Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 517: Ước Chiến Cửu Giang ( 05)




Trương Bá Ngang gặp một sai lầm chết người, hắn mất bình tĩnh sốt ruột mà lệnh cho ½ pháo binh của hắn quay ngang tấn công Kỵ binh cánh phải. Đồng thời điều thêm trường thương binh về cánh này.

Lưu Phủ lúc này ở trung quân của Đại Tống bỗng nhiên thấy pháo trận cánh phải của quân Mân bỗng nhiên thiếu hụt thì cười phá lên:

“ Ha ha ha.. biết ngay là sẽ như vậy, Tướng Đại Việt có tài nhưng dẫn quân Mân thì vẫn như vậy thôi, một con sói dẫn theo một bày cừu vẫn không thể thắng được hổ”

“ Lênh kỳ cho Lưu Thế Bằng tiến lên, phải nhanh”

Lính truyền tin vội vã dùng cả cờ lệnh lẫn tù và ở trên cao trung quân báo hiệu cho cánh trái của họ.

Cánh trái quân Đại Tống nơi đang giao phong hỏa pháo dữ dội với cảnh phải quân Mân bỗng nhiên trống trận ầm ầm nổi lên.

Tùng tùng tùng… tùng tùng tùng….

Đại trống rộn rã vang vọng tam quân.

“ TIẾN LÊN , GIẾT SẠCH MAN MÂN” cưỡi trên chiến mã Lưu Thế Bằng oai phong lẫm liệt thúc dục ba quân tiến mạn phía trước nhưng hắn và thân binh lại từ từ chậm rãi không xông trước.

Trương Bá Ngang sợ hãi, hắn biết mình đã sập bẫy.

Lúc này Kỵ Binh Tống bỏ qua cánh phải mà tập trung lướt qua tiền quân của Trương Bá Ngang mà xạ kích. Cung thủ người Mân ở tiền quân đáp trả mãnh liệt và có gây tổn thương cho cung kỵ nhưng đã muộn. Khá nhiều pháo thủ bị tiêu diệt, hỏa pháo của quân Mân yếu đi trông thấy.

900m xa tức hơn ngàn bước, chạy chậm chỉ mất tầm năm phút.

Lúc này quân Tống là xung phong chạy chậm mà lên, tuy đội hình không chỉnh tề rất nhiều lệch lẹo nhưng về tổng chung vẫn giữ được kết cấu chính.

Có thể nói đây cũng là tinh nhuệ được đầu tư huấn luyện rất tốt.

Với vận tốc di chuyển này thì quân Bố Chính sẽ làm tốt hơn họ , nhưng chỉ là tốt hơn mà không phải đặc biệt tốt hơn.

Nói chung nếu muốn giữ đội hình chỉ có thể đi bước nhanh. Đã chạy sẽ có sai lệch nhất định.

Trương Bá Ngang muốn điều động quân cánh trái của mình lên hỗ trợ tiền quân thì kỵ binh Tống lại tập kích hậu quân, hắn cung binh lúc này đã xoay ngang dọc mấy lần rồi.

Ầm ầm ầm


Pháo lớn bên Mân quân nổ vang lần này là bắn thẳng vào đội hình Tống binh đang chạy nhanh tấn công trực diện.

Mười hai quả đạn xoáy tròn trong không khí tiếng réo cắt vang lên khiến tai người đau đớn…

Đập đập đập …

Lăn lăn….

Phập

Phụp phụp.

Tiếng xương cốt vỡ nát nghe rợn người. Từng cột máu văng ra tứ phía , mười hai viên đạn pháo 130 ly vẽ ra mười hai dây máu khổng lồ dài tầm 20m

Người bị xuyên qua là chết không thể chết hơn người bin đạn sượt qua cũng mấy đi sức chiến đấu.

Đạn xuyên người đập đất nảy lên rồi lăn vẫn khiến trọng thương nhiều người phía sau nữa.

