Ngô Khảo Tích, Tây An Vương, Rùa Vàng tướng quân Đại Việt lắc đầu.
Hắn muốn chơi kỳ binh một lần mà ông trời không phù hộ.
Vậy thì vẫn theo cách cũ thôi.
Ổn làm chính.
Ầm ầm ầm…..
Lại một đợt pháo nổ vang.
2phút 17 giây một lượt khai hoả pháo nạp đạn cửa trước, Mân binh không tồi.
Nói chung có mỏ KNO3 cùng Lưu hoàng nó khác bọt. Tuy chất lượng tồi nhưng bắn tập vẫn được, động tác thông nòng thành thục điêu luyện. Nạp đạn cũng nhanh.
Nói chung Mân vẫn yếu quá nhiều so với Tống cho nên họ biết ngoài thành thục pháo ra thì không có cửa nào tồn tại. Cho nên pháo binh của Mân quốc này được đầu tư khá kỹ.
Nói thật đánh xong trận này Vương thị đứng bên bờ phá sản. Ai ai quốc khố chỉ có tầm 20 vạn lạng. Trả tiền lương cho lính 2-3 tháng còn không đủ.
Nhưng có cách nào đâu, tiếc tiền hay tiếc mệnh, muốn tiền hay muốn mệnh?
Vương thị chọn tiếc mệnh, đập nồi dìm thuyền mua rác Thăng Long về chơi Tống Béo.
Đại Việt lắm rác vì công nghệ thay đổi liên tục. Cái thời này các mỏ sắt ở Đại Việt còn tương đối lộ thiên, lại thêm than đá lại càng lộ.
Có đồ là anh chơi thôi, lại có đập nước gõ ngày đêm không biết mệt.
Cho nên Đại Việt rác thải đã trải khắp Đông Nam Á, giờ lại trải rộng qua Bắc Á.
Hai phút chưa đủ để 7 ngang quân chuyển hướng.
Hai phút trừ đi thời gian quay đầu, tái tổ chức thì chạy được 10-30 bước là cùng. 30 bước là bên ngoài cùng bên trái chạy đi, chứ ngoài cùng bên phải của quân Tống Lưu Hưu Thế vẫn chưa di chuyển được bao nhiêu.
Mà ngoài cùng bên phải quân của Lưu Hữu Thế chỉ huy cũng chính là trọng điểm pháo binh Trung quân Ngô Khảo Tích tấn công.
Lần này có căm chỉnh lần đầu tất cả pháo đều bắn chuẩn, nhưng quân Tống kịp rút chạy về hướng Đông mấy chục bước cho nên sát thương lại giảm.
Đạn là bay nảy lăm được tầm 35-40m nếu va quân còn có thể chạy 50-70m nếu nảy trên đất cứng.
Cho nên quân Tống kịp chạy 10 bước cũng giảm kha khá sát thương
70 quả đạn pháo cũng chỉ khiến tầm năm sáu trăm người bị tiện đứt chân hoặc gẫy xương chân.
Thật đúng thời này tính mạng con người nó thấp giá trị đến mức sôi ruột.
Cho nên ấy mà mấy thằng xuyên mà chọn không đúng nhà sẽ chết rất nhanh và rất thảm.
Quân Tống của Lưu Hưu Thế thành công bò qua sườn của quân Mân do Trương Bá Ngang thống soái. Họ vẫn phải chịu một lượt bắt phái khinh hoàng thứ 3 của quân Mân ở trung doanh, lại có mấy trăm người thương vong. Thương binh cụt chân gãy chân đã lên gần hai ngàn người be bét nằm trong vũng máu kêu la. Có kẻ gắng sức bò trốn nhưng lại có kẻ gục ngay tại chỗ vì mất máu quá nhiều. Động mạch đùi mà bị cắt thì… tầm 5-10 phút là hết sạch máu rồi.
Lúc này bí. Tiền quân của Trương Bá Ngang vẫn bị tầm 3000 đao thuẫn binh ép vào đánh ngang ngửa với trường thương binh quân Mân.
Nhưng 3000 lính tống này ép dàn dán sát quân Mân khiến cho pháo trung quân không dám bắn sợ xạ nhầm đồng đội.
Năm ngàn quân Tống đã thành công lách sườn quân Trương Bá Ngang.
Chính xác nếu tình huống bình thường thì Trương Bá Ngang sẽ lợi dụng đẩy mạnh về phía trước khiến 3000 đao thuẫn binh mỏng manh vỡ tan sau đó lấy quân số áp đảo xử lý nốt đám Tống đã chạy ra cánh.
Nhưng lần này không được.
Tuy Pháo trung quân đã giúp quá nhiều nhưng chỉ vãn hồi chút thời gian thôi. Quân Mân nơi này sớm muôn cũng thua trận. Bởi kỵ binh đáng ghét như giòi bọ lượn quanh bắn phá đội hình.
Sườn phải lực lượng phòng thủ của Trương Bá Ngang chịu quá nhiều tổn thất, đến lúc này đã không thành hình. Hắn phải điều động đao thuẫn thủ lên xếp cùng trường thương thủ gia cố thế trận.
