Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 544: Ảnh và Ký




“Hây da nhóc nước bọt rơi kìa”

Ngô Khảo Ký xoa xoa đầu đứa bé đứng bên cạnh đang thẳng đơ người nghiếng cổ há hốc miệng trợn mắt …. nước bọt lúc nào nhễu miệng một bên.

Không phải con nuôi Ngô Thần Thuấn thì là ai..

Thằng bé tuy chưa biết ân ái nam nữ là gì, nưng tự nhiên cắn môi nhau, cắn chán lại vác nhau lên… người cha nuôi này kỳ quái….

Ngơ ngác… ngạc nhiên… ngây ngốc…

Trống kèn lại nổi lên, tù và lại thổi, sau năm phút đứng hình chết lặng, dân chúng lại sôi trào….

Bình Nam Vương Thần một tay bế bổng hoàng đế một tay dẫn theo con nuôi đứng tên cự Long Xa, Bạc Mã cửu con đang từ từ đi về Hoàng Cung…. Bạch mã như Long Mã, Cửu Long kéo xe, đẹp đẽ ưu mỹ lại đầy khí thế….

“ Thần Thuấn đúng không, nào lại đây đứng nép bên cha nuôi, nay không có chỗ cho ngươi rồi, về đến cung cha nuôi đền người. Lúc này mẹ nuôi ngươi chiếm sạch chỗ rồi” Ngô Khảo Ký cười tươi kéo Ngô Thần Thuấn đứng sát vào hắn.

Lý Từ Huy nghe thấy vị chọc quê thì giả giận, vùng vằng muốn xuống. Thế nhưng bị cánh tay như thép nguội khổng lồ bá đạo kẹp rồi , lắc lư giả bộ kiểu kia sao động được.

“ Không biết xấu hổ” Lý Từ Huy bĩu môi.

“ Khặc khặc … ta ôm vợ của ta… thiên hạ kẻ nào dám ý kiến” Ngô Khảo Ký nói hơi lớn tiếng.

Mấy thằng hủ nho đang muốn ngày mai tấu sớ đạn hặc “ đạo đức suy đồi” bỗng giật mình cái thót. Họ cảm giác như có Độc Long vừa liếc nhìn qua họ vậy.

Mà thôi mà thôi, bá đạo đã thể hiện như vậy thì chắc mai kia là có nhường ngôi lễ tiếp thôi. Haizz 3 năm đổi 4 vua… Đại Việt cứ gọi là.

Thế nhưng quan viên nhầm rồi.

Hai ngày sau là Triều Nghị sự việc này đã được làm sáng tỏ.

Ngô Khảo Ký không lên ngôi Đế, vẫn chỉ là Bình Nam Vương quản hạt đất phong chính thức Tân Bình Lộ , trăm vạn hộ quận Vương. Thực ấp vẫn là Tân Bình Lộn với 11 vạn hộ dân.

Phụ phong Thần Thánh Vương một cái chức hư vương chưa từng tồn tại. Từ đó triều Thăng Long có nhị Thánh. Chức vụ của Ngô Khảo Ký là Đồng Quyền Tham Chính quan.

Nghĩa là đồng quyền và tham chính chính thức như Lý Từ Huy.

Hai người thiết triều là ngồi cạnh nhau long ỷ làm lớn ra gấp hai qua hai bên, không ai thấp không ai cao.

Đến này thì mọi người hiểu rồi.

Tình thế này khai báo chuyện nhường ngôi là đương nhiên, thiên hạ không cần nghi ngờ. Nhưng vấn đề là Ngô Khảo Ký lại ngồi ở vị trí song thánh, quyền lực như Hoàng Đế thì đến lúc nào mới nhường ngôi thì không ai biết được.

Thôi kệ vợ chồng họ. Nói chung các quan đại thần là mệt, theo không nổi hai người này rồi. Chỉ cần biết đại thể là được.

Triều nghị vẫn là Ngô Khảo Ký gà gật ngủ, Lý Từ Huy làm việc là chính, thi thoàng Huy mới đá Ký một cái rồi làm bộ hỏi ý kiến.

Gật đầu…

Cuối cùng bãi triều.