Cho nên một quả đạn đặc nếu bắn thẳng vào đám đông binh lính thì hiệu suất giết người không hề nhỏ.

Mỗi viên đạn có thể giết 15-20 người đấy.

Tầm gần 200 nhân mạng Tống binh binh bị hạ sát, nhưng chừng đó là chưa đủ để khiến đội hình vạn người quá rối.

Pháo binh Mân toát mồ hôi nhanh chóng thông nòng, nhồi mới đạn.

Hai phút mười mấy giây cho một lần bắn, đây là độ thành thục của pháo binh Mân. Bọn họ chỉ còn 2 lần cơ hội nổ pháo trước khi quân Tống ập tới thì phả bỏ lại pháo mà chạy.

“ Thật sự không chịu nổi một kích mà” Ngô Khảo Tích nhìn thấy tất cả, hắn vẫn biết cho dù mình có pháo mạnh, nhưng thực sự dàn quân quy ước chiến cùng quân Tống vẫn khó thắng.

Lính Mân vẫn không có kinh nghiệm đối với Kỵ binh, điều này ở Đại Việt cũng tương tự, lính đại Việt không có kinh nghiệm đối đầu kỵ binh nếu dàn chiến quy mô như thế này. Vấn đề nó thuộc vào đặc điểm địa lý cùng quần thể sinh vật tồn tại trong khu vực địa lý đó. Bản địa Đại Việt là không có ngựa, bản địa Mân cũng vậy.

Ngựa là du nhập vào sau đó thông qua quá trình buôn bán trao đổi. Cho nên không thể nào những người dân vùng này có thể quen đối phó kỵ chiến. Tất nhiên sau một thời gian dài nhập khẩu thì Đại Việt hay Mân đệu có ngựa nhưng không thành quy mô chứ đừng nói là có kỵ binh chuyên nghiệp số lượng lớn. Cho nên chịu thua thiệt là điều Ngô Khảo Tích đã lường trước rồi.

Nhưng Ngô Khảo Tích không thể lường được là cánh quân bên tay phải của mình có thể bị ép nhanh đến vậy.

Quả thật pháo binh Mân đã rất cố gắng bình tĩnh thông nòng nạp đạn và bắt trong áp lực kinh khủng của thiên quân vạn mã đang đàn áp mà đến.

Khủng khiếp sức ép như vậy vẫn có thể khai hoả thêm hai lượt giết mấy trăm lính Tống quả là rất đáng tự hào.

Nhưng nỗ lực của họ không đổi lấy bao nhiêu lơi thế , quân Tống đã tiến sát rồi.

Năm mươi mét đã có cung thủ Tống bắn tràn lên.

Pháo binh nhiều người trúng tên đau đớn nằm dài trong vũng máu, số còn lại bỏ pháo cầm lên khiên chắn mà bỏ chạy vào quân trận trường thương binh.

Cung thủ Mân đáp trả… mũi tên rợp trời hạ xuống đầu quân Tống, bọn này dẫn đầu là đao thuẫn thủ giơ lên kiên chắn tiếp tục lao nhanh.

Phụp phụp phụp….

Khiên chắn không xuyên qua nổi nhưng mũi tên cũng loại bỏ khỏi tầm chiến đấu mấy trăm sinh mệnh.

Nhưng trường thương binh nhóm của quân Mân cũng ngã nhào một đám. Cung thủ Tống cũng chạy phía sau đáp trả.

Máu tanh chiến đấu, số lượng người chết rất nhiều mặc dù đôi bên còn chưa chính thức va chạm.

Trường thương đội lũng trũng nham nhở đội hình do nhiều lần cung kỵ tập kích, nay lại chịu thêm Tống binh cung thủ đả kích thì càng khó khăn.

Tống binh đao thuẫn thủ giơ lên khiên lớn ép tới. Bên tay chúng chiến đao sáng loáng mũi nhọn sắt thép lãnh lẽo vô tình.