Tại sao không đổi hoàn toàn trường thương thành đao thuẫn thủ.
Đơn giản vì làm như vậy sẽ loạn ngay, quân Tống sẽ như hung thú xông vào xẻ thịt quân Mân.
Chiến trường phía đông lại tạm thời rơi vào hoành cảnh dằng co ngắn ngủi.
Hoả Pháo trung quân Mân quốc không thể giúp nơi này. Ngô Khảo Ký quyết định hướng về hướng Tây bên trái. Nơi mà Thái Miễn với binh lực gấp 2 lần đang muốn tiến lên đàn áp 1 vạn quân của Vương Bân.
Hết cánh phải giờ đến cánh trái quân Ngô Khảo Tích không thể không phân tâm hỗ trợ.
Thái Miễn quân đông, hắn chia làm hai đạo mỗi đạo 1 vạn quân tạo thành thế gọng kìm đi đến Vương Bân quân.
Thái Miễn dĩ nhiên không phạm sai như quân của Lưu Hữu Thế, hỏa pháo Đại Việt có thể với rất ác, cho nên hắn sẽ không trực tếp chạy lên đụng độ cùng quân của Vương Bân để ăn đạn.
Quân Thái gia một đạo công thẳng trực diện vào Vương Bân vạn quân, nhưng chúng chỉ tiến quân đủ 600m thì dừng lại, chịu đựng pháo kích của quân Vương Bân mà dùng bao tải đất xây công sự. Phương pháp tương tự như Trương Bá Ngang đã tấn công Lưu Hữu Thế.
Thái gia quân cũng có dân phu bị đao dí lưng ép lên chiến trường làm công việc chết chóc.
Tầm 15 khẩu pháo đồng chế thức Đại Tống được đẩy lên có bò kéo có người kéo trượt trên thanh gỗ lăn. Số lượng người nhiều lại có chuẩn bị sẵn cho nên đầu pháo nặng cả tấn vẫn được dân phu kéo chậm rãi vào trận địa đã được bao đất cát bảo vệ.
Phía Vương Bân quân pháo bắn rất rát, nhưng đây là đà tầm với cho nên không có khả năng công phá bao cát, bao đất đã xếp nhiều hàng.
Cách quân thứ hai của Thái Miễn thì lượt một vòng cung phía tây chọc thẳng sườn trái quân Mân do Vương Bân chỉ đạo. Hành quân đường này hoàn toàn tránh được pháo của trung quân Mân nơi Ngô Khảo Tích chỉ huy uy hiếp.
Khốn kiếp, đây rõ ràng là ép chiến.
Mưu đồ của Lưu Phủ rất rõ đó là ép hai cánh quân trái phải của Mân phải đi về phía trung quân Ngô Khảo Tích.
Lấy chính đám binh Mân để làm tấm khiên che khiến hoả pháo chất lượng tốt của Đại Việt giảm tác dụng.
Quân của Thái Miễn rất đông , quân của Lưu Hữu Thế lại có kỵ bịn tương trợ. Đẩy hai cánh của Mân vào trung tâm không khó.
Nếu điều này xảy ra hai cánh của Ngô Khảo Tích tất loạn. Lúc ấy Lưu Phủ mới tổng lực tấn công trung quân của Khảo Tích. Khi ấy lầy gì mà đỡ?
70 hoả pháo không thể làm nên phép màu.
Các tướng Tống rất không tầm thường. Không nên coi thường bọn họ mà chết oan, bọn họ chỉ là bị triều Tống bó chân bó tay khiến không thể như ý đánh trận thôi.
Trong lúc kinh sư Đại Tống đang loạn, không ai ức chế Tướng Tống thì lúc này chúng lại mạnh nhất.
Thật là trên đời lắm chuyện lạ lắm thay.
Ngô Khảo Tích có hai lựa chọn.
Thứ nhất cho trung quân vọt lên . Tận dụng hai cánh chưa tàn đánh một trận xanh chín ăn thua cùng quân Tống Lưu Phủ.
Lựa chọn thứ hai đó là bỏ rơi cánh quân bên phải của Trương Bá Ngang . Quân của Tích cùng quân Vương Bân phải nhanh nhất rút về tổ kiến lại trận địa tìm cơ hội khác.
Cả hai cách này đều rất không ổn, nói chung chủ soái Tống là tên rất cừ, hắn đã chuẩn bị sẵn mọi bài để ép Tích vào thế bí.
Tiến lên có thể thắng với 70 thanh pháo chất lượng tốt, nhưng phải đánh dấn.. đánh dí, pháo lên càn quét… bộ binh ngay sau. Quân địch lui lại, thì tiến pháo lên cho đến khi đánh lộ trận địa pháo của đối phương. Sau đó cùng pháo tập trung một lượt bắn hủy cả pháo trận lẫn đội hình quân địch, không để chúng tái tổ chức mà xông lên quyết chiến.
