“ Anh Benjamin. Bán … bán nhà?” Behira sợ hãi khi nghe anh trai nói.
Bán nhà rồi họ ở đâu?
“ Phải, anh nghĩ kĩ rồi, tiếp tục như thế này chỉ có thể bán thuyền hoặc nhà thì chúng ta mới vượt qua hoàn cảnh lúc này. Bán thuyền thì sau đó sẽ không còn cách nào sinh nhai. Nhưng bán nhà có thể lên thuyền ở tạm. Anh có cách kiếm tiền đến lúc đó em yên tâm”
Benjamin nói chắc chắn đầy quyết đoán.
Behira còn nhỏ nào hiểu chuyện, nghĩ rằng xuống thuyền sống tạm cũng không sao nên đồng ý.
Vậy là cả hai quyết định vậy, ngôi nhà rất nhanh được bán cho Itzack Halphan. Halpan có nghĩa là đổi tiền. Người Do Thái cũng có phần trăm lấy nghề nghiệp làm họ của mình.
Căn nhà không quá tồi tàn, vì dù sao trước đó cha của Benjamin cũng có thời gian buôn bán. Cửa , bàn ghế đồ đạc gỗ trong nhà thuộc loại tốt. Cho nên lần này bán được 11 Rilkas bạc và 600 Rilkas đồng ( tiền của Suljuk nói riêng hay tiền của Đế Chế Hồi giáo nói chung. 1 Rilkas bạc nặng tầm 5 gram tức là căn nhà này tính ra Đại Việt tầm 20 lạng bạc).
Người Do Thái có đầu óc làm ăn tốt cho nên không khó để bán nhà.
Benjamin lúc này đã nhờ người quen chuyển đồ cần thiết dùng lên thuyền gỗ dài hơn 8m của mình. Hắn dùng gỗ có sẵn trong nhà thuê thợ mộc sửa lại thuyền đóng thêm một cái lâu nhỏ kiểu phương đông lên đó lâu dài 3m rộng 3m theo độ rộng của thuyền. Tiếp theo ngăn làm hai để em gái riêng tư không bị quấy.
Đồng thời Benjamin tốn thêm 1 Rilkas bạc để thợ mộc dùng gỗ tốt trùng tu lại thân thuyền. Nhét sơ trà là vào khe nứt cũng như trét nhựa cây vào khe.
Tất nhiên Huy Tuấn vẫn không tin tưởng cách này lắm.
Hắn lại bỏ thêm 2 Rilkas bạc nhờ thợ đồng đúc cho hắn một cái nồi chưng cất thủ công.
Vùng này dầu thô không hiếm thấy. Người nghèo dùng đốt nấu ăn, các ao dầu thô không khó tìm và đế quốc Seljuk không có quản lý thứ này.
Huy tuấn rất thông minh…
Hắn không thể thiết kế ra hệ thống chưng cất đĩa hoành tráng như Lý Từ Huy- Ngô Khảo Ký. Nhưng một cái bình gang cao 60cm đường kính 25cm không khó….
Nồi đồng có hai vung, một vung có nhiều lỗ một vung còn lại chỉ có một lỗ nhỏ.
Nồi đồng giữa thân có năm cái lỗ.
Lúc này Benjamin sau mấy ngày có đủ thức ăn bồi bổ đã khoẻ lại. Hắn chưng cất dầu.
Tất nhiên không phải để bán mà chỉ để bản thân dùng.
Đầu tiên là đóng 4 cái chêm gỗ bị kín 4 cái lỗ trên thân nồi gang.
Chêm gỗ lòi vào trong chính là gá để đỡ vung ngưng tụ dầu hoả.
Tiếp theo chính là thiết kế vung nhưng tụ… các lỗ trên vung được đóng vào các cọc gỗ có lỗ, kể từ đó dầu bốc hơi có thể đi qua. Nhưng khi ngưng tụ xuống vung sẽ không thể theo lỗ chạy xuống dầu thô bên dưới vì bị que cao chắn đường.
Tiếp theo chính là đậy vung nhét kín các khe bằng chêm gỗ hay sơ cây trà là.
Đến đây một lò chưng cất dầu thô thủ công hoàn thành.
Benjamin bít kín hết lỗ ra sau đó lấy khăn nước lạnh đắp lên trên nồi đồng để làm nơi ngưng tụ nhiệt độ thấp….
Không thể không nói thằng này sáng ý. Trong điều kiện nào cũng nghĩ ra lắm trò.
Và hắn thành công. Tất nhiên cách này chưng cất năng suất thấp lại phải canh liên tục tháo lắp nút để thoát bớt khí ga giảm áp lực trong nồi.
Nhưng thành công là thành công không thể phủ nhận cố gắng của nó.
Anh em Benjamin ban đêm trên thuyền nhỏ có đèn dầu đốt sáng, rẻ mà hiệu quả . Dầu động thực vật thì anh em nhà này tiếc tiền đâu dám mua.
Nhìn cái đèn dầu leo lét kiểu Aladin mà Behira nhảy cẫn lên vui sướng. Nàng nói Anh trai làm thứ này bán sẽ được rất nhiều tiền. Nhưng Huy Tuấn lắc đầu.