Thương bịn đấu bộ bịn đao thuẫn không thể như đấu kỵ binh. Sức lao của đao thuẫn thủ không lớn và có thể linh hoạt né tránh mũi thương , cho nên không thể chỉ dựng tường thương sau đó chờ quân địch tự lao vào. Trường thương binh phải đâm mới có tác dụng.

Chiến trường vũ khí dài một tấc một tấc mạnh.

“Đâm …” sĩ quan trường thương nhóm hét lớn, ông ta canh chỉnh đúng nhịp rơi để chỉ huy đâm tới.

Đối phó kỵ binh người Mân không có kinh nghiệm, nhưng đối phó bộ binh họ có thể đánh.

Từng lưỡi thương sắc lém như độc xà lao về phía trước…

Phang … rắc… phập…

Có mũi thương trúng đích , lách qua khiên chắn mà xuyên vào địch nhân.

Lại có mũi thương đâm văng khiên chắn mà găm vào ngực đối thủ.

Nhưng lại có mũi thương bị chặn rồi không thể xuyên qua

“ĐÂM..” tiếng sĩ quan nhạt nhòa trong tiếng la ó chém giết xung quanh, mệnh lệnh của hắn rõ ràng không đi xa được, giờ đây chỉ còn đựa vào sức chiến đấu cá nhân, dựa vào luyện tập đã cho họ kỹ năng ra sao.

Rút thương, đâm….

Động tác đơn giản. Phải rồi là động tác cơ bản nhất nhưng lại không hề đơn giản đâu, hàng chục điểm nhỏ mấu chốt cần chú ý, lúc nào cần đâm toàn lực? lúc nào cần đâm giữ lại lực để thu thương, trường hợp nào thì đâm xéo, đâm gạt?

Thương của người Mân có ngạnh móc, đâm xong kéo về có thể gây sát thương cắt, mà cũng có thể kéo khiên chắn, nhưng thương này mà đánh trực tiếp kỵ binh thì có vấn đề lớn. Thương ngắn , có móc cũng làm cản xức xuyên tạo nên phản lực, có khi gãy thương, có khi người cầm thương sẽ bị hất văng do phản lực.

Người Mân hăng hái chiến đấu, đâm rồi móc.

Bắc Mân một tên trường thương binh trẻ tuổi. Hắn đâm một thương tiếp theo, hắn không nhớ mình đã đâm hai hay ba thương gì đó, hình như đâm chết một hai người Tống, chắc chắn được thưởng. Hắn hăng hái tiếp tục đâm. Phải chiến đấu để bảo vệ quê nhà, chiến đấu với người Tống gian ác để có độc lập cho người Mân. Sĩ quan dặn vậy… sau lưng hắn là gia đình, vợ con, dù có chết cũng không được cho quân Tống tiến vào. Chỉ có độc lập người Mân mới không bị người Hán áp bách, không bị ức hiếp và có cuộc sống tốt hơn?

Hắn vì lý tưởng đó mà chiến.

Bắc Mân một tên trường thương binh trẻ tuổi muốn rút thương nhưng trước mắt hắn hiện ra không thể cho dù cố hết sức lực bản thân.

Một gương mắt người nhưng mắt trợn mồm nhe răng lởm chởm như ác thú, một vệt sáng hiệt ra trong mắt người thanh niên Mân, hắn đổ gục xuống như cây chuối bị chặt ngang, thân hình giật giật trong vũng máu.

Bắc Mân một tên trường thương binh trẻ tuổi đến chết cũng vẫn chưa hình dung được cuộc sống của họ tốt lên bao nhiêu sau khi Vương thị lập quốc.

Thật tế thì cuộc sống của họ chẳng bao nhiêu đổi thay, một sự thay đổi duy nhất đó là người lãnh đạo từ Hán tộc chuyển thành người Mân bọn họ, còn về cuộc sống lại đi xuống thôi, quanh năm chỉ là chiến tranh, chiến tranh và chiến tranh. Nhưng bọn họ vẫn vui vẻ chấp nhận, vì… người Mân có đất của mình.

