Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 520: Ước Chiến Cửu Giang (08)




Kỵ binh Tống vọt lên muốn đánh chặn. Nhưng đây là biên quân của Ngô Khảo Tích bấy lâu chỉ huy cùng rèn luyện, không phải cấm vệ của kinh thành Bắc Mân.

Ngay lập tức 3 ngàn trường thương binh trang bị đặc biệt khác lính Mân thông thường ở phía sau lập trận đội trường thương phương trận cảm tử ngăn chặn địch quân.

Vương Phiền người mặc chiến giáp Lorica Segmentata phiên bản cũ của Bố Chính mơi này.

Hắn nắm chắc vũ khí trong tay.

Ánh mắt có chút lo lắng nhưng càng nhiều hơn là quyết tuyệt nhìn về phía trước mặt bụi đàn mùi mịt bay.

Kỵ binh Đại Tống đang đến, Kỵ binh luôn là nỗi khiếp sợ của người Mân nhưng không phải của 3000 người này. Bọn hắn ở Lê Lăng đã đối diện còn kinh khủng hơn Kỵ binh. Là Tây Lương Thiết Kỵ.

Bọn hắn vốn dĩ không có kinh nghiệm gì đối đầu loại kỵ binh hùng mạnh này. Nhưng Tây An Vương đến, ngài dạy cho bọn hắn cách chống Kỵ Tây Lương, cho bọn hắn trang bị chuyên đánh Kỵ binh.

Cho nên bọn hắn dẫu chết nhiều. 8000 huynh đệ chỉ còn 3 ngàn. Nhưng bọn hắn chính là ưu tú nhất chiến binh ở Mân có thể chiến với Kỵ binh. Đây là tinh anh trong tinh anh.

Thân binh của Tích là ngàn chọn một lấy tố chất làm đầu, có thể cận chiến chém giết, xung phong hãm trận.

Nhưng để phòng kỵ thì không thể bằng nhóm trường thương binh Vương Phiền này. Biết bao trận Tích đã dùng bọn họ như viên đá tảng chặn Địch Viễn Kỵ rồi công Địch Viễn trại?

Không ai nhớ.

Nhưng người ta thấy đá tảng ngày càng mòn đi, từ 8000 người còn có 3000 nhưng đây là đá đã mài, thép đã tôi qua hàng trăm lần đối diện công kích của Tây Lương Kỵ. Hàng trăm lần rèn đã cho ra đội quân này.

Vương Phiền và 3 ngàn quân chỗ này là tử sĩ quân, cả đám lúc này vẫn đang văng vẳng giọng nói của Tây An Vương tối hôm qua.

“ Ta muốn giao các ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, một nhiệm vụ nguy hiểm, sau lần này chiến đấu sẽ không ai bắt ép các ngươi lên chiến trường nữa”

Ngô Khảo Ký ngồi đưng cùng ba ngàn chiến binh mà nói chuyện, cả đám đều ngồi xổm để có thể tất cả đều trông thấy ngài.

Không ai trách họ tội hỏng quy củ hay bất kính cả.

“Vương gia, ngài muốn chúng tôi chết, chùng tôi không nhíu mày, cho chúng tôi sau này theo ngài cùng chiến đấu”

Vương Phiền gào lớn …

Cả đám trường thương binh đều gào lớn tiếng “ ĐI THEO VƯƠNG GIA, CHẾT KHÔNG SỢ”

Thật ra đám này đáng thương, chết tranh lúc này chẳng có người chết? bọn họ doanh này 8000 người còn 3000 là doanh chết nhiều nhất, nhưng bọn họ có một bí mật không nói ra. Mỗi người chết, mỗi đồng đội ngã xuống đều được Vương gia ghi chép kỹ và tự tay an bài con em gia đình, có tiền bạc đủ sống đến đứa trẻ trong nhà trưởng thành, có sắp xếp để ruộng đất không bị cường hào xâm lấn. Cái này không phải triều đình Bắc Mân ra, họ biết chứ, tiền tuất của triều đình cho đám thường binh bọn hắn đáng là bao?

