Cái hòn đảo này luôn bị chia thành thật nhiều mảnh nhỏ các sắc tộc và liên tục chịu sự xâm lấn của các quốc gia Nam Ấn.
Nhưng thật thần kỳ. Lần đầu tiên gần ½ đảo này có thể thống nhất dưới một lá cờ.
Quốc gia mới này có tên Rohana tập hợp bởi bốn tiểu quốc linh minh, chế độ giống như Liên Bang vậy, nhưng có một mối quan hệ khá chặt chẽ hơn so với thình thức liên bang thời này.
Rohana chính là Tiểu Quốc lớn nhất và hùng mạnh nhất trong số đó được tôn làm chủ. Ba tiểu quốc khác vây theo.
Cách đây năm tháng thời gian, Vương Quốc Rajarata một trong sáu Vương quốc tạo nên Chola Đế Quốc đã phát sáu vạn binh xâm lược Rohana vì thế lực nơi này bành chướng quá nhanh và có nguy cơ ảnh hưởng đến sự thống trị của Vương Quốc Rajarata trên hòn đảo Lanka này. ( Vương Quốc Rajarata cai quản ½ phía Bắc đảo Lanka và một phần mỏm cực Nam Ấn Độ ngày nay – Madirai , Kerala).
Với binh lực ít ỏi chỉ tầm mấy ngàn người của mình Vua của Rohana tự xưng hiện thân của Shiva có tên Kiet Rohana I ( Tống Kiệt) đã vất vả chống đánh chặn quân của Rajarata tại hẻm Nagala.
Ở đảo Lanka ở trung tâm là một núi lửa khó vượt qua, xung quanh trải dài xuống là đồng bằng khá phì nhiêu.
Thế nhưng Rohana nằm ở vị trí khá quái phía Đông Nam đảo Lanka. Lúi lửa cao lớn ở trung tâm đảo là đúng, nhưng nó cũng có những đường chảy dung nham tạo nên nhũng dãi núi nham thạch chạy dài ra bở biển ( kiểu như đèo ngang ăn thấu biển).
Có hai dãy núi kiểu này quây lại trước sau Rohana và 3 tiểu vương Quốc khác ở đây, điều này khiến cả ba có thể phòng ngự tốt trước sự xâm lấn của Chola tư phía Bắc.
Lần này Vương Quốc Rajarata tấn công thực sự khiến cả bốn tiểu quốc sợ hãi. Tất nhiên Vương Quốc Rajarata tuyên bố muốn trừng phạt Kiet Rohana I giả thần giả quỷ làm lý do tấn công. Nhưng cả đám tiểu quốc vùng này không ai là tin. Họ biết nếu Rohana cửa ngõ phía bắc của vùng này bị đục thủng thì tất nhiên Vương Quốc Rajarata sẽ thâu tóm luôn bọn họ.
Nhưng quân của Vương Quốc Rajarata quá mạnh cho nên đám người ba tiểu quốc lân bang Rohana sợ hãi lưỡn lự. Chỉ có đúng một tiểu quốc Tên Sihanas ở phía bên kia của Rohana là muốn trợ giúp. Nhưng bọn họ muốn đưa quân trợ giup phải đi rất xa xuyên qua hai tiểu quốc có ý muốn hàng kia.
Bọn họ không dám đi đường biển vì nơi này bọn Chola thuỷ quân quá mạnh so với họ. Nếu gặp nhau trên biển là chết.
Quân bộ còn quần nhau được vì vùng này có hai dãy núi hiểm trở che lại. Bờ biển lởn chởm đá ngầm chỉ có một vài chỗ có thể làm cảng đổ bộ. Chỉ cần phòng thủ kín những nơi này thì không ai có thể công vào được.
Cho nên bắt buộc Shihanas muốn hội quân Rohana phải đi đường bộ.
Thoả thuận xong với hai thằng kia thì quân của Rohana ở khe núi Nagala đã chạm chán và đánh nhau khốc liệt cùng quân Vương Quốc Rajarata .
Phải nói quân Thiên tử binh chỉ có bốn ngàn nhưng quá mạnh trong điều kiện chật hẹp có công sự kiên cố.
Tống Kiệt biết mình ngu quân sự nên cũng không dám chỉ huy bừa mà để cho một tên tạm gọi là sĩ quan của Thiên Tử Binh Đại Việt chỉ huy. Thằng này vốn chỉ là một Bách phu trưởng ở Thiên Tử Binh giờ thành Lý Chính Đại Tướng quân của Rohana.
