Dàn trận ước chiến thời điểm này không còn như cách đây 5-6 năm. Các chiến tướng đều có nhiều hoặc ít kinh nghiệm đối đầu hay sử dụng pháo. Cho nên hai bên phải cách nhau ít nhất 2km trở lên , nếu không sẽ làm mồi cho đối phương pháo binh.
Không như trước đây nếu dàn trận quy môt chiến hai bên có thể đến rất gần nhau thậm chí khoảng cách chỉ là 500m đổ xuống.
Pháo xuất hiện đã thay đổi tất cả các chiến thuật quân sự thời này, cho nên nếu vẫn giữ tư tưởng quân sự trước đó là rất nguy hiểm.
Trận chiến này số lượng quân không có cao, tổng chỉ tấm 100 ngàn quân hai bên nhưng số lượng pháo còn nhiều hơn cả trận Warteloo giữ quân Anh Pháp những năm thế kỷ 19. Tất nhiên so sánh là khập khiễng số lượng không đồng nghĩa chất lượng.
Nhưng có thể nói quy mô pháo binh thật sự ghê gớm.
Mở đầu trận đánh vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 12 tháng ba năm Long Hưng thứ 2 Đại Việt ( 1083)
Tiếng pháo đầu tiên khai mở trận chiến bắt đầu.
Vì khoảng cách xa nhau đến 2km cho nên cực nhiều biến số khi tấn công một quãng đường dài như vậy đến trận địa đối phương.
Trước đây chiến tranh thường ép sát nhau tầm ngắn sau đó thường là cánh đấu cánh , trung quân đấu trung quân có ít biến thiên là các đội ngũ kỵ binh có thể cơ động nhanh tấn công trái cánh, bọc hậu v.v….
Nhưng giờ đây tất cả thay đổi rồi, 2km bộ binh di chuyển thậm chí trung quân có thể chặn đánh cánh hoặc cánh chặn đánh trung quân là chuyện quá bình thường.
Ngô Khảo Tích trên đài cao giữa trung quân không hề vội, hắn có lợi thế sân nhà, lực lượng dân phu của hắn đông đảo hơn nhiều của Thái gia.
Tuy nói lực lượng tham chiến của Tích chỉ có 4 vạn, nhưng dân phu phía sau lao động hỗ trợ lên đến 7-8 vạn người điều động từ khắp các vùng như Cát An, Tân Dư, Phú Châu, Thượng Nhiêu, và nhiều nhất là từ Hứa Xương.
Tuy nói hành động của Ngô Khảo Tích tấn công Thái gia quá bá đạo khiến các thế gia ở Bắc Mân lo lắng cùng phản đối, nhất là thế gia có liên hệ trực tiếp Thái gia.
Nhưng phải nói Vương Triển Tiến đã bỏ ra giá lớn gì đó khiến họ im mồm cùng hỗ trợ chơ Ngô Khảo Tích, quan trọng hơn khi Tống quân xuất hiện ở Cửu Giang thành thì không còn âm thanh phản đối.
8 vạn dân phu không khó điều động.
Trong khi đó Thái gia tập hợp được thêm hơn 1 vạn dân phu thôi.
Đừng khinh thường dân phu.
Với ai không biết nhưng với còn rùa Tích ca thì dân phu mang ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Để chuẩn bị cho trận chiến này. Có biết Ngô Khảo Tích đã chuẩn bị bao nhiêu bao cát, đất không? hẳn 6 vạn bao… tức là 60 ngàn bao đất đá.
Đến Ngô Khảo Ký còng phải lắc đầu lè lưỡi với sự chuẩn bị quy mô này.
Từ 6 giờ sáng những trận đụng độ thám báo quy mô trên chiến trường xảy ra thường xuyên hơn.
Phần thắng ngạc nhiên luôn thuộc về quân Mân, trong khi đó 3 ngày trước thì phần thắng toàn là quân Tống.
