Trong tình huống này có hai sự lựa chọn cho Ngô Khảo Tích.
Thứ nhất lui cánh quân bên phải ép sát hông của trung quân , đây là gom quân tái tổ chức.
Cách thứ hai là đầu nhập từ trung quân một phần binh lực.
Thường thì tướng lãnh sẽ chọn cách hai. Vì nếu gom quân tái tổ chức sẽ đồng nghĩa kéo một đám tàn quân loạn đội vào trung quân. Từ đó trận hình của trung quân sẽ mất đi năng lực phòng thủ hay tấn công vốn có được tạo ra từ trận hình quy củ trước đó.
Nhưng tách từ trung quân một nhánh đi hỗ trợ cánh phải cũng là giải pháp mạo hiểm. Với tình thế chiếm ưu thế về binh lực thì không sao. Nhưng với tình thế binh lực ít hơn đối phương như Tích lúc này nếu làm vậy rất mạo hiểm.
Ngươi cho binh tăng viện thì ta cũng cho. Nếu Tích cho quân tăng viện thì Tống cũng cho thêm, nếu vậy hai bê cứ đầu nhập liên tục binh lực vào vùng đang chiến đấu thì sẽ trở thành đại hỗn chiến ở đây. Pháo tầm xa hơn của Bắc Mân mất tác dụng.
Thêm vào đó, đầu nhập đến một mức nào đó Trung quân của Tích sẽ lộ yếu điểm.
Lúc này trung quân hai bên một bên 2 vạn, một bên 3 vạn. Tuy chênh lệch một vạn nhưng với trận hình khổng lồ sự chênh lệch này có thể xoá nhoà bằng chất lượng quân, tài chỉ huy quân sự.
Nhưng nếu là 2 vạn so 1 vạn thì đó là vấn đề khác. Đó là gấp đôi quân số, địch nhân có thể chia đôi hai vạn thành gọng kìm mà đánh, rất khó đỡ.
Để xem Tích lựa chọn ra sao?
Không, tích có sự lựa chọn số ba, thời đại này không còn thuần là vũ khí lạnh cung tên đao thương nữa, còn có hỏa pháo.
Hai cánh quân đều chỉ cách trung quân tầm 800m xa, kể cả quân của Trương Bá Ngang tiến thêm 500m thì vẫn trong tầm bắn, khoảng cách từ trung quân Bắc Mân tới nơi chiến trường cánh phải của họ chính là cạnh huyền góc vuông, hai cạnh góc vuông là 500m và 800m cho nên không có vượt quá tầm bắn 1500m của sơn pháo Thăng Long khi lắp thêm nòng dài.
Tất nhiên không đơn giản có thể xạ pháo từ trung quân giúp cho chiến trường của Trương Bá Ngang không dễ. Vì đây là bắn góc xuyên, đạn tới chiến trường lại gần như hết đà bay rất thâp. Cho nên không có cái chuyện bay vượt qua đầu quân Mân Trương Bá Ngang.
Tất nhiên không dễ bắn không có nghĩa là quá khó, lúc này Tống quân và Mân quân nhìn thừ xa như hai miếng bánh kẹp ép vào nhau bề ngang tầm 300m, cho nên dù xa vẫn có thể tạm thời ngắm vào hông quân Tống mà xạ kích.
Gần trăm pháo tề phát.
Rất mạnh rất đáng sợ. Pháo này tầm bắn tối đa 1400-1500m ( m của Bố Chính xấp xỉ hiện đại có sai số nhất định so với chuẩn hiện đại vài mm/ 1 m).
Khoảng cách từ trung quân Bắc Mân tới quân Tống đang công cánh phải chỉ tầm 1000m , bề rộng của sườn quân Tống tầm 300m đang thu hẹp nhanh vì chúng đang dồn ứ ép đẩy về cánh quân của Trương Bá Ngang.
Tất nhiên 300m rộng mục tiêu đủ để pháo binh không quá tồi có thể xạ kích.
Các nhóm pháo binh trung quân ngươi chỉ huy ngắm bắn toàn là quân Thăng Long nên tỉ lệ chín xác không phải bàn.
Bảy mươi pháo tề phát , bảy mươi quả đạn đường kính 120mm nặng tầm 7,5 kg với động lực của 370m/s sơ tốc nòng thực sự rất kinh khủng.
Pháo này đã không thua lắm hoả pháo của Napoleon hàng mấy trăm năm sau đó. Dĩ nhiên so sánh hơi khập khiễng vì Napoleon pháo là đồng, cỡ đạn lớn hơn nhưng vẫn có tầm xa 1,6-1,8km . Nói chung nòng khá dài và lòng trơn láng chất lượng hơn pháo thép từ thời Thăng Long Ỷ Lan. Để so sánh pháo Napoleon thì phải là pháo thép rèn của Bố Chính với nòng pháo trơn chất lượng và đồng đều.
Tuy vẫn thua một chút so với Pháo Nalopeon nhưng 70 khẩu pháo Thăng Long này đủ bá chiên trường Hoa Bắc, ở đây chúng vẫn chưa có địch thủ.