Binh mân được hai ngàn nhưng thật quá yếu, bọn hắn chỉ là dân nô lệ Tống Kiêt thu nạp lại làm gì có huấn luyện ra hồn mà đánh.
Tất nhiên Tống Kiệt trang bị rất không yếu.
Đám này có đầy đủ trang bị tốt nhất của Thăng Long thời Ỷ Lan.
Giáp lưới, giáp ngực tấm dày , giáp vai tấm mỏng. Hộ oản bảo hộ cẳng tay. Đao thép thương gỗ sam. Nỏ Genoa cánh gỗ dày lực bắn cũng 150 lbs không ít. Thứ này không có lên dây hỗ trợ Goat’s Foot thanh gập nhưng có thể dẫm chân lấy sức hông kéo. Khá thuận tiện.
4 ngàn giáp sĩ siêu cấp Thăng Long tinh anh một thời. 2 ngang Mân nỏ binh, nỏ rất mau thành thạo nên không thể khinh thường bọn này.
Mũi tên có rất nhiều vì Tống Kiệt sẽ không thương hại Thăng Long mà mang ít tên bắn.
Pháo lớn 300 đã có 100 mang đến đây canh chừng.
Sự thật chứng minh. Nếu là hẻm núi phòng thủ. Đáp công sự luỹ đất cao lại có thêm trăm pháo thì mấy vạn quân chứ có đến chục vạn quân cũng chịu không qua được.
Thẳng thừng mà nói, mấy ông Ấn chỉ được cái đông, chứ nói về độ tinh nhuệ hay huấn luyện chưa thể so với Đông Á mấy quốc gia như Đại Việt và Đại Tống hay cả Nhật Bản – Triều Tiên.
Cái hẻm có hơn 100m ngang lại bị Lý Chính cho xât lũy đất cao tới 4m bên trên đặt đầy pháo chia hai hàng so le trước sau.
Phía trước Lý Chính còn cho đào hào sâu chôn chông cọc.
Có thể nói thằng này tuy chưa làm Tướng nhưng đi theo các chiến tướng nổi danh Đại Việt nhiều cho nên cũng phải học một hai.
À rồi.
Các anh Ấn có voi, có nhiều voi.
Trận đầu Voi tiến công chỉ mội loạt hỏa pháo đã khiến chúng chêt thì chết sợ hãi lông lên phi thẳng chạy ngược trong cốc, đạp chết không biết bao nhiêu quân của Rajarata.
Có vài đầu voi hoảng loạn xông thẳng quân Thiên Tử Binh thì bị xa hố sâu cọc đâm chết thẳng.
Pháo tiếp tục nã quân Rajarata tan tác mà chạy chết không dưới hai ngàn.
Quân lính Rajarata run rẩy sợ hãi vì thần có sức mạnh lôi điện từ lưỡi tầm sét Vajra có thể phóng tia lửa điện giết voi trong chớp mắt giết người trong chớp mắt.
Vua Rajarata tức giận chém vài người sau đó lôi đến mấy tên thầy tu không có chết sau khi mắc đậu mùa để chứng minh Tống Kiệt là giả.
Quân Rajarata hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu với pháo.
Một tuần sau họ dùng…. Khiên gỗ lớn như tấm phản để… chống pháo mà tiến lên….
Kết quả biết rồi đấy… Vajra mà , khủng khiếp như thế nào đủ hiểu.
Vì khe thung lũng không rộng cho nên Lý Chính cho bắn đạn pháo theo lối tam đoạn, cứ 20 giây sẽ có một lượt tầm 30 pháo bắn tới.
Thực sự số người chết quá nhiều, quân Rajarata không thể không rút lui.
Thật sự danh tiếng của quân Rohana trong thời gian ngắn quá thịnh , mấy tiểu quốc còn lại không thể không phục rối rít cử quân đến nơi này hẻm.
Quân Rajarata lúc này vướng vào vấn đề nghiêm trọng , Tống Kiệt chơi bẩn bắn đạn rỗng có bệnh dịch. Vậy là lây, mà người Ấn phía Nam là chưa dính dịch này nên không có biết cách chống.
