyên và Bắc Lạng, Móng cái làm phòng tuyến vì ông ta đã đoán chắc lòng người ở thổ dân khê động đã lung lay. Lựa chọn chiến trường nơi này là một sự mảo hiểm vô cùng lớn đối với Đại Việt lúc đó.

Thêm vào nữa nếu lựa chọn chiến trường dàn trải ở một khu vực biên giới rộng lớn đồng nghĩa việc vận lương thảo, khí giới đến những nơi này là không thể nào dễ dàng. Cho nên Nhu Nguyệt mới được chọn là phòng tuyến chính của quân Đại Việt . Một quyết định táo bạo gây nhiều tranh cãi trong triều đình Đại Việt lúc đó.

Nhưng Lý Thường Kiệt khi đó một mình lực bàn chúng nghị mà ấn định thành lập Như Nguyệt phòng tuyến. Chỉ vì Lý Thường Kiệt hiểu quá rõ sức mạnh thủy quân Đại Việt là hơn Tống quá nhiều, thêm vào đó danh tướng Lý Kế Nguyên cũng là một nhân vật hải chiến kiệt suất. Chính vì lẽ đó lấy trường thắng đoản đã được vị tướng họ Lý tính toán tỉ mỉ. Có thế nói Lý Thường Kiệt hơn hẳn họ Quách về tầm nhìn vĩ mô và lâu dài.

Nói nhiều như vậy chỉ để chứng minh rằng Quách Quỳ không phải là yếu như trong lịch sử Đại Việt miêu tả, ông ta là một danh tướng mạnh mẽ nhất là kỹ thuật tác chiến kỵ bộ hỗn hợp. Vị này chính là một trong những cây định hải thần trâm của Đại Tống ở phương bắc chống lại Đại Liêu và Tây Hạ.

Nhưng điều gì đã khiến cho danh tướng này mặt mày đăm chiêu nơi quân sự chướng?

“ Mọi người ở đây cho ý kiến thôi, lần này quân Liêu Đông hành động khác hẳn với những đạo quân du mục trước đây. Một là kẻ cầm quân Liêu Đông thực sự bất tài, khả năng khác thì người này đang ẩn dấu sát cơ mà chúng ta chưa nhìn thấu”

Quách Quỳ ngồi đó, ngương mặt cương nghị, hàm râu quai nón rậm rạp không làm ông ta trở nên lôi thôi mà ngược lại còn khiến ông ta thêm vẻ uy vũ. Tuổi quá tứ tuần nhưng họ Quách thân thể quắc thước khôi ngô và tràn đầy sức mạnh. Ông ta đầy đủ dáng vẻ của quân nhân nhưng hai mắt đặc biệt sáng ngời ánh lên trí tuệ.

“ Khởi bẩm tướng quân, mạt tướng cũng có suy nghĩ đồng dạng. Lần này quân Liêu Đông sáo lộ khác hoàn toàn trước đây, nhưng sự thật là đám này đang rơi vào đúng bẫy rập mà chúng ta tạo ra” Phó tướng Vương Khôn lúc này bày tỏ ý kiến của mình.

“ Vương tướng quân nói chí phải, theo mạt tướng thì quản gì mục đích của bọn này, chỉ cần chúng ta vọt lên phía trước chiếm đóng tường thành cắt đứt hậu phương tiếp tế của chúng là đủ.” Một vị Thiên Tướng Đại Tống lên tiếng.

“ Theo mạt tướng thì chúng ta vẫn nên tiến về U Châu nhanh nhất có thể”

Quách Quỳ lắc lắc đầu do dự.

“ Liêu Đông mặc dù mới lập quốc nhưng bọn họ đều là người Đại Liêu trước đây, cách tác chiến của người Đại Liêu thì mọi người đều hiểu rõ. Bọn họ sẽ không dễ dàng mắc bẫy như vậy.”


“ Quách tướng quân lo lắng thái quá rồi. Đạo quân Liêu Đông này chỉ có ba vạn kỵ, theo thông lệ thì một nửa trong số đó phải là phụ binh vận chuyển lương thảo. Chúng ta đã di dời hết lương thực cùng trâu bò dê vào thành trì hoặc dời về bờ Nam sông Hoàng Hà. Điều này có nghĩa là bọn Liêu Đông này rất khó có thể cướp được lương thực tại chỗ”

“ Quân Liêu Đông tiên phong thực tế chỉ có hơn một vạn là chiến đấu binh , chúng ba lần phân binh mỗi lần 2 vạn thì chủ lực không còn quá một vạn. Điều này là lợi thế không thể nhiều hơn để chúng ta vòng lên phía bắc cướp lấy Trường Thành, chỉ khi có Tường Thành trong tay thì chúng ta mới nắm chắc ngăn chặn quân Liêu Đông ở quan ngoại”

Người đứng ra phân tích tình hinh là Tô Tấn tự Liêm Khanh. Gã chính là binh bộ thị lang văn quan,thực tế Quách Quỳ dù mang danh tổng chỉ huy đội quân ba mươi van phương bắc chống cự Liêu Đông. Nhưng giám quân lại là Tô Tấn – Tô Liêm Khanh.