Sự thay đổi 180° này khiến Tống quân khá bất an. Nhưng tên đã lên giây không thể không phát.
Lưu Phủ cố gắng một lần nữa thời điểm 7 giờ 30 phút sáng cho thám báo đột phá thám thính trận địa đối phương nhưng bất thành.
Không cách nào khác 8 giờ sáng Lưu Phủ đành phải dựa vào ưu thế kỵ binh số lượng lớn 5 ngàn tung vào chiến trường càn quét thám báo Mân để có thể thám thính tình hình địch.
Lưu Phủ cuối cùng thành công tìm đến những bố trí của quân Bắc Mân nhưng trả giá không nhỏ.
8 giờ 30 phút sáng đại đội kỵ binh của Nam Tống bất ngờ bị pháo kích dữ dội khi lùng bắt thám báo Bắc Mân ở đoạn Đồi Gia Mận cách trung quân của Bắc Mân hai dặm phía Tây Bắc.
Đồng thời với đó đại đội kỵ binh Tống tuy chịu tổn thất mấy trăm người nhưng đã thành công có được thông tin về những nơi có thể bố trí pháo binh của Bắc Mân .
Tất nhiên lúc này hệ thống chiến thuật về pháo chưa hoàn thiện, người Tống tiếp xúc pháo vẫn chậm hơn Đại Việt cho nên cách sử dụng pháo của họ chưa thành hệ thống, đôi khi các tướng Tống Mân coi pháo như mọi cỗ thạch xa phiên bản nâng cấp để bố trí.
Cách sử dụng pháo của họ khá bản năng.
Nhưng đã từ lâu pháo binh hay sử dụng pháo bịn trên chiến trường ở Bố Chính đã tiến hành nghiên cứu tổng kết để cho ra chiên thuật hẳn hoi.
.8 giờ 45 phút cánh phải của Bắc Mân tiến thêm một dặm hướng thẳng về cánh trái quân Đại Tống. Không ngờ phe ít quân hơn lại là phe tấn công trước tiên.
Quãn đường 500m bảy trăm bước chân, di chuyển trong năm phút nhưng họ mất tới 15 phút mới hoàn thành. Nhìn cũng đủ hiểu theo sau họ là nặng nề pháo binh. Điều này không thể qua nổi ánh mắt nhà nghề của đám tướng tá quân sự này.
Lưu Phủ vẫn không động, bên cánh phải của Đại Tống là hai vạn quân Thái gia do Thái Miễn lãnh binh cũng không động, vì họ biết cánh phải của quân Bắc Mân đang nghi binh, không hề có hỏa pháo ở đó.
Hỏa pháo phải đặt ở cánh trái quân Bắc Mân, nếu tấn công vào đây sẽ rất nguy hiểm. Cho nê Thái Miễn và Lưu Phủ bất động.
Quân Tống có tới 300 pháo, trải tràn đều trên ba cánh quân đều là trên ông sự cao có thể bắn vượt tầm đầu người, cho nên họ sẽ không công lên trước.
Nhưng quân Tống lần này nhầm to. Cánh phải của quân Bắc Mân có pháo , Trương Bá Ngang chỉ huy cánh phải của Bắc Mân dừng lại cho quân lập trận địa phòng thủ trường thương. Tiếp theo là hàng hà xe ngựa cùng dân phu từ phía sau chuyển bao đất cát mọc lên mấy dải trận địa pháo cao hai mét có bảo vệ hẳn hoi. Pháo lớn đươc chuyển lên đây và định hình chuẩn bị công kích.
Đây không phải giả pháo mà là pháo thật. thám kỵ hai bên lúc này hoạt động kiềm chế hơn cho nên Đại Tống thám kỵ có thể quan sát chuẩn.
Ầm Ầm Ầm
Từng tiếng pháo điên cuồng nã vào trận doanh cánh trái quân Đại Tống, nhưng thương vong không cao.