Chẳng mấy chốc tin tồn Tống Kiệt là hiện thâ Shiva rộ lên, tam quốc thần phục khiến thằng này trong giây phút vong ngã. Hắn chỉ một thoáng sơ sót nghĩ chiến tranh là dễ vậy cho nên thoải mái thư giãn.
Quân Rajarata bí mật đổ bộ ở Kapunta tiểu quốc ngay sát vách Rohana.
Dùng tinh nhuệ nhất mở đường máu thành công cho đại quân mấy ngàn đổ bộ , trong một ngày đánh gục kinh đô Kapunta( các tiểu quốc này chỉ tầm 1 huyện Đại Việt). Sau đó dẫn quân đi đến thành Rohana.
Vợ con đang ở Rohana, ở đó chỉ có 3 ngàn quân bản địa dù trang bị tốt nhưng khó chống đỡ… cho nên Tống Kiệt “dẫn” đại quân 2 ngàn Thiên tử quân cùng liên minh các tiểu quốc quân đội gần vạn đánh về Rohana cấp cứu.
Hẻm Nagala không thể bỏ nếu không bị vây công là chết, dù không hiểu quân sự nhưng Tống Kiệt biết chuyện này chứ.
Vậy là vua Rohana dẫn quân tiếp chiến quân Rajarata ở đồng bằng Rohana.
Ở đây Tống Kiệt mới hiểu cái gì là điều binh khiển tướng.
Nghe tin quân đột kích của Rajarata Chỉ có 4 ngàn, quân mình tổng lên đến 1,1 vạn lại có Thiên Tử Bịn Đại Việt siêu cường cho nên gan thằng này to ra.
Hai bên dàn quân đáng được lúc thì quân Rajarata thua chạy.
Tống Kiệt cho quân đuổi theo…. Mà là quân Thiên Tử mới chết.
Lúc này một đám phục binh chỉ có 500 tinh nhuệ từ đâu xông ra thọc đúng cánh xuyên thẳng tới chỗ Tống Kiệt chơi bài trảm thủ tướng.
Thiên tử binh đi xa, ai bảo vệ Tống Kiệt trước cái quỷ này tinh nhuệ. Vậy là ăn đâm gục tại chỗ.
May sao đám người thổ dân ở thành Rohana thấy quân mình “thắng” nên mò ra ăn hôi. Gặp ngay Tống Kiệt bị đánh nên lao tới cứu.
2000 đánh 5000 mà còn trang bị tận răng quân Rohana bị chém rụng như sung. Hi sinh đến hơn 700 người mới cứu được Kiệt con.
Ai chà chà nửa sống nửa chết đem về Rohana. Cuối cùng vì số lượng áp đảo đúng là quân của Rohana tận diệt nhánh quân Rajarata đột nhập lên đảo.
Thất bại thảm hại buộc Rajarata rút quân. Kiệt con bị đâm thế là hệ thống canh me hắn tèo để xử Ký.
Thế nhưng mạng thằng này lớn, bọn Ấn đắp đắp lung tung lên ngực thằng này, lại nhảy nhót cúng bái ấy mà sống được mới tài. Dĩ nhiên có kháng sinh của Bố Chính công lao. Kiệt là thông qua mua bán nhiều tay có được một ít.
Ầy dà..
Sau lần này Kiệt con sợ đến già không chơi dẫn binh nữa.
Quân đội hắn chia cho 3 tên Thiên Tử Binh lãnh đạo. 2 bộ một hải quân.
Lúc này tình thế đảo hẳn. Mấy tên gà qué thiên tử binh Đại Việt chỉ là ếch nhái ở Thăng Long lại có thể dẫn binh dựa vào ưu thế hoả lực đôi công cùng vương quốc Rajarata .
Lý Chính thấy thủ Nagala hẻm không có, cho huy động dân phu của cả 4 tiểu quốc đắp thành ở đây, cho Lý Hưu em trai hắn thủ nơi này. Nỏ genoa cánh gỗ còn 4000 cấp cho thổ dân binh người Shinlaha luyện tập phòng thủ.
Lý Chính dẫn theo chiến hạm Đại Việt có trang bị pháo bắt đầu dọc theo bờ biển truy đuổi quân vương quốc Rajarata đánh, cướp phá các làng chài, bến cảng của vương quốc Rajarata, cướp thợ thủ công đón thuyền của vương quốc Rajarata về Rohana.
Đúng là không có trâu … chó cũng đi cày được.
