Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 529: Hậu Chiến Cửu Giang.




Cửu Giang chiến cuộc đã kết nhưng dư âm nó còn mãi đó.

Tây An Vương dụng binh kín kẽ ra sao ai cũng nhìn ra, Tướng Mân thật kính phục như thần minh, để họ đối đầy cùng Tích chắc không quá nổi hai hiệp.

Bên cạnh đó Bình Nam Vương lại càn khủng khiếp chiến lực. Những diễn biến trên chiến trường được quân Mân thêm thắt mà kể. Kiến cho Lam Long Kỵ gần như thành truyền thuyết, gần như là thiên bịn thiên tướng nhà trời hàng thế. Thật gia những người Tống còn sống sót sau tai nạn đối mặt cùng Lam Long Kỵ đều có chung nhận định.

Còn về Lam Long Kỵ mạnh hay Hãn Đình Kỵ Bắc Nguyên Mạnh, chưa ai rõ . Nhưng hai cái đội kỵ này sẽ không đánh nhau nên không ai biết được kết quả đâu.

Lần này tuy thắng nhưng quân Mân tổn không nhỏ. Thôi thì tiền bạc tài nguyên không kể ở đây. Chỉ xét nhân mạng.

Quân của Trương Bá Ngang từ đầu đến cuối làm mồi nên chịu tổn thất rất nghiêm trọng. Cuối cùng khi Lam Long Kỵ tới chỉ có tầm 5000 người đứng trong đó không thiếu bị thương.

Năm ngàn người nằm xuống không hẳn chết hết nhưng đã chết đến 4000, còn lại một ngàn thương nặng, chỉ số tàn tật cao. Nhưng có kháng sinh từ Bố Chính khó chết.

Lại nói về cánh quân bên trái của Tích là Vương Bân lãnh. Tuy đánh với Lưu Phủ toàn là chạy, không có tổn thương nhưng khi tấm công Cửu Chân cướp thành chết hơn ngàn, bị thương nặng nhẹ 800.

Trung quân của Tích chết không ít. Phía trước bị Đao Thuẫn thủ tấn công chết gần ngàn, phía sau đấu với Thương Kỵ Tống chết 300.

Về quân Tống thì siêu cấp tổn thương.

Đầu tiên là cánh quân của Hàn Thiều chết đến 3 ngàn hơn. Số còn lại năm ngàn chạy tán loạn như mất hồn phách lựu lạc khắp thôn xóm như người điên, giờ vẫn còn phải lùng bắt.

Hàn Thiềm bị thân binh của Ký xiên chết tại chỗ.

Tổn thương rất nặng là quân của Lưu Hữu Thế.

Ban đầu bị Trương Bá Ngang dùng pháo cọ cọ tầm trăm mạng.

Công Trương Bá Ngang hai bên đều chết thêm ngàn mạng.

Bị pháo của Tích Bắn chết tầm 2,5 ngàn, lại bị kỵ của Ký làm thêm hơn hai ngàn.

Mấy trăm ông không hàng lại đua chạy hai chân với bốn chân. Bị Khương binh xiên chết 200-300.

Tổng chết phải gần 6 ngàn người lại bị thương nặng tầm ngàn. Đứng được chỉ có 3 ngàn bị làm tù binh.

Cung kỵ binh Tống 4 ngàn chết tầm trăm

Thương Kỵ Tống chết nhiều. Từ năm ngàn còn lại 3,5 ngàn.

Lại nói đến trung quân của Lưu Phủ mới thực sự thảm.

Vốn thí một vạn để chạy hai vạn, trong múc sát na rối lung tung tìm đường lui bin pháo binh Mân dội đạn điên cuồng. Hai vạn này đã chết đến ba ngàn.

Thảm nhất là quân cảm tử một vạn chặn đường.

Đau thuẫn thủ đánh cùng Liên Sóc thương không có chết nhiều, chỉ tầm ngàn, hai bên ngang sức.

Nhưng phía sau họ liên tục bị cung tên, pháo binh, cối dã xuống. Chết nhiều không đếm hết được. Nhất là pha ném 500 quả lựu dạn cuối cùng thật không hình dung nổi sự thê thảm.