Đây chính là đặc điểm của triều Tống, quan Văn thò tay vào việc của võ tướng, khoa chân múa tay tham dự vào quân cơ sách lược.

Thời Tống thì có nạn Văn quan điều quân khiển tướng, đến thời Minh Mạt thì có lệ hoạn quan nắm quân quyền, nói thật người Hán luôn có những lối suy nghĩ rất đặc sắc mà khó nơi nào có thể học hỏi. Nhưng dù sao Văn quan còn có kẻ đọc qua binh thư, có tầm hiểu biết nhất định về quân sự “ trên giấy” còn hoạn quan thì… rất ít người chăm chỉ học hành, hoạn quan bên Hán tộc thăng tiến dựa vào nhịnh nọt chủ nhân là chính.

Lúc này Tô giám quân lên tiếng lại còn quân tích rạch ròi từng dữ liệu thiệt hơn cho nên mang tính thuyết phục rất cao. Quách Quỳ muốn phản đối cũng không được. Nói thật võ tướng kinh nghiệm sa trường luôn có những linh cảm, luôn nhậy bén với tình hình, đấy là kinh nghiệm đúc kết nhiều sau những trận thực chiến mới có được. Do đó binh thư thì nhiều vô số kể nhưng danh tướng thì đâu có nhiều, chẳng phải ai cứ đọc hết binh thư rồi ghi nhớ là có thể trở thành tướng quân dẫn binh được cả.

Hội nghị quân sự của Đại Tống tại Hàm Đan rất nhanh kết thúc, kết quả thì quân Tống vẫn giữ nguyên kế hoạch, “bí mật” dẫn quân tiến về U Châu, tập kích Trường Thành.

Trong khi đó quân của Liêu Đông thì dường như tan đàn xẻ nghé bủa đi các nơi trên bình nguyên Hà Bắc săn giết từng nhóm kỵ binh Tống lẻ tẻ, và nhánh Liêu Đông quân này cũng hết sức điên cuồng săn tìm “lương thực” khắp nơi.

Nhưng vấn đề đó là người Tống đã lường trước điểm này cho nên họ trước thời hạn đã chưng thu hết lương thực vào trong thành trì hoặc di dời về phía Nam sông Hoàng Hà.

Người dân ở Yên Vân – Hà Bắc dường như đã bị lột sạch lương thực, khổ không thể tả, chết đói khắp nơi, người ăn vỏ cây mà sống. Trong đó một lượng lớn người Hán Nô đang được tập kết để dần đưa về phía sau phòng tuyến Hoàng Hà. Số người gốc Khiết Đan ở Bắc Hà Yên Vân thì bị vứt bỏ chỏng chơ trên binh nguyên, không lương thực, không bò dê không vật dụng.

Lúc này đại quân hơn mười bày vạn của Ngô Khảo Tước mới chậm chạm đi tới Triều Dương. Số lượng quân quá nhiều khiến cho kể cả toàn bộ là kỵ binh cũng khó có thể khiến cho nhanh quân đội này đi quá nhanh.

Nhưng dường như vị Liêu Đông Vương cũng không quá vội vàng xông đến chiến trường, hắn vẫn đang nhàn nhã di chuyển quân đội một cách chậm rãi.

Triều Dương thành, hàng vạn hàng vạn tấm lều bạt được dựng lên phạm vi mấy chục dặm chăng kín, xe bò xe trâu tấp nập. Ngựa mập thong thả chạy khắp nơi vui đùa, khung cảnh này không giống lắm hành quân đánh trận mà giống hơn với việc du ngoạn chơi bời.

Trong trướng bồng xa hoa lộng lẫy treo đầy vàng bạc trang sức của Liêu Đông Vương. Người thanh niên đứng đầu bắc phương đang ngồi đó dáng vẻ thượng vi giả nồng đậm.

