Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 537: Ê nhóc đồng hương




Trong khi vợ ngoan ở nhà còng lưng xây dựng tổ ấm. Thằng ấy lại lần nữa ra ngoài léng phéng.

Có câu ngựa quen đường cũ cấm có sai.

Cái này phải xẻo.

Ý xẻo không ổn.

Tối hôm đó chuyện rất ít người biết, mà những người biết là những kẻ bị giết cũng không mở miệng nhưng ký quên Cẩm Y Vệ còn độc chiêu ma tóe, cái gì cũng tra được. Thôi toang. Tất nhiên lúc này hắn vẫn đang tưng tửng chưa nghĩ đến.

Rất bí mật ở một khu lều không ai chú ý đến.

Một thiếu nữ Nhật Bản trần truồng đang gấp gáp thở sau một phen bị dày vò chết đi sống lại bởi hung thú dạng người. Nàng khẽ nằm trong vòng tay cơ bắp lực lưỡng của hắn.

“ Gia tộc Hatakeyama còn người sao?”

Ngô Khảo Ký nhẹ nhàng hỏi một chút.

“ Dạ còn ạ, em trai của thiếp là Hatakeyama Minoru có dẫn được tàn binh chạy thoát đầu nhập vào nhà Minamoto, thiếp vì cảm ơn nên tiến làm người hầu cho họ và được Yoshichika đại nhân đưa đến đây gặp ngài” Tokushi nhẹ nhàng lơ lớ tiếng Việt mà nói chuyện trong hơi thở gấp gáp.

“ Sau này không cần gọi Yoshichika là đại nhân, hắn là gia thần của ta, hắn còn phải cung kính với nàng đó, Là nhà Hatakeyama đánh với nhà nào? “ Ngô Khảo Ký hơi tò mò.

“ Là lũ Hōjō khốn kiếp muốn chiếm Shoen của nhà thiếp” Tokushi cắn răng nói chuyện, ánh mắt đầy căm thù.

“ Hōjō thuộc gia tộc nào?” Ngô Khảo Ký lại hỏi thêm.

Hóa ra là nội chiến trong các tiểu gia tộc phụ thuộc của Gia Tộc Taira. Ngô Khảo Ký biết nếu Taira không đồng ý thì Hōjō có gan trời cũng không dám làm việc này.

Thôi thì Taira súi, nếu mà Tích có con trai, hắn không nhớ thù ông ngoại thì thôi, hắn mà nhớ thì … toang.

“ Được rồi , gọi Hatakeyama Minoru về Zui đảo cho hắn lập lại gia tộc Hatakeyama phụ thuộc gia tộc Zui. Để hắn sau này có cơ hội quay về cố thổ chiếm đất trả thù… Nhớ chuyện ta và nàng không được để lộ. Nếu không cả hai cùng chết không có chỗ dung thân” Ngô Khảo Ký đe dọa. Một lần A Đóa đã quá đủ rồi.

Tokushi nghe thấy vậy thì dù mệt mỏi cũng bò dậy xếp gối bằng cúi đầu dập đầu cảm ơn rối rít…. Cái mông mẩy lại cong lên… Ký liếm liếm mép. Nhưng thôi, lần đầu không nên quá đáng.

“ Đại nhân, nhưng ngài đặt tên đảo là Zui, nhỡ đâu Thiên Thánh Hoàng Đế biết chuyện?” Tokushi run run, chuyện xấu sợ vợ của người này lan khắp thiên hạ. Nàng biết mình đang đùa với lửa, chuyện này lộ ra thì không những nàng, toàn gia chết sạch là chắc, ở Nhật Bản không ai có sức bảo hộ được nàng và người nhà.

Ngô Khảo Ký ( ⊙﹏⊙)

Chẳng nhẽ ta sợ vợ cả thế giới điều biết hết sao?

“ Đơn giản nàng đổi họ Zhui từ nay gọi là Zhui Tokushi, nếu có sinh con thì cứ lấy họ Zhui thôi. Không cần sợ hãi….” Nói vậy chứ Ký trong lòng vẫn thấp thỏm .

“ Như vậy thiếp tới Đảo Zhui sẽ phải làm gì?” Tokushi quan tâm nhất điều này, nàng bỗng chốc từ nô lệ nhảy lên làm chúa một đảo thật không hiểu phải làm gì cho phải.

Trước kia ở gia tộc nàng cũng không có học qua mấy thứ này.

