Thật ra Lê Chính không phải chủ quan mà là đã tìm hiểu về nơi này, để cưỡi ngựa, cưỡi lạc đà kỵ chiến cùng dân nơi này hắn không dám cuồng.
Nhưng để thủ thành thủ trại hắn dám cuồng.
Chỉ vì động vật cưỡi nơi này không hề quen với tiếng đạn pháo, rất dễ sợ hãi mà loạn. Đến người ở đây nghe pháo còn sợ hãi chạy chứ nói gì súc vật.
Cho nên Lê Chính dám cương dám cuồng.
Làm lính tinh nhuệ Đại Việt sao hắn không biết muốn luyện chiến mã hay chiến tượng không sợ đạn nổ cần bao nhiêu thời gian bao nhiêu đạn pháo bắn làm quen?
Ở Đại Việt vì tiết kiệm, bên bãi tập bắn của pháo binh luôn đóng mã trại cùng tượng trại. Bắt đầu từ xa xa cho đến gần. Phải cả năm mới quen thuộc mà không sợ đạn nổ.
Thứ quỷ ở nơi toàn cát và sỏi này còn lâu mới có thể quen nổi, họ có thuốc nổ để huấn luyện chiến mã cũng lạc đà không?
“ Xông ra không?” Tống Kiệt một bên hỏi.
“ Không nên, chúng tâ ngựa chỉ có mấy con, mà Thiên Tử quân biết cưỡi ngựa chứ không giỏi kỵ chiến, nơi này toàn dân du mục, cưỡi ngựa kỵ chiến tốt. Không nên mạo hiểm” Lê Chính cẩn thận trả lời.
Với quân sự Tống Kiệt không quá hiểu cho nên sẽ không can thiệp, nhiều hơn là quán sát cùng học hỏi.
Lê Chính ngày một tiến bộ, doanh trại của hắn bố trí cẩn thận.
Đất được đăp thành những ụ nhỏ, cao bố trí pháo binh chĩa ra bốn hướng, nhất là hướng thung lũng hai dãy núi càng là bố trí nhiều pháo.
Chòi gác lính canh đều là rất cẩn thận.
Tuy không có gỗ làm hàng rào nhưng lại bắt nô lệ đào đất thành hố xung quanh, kỵ binh tấn công còn phải vượt qua hố mới được. nói chung tất cả đều được chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Lại nói đến nô lệ ốm yếu nơi này có tầm vạn người cả trẻ nhỏ và người già. Đây cũng là Amr ibn al-As II để lại cho Tống Kiệt, cũng chẳng cái gì tốt đẹp, chỉ vì đất canh tác của bốn thành bang còn lại không thể nuôi hết được đám này.
“ Đại ca, vấn đề lương thực?” Lê Chính không ngại đánh trận cũng không có sợ quân Arab.
Cái thung lũng này nếu biết bố trí thì với pháo binh của Đại Việt, bao nhiêu quân Arab qua giết bấy nhiêu. Nói nghe hoang đường nhưng thật sự Tống Kiệt đã tìm hiểu kĩ mới dám động.
Mỗi thị tộc ở vùng sa mạc bên ngoài Dãy Hajra nhiều thì 2000-3000 chiến binh ít chỉ vài trăm. Cộng dồn cũng chỉ gần 2 vạn.
Mà đám này vì mâu thuẫn lợi ích nên như nắm cát. Muốn cả hai vạn quân cùng đánh là khó. Kể cả hai vạn quân, nếu 1 vạn hơn của Lê Chính chỉ huy với pháo và công sự vẫn chiến được.
Đại Việt quân quen với công thủ thành, luỹ. Dã kỵ chiến không lại người du mục nhưng nếu đánh công thủ lại có pháo còn lâu hai vạn quân du mục Arab mới đục được nơi này.
Nhất là quân Mân đã thấy máu , đã tham chiến ở Rohana và đàn được Thiên Tử Quân ráo riết huấn luyện.
Vấn đề ở đây là lương thực cùng tiền bạc.
“ Chính ngươi không cần lo. Trước tiên vẫn còn 3 tháng lương thực và không ít than củi. Vẫn đủ để chúng ta làm việc nơi này….” Tống Kiệt nhìn ra bờ biển đen kịt nơi đó vẫn còn lập loè ánh đèn của hải hạm.
Tống Kiệt cười. Không có 6 năm làm việc ở Thăng Long làm sao hắn có những kiến thức này?
Đúng là người cổ và người hiện đại khác nhau quá xa rồi. Những sai lầm trước đó gặp phải Kiệt nhất định không để sai lầm. Không được nghĩ người xưa ngu ngốc mà coi thường. Càng là cố quyên đi thân phận xuyên để lấy con mắt của người thế giới này đối đãi xã hội chung quanh. Chỉ có như vậy mới có thể sinh tồn.