“ Rùa con, lương thảo cùng binh khí cho 20 vạn bộ binh đã chuẩn bị kĩ càng?” Ngô Khảo Tước điểm danh Trịnh Thành Công mà hỏi. Thằng này cho dù lúc này đã thăng lên đến Hàu tước cùng kiêm nghiệm Công bộ thị Lang của Liêu Đông quốc nhưng trước mắt vẫn bị gọi bằng biệt danh.

Tính cách tiện miệng của Liêu Đông Vương thì ai cũng biết, nhưng hắn là to nhất ở đây nên chẳng ai cãi làm gì cho mệt thân. Không có người quản, vị Tước đệ này bệnh tiện miệng lại tái phát và ngày càng nghiêm trọng hơn.

“ Bẩm Vương gia anh rể, Đại Đương gia đã cung cấp đầy đủ khí giới cùng lương thực cùng vũ khí cho 20 vạn bộ binh. Nhưng ngài cũng có hỏi là Liêu Đông lấy đâu ra nhiều bộ binh đến vậy…” Trịnh Thành Công dè dặt trả lời.

Ngô Khảo Tước lừ mắt nhìn một hồi rồi lẩm bẩm một mình đủ nhỏ để không ai ngoài hắn nghe được : “ Cách cục thì bé cả ngày hỏi trái hỏi phải”

Đại đương gia ở đây là Ngô Khảo Tích, lúc này Ngô Khảo Tích đã thay hoàn toàn Ngô Khảo Ký trong việc quản lý cả công ty Tân Bình Đông Hải , Đông Hải Việt quốc và cả việc hỗ trợ cho Ngô Khảo Tước chiến tranh cùng người Tống.

Ngô Khảo Tước không tỏ vẻ gì nhiều nhưng thực tế tên này không quá phục Ngô Khảo Tích và cũng không có nhiều tình cảm với vị đại ca này. Thực tế Ngô Khảo Tước không hề có tình cảm với Ngô gia, người mà hắn thực sự coi là thân nhân chỉ có Ngô Khảo Ký mà thôi.

“ Cấp đủ là tốt rồi. Hạm đội Liêu Đông diễn luyện ra sao? Hô Luân Tề ngươi có nắm chắc hành động lần này?” Ngô Khảo Tước liếc mắt nhìn đứa con thứ hai dòng họ Hô Luân.

Hạm đội Liêu Đông là mới được thành lập, thuyền bề thực tế toàn là chiến Hạm và thuyền buôn của Nhật bản, thủy thủ phần đa lại là người Cao Ly. Chỉ những chiến binh trên đó là người Liêu Đông mới làm quen với thủy chiến.

Cao Ly lúc này là chư hầu của Liêu Đông, cống nạp trực tiếp cho Liêu Đông, vì vậy lần này Ngô Khảo Tước đòi 5 ngàn thủy thủ Cao Ly để sử dụng thì Vương Cao Ly cũng vui vẻ chấp nhận mà thôi.

“ Khởi bẩm Đại Vương, quân sĩ đã làm quen với chiến hạm, Hoàng Hải vịnh sóng biển không có mạnh mẽ cho nên việc hải chiến không quá đáng ngại” Hô Luân Tề chắp tay thưa lớn. Nói thẳng Hô Luân gia tộc là một trong những gia tộc hiếm hoi ở Đại Liêu có thể vừa hải chiến vừa kỵ chiến.

Nên nhớ Ngô Khảo Ký thu thục Hô Luân Bối Đa từ lúc đánh chiếm quân cảng Đại Liên. Cho nên gia tộc Hô Luân cũng khá thạo nghề biển.

Lực lượng hải quân Liêu Đông mới được thành lập chắp vá lung tung, nhưng Hô Luân Tề trành ngập tự tin vì thẳng thắn mội điều ở biển Hoàng Hải các thế lực hải quân đã bị Ngô Khảo Ký quét một lần. Cho nên hạm đội Liêu Đông non trẻ vẫn là bá chủ nơi này.

“Vậy thì đến lúc thu lưới rồi.” Ngô Khảo Tước khà khà cười sảng khoái. Tất cả chúng tướng nơi này cũng thoải mái mà cười lớn theo sau.

“ Chúc mừng đại Vương sớm này xưng hoàng”

“ Chúc mừng đại Vương…”

“ Đại Vương Vạn tuế..”

“ Im cả đi, Nhị ca vẫn chưa xưng hoàng thì ta sao có thể lấn lướt… chờ một chút… điệu thấp một chút… khặc khặc” Ngô Khảo Tước vừa quát mắng vừa cười vui vẻ.

Muốn biết kế hoạch cùng dã tâm của Ngô Khảo Tước như thế nào, hạ hồi phân giải.





Truyện đã hoàn thành