Ây da da….

Trường Xuân chung đổi tên thành Nhị Thánh Cung, cả hai người Huy Ký cùng ở đó.

Cả hai ăn ý chưa nhắc chuyện A Đóa vội.

Bao lâu mới có cơ hội bên nhau dài dài, không thể cứ vậy mà phá hỏng bầu không khí.

Ký về Thăng Long đã có mười ngày, hắn những ngày này đang hết sức chăm chỉ…. Học tập.

Dĩ nhiên phải học, quân sự hắn tài rồi, công nghệ chế tạo gì đó không tồi, làm kinh tế càng gớm, chính trị mưu mô người đủ thâm. Nhưng làm dân chính hắn dốt đặc cán mai, đang cần Lý Từ Huy dạy, đây là những ngày qua Ký ngồi song thánh ở vị trí bù nhìn. Huy hỏi hắn chẳng qua là thể hiện sự tôn trọng chồng cho bá quan văn võ nhìn và cũng để dấu dốt cho Ký. Chờ hắn học tốt thì tính.

Rảnh ra thì Ký chơi chùng Thần Thuấn, dạy hắn bắn tên, cưỡi ngựa, múa thương, rìu, toàn bằng gỗ nhẹ.

Kiếm đạo Ký không thông , cái đó đi hỏi mẹ muôi mầy.

Tất nhiên nếu có thờ gian cũng kiểm tra bài vở của tên nhóc này, cơ mà 5 tuổi đang còn sớm không nên quá khe khắt. Đa số là Ký kể truyện xưa từ nhỏ uốn nắn cách làm người của thằng này.

Thật rất mệt, công việc của một Hoàng đế không phải cho con người bình thường làm.

Bên kia thông tin mới về, Ngô Khảo Tích đã trấn áp được Hà Công Tiến. Lê Thúc Đạo, Đào Văn Long.


Chuyện này chưa từng đơn giản vì Hành Dương là nơi tập trung tất cả thế gia Đại Việt quân số tổng lên tới năm vạn người, bằng đúng với năm vạn quân xuất sứ Thăng Long- Bố Chính.

Cho nên nếu xử không khéo thì sẽ gây nên cảnh Thỏ chết cáo bi dây truyền phản ứng là Hành Dương rất loạn.

Nhưng cũng may Ngô Khảo Tích không phụ sự uỷ thác mà khống chế được thế cục không dễ này.

Nói thật không hề đơn giản vậy đâu, trong quân doanh lúc này các thế gia khác đang lòng người hoảng loạn vì họ không biết bao giờ sẽ đến phiên mình. Nhiều người còn nghĩ có phải hay không Bắc Chinh là một cái bẫy để Thăng Long hốt hết Thế gia tinh nhuệ?

Chẳng nhẽ Ngô -Lý muốn giơ đồ đao với thế gia ngay lúc này.

Thông tin về quê nhà gián đoạn. Càng làm thế gia thêm lo lắng. Không còn ai muốn chiến tiếp chỉ có tâm tư về nhà.

Tất nhiên Ngô Khảo Tích không tầm thường , có tài hùng biện , du thuyết cho nên dần ổn định lại thế gia phản ứng , Tuy Đại Việt doanh ở Hành Dương vẫn còn bàng hoàng nhưng vẫn coi là tạm ổn định.

Ngô Khảo Tứ lắc đầu kinh hãi, hắn gọi gấp Tích đến chủ trì, bản thân không vội loạn động là đúng , nếu không thì khả năng Hành Dương sẽ loạn lắm.

Nói chung với tình hình này chỉ là ổn ngoài mặt không phải thực ổn. Nhưng dĩ nhiên Lý Từ Huy không yêu cầu phải “ ngay lập tức” thực hiện mà là “ chọn thời cơ” thực hiến sớm nhất.

Vì sự việc có kẻ thúc các Kê, Trại ở Vị Long , Châu Phong, Lâm Tây là có chủ ý. Đô Kim mà Ỷ Lan Thái Hậu “ xây chùa” chính là tiếp giáp cả ba nơi này.

Nói không liên quan ai tin?