Kiệt nghiệm ra điều này. Từ khi hắn không nghĩ về thân phận người xuyên mà tự kiêu tự mãn hơn người. Con đường của Kiệt đã thuận lợi hơn. Nếu như không có Ký một thằng xuyên tương tự nhăm nhe đòi giết. Tống Kiệt tự tin làm một phò mã Đại Việt thong dong đến cuối đời.
“ Lương thực còn 3 tháng, triệu nô lệ kia có đồng ruộng ở đây tự cấp hẳn không lo lắng. Bạc vẫn còn 50 vạn. Từ Rohana mang đi đá quý vàng cũng không ít nhưng cần trữ lại.”
“ Quan trọng nhất là dò tìm nơi có thể xây hải cảng, ngày mai nhị đệ ngươi phải đích thân đi dò tìm, phải tìm ra được mới có cửa sinh tồn”
Tống Kiệt rất khẳng định mà nói.
“ Xây cảng nơi đây? Không dùng cảng Muscat sao?” Lê Chính băn khoăn hỏi , xây cảng chi phí, cái này thật không dễ . Tiền bạc của đoàn người đã không còn nhiều, mua lương thực đã có vấn đề, lại còn phải đến mục tiêu đã hứa hẹn cùng Calipa ở Bagdad. Nếu xây cảng thật không thể thực hiện nổi.
“ Đến nơi đây Sur thành ta lại thay đổi mục đích. Thay vì coi nơi này là bàn đạp tiến về vùng đất kia. Hãy coi nơi này là cứ điểm hậu phương vững chắc để đánh lấn. 50 vạn tiền có thể đủ lương thực cho chúng ta tới mục tiêu, nhưng ngươi dám chắc đến đánh là thắng , lại còn thắng nhanh?” Tống Kiệt thì thào.
“ Tình hình bên kia chúng ta chỉ nghe qua thương nhân cùng nô lệ nói qua, bọn họ có phải là chuyên gia quân sự đâu? Đây là đánh cả một quốc gia đây phải trò đùa? Tốt nhất thực sự nên ở lại đây vài năm . Không ta quyết định xây dựng một thành bang hùng mạnh ở đây. Để Hưu lại cai quản và làm hậu phương. Còn ta và ngươi dẫn quân đội đánh lấn qua mục tiêu. Dẫn theo người nhà quá bất tiện” Tống Kiệt quyết định thay đổi kế hoạch triệt để.
“ Vậy còn lời hứa với Calipha?” Lê Chính khó khăn không hiểu quanh co trong đó.
“ Lợi ích mà thôi, đủ lợi ích thoả thuận nào chẳng có thể bẻ. Thậm chí đủ lợi ích thì Calipha cũng có thể quay ngược giáo ủng hộ chúng ta chiếm Muscat. Lại nói chúng ta có không thực hiện nghĩa vụ đâu.? Vẫn tiến tới mục tiêu mà. Điểm quan trọng lúc này phải nắm được Calipha ở Bagdad muốn gì? Muốn chỉ là lãnh tụ tinh thần Hồi giáo hay muốn một lần nữa khống chế một quốc gia Hồi giáo” Tống Kiệt giải thích.
“ Quá nhức đầu, đánh trận thoải mái hơn, mấy cái cong cong quấn quấn này Đại ca ngươi lo và định đoạt. Còn lại chỉ đâu ta đánh đó là được” Lê Chính phàn nàn.
Mà Chính nói là thật, làm chính trị có phải ai cũng làm được đâu.
Tống Kiệt cười lắc đầu, hắn bắt đầu trong tiếng pháo nổ dồn bắt đầu mưu đồ bố trí lại.
Một đêm ồn ào qua đi. Khi ánh mặt trời ló dạng cũng là lúc quân Sur gốc Đại Việt tinh nhuệ kết hàng trường mác tiến lên. Phía sau họ nỏ binh Mân như lâm đại địch căng thẳng vô cùng.
Dép da giáp thép mủ thêm áo choàng gai. Đội quân này có cái lai lai giữa Đông Á và Tây Á trang phục.
Trước mặt họ là bãi loạn thạch mấp mô bị cày xới lởm chởm bởi pháo kích ngày hôm qua.
Xác người xác ngựa xác lạc đà la liệt gần 200 cặp ở đó. Thậm chí có thấy lạc đà cùng ngựa chiến cao lớn mấy con lạc chủ dây buộc mõm bị mắc ở cây bụi không chạy được xa.
“ Cho nô lệ lên thu xác người ngựa lạc đà, cũng cho bọn hắn bắt lạc đà lại” Tống Kiệt ra lệnh cho binh sĩ.
