Ngô Khảo Ký chưa tới được Kỳ sơn thì một lũ hải tặc đã nhao nhao về đây mà đón.
Đông Hải Long Vương đi rồi hai năm này họ chưa có mẻ làm ăn nào ra hồn ra vẻ cả. Y như rằng có xuất hiệu Ngài là có tiền, cho nên đám hải tặc bu lại như kiến.
Minamoto no Yoshichika dẫn đầu đám hải tặc đã đến chân núi Kỳ dựng trại quây vải theo đúng phong cách Nhật Bản từ lâu.
Rất cầu kỳ, khan trang đẹp mắt , lại thêm có cả xinh đẹp “mĩ nhân” Nhật bản đánh đàn múa hát, hầu hạ, lại không thiếu món ăn ngon , tiệc rượu chờ sẵn.
Phải nói Ký là thần phá hoại đi đến đâu là chiến tranh là đốt phá nơi đó. Nhưng hấn cũng là thần kiến tạo, đi đến đâu nơi đó có đổi mới, có xây dựng có phát triển. Và dĩ nhiên là thần Tài , vì đi đến đâu sẽ có tài phú đến đó, những kẻ liên quan hắn sẽ giàu lên nhanh chóng. Còn địch nhân thì biến nghèo với vận tốc chóng mặt.
Thật Ngô Khảo Ký bước vào lều là muốn đuổi mấy cô gái nhật này đi.
Không phải là sợ vợ.
A Đóa là ăn vụng quên chùi mép, chứ giờ này ắn ăn vụng trời biết. Cẩm Y Vệ dám báo cáo hắn? tất nhiên phải ăn vụng không để lại dây dưa mới được. Vấn đề là mấy cô gái Nhật Bổn này quá khó nhìn đi, mất tâm trạng ăn uống.
Không phải gái nhật xấu, nhiều cô xinh lắm.
Nhưng thời này thói quen thẩm mĩ và trang điểm của gái nhật hơi quái. Ngô Khảo Ký chịu không nổi.
Cứ như con gai thảo nguyên, không trang điểm gì, mộc lại đẹp. Mấy chị em nhật toàn chơi cạo ½ lông mày. Chấm hai chấp tròn trên trán. Mặt bôi trắng, môi thì vẽ son đỏ nhỏ nhỏ ở giữa… thật hãi hùng cảm nhận của Ký.
Bao lâu rồi hắn vẫ không quen được kiểu này.
Thấy Ký không vui đuổi đi đám “ mĩ nhân” thì lòng Minamoto no Yoshichika có hơi lộp độp.
“ Xin lỗi Long Vương vì không chu toàn” Minamoto no Yoshichika hai chân quỳ gối kiểu nhật hai tay dang da chống đất đầu gập xuống tạ lỗi.
Ngồi quỳ đây là văn hóa nhật. Ngồi thành quen do đó đây không mang tính chất quỳ lạy như ở Đại Việt hay Đại Tống.
Ngô Khảo Ký cũng ngồi xuống nhưng là ngồi khoanh chân.
“ Không có gì, văn hóa khác nhau thôi, kiểu trang điểm của họ ta không thích lắm. Cho tẩy hết trang điểm, vẽ mày liễu nhỏ sau đó quay lại phục vụ là được, đừng trách phạt bọn họ” Ngô Khảo Ký khoát tay.
Ngô Khảo Ký không phải người vô lương tâm, hắn hiểu chứ, với địa vị của mình lúc này một cái nhíu mày đủ làm một kẻ hầu bị hiểu nhầm mà bị hành hạ đòn roi, thậm chí chết. Hắn khong ưng ý đuổi mẫy kỹ nữ kia đồng nghĩa họ sẽ bị chịu phạt rất nặng.
Gặp lại thuộc hạ cũ, Ngô Khảo Ký cũng vui vẻ, nhớ lại khoảng thời gian lớ ngớ ngây thơ thành lập công tuy Đông Hải Đại Việt toàn cướp biển với giấc mơ thành lập kiểu như Đông Ấn Hà Lan vậy mà cười vì ấu trĩ quá.