Lúc đó quân địch đội hình loạn, quân ta lại không bị pháo địch uy hiếp , khả năng thắng cao.
Nhưng Ngô Khảo Tích có thời gian sao? hắn chỉ cần tiến chậm, hai cánh bị đánh tan, lúc ấy hắn thành cô quân ba mặt gặp địch.
Lui về? có thể tái tổ chức, đánh cầm cự chờ thời cơ. Nhưng lui dễ không?
Ai để cho lui?
Lui là trận địa pháo phải lui về, trong lúc đó pháo mất tác dụng trước khi tái tổ chức trận hình.
Trong quãng thời gian này địch quân sẽ áp sát ngay. Pháo địch pháo ta đều mấy tác dụng, đến khi ông tái bố trí được trận địa thì cả hai đã sáp lá cà, pháo mất tác dụng. Đây chính là chiêu thức mà Lưu Phủ dùng để khiến loại bỏ hỏa pháo của Tích.
Đôi đường đều khó cả. Tích bí lắm rồi đúng không?
Không biết.
Nhưng Tích ra lệnh rút lui khẩn cấp.
Quân Vương Bân không nói nhiều, trước khi quân Thái gia chia hai cánh ập tới thì hắn chạy. Bỏ luôn lại hoả pháo mà chạy.
Rất nhanh chạy, đều là bộ binh cách nhau cả km, Vương bân lấy hậu quân làm tiên phong, tiên phong làm hâu quân dứt khoát chạy khiến cho Thái gia quân bất ngờ đuổi không kịp.
Trung quân do Ngô Khảo Tích chỉ huy cũng lui lại. Dứt khoát bỏ trận địa pháo mà lui.
Thậm chí còn nhét thuốc nổ phá huỷ mười mấy khẩu pháo Thăng Long quý báu với người Mân mà chạy. E rằng họ cố gắng lắm mới mang được một số pháo mà chạy, số còn lại phải phá huỷ.
Trương Bá Ngang sau khi được hoả pháo trung quân hỗ trợ thì thở dốc được một chút nhưng lúc này lại bị bỏ rơi. Hắn chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Lúc này quay lưng chạy càng chết nhanh. Thà răng liều chết một phen cố gắng cầm cự . Nếu trung quân có thể lật ngược thế cờ thì sống, lật không nổi thì cùng chết thôi.
Trương Bá Ngang hét lớn cầm lên khiên chắn muốn xông lên chém giết thì bị thâm binh liều chết ngăn lại.
Bá Ngang là chủ tướng cánh quân này không thể hành sử theo kiểu cảm tính được.
“ Đốt pháo hiệu đi…” Ngô Khảo Tích vừa đi gấp vừa quát bảo thân binh.
Pháo hoa lúc này nổ vang bắn lên bầu trời.
Pháo hoa ban ngày không quá rõ nhưng cách tầm 500 -800 m vẫn quan sát được.
Lần lượt các pháo hiệu từ những chỗ bố trí cứ vậy vang lên…. Một chuỗi kéo dài cả chục Km về phía cái Thành đất Rùa do Tích xây trong thời gian qua.
“ Ha ha… muốn viện binh đến? Không có cửa” Lưu Phủ nhìn những thanh pháo Đại Việt hỏng hóc, méo vỡ trên đất mà cười lớn.
Đã đến mức hủy đi pháo tốt mà chạy, đủ biết tình hình đã thế nào.
“ Kỵ binh xuất kích” Lưu Phủ hét lớn ra lệnh, hắn còn 500 thương kỵ tinh nhuệ của Cấm Vệ kinh sư chưa dùng, lúc này cần là đây, không thể để quân Mân dễ dàng chạy.
Quân Tống đuổi theo nhưng chỉ có thể mang 30 khẩu pháo made in Đại Việt mà Thái Thị có. Những khẩu pháo này nhẹ nên có thể di chuyển trong tốc độ nhanh như lúc này truy đuổi quân Mân.
Phải áp sát quân Mân trước khi chúng kịp bố trí lại trận địa pháo.
Cong về viện binh?
Quân Mân còn 1 vạn binh trong thành đất nhỏ mới đắp, Lưu Phủ biết chứ, cho nên hắn đã sớm mai phục dám này, chỉ cần kéo dài thôi.
Khoảng cách từ thành nhỏ đến nơi này tầm 10km.
Tống còn 1vạn 5 ngàn quân ở thành Cửu Giang, hắn đã sớm cử 8 ngàn quân chặn đường đám này vạn binh Mân. Còn lại 7 ngàn phải thủ Cửu Giang phòng ngừa thủy binh Mân đột phá cửa Dương Môn của Hồ Bài Dương tập kích.
Nói chung là Lưu Phủ đã bố trí mọi ngóc ngách không cho Tích trở mình.
Trận đánh ra sao?
Hồi sau mới rõ.. he he he
Nhân vật chính phần đầu gà mờ dần trưởng thành , phần sau bá đạo lưu , lưu ý đây là chuyện hậu cung ngựa giống , anh em không thích mời rẽ trái