Người Đại Việt hay Mân hay cả người Rohana đều không quen lạc đà có sợ hãi, Cho nên phải bắt nô lệ nơi này lê thu gọn và bắt giữ.
Thu xác lạc đà không vấn đề nhưng lạc đà còn mạnh khỏe rất hung, có thể gắn, đạp, cho nên không có kinh nghiệm lại ngộ thương cả người lẫn lạc đà.
Đây là tài sản quý trong sa mạc. Quân của Tống Kiệt chưa có lạc đà đâu.
Nếu đã quyết định ở lại đây định cư lâu, thì phát triển lạc đà là chuyện bắt buộc.
Đúng lúc này một tên người Ả rập chạy tới bên Tống Kiệt .
“ Thưa chủ nhân cao quý, tôi đã theo lệnh đi hỏi đám nô lệ , chúng nói nếu đi về phía Đông vượt qua núi này sẽ có một hồ nước biển ăn sâu vào đất liền.”
Người chạy đến dĩ nhiên là nô lệ của Tống Kiệt tên Abd al Rahman.
“ Có người ở không?” Tống Kiệt hỏi.
“Thưa không có, nơi đó là hồ nước mặn, xung quanh lại là cát. Nhưng nếu từ đó đi dọc về phía nam một đoạn xa sẽ có sông, nơi đó chắc chắn có người.” Abd al Rahman nhanh nhẹn trả lời.
“ Sông?” Tống Kiệt ngỡ ngàng. Làm sao lại có sông gấn Sur?
Rõ ràng bản đồ chỉ có mấy con sông bé cơ bản chảy từ dãy Hajra vào Sohar một con sông chảy vào Muscat thôi. Làm gì có sông ở gần Sur?
Mẹ nó bản đồ thời này mỗi người vẽ một kiểu Tống Kiệt đến hoa cả mắt rồi.
“ Lê Chính, Lê Hưu về doanh” Tống Kiệt kêu lên, ở đây cũng chẳng cần phí công nữa để đám binh sĩ và các bách phu trưởng lo là được.
Cả ba quây quần trên địa đồ lấy được từ thủ lãnh Muscat.
“ Nếu như đúng mô tả thì đây phải có cái hồ lớn nước biển ăn sâu lục địa. Nơi này bố trí tạm trú đóng hải quân tốt nhất” Tống Kiệt chỉ.
“ Nơi này lại sẽ có sông… Thế này không ổn, bản đồ quá không chính xác. Lê Chính ngươi dẫn đội thuyền chiến đi một đường dọc bờ biển kiểm tra địa hình. Abd al Rahman ngươi dẫn một đoàn nô lệ lên núi thông đến cái hồ kia cũng vẽ lại địa hình. Nhớ trang bị vũ khí, khôi giáp cho bọn chúng đồng thời tuyên bố, trung thành phục vụ cho ta thì 3 năm sau sẽ khôi phục tự do” Tống Kiệt thấy không ổn nếu ở lại nơi này mà không có kiểm tra thật tốt địa thế xung quanh.
Thật ra Tống Kiệt không biết rõ. Vùng đất Sur rất nguy hiểm , rất rất nguy hiểm.
Bên ngoài dãy Hajra vùng Sur chính là một con sông khá lớn tên Bani. Con sông này chảy từ dãy Hajra chạy về phía Đông Nam thông ra biển. Có sông ắt có người. Nơi này có 5 cái thị tộc hùng mạnh sinh sống nhà Hamodad , nhà Ald Kamil, nhà Hassina, nhà Ald Adailan, nhà Salutiad.
Năm nhà này dĩ nhiên mâu thuẫn tranh dành đánh nhau liên tục nhưng có một điểm chung đó là để mắt Sur, vì nơi này nằm cách biệt với phần còn lại của Oman.
Tuy nói là cửa ngõ vào Oman nhưng từ Sur muốn đi qua Muscat bằng đường bộ chỉ có một đoạn bờ biển hẹp dài cát trắng, bên trái là núi non bên phải là biển.
Cho nên việc Muscat thật sự muốn từ bỏ vùng đất Sur là thật, họ không đủ sức ngày đêm chống lại sự xâm lấn quấy phá, cướp bóc của năm thị tộc trên. Cho nên nhường Sur cho Tống Kiệt thì Amr ibn al-As II quá lời, tất nhiên để cho Tống Kiệt không có thay đổi lựa chọn thì trong bản đồ Amr ibn al-As II sẽ không thể hiện vùng bên ngoài đầy nguy hiểm này.
Chấn động, chấn động, truyện gì mà hot leo top 1 của tháng thế này??