Thì ra đây là pháo Mân, thô kệch nặng nề và tầm bắn thấp. Nhưng pháo Mân mà cho thuốc nổ của Đại Việt dùng vào vẫn có thể bắn xa hơn một chút hỏa pháo Đại Tống thế nhưng rất nguy hiểm. Pháo Gang của Mân không thể chịu nổi thuốc nổ mạnh của Đại Việt chỉ có pháp đồng mới chịu nổi. Đây chính là 37 khẩu pháo đồng nặng hơn cả tấn hai của người Mân.
Chắc hẳn mọi người cũng không nghĩ đến đúng không? tại sao lại quên đi pháo Mân, chính họ mới là những kẻ đầu tiên đúc pháo theo Tống Kiệt chỉ bảo đó.
Tất nhiên Người Mân đi trước về sau, người Tống lại có thể phát hiện rat hu hẹp đường kính nòng pháo ở đáy để tạo nên khoang chứa thuốc súng. Mãi về sau Mân thu được pháo Tống nên mới có thể tạm bình ổn lại trận địa. Nhưng nói chung số lượng pháo Mân là ít hơn. Cũng may Mân có nhiều mỏ đồng cho nên còn trụ được đến giờ.
Mà mỏ đồng của Tống chủ yếu là ở phía Nam cùng vùng Tứ Xuyên, Quý Châu, cho nên lúc này Tống khá khan đồng đó. Phải lấy tiền đồng ra đúc pháo rồi.
Lại nói 37 môn pháo đồng của Mân nếu Ký đó chắc cũng 130ly vì Mân và Đại Tống là dùng chung đơn vị đo lường, chỉ có Bố Chính là dùng riêng đơn vị mét, cm do Ngô Khảo Ký ước lượng tạo ra một thước đo chuẩn đặt ở Bố Chính. Tất nhiên đơn vị Bố Chính giờ thành đơn vị Đại Việt vì Lý Từ Huy nhập chủ Thăng Long thay đổi tất cả rồi.
Pháo đồng của Mân không có tồi, cũng bắn với tới được trận địa cánh trái của quân Tống nhưng không có sâu. Quân tống vì bố trí pháo hơi lui sau quân bộ binh cho nên cũng lãnh đủ một hồi, phải rút đi 100 m mới an toàn.
Nhưng quân Mân có lợi thế không buông tha người, đám dân phu muốn tiến lên thêm 100 m để xây dựng công sự trận địa pháo thì rơi đúng vào tầm xa nhất của người Tống.
Tất nhiên đạn pháo lúc này đến nơi cũng hết đà lăn lăn. Nhưng lăn vào người vẫn nguy hiểm lắm.
Có điều dân phu Mân dùng máu của gần trăm người vẫn đắp lên được thành lũy bằng bao vải đất cát, thứ này chặn đứng đạn gang của quân Tống lăn tới.
Cách đánh lấy mạng sống của người để lấn từng bước như vậy thật đáng sợ.
Quân Mân tiến lên thêm 100m pháo binh dồn dập bắn tới trận địa Tống.
Lúc này pháo Mân tuy có xa hơn một chút so pháo Tống vì thuốc nổ tốt nhưng cũng không thể công phá trận địa của pháo binh Tống. Đạn pháo thời này mà bay hết đà thì vừa ít chuẩn uy lực lại giảm mạnh.
Người Mân toan dùng cách này đánh lấn, hi sinh một ít dân binh đánh lấn pháo binh, dù sao pháo họ vẫn nhỉnh hơn pháo Tống một hai.
Nhưng đúng lúc này một đội kỵ binh tầm 4 ngàn người từ phía sau quân trận cánh trái của người Tống lao đến. Bọn họ vòng xa một vòng bên cánh phải tránh họng pháo Mân sau đó chọc sườn đội quân cánh phải của Bắc Mân đang dùng pháo lấn lên từng chút.
Ngay lập tức Trương Bá Ngang nhận ra sự xuất hiện của Kỵ Tống. Nhưng hắn không nao núng. Trường Thương binh đã chuẩn bị sẵn bên hông quay phải xếp cự mã thương trận, đây là cấm quân kinh sư Bắc Mân, không phải hạng thường.