“ Yên tâm không phải hiện tại, hiện tại ở chỗ Yoshichika học tập cho tốt cách quản lý xây dựng thế lựu, thằng Yoshichika cũng có tí biện pháp có thể dạy nàng. Còn có ta sẽ bí mật gửi thư về Jeju điều độnh tới đây 2000 Hán Nô binh làm binh sĩ cơ sở cho nàng chỉ huy. Chờ thêm em trai nàng về đây thì cho hắn làm chỉ huy quân sự nở đảo. “

“ Phía Nam đảo xây pháo đài Zhui cho nàng.. phía Bắc để em trai nàng tự lập một Shoen. Đảo này có thể chứa 4 vạn người, mua 4 vạn nô lệ Nhật về lấp vào. Còn cách kiếm tiền ta sẽ cử người tới dạy nàng. Thời gian đầu Yoshichika hắn sẽ phải cung cấp lương thực, vật dụng cho Zhui đảo nên cứ yên tâm ở Thi thoảng ta sẽ tranh thủ tới thăm ngươi” Ngô Khảo Ký an ủi.

Phù….

Thì ra đại nhân đã sắp xếp trước toàn bộ, nghe khá an toàn và triển vọng. Tokushi sung sướng thoả mãn rúc vào người hắn ngủ đi, quá mệt cũng hơi đau nữa. Ngủ thôi.

Ngô Khảo Ký theo Mộc Tư Hàn lên núi, dù sao không ăn vẫn còn đó. Mới ấy song còn lâu mới ấy lại được, chờ mấy ngày đi. Tranh thủ lên núi xem bí mật của Mộc Khách tộc là gì.

Thật Ngô Khảo Ký cũng thấy bất lực và bi ai cho cái tộc này, họ trông chẳng khác gì người thường, có lẽ cấu tạo 99% giống nhau, đôi khi người Mộc khách tộc nam nữ đều khá ưa nhìn, có đều cái tai hơi dị, cho nên nhìn khá giống yêu quái trong tưởng tượng người dân thời này. Bị xua đổi, tàn sát cũng là có nguyên nhân đấy.

Đến nỗi lý do thế kỷ 21 không còn dấu vết của đám người này cũng không còn quá khó hiểu. Tuyệt chủng rồi.

Khổ thân có lẽ di tích của bọn này đọng lại trong trí nhớ cũng như các thuyết thư chắc hẳn là yêu quái một dạng. Trở thành thần thoại truyền thuyết luôn mất.

Lang Mộc khác… chênh venh trên những vách núi vùng Kỳ Sơn.

Không có dụng cụ sắt thép tố vẫn có thể xây dựng thật đẹp mắt, thật tinh tế và lối kiên trúc độc đáo khác lạ bất kỳ lối kiến trúc nào trong thời kỳ này.

Nhà gỗ dựng trên các thân cây lớn. Nhìn như tổ chim bồ câu i^i nếu như chỉ xét bên ngoài, một lối kiên trúc khá “hiện đại”.


Lại có những nguoi nhà vỗ vòng quanh thân cây tạo thành một khung tròn ôm lấy. Đặc điểm là không có đinh rất ít mộng và thường là khép lại sử dụng chính lực ma sát cùng cân bằng để cố định.

Sợ hãi.

Thật lối kiến trúc này cho Ký nghiên cứu hắn cũng khó có thể hình dung sao lại làm được.

Thế này thì không còn nghi ngờ gì nữa, những kẻ này chắc chắn có thể xây dựng được những chiếc cầu lớn không đinh không mộng bắc qua sông, vách đá nếu có đủ dụng cụ.

“ Vương gia, đây là công thức của chúng tôi”

Lúc này Mộc Tư hàn mới để mội đám thanh niên trẻ khoẻ bê ra một “cỗ máy” bằng gỗ.

Ngô Khảo Ký trợ mắt phức tạp mà gọi đây là cỗ máy vì nó chính xác là vậy. Gỗ gộp kích thước 3mx 1,5m, bên ngoài mặt hộp có rất nhiều các cấu trúc như đồng hồ có khắc chia độ mà cũng có các bộ phận như kim ở chính giữa.

Thậm chí Ký yêu cầu. Mộc Tư Hàn còn mở bên trong cho Ký xem.

Bánh răng các cỡ trục xoay. Liên kết siêu phức tạp. Đáng sợ toàn bộ đều là gỗ tốt cứng mài khắc chế tác mà thành.

Đây là công thức? Công thức không phải là viết trên giấy sao?

Không có giấy thì khắc đá, khắc gỗ, khắc chữ lên vàng lá v.v….