Những kỉ niệm kiểu đó luôn làm con người mềm một chút, nhìn đám thuộc hạ hải tặc cũng vui một chút.
“ Không có cướp thuyền thương Đại Việt cờ đó chứ?” Ngô Khảo Ký tửu qua mấy tuần bắt đầu nói chuyện phiếm vui vẻ với đám Nhật bản nửa hải tặc nửa thương gia này.
“ Bẩm Long Vương, chúng tôi nào dám, có điều chúng tôi theo đúng lệnh ngài chỉ thu thuế một cách công bình với thuyền thương Đại Việt nhưng mà có một số chuyện..” Minamoto no Yoshichika hơi ngập ngừng.
Đừng thấy Minamoto no Yoshichika nhà mẹ là hoàng tộc mà ghê, đến cả dòng chính của Minamoto lẫn thế gia quân sự tập trung ở Kamakura còn bị vị này một mẻ đánh cho gần sập chứ đừng nói gì ba con mèo què Minamoto no Yoshichika ở vùng này. Minamoto no Yoshichika chỉ là cái dòng phụ của tộc cho nên mới chạy tít đến Lưu Cầu lập nghiệp, vẫn đang còn bị Thiên Tôn thị ở đây chèn đâu. Hắn lấy cí máu mà dám ngẩng đầu trước Long Vương Đông Hải.
Minamoto no Yoshichika đang rất hi vọng Ngô Khảo Ký giúp hắn cướp Lưu Cầu từ Thiên Tôn thị đó.
Thời gian lần này sau nhiều lần bám càng Ngô Khảo Ký được cho mấy khẩu pháo ít thuốc nổ cùng khôi giáp binh khí thì nhanh Minamoto của Yoshichika đã đứng rất vững nơi đây, nhiều lần bị Thiên Tôn Thị dọa nhưng hắn có Ký bảo kê hình thức nên cũng vẫn sống tốt. Chính vì vậy thăng này cáo mượn hơi hổ muốn chiếm ổ của báo rừng.
“ Nói đi” Ngô Khảo Ký chậm rãi ăn một chút cơm cuộn, bọn này làm thức ăn rất có vị.
“ Này ai nấu… ăn rất ngon..” Ngô Khảo Ký cười nói.
“Dạ dạ” Yoshichika đang muốn thưa chuyện của mình thì bị nói vậy liền thay đổi chủ đề, chuyên kia từ từ nói cũng được.
“ Gọi Tokushi lên tiếp Long Vương, nói nàng mang món ăn sau cùng lên” Yoshichika vội vàng lên tiếng căn dặn người hầu cận bên cạnh.
“ Vâng” Tên Nhật cạo đầu trọc trán hô to Hây sau đó dập đầu lập bập đi ra.
Không bao lâu người con gái có tên Tokushi được gọi lên. Nàng mặc kimono khiểu giản thể dành cho người nghèo hạ nhân ở nhật, nhưng rất sạch sẽ, tay bê một khay đỗ tinh mĩ phía trên là một bát sứ mì kiểu Nhật.
Quỳ gối cúi đầu hai tay dưng lên cung kính.
Hử…
Mùi thơm quá..
Ngô Khảo Ký cũng bị thu hút.
Dĩ nhiên là múc một bát nhỏ để than binh thử độc, không tin bố con thằng nào được. Thân là quân vương không thể khinh thường.
“ Ngon… “ Ngô Khảo Ký hiếm khi khen ngợi cũng phải thốt lên.
“ Ban thưởng” “ Ngươi tên gì?” Ngô Khảo Ký vừa thưởng thức mì vùa hỏi.
“ Tiểu nữ tử tên gọi Hatakeyama Tokushi” người con gái kia trả lời.