Lý Chính vậy mà trong nghịch cảnh tự nghĩ ra phải làm gì.
Đến nơi này sau một chặng đường dài cái khó nhất của quân Tống Kiệt đó là thuyền hỏng nhiều. Hạm đội Phú Lương mà Tống Kiệt cướp đi chiến hạm hỏng đến nửa. Thợ thủ công mang đi theo lại không nhiều. Không đủ nhân công sửa. Đám thổ dân thì không đủ tay nghề để giúp.
Nhưng làn này Lý Chính ló cái khôn, hắn bắt thợ thủ công về. Bắt đầu bố trí búa máy, lò nung , tìm quặng tính định cư luôn.
Tất nhiên Tống Kiệt mục tiêu là ở tạm rồi chạy cho nên không làm mấy thứ này. Nhưng Tống Kiệt hôn mê cho nên Lý Chính tư quyết định.
Nói chung quyết định về quân sự phát triển như vậy là đúng, cứ dùng dằng nửa phải nửa trái như Tống Kiệt là sai.
Đến khi Tống Kiệt tỉnh cũng đồng ý và tiến hành quy hoạch nơi này. Tống Kiệt nghĩ rồi, chỉ có sức mạnh thật mạnh nắm trong tay mới có cơ hội sống, chạy quanh không phải cách.
Đánh một trận với vương quốc Rajarata hắn càng hiểu nhược điểm của mình. Cho nên Tống Kiệt dùng ưu thế của mình tiến hành đàm phán cùng các thế lực. Tự nhiên một cách cục lại mở ra cho hắn. Bỗng nhiên Rohana thành một thế lực. Thậm chí Tống Kiệt đã liên hệ cùng Kulottunga I vua Chola tiến hành thuần phục trở thành một bang của Chola, sau đó hắn cho Lý Chính đem quân đi đánh Nagapatinam một thế lực chống đối Kulottunga I, dĩ nhiên là hải chiến.
Trận chiến này “Vajra lưỡi tầm sét” lại giúp Tống Kiệt vang danh. Kulottunga I đang chật vật đàn áp nội loạn từ Nagapatinam, Rajarata và Thanjavu bỗng nhiên có đại cường lực trên biển hỗ trợ thì quá vui. Trực tiếp thừa nhận địa vị Vương Quốc Rohana trong liên hiệp Chola, và dĩ nhiên ba tiểu quốc ở vùng Rohana thành chư hầu của Tống Kiệt.
Lúc này Tống Kiệt nhờ vào Kulottunga I tìm được một ít diêm thạch cùng lưu huỳnh từ nội địa Ấn Độ tiến hành điều chế thêm thuốc nổ, lại lấy bạc mua chuộc Kulottunga I, tặng hắn đồ thủy tinh v.v….. thu được thiện cảm chưa từng có giữa hai người.
Tất nhiên Tống Kiệt không ngu mà quy mô yêu cầu diêm thạch sợ lộ bí mật. Hắn cố gắng lấy một ít chế một ít và chỉ sử dụng trong phạm vi đó.
Sáu tháng, thậm chí hắn đã đúc được pháo đểu bằng sắt non hiến tặng Vajra cho Kulottunga I. Chất lượng thì… không cần nói nhiều nhưng cũng đủ Kulottunga I, xưng anh em với Tống Kiệt.
Kulottunga I cấp thợ cấp gỗ để Tống Kiệt sửa thuyền, thậm chí cho Tống Kiệt chiến hạm lớn hơn để chiến đấu.
Vậy là Lý chính quét một vòng Lanka.
Nhưng Tống Kiệt rất khôn, hắn vẫn ở Rohana mà không bành trướng ra, mảnh đất thanh tước được hắn hiến tặng cho em trai ruột của Kulottunga I.
Từ đó quan hệ hai bên có thể nói là mặn nồng trăng mật.
Tống Kiệt vớ va vơ vẩn đứng vững nơi này.
Nhưng hôm nay hắn nhận được một bức thư từ phương Nam.
Hắn đọc thư nửa tin nửa ngờ cùng lòng đầy kinh hãi…. Nhưng cuối cùng hắn tin… trong thư ắt là sự thật.
Tống Kiệt lại muốn chạy… phải đi Châu Mĩ… hoặc đi Châu Úc cũng được…
Đúng là lời nói vô trách nhiệm của một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại luôn bắt người khác phải làm theo ý mình.