Cái hộp này quỷ hiểu để làm gì sao có thể là công thức được.

Nhưng rồi Ngô Khảo Ký cũng hiểu sau khi Mộc Tư Hàn biểu diễn.

Có sách vở chứ, thật ra là một đám bản khắc gỗ về chiết cách thức tạo một số vật như cầu vồng bát tự, cầu thang… xoắn ốc, thuyền đo sông biển. Mỗi cái bản vẽ thiết kế này kích thước tỉ lệ không có đúng, chỉ là ương ước vẽ ra, không như kiểu kẻ vẽ thiết kế của Lý Từ Huy.

Nhưng chúng có ký hiệu bằng loại ký tự khá giống với Hindu mà không giống. Nó cũng na ná chư chứ Latinh cổ. Rất khó hình dung, cũng rất đặc biệt. Điều đáng nói là Mộc Khách tộc cũng không đọc được các văn tự này. Mộc khách tộc biết về chữ số trong đó nhưng lại không biết văn tự, họ không đọc được.

Lúc này Ngô Khảo Ký mới ra mộ đề bào xây dựng cây cầu vồng phi thiên. Khoảng cách giữ hai đầu cầu là tầm 30m …. Tất nhiên Ký chỉ ước tính bằng đi bộ đếm bước chân sau đó yêu cầu người Mộc Khách Tộc tự đo và tính toán bằng cách sử dụng “công thức của họ”.

Điểm đáng nói là Mộc Khách tộc có thước đo của họ, có hệ đo lường riêng của họ, và những cây thước của bọn này rất quy củ tinh tế, không hề thô kệch.

Dùng dây căng đo sau đó lấy thước đo dây, rất chuyên nghiệp.

Ngô Khảo Ký để ý đơn vị đo lường cơ bản của tụi này tầm tương đương 0,8-0,9m Bố Chính. Cũng chia làm. 100 phần thành rất nhỏ kiểu mm. Không có kim loại thước mà làm bằng gỗ thước có thể tỉ mỉ đến vậy. Thật bái phục.

Điểm bất ngờ hơn đó là cách vận dụng của “ công thức”.

Không nghi ngờ gì nó chính là một chiếc máy tính cơ học cấu tạo linh kiện gỗ.

Đám Mộc Khách bắt đầu đối chiếu trong sách gỗ . Vặn một núm gỗ bật chết độ xây cầu. Tất nhiên không phải một núm mà là một tổ hợp. Có đóng có mở có vặn chỉnh.

Sau đó chính là nhập tham số chiều dài cầu chiều rộng cầu và cả trọng tải cầu. Theo đơn vị đo lường của họ vào “ máy tính” .

Cách nhập chính là vặn các “ kim đồng hồ” mà ký thấy từ trước.

Chuyển động bánh răng khiến cho ra kết quả.

Ở đâu gỗ dài bao nhiêu nặng bao nhiêu.

Đây không phải máy tính thì là gì?

Quá kinh hãi Ngô Khảo Ký hỏi họ về nguyên lý hoạt động thì đám này mộc tộc lắc đầu chịu.

Họ chỉ biết cấu trúc máy này truyền nhiều đời. Vì là gỗ sau một thời gian sẽ phải tái chế tạo.

Mẫu thì có sẵn trong núi khắc trong vách đá. Bọn họ chỉ làm theo rồi ráp và sử dụng, không hề biết nguyên lý trong đó.

Ngô Khảo Ký đoán ra rồi, đám này mộc khách tộc chỉ là học vẹt, cái máy tính cổ kia có một số tuỳ biến để tính toán chế tạo một số thứ nhất định. Nằm ngoài thứ đó thì Mộc Khách tộc chỉ có thể dùng phương pháp thông thường chế tạo thôi.

Nhưng phải công nhận tay nghề đám Mộc Khách rất rất cao. Nhưng tính sáng tạo cùng khiến thức của họ cũng bình thường không phải siêu phàm gì.

Tất cả là nhờ có cỗ máy tính gỗ cổ đại này.


Cỗ máy tính về nguyên liệu cấu tạo toàn là gỗ. Nhấn mạnh rằng về công nghệ chế tạo nó không phức tạp, tuy rất nhiều bánh răng các kích cỡ, nhưng cuối cùng nó vẫn nằm trong năng lực chế tạo của thợ gỗ có tay nghề cao với đầy đủ dụng cụ thước cùng đục dao v búa cưa v.v…. Ngô Khảo Ký chắc chắn nếu có bản vẽ, thợ mộc của Bố Chính hay Thăng Long có thể làm làm được cỗ máy này nếu có bản thiết kế. Về nguyên lý hoạt động cũng đơn giản, theo Ký hiểu sự tính toán này dựa trên bánh răng các kích cỡ chính xác vận chuyển đưa ra kết quả.