Đám này đi doanh khác sẽ không chết? ai nắm chắc được? nhưng chết ở doanh khác mọi chuyện sẽ rất đau đớn cho người nhà. Cho nên ba ngàn người trụ được đến này, họ muốn đi theo Vương gia như nhóm thân binh, nhưng nhiều lần bị từ chối.

Tây An Vương đứng đó, cao lớn bóng hình nhưng lại cô đơn gương mặt, ngài vẫn hơi phải khom lưng do vết thương nơi bụng lại tái phát cơn đau.

“Các ngươi cam đảm, dũng mãnh, thiện chiến nhất đội ngũ ta từng thấy. Tướng lãnh cầm quân nào chẳng muốn có các ngươi trong tay?. Nhưng các ngươi chảy máu đủ nhiều cũng đã đến lúc nghỉ ngơi lo cho gia đình. Thêm vào đó bản Vương đã mang đi 2 ngàn thân binh cùng gia đình họ về Đại Việt nếu còn mang theo các ngươi và gia đình ta rất khó ăn nói cùng Vua Mân” Khảo Ký nhìn vào ánh mắt mong chờ của doanh này mà bất nhẫn trả lời.

Cả đám cúi đầu lặng lẽ có buồn , có thất vọng….

“ Vương gia xin ngài phân phó nhiệm vụ” Vương Phiền hít mội hơi sâu, hắn là đệ từ Vương thị. Nhưng là dòng thứ trong dòng thứ, cách trung tâm quyền lực quá xa , cho nên lúc này hắn mới chỉ là một cái Bách phu trưởng mà thôi.

“ Không phải phân phó mà là chưng cầu. Cái nhiệm vụ này là đi chết, nếu các ngươi không nguyện ý.. bản Vương sẽ đổi phương án khác”

…….


Vương Phiền lúc này nắm chặt cán thương gào lớn “ VÌ TÂY AN VƯƠNG CHIẾN, VÌ TƯƠNG LAI CHIẾN, CHIẾN HỮU HÃY CỐ SỐNG SÓT”

“ Vì Tây An Vương chiến, chúng ta sẽ sống tốt …. Chiến hữu”

Cả đám ba ngàn binh lại hô vang dậy sóng.

Tây An Vương đã nói. Kẻ nào chết, cả nhà sẽ đi theo Tây An Vương mãi mãi là gia thầm của Vương , hưởng đãi ngộ của thân binh gia. Con cháu sẽ do Tây An vương lo lắng, ai muốn đi học thi thố làm quan thì đi, ai muốn tiếp tục binh nghiệp cha anh thì theo. Không ai cấm cản.

Còn về người có thể sống sót, giải ngũ làm phú ông.

Riêng Vương Phiền nếu sống Tây An Vương ta đảm bảo một chức hầu tước cho ngươi. Vua Mân không cho, Đế Việt cho, đất Mân không cấp. Đại Việt phương bắc không thiếu đất phong cho ngươi.

Trước tiên phải chiến, chỉ chiến vượt qua 200% sức lực cùng khả năng mới có thể sống sót trong nhiệm vụ phải chết này.

“ Khặc khặc… nhóc A Hổ nhà ta năm nay 5 tuổi, ta không muốn làm phú ông đất Mân, ta muốn con trai ta được đi học, được làm quan , cho nên xin lỗi chiến hữu… trận này ta chết chắc rồi”

Một tên Mân binh điên cuồng hét lớn..

“ Ha ha ha Vậy thì cùng chiến tử thôi”

Lại một tên Mân binh khác cùng suy nghĩ..

“ Vậy thì VÌ TÂY AN VƯƠNG…. CHIẾN”

“ VÌ TÂY AN VƯƠNG… TỬ”

Lập đi ba lần lời thề quyết chết rúng động trời đất thì thương kỵ Đại Tống cũng đã đến rồi.

Phì pho

Đạp đạp..

Kỵ binh phải chững lại, đà đã đuối không thể xông bừa… lại nghỉ vài hơi có thể tái đà, dù không phải là đỉnh phong nhưng tốt hơn là cứ thế mà xông 200m mất 11 giây mới tới phải căn chuẩn đà chuẩn đà.