Đao thuẫn thủ khắc chế trường thương binh?

Trường thương binh khắc chế đao thuẫn thủ?

Câu trả lời rất khó,nếu có thể áp sát được thì rõ là Đao thuẫn thủ lợi hại hơn. Nhưng muốn áp sát không phải chuyện đơn giản.

Con người hay mọi sinh vật đều có bản năng sợ hãi với mũi nhọn chĩa về phía họ. Khi một rừng mũi nhọn sắt thép sáng loáng đầy chết chóc chĩa vào thì càng đáng sợ hơn. Phải vượt qua sự sợ hãi này mới có thể chuẩn xác xử lý mà sông sót trong cuộc chiến.

Nhưng làm sao để vượt qua sự sợ hãi này lại là câu hỏi khó. Đã là bản năng thì khó mà thay đổi. Cho nên để vượt qua sợ hãi trên chỉ có hai cách, thứ nhất và đơn giản nhất chính là lấy một cái bản năng khác đè xuống bản năng sợ hãi.

Khiên, con người luôn có cảm giác an toàn khi đứng sau một vật chắn, cho nên khiên rất có tác dụng tăng dũng khí trong trường hợp tấn công vào một rừng trường thương như vậy. Có thể cầm cái khiên chẳng ra gì cũng khiến dũng khí của một người tăng gấp bội nếu so sánh lúc anh ta không cầm khiên trong tay.

Phương pháp thứ hai đó là thực chiến, chỉ nhiều lần sống sót qua những cuộc chiến, trở thành lão binh, kinh nghiệm binh mới át chế được sự sợ hãi này.

Cuộc chiến giữa Tống và Mân ở tiền phương hai bên diễn ra cân sức.

Đây là điểm mà đến Ngô Khảo Tích cũng lác mắt màn nhìn.

Tốc độ quân Tống tiến liên đủ cao ở phút cuối, nhưng đã bị sự can trường của một thương trận nham nhở cản được, cực thịnh tất suy. Một đám đao thuẫn binh không đột phá được trường thương trận mà chuyển thành thế dằng co.

Có những tên Thuẫn binh kinh nhiệm người Tống lách tới chém chế trường thương binh trước mặt họ, nhưng ngay lập tức bị các thương binh Mân các hàng sau đâm với mà chết đi.

Lính Mân lui…

Tùng Tùng… tùng… nhịp trống lui….

Bọn họ lui khá có tiết tấu, lui để thương binh tạo khoảng cách với đao thuẫn binh của Tống để đâm, để cắt chọc.

Hai bên đều rất cường, người Mân cũng có kỹ năng riêng chiến thuật riêng và quân Cấm vệ rất thành thạo đối phó đao thuẫn binh.

Phía sau cung thủ hai bên vẫn trao đổi chiêu thức, họ bắn xa nhất có thể, vượt qua đầu đồng đội và tránh ngộ thương đồng đội.

Hàng trăm hàng trăm người đôi bên cứ thế gục trong vũng máu, chết rất nhanh, giết rất nhanh, quân số hai bên giảm liên tục. Đây là một trận đôi công khốc liệt, máu tanh, không nhâ nhượng.

Nhưng hãy vẫn quên đi, Đại Tống còn cung kỵ đang vờn quanh.

Không có cung thủ áp chế, đám này càng ngang nhiên càn rỡ xạ kích hông cùng sau cánh của quân Mân….

Trận hinh quân Mân đã rất cố gắng, nếu chỉ là bộ binh đánh bộ binh, họ chưa chắc thua, nhưng Tống có kỵ , họ không thể kháng cự lâu. Trận thế loạn rồi














Một bộ truyện khá ổn về mô phỏng : main có não , biết cách dùng kim thủ chỉ để đạt được tối đa lợi ích cho mình.