Dù Hán – Mân- Việt đều là người, nhìn những binh sĩ tử nạn đến thương tâm, họ là kẻ địch thật sư nhưng họ cũng là người. Trong những kẻ này binh sĩ mấy ai hiểu được vì sao họ phải đánh? Chỉ là các toan tính mưu lợi, các chính trị trò chơi của đám quyền lực cầm quyền đã khiến máu tươi của họ thấm sâu ba thước đất nơi tha hương. Chua sót.

Kết quả vạn người đứng nổi không đủ 3 ngàn.

Tính ra thì Lam Long xuất hiện chớp nhoáng nhưng trên tay họ dính máu tươi 1/3 quân Tống nơi này.

Đáng sợ sức tàn sát khủng bố.

Tất nhiên hậu chiến sẽ có chiến phú.

Đầu tiên kể đến pháo Đồng nơi này người Tống mang đến 167 cỗ pháo đồng, tính ra gần 160 tấn đông.

Đây là cuộc chiến của người Mân , Lam Long Kỵ giết rất nhiều và ý nghĩa giúp thắng lợi nhanh cùng giảm thương vong cho Mân nên được chia phần là đúng.

Ký lấy đi đúng 8000 chiến mã của Cấm Vệ quân Tống.

Đám này chiến mã chất lượng ngang thân binh Địch Viễn. Tốt hơn chiến mã Đại Uyển mà Khương Binh Lam Long Kỵ đang dùng. Tất nhiên tốt hơn chiến mã Mông Cổ loại 2 mà quân Ngô Trí Vinh đang dùng cho nên thay đã .

Ngoài ra Ký không lấy gì.

Chiếm mã Vua Mân không mặn mà, lấy về cũng có máu kỵ binh mà dùng. Bên cạnh đó Ký đích thân chỉ định lấy Vua Mân không dám ý kiếm.

Tất nhiên bánh ít đi bánh quy lại. Ngô Khảo Ký cũng chỉ cho Vua Mân cùng Ngô Khảo Tích cách phát tài. Nói chung đã hứa với Tích thì nên làm, mà chuyện này chỉ có Vua Mân kết hợp với Tích mới có thể nhanh nhất mà thực hiện.

“ Ta nói các ngươi có công thức của thằng Tống Kiệt đúng không?” Ngô Khảo Ký thâm trầm gương mặt.

Trong buổi họp chia đồ này có Ngô Khảo Ký, Ngô Khảo Tích và Vương Triều Tiến, Vương Triều Võ em hắn, Vương Đoa Vĩnh mấy người.

Vương Triều Tiến, Vương Triều Võ, Vương Đoa Vĩnh, đây là bí mật quốc gia của Đại Việt , Tống Kiệt không hiểu sao lại đưa cho họ, lúc này Vương thị đang coi là bí mật giấu diếm sợ Đại Việt hỏi tội. Lúc này Ngô Khảo Ký lôi ra làm họ sợ tái mặt.

“ Không cần sợ, lộ thì đã lộ rồi, giờ ta thu lại cũng không tác dụng.” Ngô Khảo Ký không lạnh không nhạt nói.

“ Cảm … cảm ơn Vương gia” Vương Triều Tiến lấy tay vuốt mồ hôi.

“ Được rồi, lần này phát tài kế cũng liên quan đế sự việc cái bí mật gang – sắt của Đại Việt này lộ ra cho các ngươi” Ngô Khảo Ký tiếp tục.

Cả đám dỏng tai mà nghe sợ có nghe nhầm.

“Hẳn là các ngươi đang nghiên cứu đúc pháo sắt để thay thế pháo đồng nhưng vẫn chưa có thành công?” Ngô Khảo Ký cười cười mỉa.

Có phải đơn giản vẽ cái bản vẽ lỗ thổi là có thể chế tạo ngay đâu.

“ Dạ… dạ đúng..” Vương Triều Tiến nào có phong phạm của vua một quốc, lúc này luồn cúi thái độ nhìn… thật khó nói.