Đây là chỗ khác nhau giữa du kỵ và thương kỵ xung trận.

Du kỵ là chạy dài, chạy giữ sức, chủ yếu là bắn cung, đôi khi săn đột hình tán loạn mới dùng thương, kiếm.

Bọn họ chỉ chạy tốc độ trung bình, nhưng trương kỵ xông trận phải dưỡng sức ngựa đạt đỉnh phong sẽ căn chỉnh mà xung . Phải căn sao cho khi chạm địch nhân thì họ đang ở mức gia tốc cao nhất và đà no đủ.

Đây là đặc điểm khác nhau của từng loại kỵ binh, không nên nhầm lẫn.

Thương Kỵ Đại Tống nhìn đám trường thương binh trước mặt mà cười mỉa, chống lại họ, mà chỉ có chừng ấy người? Nực cười.

Cơ mà đám này có gì lạ, trong mắt đám Mân Binh này tràn ngập ham muốn giết chóc, hung tàn, không sợ hãi, nhưng nhiều hơn là muốn Chết. Điều này làm thương kỵ Tống không hiểu nối, mà họ cũng không cần hiểu. Giết là được, phải gấp xuyên qua đám này con ruồi cản đường.

Giá… giá….

“ SÁT… SÁTTTTTTTTTTTTTTTTTT”

Thương kỵ Tống rời non lấp biển ào ào xông tới, không phi nước kiệu đầu dần tăng tốc mà trực tiếp tăng tốc. Khó hiểu… chắc có lẽ đây là phong cách riêng của kỵ binh Kinh Sư Đại Tống.

Vó ngựa bôn đằng, đại địa như nứt vỡ… ào ào nhưa đại hồng thủy quét qua đại địa, muốn giết hết sinh linh cản đường nó.

Trường Thương Binh lập đội, hàng một vẫn quen thuộc động tác quỳ gối đè thương, tui không mượt mà như Hán Nô doanh hay Âu Phi Doanh nhưng đã vô hạn tiếm cận.

Hàng hai ngạc nhiên lại không cầm thương, thương của họ cán chạm đất thân gác lên vai đồng đội.

Hàng ba càng kỳ quái, họ thương lại nhờ hàng bốn giữ lấy.

Đám này làm quái gì vậy?

Ngạc nhiên lắm hả, đây là Tích trường thương trận không phải Ký trường thương trận.

Ký có triết lý quân sự của Ký, Tích có triết lí quân sự của riêng hắn, chẳng ai giốn ai, cho nên một khi Tích có quân đội riêng hắn sẽ build theo cách của bản thân.

Quân Bố Chính là quân của Ký, quân Thăng Long là quân của Huy, Tích sẽ tôn trọng hai người mà không động chân đông tay sửa loạn. Nhưng ở Mân này, Tích muốn làm gì thì làm.

Trường Thương của Tích không phải là bình thường trường thương mà là nỏ thương kết hợp.

Tích đã nhận ra , Trường Thương phòng thủ kỵ tốt nhưng dùng để tấn công không cơ động. Đã không cơ động mà đứng cầm thương không thì phí.

Cho nên hắn đã build cho mình loại chiến binh lai căng này.

Nỏ bắn , không cần học nhiều, tầm 1-2 tuần là quá đủ.

Theo Ký tính, đeo thêm một chiếc nỏ nặng 3,5kg ra chiến trường không mệt chết được nhưng lại rất hiệu quả khi đối mặt Kỵ binh mà không có cung thủ hỗ trợ, nhất là đối mặt cung kỵ.

Ban đầu ở Lê Lăng là Ký bị Định Viễn hành chết đi sống lại, hắn muốn dí doanh Địch Viễn nhưng Tây Lương kỵ quá cường , trường thương binh của Mân lại yếu cho nên doanh trường thương là chết nhiều nhất ở giai đoạn này.

Nhưng Ngô Khảo Tích từ đó áp dụng cái suy luận của mình vào thực tiễn.