Cho nên Lý Từ Huy cũng sợ bọn này không biết trời cao đất dày thông báo cho quân của Hà Công Tiến, Lê Thúc Đạo và Đào Văn Long làm loạn thì hỏng quân Đại Việt ở tiền phương.

Đây chính là lý do Lý Từ Huy phải nhanh báo cho Ngô Khảo Tứ và Ngô Khảo Tích biết để còn tiên phát chế nhân ổn cục diện.

Nếu thật sự để họ loạn rồi mới trấn áp thì tình thế còn bét hơn như lúc này nhiều.

Dĩ nhiêu Tích bắt lấy cơ hội Triệu Húc chết nên ra tay.

Lúc này đại cục đã định, Nam Tống không có khả năng dãy , cho nên không cần phải kiêng nể nhiều.


Ngay cả Lý Kế Nguyên và Lý Hoằng Chân thì Tích cũng hỏi ý Huy và Ký, có sờ luôn không?

Ký đăm chiêu suy nghĩ nghĩ , hắn không quá tin hai người này vướng vào chuyện ám sát Ngô Thường Hiến. Lý Hoằng Chân nóng nảy, khó thành đại sự nếu hắn làm sẽ lộ chân ngựa rồi. Lý Kế Nguyên suy nghĩ luôn cẩn thận thấu triệt hắn không nê điên mà làm chuyện này.

Bất quá vì sao manh mối dồn hết hai người này? Các trại các động ở Quảng Nguyên không thể nói dối, có thuốc phiện tra khảo , khó có khả năng mười mấy trại chủ ở nơi này đều cùng nhau vượt qua tra khảo thành công nói dối được.

Vậy là ai làm, nguyên nhân vì đâu?

Lúc này ở một vùng hoang vu sông nước, một căn nhà gỗ kiến trúc dựng trên mặt sông mái lớp cong cong của Người Bạch Bố Y . Một người đàn ông đã quá trung niên tóc tai bù xù đàn được xích chân ngồi đó, hai mắt hắn đờ đẫn mất hồn. Tay vẫn đang nhặt nhặt bốc mấy hạt cơm vương vãi trên nền bẩn vô vàn bụi mà đưa vào mồm nhai ngấu nghiến, hắn miệng mũi bẩn thỉu liên tục lẩm bẩm “ Giết, phải giết.. ta phải giết… nhưng ta giết ai? Ta là ai…”

Xung quanh người điên có một đám đội nón cong miệng dài chóp nhọn binh sĩ.

Chúng cởi trần có dây da vắt ngang qua lưng cố định một cái hộ tâm kính trước ngực.

Một đám đeo bên hông khoặc cầm tay đều là đao dài cán hai tay cầm , vũ khí này ít thấy ở Đại Việt hay Đại Tống.

Quần là quần đùi quấn bằng vải xanh thẫm, đám này thật trang phục hơi hợm.

Một trên quân sĩ binh lính này nói với đồng bạn “ Hắn điên thật rồi…”

Tên còn lại gật đầu, ánh mắt nhìn người điên có vẻ đồng tình, thương hại.

Quay trở lại Thăng Long.

Ngô Khảo Ký vẫn đang còn làm việc lúc này nằm bên cạnh hắn Thánh Thiên đế đang mệt mỏi gương mặt, thân thể yếu đuối gối đầu vào lòng hắn nghỉ ngơi.

Nàng mày kiếm hơi nhíu nhưng gương mặt lại tường hòa cùng thỏa mãn.

“ Ảnh, không ngờ công việc của em cùng Huy lại vất vả đến vậy… thực ta quá vô lương tâm rồi” Ngô Khảo Ký vuốt trán, hắn mới làm có mấy ngày đã cực khổ lắm rồi.

Huy và ảnh có thể kiên trì 7 năm sau lưng hắn xây dựng cơ ngơi này… thật không biết nói gì hơn nữa….