Tiếng Việt? là Yoshichika chủ tâm dạy dỗ? Cái này cần gì hỏi, chắc có việc muốn cầu cạnh cho nên chơi bài mĩ nhân này. Hắn không sợ Hoàng Đế Đại Việt hốt cả dòng chính của hắn ở Kyoto luôn không?
Mỹ nhân kế?
Được thôi thế thì xem mĩ nhân này đến mức nào…
Móa nó trời… giống Maria Ozawa vãi, xuyên à… Không được coi là mĩ nhân suất sắc nhưng…. Con mẹ nó đánh đúng thú của thời niên thiếu 15-16 tuổi kiếp trước Ký rồi. Hỏng bét. Khụ khụ khụ.
“ Ừ tốt lui ra đi” Ngôn Khảo Ký đuổi, hắn sợ mong ước thời niên thiếu trỗi lên thì hỏng.
“ Đại nhân, nàng là tù binh từ nhà Hatakeyama thuộc gia tộc Taira. Cũng tính là con gái nhà quyền quý, có học thức biết đàn ca , lại thân thể còn sạch sẽ” Yoshichika vội vàng thưa.
Thân vận dễ tra, chắc không sai, thời này ở Nhật đám bốn đại gia tộc có liên quan hoàng thất chia đất phong hầu oánh nhau lung tung, chính sách thù địch, thi thoảng có một nhà phụ thuộc bị diệt là chuyện thường.
“ Ngươi không sợ Hoàng Đế Đại Việt bưng ổ cả nhà ngươi ở Lưu Cầu, diệt nốt nhà ngươi ở Kyoyo? Hay là ngươi chưa biết Vợ ta là Thánh Thiên Hoàng Đế Đại Việt?” Ngô Khảo Ký khinh bỉ liếc mắt nhìn thằng này muốn chết.
Nhưng Ký nhầm rồi, tiếng xấu đồn xa lắm , việc hắn sợ vợ đã lan qua đến Nhật Bản Triều Tiên rồi- Lưu Cầu còn gần chán.
“ Tiểu nhân biết chứ, nhưng ta không nói , ngài không nói. Nàng Tokushi càng không điên mà nói ra thì ai biết được?”
Ngô Khảo Ký trợn mắt, tặc nhân này có chuẩn bị mà đến, khó phòng nha…
Nghĩ đi nghĩ lại.
Ngô Khảo Ký băn khoăn một chút.
Hắn đã quyết định đi theo hướng làm virus thế giới này thì khả năng có hậu duệ với người bản địa nơi đây không còn giới hạn. Dĩ nhiên con hắn có với Lý Từ Huy sẽ là Đại Việt chi chủ, nhưng hắn cũng muốn can thiệp Nhật Bản đâu. Không thể đem Đại Việt người đi Nhật Bản tham dự được, đó là chiến tranh lại quá xa và không có khả năng đóng chiếm. Cho nên nếu có một đứa con mang dòng máu Nhật, xây dựng cho nó một thế lực đủ mạnh, đủ can thiệp vào vùng đất giàu tài nguyên khoáng sản vàng, bạc, quặng sắt tốt này thì…. Sao?
Đắn đo đắn đo.
Chuyện này mà Huy biết sẽ tế sống hắn, nướng, xau đó xẻo. Hơi sợ hãi.
Nhưng nghĩ đến kết quả khá thú vị đó.
“ Có thỉnh cầu gì nói thẳng ra” Ngô Khảo Ký liếc mắt lườm lườm Yoshichika.
“ Dạ Đại Nhân, thỉnh cầu ngài giúp bề tôi đánh pháo đài Shuri của Thiên Tôn Thị, Minamoto no Yoshichika nguyện là gia thần trung thành của ngài. Con cháu gia tộc Minamoto no nhánh Lưu Cầu sẽ là nô bộc của ngài. Lưu Cầu sẽ là thần tử của Đại Việt Thiên Triều”
Minamoto no Yoshichika hét lớn đầy quyết tâm, mẹ cái lũ này hay Hây Ha với hét to, nhức đầu.