“ Được rồi , dù sao các ngươi sớm muộn cũng làm được. Để ta cử công tượng qua giúp các ngươi hoàn thành sớm hơn” Ngô Khảo Ký nói ra.

Thật loại bể thổi ra sắt non thừa oxy này Ngô Khảo Ký cho bọn họ cũng không sao. Để nghiên cứu và phát triển đên bể thổi Thăng Long đời Ỷ Lan sẽ còn rất lâu có khi cần vận khí.

“ Giờ giá tiền đồng và bạc ở Mân là bao nhiêu?” Ngô Khảo Ký hỏi.

“Dạ là 1 lượng đổi 670 tiền” Vương Triều Võ quản tài chính nên hiểu rõ hơn mà thưa.

“ Theo ta biết thì ở Tống có vẻ thiếu đồng hơn các ngươi, Mân và Tống đều lấy tiền đồng nung ra đúc pháo nên có hiện tượng này”

“ Cho nên lúc này tiền đồng khan hiếm giá bạc giảm mạnh, cho nên ta giúp các ngươi công nghệ sắt, khỏi lo vấn đề thiếu pháo. Nung hết pháo đồng ra đúc tiền qua Tống mua bạc. Tin chắc các ngươi vẫn có con đường đúng không? ngay cả 167 khẩu pháo Tống này cũng nung đúc tiền”

“ Tống rồi cũng có thể phát triển công nghệ sắt pháo, nhưng muốn đổi hết pháo thành sắt còn lâu hơn Mân một chút, cho nên các ngươi phải nhanh, mua bạc vào. Chờ khi Tống có pháo sắt sẽ nung pháo đồng đúc tiền. Đến lúc đó tiền đồng lại giảm giá. Bạc Tăng giá, các ngươi có bạc trong tay lại qua Tống làm một hồi..” Ngô Khảo Ký chỉ dạy.

Ngô Khảo Tích trợn mắt, hắn không ngờ thằng em của hắn thâm vậy. Đấm Tống Béo sắp hẹo giơ lại còn tính âm Tống Béo một vố.

Nhưng thứ phát tài này giữ riêng Đại Việt làm là được sao phải để Mân biết. Phí phi phí.

Ngô Khảo Tích nháy mắt ho điên cuồng.

“ Ây da con rể, lão phu nghèo bụng gần dán vào lưng rồi. Ngươi không cho lão làm vụ này Vương gia sập mất” Vương Triều Tiến biết Tích ý gì cho nên cũng thẳng thật.

“ Đại ca không cần ngại, ba đồng bạc lẻ này Đại Việt không so đo, Mân phụ thuộc ta mà họ quá yếu nhìn khó coi, vả lại hắn là cha vợ ngươi vụ làm ăn này phân chia chẳng nhẽ thiếu phần ngươi? Ngươi có khác gì Đại Việt có, chúng ta phân biệt sao?” Ngô Khảo Ký cười.

Thật ra câu nói này hai tầng ý nghĩa, một đó là cho Mân mối làm ăn này vì Tích là con rể Mân, nếu không đừng hòng. Hai là làm không thể thiếu phấn đầu to của Tích.

“ Ây da ây da tiểu Vương hiểu cái này đúng là đèn sách 10 năm không bằng nghe Quân một ngày… Con rể chúng ta không làm phiền Bình Nam Vương gia… đi đi ra đây nói chuyện làm sao phân chia” Vương Triều Tiến vừa nói vừa mắt đảo như bi ve.

Ngô Khảo Ký giật cả mình.

“ Này lão Vương. Ngươi không phải đang tính toán chơi cả thế gia Mân đấy chứ?” Ngô Khảo Ký giật nẩy lên.

Thằng này thái độ khả năng không những xẻ thịt Tống mà dám chơi cả Mân thế gia lắm.

“ Á ha ha .. Vương gia quả là tri kỉ… cái lũ chết tiệt kia lúc tiểu Vương cần chúng giúp thì bo bo giữ mình, giờ có cơ hội tốt nên gọt một chút” Vương Triều Tiến ha hả cười đầy lưu manh.