Gần như đến 65% quả đạn pháo đã trúng mục tiêu. Với khoảng cách 900m mục tiêu lại lớn và tập trung như vậy không thể nào bắn lệch nhiều.
Chỉ có một số pháo chỉnh tầm bắn hơi cao cho nên đạn gang bay chưa tới vị trí thuận lợi đã đập đất lập bập lăn sau đó dừng lại trước quân trận người Tống.
Tầm bắn xa nhất ở 30%, nòng càng cao lên tầm bắn càng giảm. Cho nên pháo binh phải biết ước lượng khoảng cách cùng căn chỉnh góc bắn.
Đối với pháo đạn đặc có điểm khác lạ cần chú ý. Để giết người thì bắn trực tiếp vào đội hình địch, nhưng để tạo nên thương vong lớn và loại bỏ nhiều nhất sinh lực địch thì phải bắn đạn pháo lăn lập bập vào chiến trường.
Một quả đạn lập bập lăn có thể loại bỏ cả mấy chục quân địch trên chiến trường, sát thương nếu tính về số lượng không hề nhỏ hơn đạn nổ.
Nhưng muốn làm được điều này pháo binh phải căn chỉnh cực chuẩn xác, góc độ không thể quá cao vì nếu đạn bay góc cao sẽ găm trực tiếp xuống đất mà mất đi động lực lăn. Thứ hai là phải chú ý nền đất, đất ướt , mềm cực kỳ hạn chế sát thương của Đạn đặc.
Có người hỏi nếu không thể nâng góc quá cao khi bắn pháo, vậy quân địch áp sát những khoảng cách không thể bắn thẳng thì sao? Điều chỉnh bằng lượng thuốc nổ. Bố Chính từ lâu đã thuần thục sử dụng phương pháp này.
Pháo binh bố chính ít khi bắn vượt quá 45 độ.
Đây chính là điểm khác biệt của Bố Chính pháo binh.
Họ đã có một bảng chuẩn quy tắc dùng pháo ứng phó các khoảng cách địch nhân.
Quay lại trận địa.
Pháo binh Thăng Long đã chân truyền từ Bố Chính, thực tế pháo binh Thăng Long cũng rất cừ rất cừ.. vì họ đã có nhiều cơ hội luyện tập khi Thăng Long có tiền, có pháo thép, luyện tập nhiều cũng không sợ hỏng .
Cho nên pháo binh Thăng Long khá dễ tiếp cận kiến thức mới. Kinh nghiệm bắn họ có, họ chỉ thiếu kiến thức về nguyên lý đạn đạo , cùng nguyên lý tấn công của đạn đặc thôi.
Khi đã nắm chắc kiến thức thì pháo binh Thăng Long sẽ rất khủng bố.
Cho nên nếu so sánh những pháo binh Mân trước đó liều chết đánh quân Tống thì lần này pháo binh Thăng Long dạy cho họ hiểu. Pháo là nên dùng như thế nào.
Từng quả đạn rơi chính xác gần nhất phía sườn đội hình quân Tống.
Gia tốc khủng khiếp cùng sức nặng của quả đạn 8kg đập tung đất đá thành những hố nhỏ rồi văng lên.
Nơi này là bãi than đá lộ thiên, phía dưới lớp đất mỏng chính là than đá cho nên nền là cứng rắn khủng khiếp.
Chính đây là địa hình siêu lý tưởng cho pháo binh.
Pháo nòng dài Bố Chính hay Thăng Long như đã nói, rất rất ít khi bắn góc cao, 45 độ là rất hiếm , trung bình thường 30-35 độ thay đổi trong khoảng đó. Tầm xa của họ được chỉnh bằng thuốc nổ lượng.
Các gói thuốc nổ được cân đo đong đếm cẩn thận đặt trong các gói giấy khác nhau xếp theo hàng đặt các ngăn chuẩn xác trong hòm bảo vệ
Cho nên pháo binh Bố Chính- Thăng Long tốc tộc xạ kích nhanh, ít căn chỉnh góc bắn . Nhưng sát thương thì khủng khiếm, vì góc bắn này khiến đạn lăn lập bậm rất xa.
Kêu gào…
Thảm thiết kêu gào…
Khủng bố kêu gào….
Trận hình Tống rất ít người chết vì đạn lập bập văng lăn, chỉ một số ít gần nhất bị đạn đập vùng bụng, ngực mới chết, về sau toàn là lăn chân , không cưa đứt chân cũng là gãy xương chân, thậm chí lăn sượt qua chân cũng gây bỏng, hay đau đớn không thể tiếp tục chiến đấu.
Đây mới là cách chính xác đạn đặc tác dụng.
Khiếu bắn của người Tống, người Mân vẫn rất thô sơ, chưa thành hệ thống. Đạn thường bắn góc cao vào giữ đội hình địch quân. Gây chết người nhưng không gây ra được thảm hoạ sụt giảm sinh lực địch như kiểu bắn đạn lăn lập bập.
Thật nếu không nói thì ít người để ý sự sai biệt này đúng không.
70 pháo tề phát thì 55 quả đạn đã hoàn thành nhiệm vụ, đánh tan tầm ngàn người. 10% chiến lực quân Tống ở cánh trái bị diệt trong một lần khai hoả duy nhất.