“ Cho ngươi súng, pháo lại cho cả vũ khí mà vẫn chưa đánh xong pháo đài Shuri của Thiên Tôn Thị?” Ngô Khảo Ký đúng là không quá quan tâm tin tức nơi này.
“ Dạ đánh xong lại bị cướp về, người của thần quá ít, lại nói đám hải tặc chỉ thuê được theo thời gian, hết tiền chúng lại đi mất cho nên thất thủ” Yoshichika đầy xấu hổ nói.
“ Ngu dốt”
Ngô Khảo Ký chửi, vấn đề này là vấn đề chủng tộc.
Nó giống như Đại Việt nếu dốc toàn lực có thể bưng cả kinh thành Đại Tống, nhưng một nhúm dân Việt không thể nào nuốt nổi Tống Béo 70-80 triệu dân. Đánh xong thì rút thôi.
Tương tự Yoshichika vậy , có mấy ngàn người đòi đánh xong pháo đài Shuri của Thiên Tôn Thị là chiếm được Lưu Cầu?
Dân Lưu Cầu tuy có gốc gác cùng thổ dân Nhật Bản nhưng không phải là. Cho nên Yoshichika chính là xâm lược người mà không đủ khả năng đồng hoá thì sao chiếm nổi. Thiên Vương thị lập quốc 1700 năm nối đến nay mấy chục đời đâu đơn giản.
“ Bề tôi ngu dốt , ngu dốt mong chúa công chỉ dạy”
Yoshichika dập đầu, phong tục của nước hắn đã nhận chủ gọi Chúa , mà lòng trung thành có thể tin. Không bị bức đường cùng chắc thằng này không ra hạ sách này.
“ Lưu Cầu có bao dân bản địa ở vùng Shuri? ( Okinawa ngày này) Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Bẩm chúa, Shuri đảo tầm 13 vạn người xung quanh các đảo cộng lại tầm 16 vạn người” Yoshichika thành thật thưa.
“ Vậy thì không vội, đầu tiên phải đánh lấn. Nhổ từng đảo một, nho người Nhật, Triều Hán lên đó, nhiều nhất chủ yếu nhất là người Nhật”
“ Mua bán hay cướp gì đó tuỳ ngươi, về Nhật bản mang 5 vạn dân đến rồi đánh lấn dần dần. Cho dân lập các shoen, đến lúc vững rồi mới đánh Shuri được, yên tâm ta sẽ giúp ngươi đánh”
Ngô Khảo Ký nói.
“ Bảm chúa công, lập Shoen ( trang ấp) mua nô lệ tốn rất nhiều tiền, nuôi bọn họ đến trước khi bọn họ có thể trồng trọt bắt cá cũng tốn rất nhiều tiền, Tiểu Thần không có đủ năng lực”
Yoshichika mếu máo, nếu hắn đủ tiền còn nói làm gì.
“ Cái vấn đề gì liên quan đến tiền thì không phải vấn đề khó, ghé tai đây” Ngô Khảo Ký quát lên.
“ Dạ dạ… “ Yoshichika lập bập vui vẻ chạy đến ….
“ Hiểu chưa?”
“ Thưa chủ nhân hiểu…” Yoshichika lúc này gương mặt rạng rỡ đầy ý chí quyết tâm.
Nhật Bản đã ăn cắp thành công công nghệ thuốc súng của Tống và bắt đầu đúc pháo… đồng… Sau trận thảm bại ở Kamakura thì cả gia tộc võ sĩ như Minamoto hay gia tộc dân chính như Fujiwara đều ý thức được pháo mới là tương lai của chiến tranh. Nhất là Nhật bản toàn đảo, hay hải chiến, chiến hạm có pháo rất ưu thế.
Cho nên Nhật Bản thám tử trăm phương ngàn kế thó được bí kíp của Tống.