Ngô Khảo Ký giơ một ngón tay cái khen thằng này liều mạng. Cả nhà mình cũng dám thịt, không sợ phản.

“ Ta khuyên ngươi nếu muốn chơi thế gia trong Mân nên liên hệ 2 -3 nhà cùng chơi, có gì trời sập còn có người gánh cùng” Ngô Khảo Ký thâm tường.

Hắn hiểu chơi cái này làm người cực hận. Tống nó hận thì kệ mẹ nó, nhưng trong nước thế gia hận rất phiền.

“ Ôi ôi ôi… ngài làm thầy ta luôn đi ha ha ha… Con rể đi Trương gia. Nhóc Vĩnh ở lại hầu hạ Vương gia” Vương Triều Tiến vui vẻ khoa chân múa tay đi.

Ngô Khảo Ký sạm mặt.

Đây không phải bộ dáng hợp tác làm ăn mà là đi âm người. Khả năng cao Trương gia ăn quả đắng làm con dê thế tội.

Ký quay qua nhìn thằng Vĩnh.

Vĩnh cúi đầu xấu hổ.

“ Người phụ thân này của tiểu đệ nghèo quá phát rồ rồi, để ta đi khuyên hắn” Vương Đoan Vĩnh bất nhẫn, Trương gia là nhà mẹ đẻ hắn đấy, hắn bị kẹp đến khổ.

“ Nhắc Trương gia đừng quá tham sẽ không sao, tham thì thâm” Ngô Khảo Ký thâm tường nói.

“ Dạ” Vĩnh cũng xin phép mà đi.

Mân tất loạn, Tống sẽ loạn. Ký mặc kệ hắn đi về Đại Việt thôi.

Tích không biết được chia bao phần trong vụ này, khả năng là cao. Hắn dẫn theo Vương Chiêu Quân và Chiêu Hi đi Lê Lăng, hết ba tháng tụng kinh niệm phật cũng nên để các nàng ra ngoài giải khuây.

Chiêu Quân Chiêu Hi nhìn quả thành đất cung vùng đất đen thùi lũi ở Xỉ Than bình nguyên thì khóc. Nói phụ thân không yêu thương các nàng , phong cho cái vùng đất đen thùi lũi chim không thèm ị kia nhà chồng kinh cho.

Sau khi biết đó là đất mà Tích yêu cầu thì yên nhưng vẫn khó hiểu.

“ Là trượng phu muốn kỉ niệm trận chiến của hắn ở Cửu Giang. Nhà bọn hắn thiếu gì tiền cần gì chúng ta hai chị em” Chiêu Hi trong xe ngựa tính toán.

“ Chắc chắn là vậy” Chiêu quân khẳng định.

Một vạn ba Lam Long Kỵ trùng điệp mà đi, lực lượng này siêu cấp uy hiếp mọi thế lực phương Bắc lúc này.

Không những thế còn có 2 ngàn thân binh cùng 3 ngàn Lưỡng Trọng Cung Nỏ Binh.

Vua Mân không nghĩ nhiều cho luôn Lưỡng Trọng Cung Nỏ Binh theo Tích. Đáng mấy đâu, cho hai ngàn là cho cho năm ngàn cũng vậy. Đầu óc hắn lúc này đàn bay múa giữa đồng cùng bạc trao đổi. Dăm ba cái binh lính, có tiền có hết. Vương Triều Tiến nghĩ nghĩ.

Cả ngày xoa chân múa tay đi đi lại lại , hở cái là ra xưởng đúc tiền xem xem.

Tích đến Lê Lăng chưa kịp ổn chân thì có Ngô Khảo Tứ gọi thư. Đến ngay Hành Dương chủ trì công việc, Rất Khẩn.

Tích chỉ đành để lại thân binh cùng Lưỡng Trọng Cung Nỏ Binh ở lại Lê Lăng bảo vệ Chiêu Hi Chiêu quân. Hắn thì dẫn Lam Long kỵ một vòng đi Tương Đàm doạ một hồi. Sau đó mới đi nhanh về Huỳnh Dương.

























Tú đến Thần Tú cũng phải cúi chào , sảng văn hài hước !!!!