Tất nhiên sẽ có những tùy chỉnh hết sức thông minh về chuyện bật “chế độ” thêm bớt, thay đổi vị trí của các bánh răng để tiến hành tính toán các hạng mục khác nhau chế tạo như, cầu, nhà, tàu biển, tàu sông…

Nhưng phương trình tính toán theo giấy thì không có, cho nên từ quá trình vận chuyển của bánh răng suy ngược công thức là chịu.

Ngô Khảo Ký chắc chắn những công thức thự sự ẩn sau cỗ máy tính gỗ này rất phức tạp, có lẽ đại số cao cấp mới sánh ngang.


Sợ hãi, tổ tiên của mộc tộc đã hùng mạnh văn minh như vậy sao? tại sao lại không nghe thấy bao giờ ở thế kỷ 21 về chủng tộc này.

Ngô Khảo Ký lúc này mới để ý đến câu nói của Mộc Tư Hàn . Họ chế tạo được máy tính gỗ là nhờ vào bản thiết kế trên núi. Ngô Khảo Ký muốn xem cái thiết kế gốc này nó như thế nào.


Mộc Tư Hàn cũng không có từ chối mà dẫn Ngô Khảo Ký đi tìm nơi “nguyên thủy” của cỗ máy tính gỗ, cũng là nơi thờ phụng thiêng liêng của người mộc khách tộc.

Ngô Khảo Ký cũng không thất kính mà theo đúng quy cách đi theo Mộc Tư Hàn.

Lặn lội đường rừng thật xa trong núi, cũng may mùa này không có đỉa , vắt, nếu không Ngô Khảo Ký ăn đủ rồi.


Một khe vách đá thung lũng khá khó phát hiện, đó là một hang đá khá nham nhở. Cũng không hiểu là tự nhiên hay có bàn tay người can thiệm.

Đám người Ngô Khảo Ký coi như thám hiểm đi. Ngô Khảo Ký cũng không lạ chuyện này, trước kia đi tìm đền Vishnu Wat cũng vậy mà.

Ngô Khảo Ký cười khổ, kiếp tước chưa bao giờ đi khảo cổ, kiếp này đúng là nghiệp khảo cổ quấn thân.

Hang đá rất rất dài và đi dọc xuống lòng đất theo đường khoanh vòng như soắn ốc, một cảm giác rất quen.

Hang tăm tối , ẩm ướt khá trơn, không bậc thang, đôi khi còn có đá nham nhở cần soi đèn cẩn thân để di chuyển. Lòng hang không rộng, đủ cao 2m rộn tầm 1,5m thôi. Cảm giác đi vào nơi này khá mạo hiểm, nếu có sập lở coi như toi mạng.

Cuối cùng Ngô Khảo Ký cũng tới nơi.

Sợ hãi.

Một căn phòng khối hộp sạch sẽ lại khô ráo nối liền với cửa hang ẩm ướt. Hai nơi như hai thế giới khác nhau.

Bản năng Ngô Khảo Ký muốn thử. Hắn thử nghĩ đến chế tạo máy hơi nước… không có cảnh báo.

Ngô Khảo Ký mừng như điên, lại phát hiện một cấy trúc có thể che đậy cái hệ thống tàn phá chết tiệt kia.

Đúng lúc này một âm thanh to, rõ ràng , không phải lối truyền tin tức không ngôn ngữ nhưng có thể hiểu ý tứ như những lần trước. Ngôn ngữ truyền tai hắn lại là hiện đại ngôn ngữ Việt.

“ Ê thằng nhóc đồng hương, lại gặp, nhanh vậy hoàn thành xây dựng không…. ủa không đúng. Đây là cái gì hệ thống truyền tin thật lợi hại”

Giọng nói đầy vẻ nghi hoặc…

“ Nhóc đến Ai Cập hả?”

Ngô Khảo Ký lặng người…



































Người ta thường nói đừng đánh giá một quyển sách chỉ qua cái bìa.
Ta thấy nó rất đúng. Ví như quyển sách này này.
Các ngươi đều nghĩ nó là một quyển truyện hài đúng không?
Thế thì đúng rồi đấy. Chào mừng đến với thế giới Fantasy của ông chú bán hủ tiếu. o(≧▽≦)o