Lại nói Tống không bao giờ có bí kíp công nghệ vì đám này đủ lợi có thể bán cả tổ tông. Cho nên Ngô Khảo Ký rất sợ các bí kíp rơi tay bọn này. Tống biết là cả thế giới cùng hay.
Hệ thống quân sự của Nhật theo cát cứ phán quyền, do đó mỗi thằng đều thật tâm đầu tư cho bản thân, cho nên bọn nó đúc pháo còn nghiêm túc hơn cả Tống.
Tứ đại gia tộc của Nhật Bản lúc này là Fujiwara, Tachibana , Minamoto và Taira đại diện thời kỳ Heian. ( 794-1185) . Chúng đúc pháo đồng quá nhiều nên cũng gây tình trạn thiếu đồng đúc tiền dẫn đến tỉ giá bạc/đồng có vấn đề và còn nguy hơn Tống. Vấn đề là bọn này chưa ăn cắp được công nghệ của Tông Kiệt nên còn chịu dài dài cảnh này.
Do đó Ngô Khảo Ký lại bày cho Yoshichika cách kiếm một mớ.
“ Ở Ishigaki xây cho Hatakeyama Tokushi một Shoen cấp cao, có pháo đài. Năm vạn lượng đưa ngươi mua nô lệ Nhật, để lại một nửa cho việc cung cấp thực phẩm, Lại nói luyện hải quân đi, qua hai năm có thể đi xa về phía Tây, cần nhiều thủy thủ tốt. Chiến hạm cứ yên tâm lúc cần ta sẽ cho ngươi chiến hạm Carrack của Đại Việt”
Hêy da. Anh Ký liều mạng thu bé Tokushi rồi, còn tính có thằng con lai Nhật can thiệp vùng đất này.
Năm vạn này là tính nợ lên đầu Yoshichika, sau này có trả, còn Carrack chiến hạm cho mấy cái là trả công đi Ấn độ cùng Ký. Ký là không có đem quân Đại Việt đi viễn chinh. Điên đâu, máu Việt rất quý.
Khổ thân Yoshichika, đừng nói lần này hắn tấn công Tống theo hợp đồng là có năm vạn lạng.
Thật ra là mười mấy tổ chức hải tặc nhỏ góp người, chia ra được mấy đống đâu.
Giá nô lệ ở Nhật thấp hơn ở Tống. Ở Tống nếu phụ nữ xinh đẹp bị bán lầu xanh giá đắt. 20 lượng cũng có. Nhưng bình thường nam nhân trẻ em chỉ giao động 3-5 lạng thôi.
Nhưng nay tỉ giá đồng -bạc thay đổi.
Một người ngày trước mất 4500 đồng mới mua nổi thì nay chỉ là 3000 đồng mua được rồi. Giờ dùng tiền đồng đi mua sướng.
Bọn khốn Mân đang rã pháo đồng trấn lột năm vạn lạng theo tỉ giá Đại Việt đi mua nô lệ, vớ vẩn mua được 2 vạn người . Còn dư tiền lo lương thực.
5 ngàn để về đảo Ishigaki cách Đảo Đài Loan 200km. Có gì bọn Mân nó phải đỡ, dặn mấy câu là được.
Còn dndn cách đảo của Yoshichika cũng tầm 100km không xa chiếu cố được. Thế lực thành thì dùng bàn đạp cho Tokushi tiến vào Nhật Bản can thiệp. Nếu có con trai thì… tuyệt.
Đảo Ishigaki đổi tên Zui đảo (ズイ) là Ngô đảo đó. Không sợ dấu đầu lòi đuôi à. Ông chùi mép hay quá ông Ký ạ.
Người ta thường nói đừng đánh giá một quyển sách chỉ qua cái bìa. Ta thấy nó rất đúng. Ví như quyển sách này này. Các ngươi đều nghĩ nó là một quyển truyện hài đúng không? Thế thì đúng rồi đấy. Chào mừng đến với thế giới Fantasy của ông chú bán hủ tiếu. o(≧▽≦)o