Đây là khủng khiếp con số.
Kinh dị hơn là những người chưa chết đó đang kêu la , rên rỉ , thậm chí bò đi trong vũng máu muốn trốn khỏi nơi địa ngục trần gian.
Chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị thương đến tàn tật không thể tham chiến nằm bò rên la, nó ảnh hưởng toàn bộ tinh thần đồng đội khác.
“ Khốn nạn, biết ngay có trá…” Lưu Phủ gằn giọng, hắn thám báo cho thấy pháo Đại Việt được điều đi cánh trái của quân Mân.
Thật không ngờ lại điều toàn bộ đến trung quân như vậy.
Nhưng Lưu Phủ không có bối rối hay sợ hãi. Dường như hắn đã chuẩn bị cho việc quân Mân có trá.
“ Tam Kiệt Ngô Gia Đại Việt không tầm thường. Dương tướng đã dặn dò trước không hề ngoa, vậy mới vui chứ, nếu ngươi quá ngu thì bổn tướng chơi mất vui rồi” Lưu Phủ nhe răng nhếch miệng.
Hoá ta người này không thuộc hệ Lý Hiến quân sự mà thuộc hệ Dương Tung danh gia Dương Tướng Thái Nguyên. Không hiểu hắn ra sao nhưng thể hiện điềm tĩnh này của hắn trước tình thế đột ngột này đã rất đáng khen.
“ Đẩy pháo lên , ra hiệu cho Thái Thị tổng tiến công cánh trái quân Bắc Mân”
Thì ra cũng có chuẩn bị.
Tức là cho dù thám báo có báo về pháo Đại Việt được Bắc Mân quân đưa về cánh trái nhưng Lưu Phủ vẫn không có chắc chắn hoàn toàn. Cho nên hắn có rất nhiều phương án chuẩn bị sau đó.
Tù và thổi lớn nhịp điệu , cờ lệnh phất lên.
Thái Miễn cau mày, hắn biết đây là số phận của hang quân. Đã về với Tống thì đừng mong tay nắm binh quyền. Thái thị từ này chỉ còn là đơn giản một cái giàu có gia tộc thôi. Hai vạn quân này… bỏ đi.
Tiếng trống dục dã vang lên. Quân Thái gia đẩy những khẩu pháo Tống tiến lên trận địa phía trước. Bộ binh của bọn họ cũng dần tiến lên.
Cánh này không có pháo Đại Việt rồi. Số lượng pháo Đại Việt trong quân qua nhiều trận đánh thì họ tạm tính được. Cho nên lần nổ pháo vừa qua từ trung quân Bắc Mân thì Thái Miễn hay Lưu Phủ đều có thể nhận định, pháo Đại Việt xuất xứ đang nằm hết ở trung quân Bắc Mân.
Ngô Khảo Tích nhướn mày.
“ Muốn chia sẻ áp lực pháo binh? Hay muốn công trực diện tổng lực?
Thế trận quân Tống tưởng đơn giản nhưng rất biến hoá.
Có thể là điều quân Thái gia lên trên để trung quân Bắc Mân phải quay pháo hướng đó. Hoặc giả là một cuộc tổng tiến thực sự.
Nếu là tổng tiến chắc chắn Trung Quân của Tống sẽ sớm đẩy.
“ Đã đến thời điểm chưa, hay vẫn dựa cũ bố trí?” Tích đàn suy nghĩ.
Dùng kỳ binh hay sử dụng chiến thuật cẩn thận đã bố trí?
Nhánh Tống Binh một vạn của Lưu Hữu Thế đang tấn công dữ dội quân của Trương Bá Nghang thì bỗng như bị khựng lại.
Cảm giác như hai võ sĩ khổng lồ đang chiến đấu. Lưu Hữu Thế ép đối thủ vào góc đài tung liên tục đòn thế nặng , đối thủ đã gần gục thì Lưu Hữu Thế hắn lại bị đâm một đao vào mạng sườn khiến đau đớn mà loạng choạng.
“ Đội hình chuyển” Lưu Hữu Thế không phải dạng vừa. Hắn còn chưa bị đâm gục thì hắn vẫn biến chiêu.
Tiếng trống trận thay đổi nhịp độ, kèm theo đó là tiếng tù và nhỏ vang lên….
Cấm Vệ Quân Tống quốc không đơn giản, họ được huấn luyện không tầm thường.
Biến trận.
Trung quân và hậu quân của Lưu Hữu Thế như thác lũ mà tràn về cánh sườn phải của khối trận quân Trương Bá Ngang. Từ trên cao nhìn xuống giống như một con sao biển màu đỏ khổng lồ vươn chân bò qua một cạnh khác của khối hộp quân trận người Mân.
Né pháo.
Trung quân và hậu quân Tống di chuyển như vậy sẽ né pháo Đại Việt, bọn họ lấy quân Mân để che chắn.
Một bộ truyện khá ổn về mô phỏng : main có não , biết cách dùng kim thủ chỉ để đạt được tối đa lợi ích cho mình.