“ Toàn Huy làm thôi, em chỉ mấy lần xuất hiện, toàn là gây chuyện…. Ngô gia ở Hoa Lư..” Ảnh ngập ngừng…

Ngô Khảo Ký vỗ vỗ nhẹ…

“ Tình huống đó cần quyết đoán giết gà dọa khỉ không sai… nếu dây dưa để Ngô Gia toàn thiên hạ loạn lên, Ngô gia ở Bố Chính chưa kịp tỏ thái độ thì thế gia sẽ dựa cơ mà vào cục lúc ấy mới thật sự máu chảy thành sông thành biển. Giết 17 người cứu được sinh mệnh của vài vạn người… không quá sai” Ngô Khảo Ký an ủi.

“ Vẫn biết vậy… nhanh nhất chỉ có thể làm chuyện đó, Huy không quyết nổi nên em ức chế nàng mà làm. Haizzz bắt chúng lại cũng không sao nhưng Ngô gia toàn thiên hạ sẽ nghĩ đó là chột dạ cũng không còn ai sợ gì mà lên tiếng…” Ảnh thủ thỉ như tâm sự lại như giải thích….


“ Anh hiểu hết mà… anh không trách, nếu anh thì anh cũng làm vậy thôi. Chỉ có giết thì các nơi khác mới dừng hành động mà chờ ý kiên từ Bố Chính , chỉ cần Bố Chính yên lặng thì đó là coi ủng hộ em. Cách truyền tin như vậy nhanh hơn nhiều nếu để Đại Bá đứng ra thanh minh hay ủng hộ em…” Ngô Khảo Ký hiểu hết chứ.

Hắn biết quyết định đụng vào Ngô gia đâu đơn giản, rất nhạy cảm. Chỉ mấy tên hơi thiểu thiểu về não mới nghĩ là nó đơn giản và là Ảnh giận chó đánh mèo. Thật ra lúc đó Ảnh phải thể hiện mình là một kẻ giận chó đánh mèo, một kẻ vì tức giận có thể đồ sát ngàn dặm, chỉ như vậy mới khiến những kẻ có tâm tư nhẩy nhót sợ hãi mà lui. Nếu như chúng đoán được Ảnh-Huy chỉ là giết gà dọa khỉ, không dám tiếp tục ra tay thì chúng sẽ làm gì tiếp?

Ngô Khảo Ký dĩ nhiên là hiểu thấu triệt cho nên hắn không đả động đến chuyện này, nhưng Ảnh vẫn nói ra có lẽ trong lòng nàng vẫn day dứt. Đừng nhìn thấy Ảnh là tập hợp mặt trái của Huy, nhưng mặt trái cũng có tình cảm, suy nghĩ cho người mình yêu thương chứ. Ai cấm mặt trái không biết yêu?

“ Em còn muốn làm hại A Đóa nhưng Huy ngăn cản..” Ảnh lại kể chuyện…. nàng không có muốn dấu hắn gì nữa rồi, nàng biết thời gian nàng còn được ở bên hắn quá ít.

Thời gian này khi riêng tư đều là Huy chủ động nhường, để cho Ảnh yếu ớt gần như tan vỡ có thể nhiều hơn thời gian bên Ký.

“ Chuyện này là lỗi của anh, anh có quyền gì để lên tiếng… nhưng A Đóa cũng là số khổ, giết nàng không nên. Ngày mai anh sẽ cho người đưa nàng ấy về thảo nguyên. Giữa anh và nàng ta thực sự không có cái gì là tình cảm…… Anh xin lỗi em.” Ngô Khảo Ký cúi đầu xấu hổ.

“Tùy nàng đi, anh cũng hiểu lòng ghen tuông đố kỵ của đàn bà là rất khó… mà tình trạng của em thì anh phải hiểu … cảm xúc mặt trái sẽ nhân lên gấp trăm ngàn lần… Nhưng đến tình trạng này của em thì cũng nghĩ thoáng hơn… để Huy sau này quyết đi. Em chỉ quan tâm, muốn nhìn mặt con của chúng ta một lần thôi…” Ảnh yếu ớt nói..

“ Yêu em” Ngô Khảo Ký thật không thể nói gì nữa, hắn nhẹ nhàng nói rồi cũng rất nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mọng nước của Ảnh… Hôn dài
































Đúng là lời nói vô trách nhiệm của một người thiếu kinh nghiệm nhưng lại luôn bắt người khác phải làm theo ý mình.