Mỗi binh trường thương đeo trên lưng một nỏ Genoa kiểu cổ của Bố Chính, nếu Medang Lavo nhìn thấy sẽ rất quen vì đây là vũ khí họ đang dùng và luôn tỏ ra hiệu quả cao.

Không có Genoa nỏ thì Chiên Bàn Phú Thái chỉ với pháo cũng chưa chắc vật nhau với quân Pegang hùng mạnh được.

Đây là triết lý của Tích, trước đây chưa có thử nghiệm nên hắn chưa nói với ai.

Nhưng đánh với Địch Viễn vất quá nên hắn làm như cậy build quân.

Không ngờ lại đánh cho Địch Viễn tè ra. Nhất là cung kỵ của Địch Viễn là bị nhóm cung thương binh người Mân này giết rất nhiều.

Chính vì vậy Địch Viễn sau khi dò ra Đại Việt Ngô Khảo Ký không có loại binh khốn nạn trên thì mới dám xông vào như chỗ không người như vậy. Kết quả là , thằng anh đã bựa thằng em còn khắm lọ hơn, Nói chung Địch Viễn xui thôi, gặp tướng khác của Đại Việt có khi ăn được, gặp anh em nhà này thôi thì… chịu vậy.


Năm ngàn quân thương kỵ xếp thành ^ lao tới, đội hình quy củ, trận thế quy củ của thương kỵ.

“ Không đúng, đám kỵ này có điểm khác với Tây Lương Kỵ…” Vương Phiền dù mờ mắt vì khát máu nhưng vẫn nhận ra đám kỵ này phi ngựa tăng tốc có phần hơi vội, sợ rằng đà rơi không phải vi trí va chạm là tước dó cả chục met mất.

Thôi kệ, không quan đâm…

Bắt đầu ước lượng theo phương pháp Vương gia dạy giỗ.

Tốc độ ngựa trung bình .. quãng đường… đếm giây cùng quan sát….

100m

70m

Khoan bĩnh tĩnh…không vội

50m Hô lớn ….”BẮN”


Giữa truyền âm cùng nghe cùng phản ứng chậm 1 giây… ngựa sẽ phi qua 17m… Hơn 30m chính là sát thương lớn nhất của nỏ.

Bọn này đã phối hợp quá nhiều trước đây cho nên biết phấn công mà xạ kích tránh chỗ tập trung quá nhiều, chỗ lại thiếu đả kích.


Phặc …. Phặc………phăc…………


Không quá đều nhưng không thể yêu cầu hơn ngàn nỏ có thể trong mộ phàn nhàn giây cùng phát chứ.

Âm thanh dây nỏ bật mạnh cắt xé không khi như âm thanh của trời, một cái bàn tay khổng lồ của vị thần nào đó kéo căng dây đàn sau đó đứt lìa vang lên đại địa tiếng kêu… Phặc…. ngâm ngâm ngâm…

Xéo ooooooooooooooooooooo

Sợ hãi hơn là hơn ngàn tiễn bắn thẳng, đây là tiễn nặng, tiễn ngắn xuyên giáp, lực sát thương rất rất bá đạo trong khoản 30-40m

Hí hí hí

Uỵch uỵch…..

Ầm ầm ầm….

Chiến mã sinh mệnh lực có mạnh là mạnh so với tên mềm, tên từ cung. Không nên đọ mạnh cùng nỏ, đó là điều chắc chắn.

Tuy chiến mã không chết ngay nhưng siêu cấp đau đớn ở cổ hay đầu khiến chúng điên cuông quỵ chân trượt ngã…..

Còn kỵ binh mà trúng tên nỏ khả năng thương rất nặng.

Tống Kỵ Binh muột tay cầm cương, một tay kẹp thương nơi nách, không có khiên.

Họ tự tin với giáp gang lamellar vì cung tên mềm rất khó xuyên, cung cứng thì có thể gây thương tích, nhưng nơi này làm gì có cung đội.

Nhưng họ không thể tưởng tượng có loại lưỡng cư binh quái đản này ở đây.


















Một bộ truyện khá ổn về mô phỏng : main có não , biết cách dùng kim thủ chỉ để đạt được tối đa lợi ích cho mình.