Lộc lộc lộc hí hí hí
Kỵ binh Tống này tốc độ không nhanh, chúng là kinh kỵ binh chuyên bắn tên, đảo một vòng qua quân trận cánh phải của quân Mân muốn tấn công vào đây.
Véo véo véo..
Phặc phặc phặc..
Kỵ binh Tống này không như quân Tây Lương cung kỵ chuyên nghiệp.
Chất lượng chiến mã tuy tốt như quân Tây Lương nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên kém quá nhiều.
Thậm chí có mũi tên chưa bay ra tới 10 m đã chúc đầu, còn có người mất thăng bằng hai tay vội túm bờm ngựa không thể xạ kích…
Nhưng nói chung vẫn có khá nhiều tên bay về phía trường thương đội của quân Mân.
Đồng thời gian trong quân trận Bắc Mân cũng ầm ĩ vang lên tiếng hét của các sĩ quan.
“ Giương cung … xạ kích”
Cung Bộ binh Bắc Mân sau trường thương trận cũng đáp lại.
Tầm hơn ngàn mũi tên vù vù bay ra về phía Kỵ Tống..
Nó chung biết mô tả sao nhỉ..
Cung Kỵ Cấm quân Đại Tống hơi kém, số lượng đông nhưng chất lượng không cao, cung mềm tên nhẹ, kỹ thuật cưỡi ngựa nếu so với quân Tây Lương thì kém xa lắm. Đám này mà đem đi chiến đấu cùng cung kỵ thảo nguyên chỉ có chết mà thôi. Thế nhưng Cung kỵ cấm quân Đại Tống lại có sức uy hiếp nhất định với trường thương binh Bắc Mân. Chỉ thấy không ít trường thương binh Bắc Mân ngã xuống. Đội hình có dấu hiệu loạn.
Trong khi đó… thật không dám khen sĩ quan chỉ huy cung thủ Mân, họ đường như quá ít kinh nghiệm đối phó kỵ binh xung trận, phán đoán sai sạch thời gian căn chỉnh khoảng rơi của tên vào kỵ binh.
Cung bộ binh của Mân không yếu, cung cứng tên dài nặng, tầm bắn xa hơn nhiều cung kỵ Đại Tống, có thể bắn tới 45m vượt tầm đồng đội vươn tới Kỵ binh của Tống.
Nhưng mà cung kỵ Đại Tống chạy chậm như thế kia mà sĩ quan chỉ huy vẫn phán đoán nhầm thời gian điểm rơi thì … chịu rồi.
Chỉ có lác đác vài chục kỵ đi phía sau cung kỵ đội Đại Tống là trúng tên ngã xuống, còn lại tên của người Mân chỉ cắm đất mà thôi.
Chán nản thật sự.
Hơn một trăm mạng trường thương đổi mấy chục, lời…. cung kỵ Tống lại lượt một vòng xung phong bắn tên.
Nhàm chán ba lần xung phong thì cánh phải của Bắc Mân lõm một vòng.
Tuy các sĩ quan cung thủ Bắc Mân rút kinh nghiệm hơn nhưng đám cung ky Tống lại tăng tốc khiến họ bắn hụt.
Kỵ tống chỉ huy cũng rất khôn, hắn biết cung thủ chỉ huy bên Mân gà cho nên hạ lệnh tăng tốc phi kỵ. Tăng lên thì khó bắn tên, khó giương cung, bắn không chuẩn xác nhưng 4000 người vẫn có xác xuất trúng mà tỉ lệ thương vong lại giảm.
Cho nên Tống Kỵ cánh phải làm chủ trận địa. Quân Mân không có phản công gì hiệu quả.
Một bộ truyện khá ổn về mô phỏng : main có não , biết cách dùng kim thủ chỉ để đạt được tối đa lợi ích cho mình.