Có thể bán được hai ba hôm nhưng một khi lộ ra thì lính Seljuk sẽ ập đến mời hắn lên phường nói chuyện. Một là bắt giam ép nghiên cứu tiếp, hai là lấy xong công thức trực tiếp thủ tiêu.
Không có thế lực thì Huy Tuấn chỉ làm cho bản thân hắn dùng mà thôi.
Thật ra là Huy Tuấn vẫn không tin tưởng khả năng của thợ mộc.
Hắn muốn quét một lớp nhựa đường lên thân thuyền tránh ngấm nước vì ông tướng này tính đi xa.
Để đi xa Benjamin ý thức được mình cần có võ trang.
Với một ngư dân như hắn thì võ vẽ gì . Nhưng hắn xiên cá rất cừ. Kỹ năng nầy như thành bản năng cho nên Huy Tuấn có.
Đinh ba chạc không thể làm vũ khí nhưng đánh một mũi giáo và mấy mũi lao kiểu La Mã phòng thân là có thể. Còn đóng một cái khiên gỗ đơn sơ hắn tự làm cho bản thân.
8 Rilkas bạc sau lần này còn lại 4, đúng thật là tiêu tiền như nước, căn nhà khá tốt đã bị dùng 2/3 trong mấy ngày.
Một mũi thương 2 mũi lao, một cái khiên gỗ Benjamin mua lương thực chất lên thuyền sau đó ra khơi.
Hắn men theo Địa Trung Hải bờ phía Đông mà tiến lên.
Đây là thuyền nhỏ có thể cập bờ cát không sợ mắc cạn. Cho nên ngày đi để tránh đá ngầm, chiều muộn cập bờ nghỉ.
Nếu gặp được làng chài, thành phố cản thì tốt, không gặp thì anh em Benjamin thả neo gần bờ ngủ trên thuyền.
Tốt chiều gió ngày cũng đi được 30 km … tốc độ không tệ.
Lúc này nhìn Benjamin thuyền như một cái tiểu thuyền buôn, khôn giống thuyền đánh cá lắm.
Behira lên thuyền chơi thì nhiều lần nhưng chưa từng đi xa. Ban đầu có sợ hãi nhưng càng về sau càng hưng phấn vì không thấy nguy hiểm gì.
Thật cô em đừng có hưng phấn, chỉ là thằng anh trai của cô không hiểu sự đời điên điên khùng khùng làm liều thôi. Thời này thiếu gì hải tặc Địa Trung Hải, chẳng qua hai người gặp may chứ không đã chết mất xác lâu rồi.
Ông trời đúng là phù hộ cho Benjamin không chết bất đắc kỳ tử ngay từ lần đầu ra biển. Gió bão không quá kinh vì thằng này đi gần sát bờ. Nhưng hải tặc không gặp thì đúng là số trời may rủi.
Ngày thứ 10 sau mấy lần cập bờ Benjamin cùng em gái đã đến được Synda một thành phố cảng lớn ở khu vực.
Nơi này thuyền bè thật tấp nập. Pháo đài đá xây ngay cạnh bờ biển nhô ra ngoài. Một tiểu pháo đài hình tròn nằm bên ngoài cầu cảng phòng thủ. Có thể nói đây là một nơi rất phát triển mới có những cấu trúc này.
Hai anh em Benjamin tìm chỗ neo thuyền sau đó khoá lại cửa khoang rồi tiến vô Synda. Họ cần vật tư tiếp tế như đồ ăn, thuốc men để có thể tiếp tục hành trình.
Đúng lúc này hai anh em đi qua một chợ nô lệ.
Benjamin cũng không chú ý mà cắm đầu đi về phía trước, bỗng nhiên Behira kéo cánh tay hắn.
“Sao vậy?” Benjamin hỏi.
“ Ông ta là chiến binh Summarian” Behira lén lút chỉ chỉ vô một nô lệ bị cùm chân ngồi chán nản bên bức tường “ chưng bày” nô lệ.
Ông ta thuộc dạng hàng khoa bán nên được xếp phía sát rìa khó quan sát.
Đây là một người đàn ông gày gò cụt tay trái. Không biết rõ số tuổi của ông ta vì tóc dài loã loã che mặt cùng râu ria rậm rạp.
Người nô lệ khác thì được đưa lên đấu giá, một số nô lệ không được giá thì sẽ ghi bảng giá nơi đó.
Benjamin cỗ thân thể này có học đọc viết, mà kỹ năng nghe nói tiếng Do Thái cũng được Huy Tuấn thừa hưởng cho nên không khó để nhận ra giá của người này thấp nhất. Rất thấp, chỉ có 300 Rilkas đồng.
Nhưng kể cả thấp cũng không ai nhìn ông ta, cụt một tay rất khó lao động, mua về có khi mất tiền nuôi.
“ Tại sao biết ông ta là chiến binh?”
Benjamin thắc mắc.
“ Em nghe người trong thành kể lại mà? Anh cũng nghe qua đấy.” Behira ngạc nhiên.
Huy Tuấn cũng chịu, trí nhớ kế thừa không hoàn chỉnh chỗ có chỗ không nên hắn sao biết được nguyên nhân.
“ Lâu quá anh quên, em nói vì sao đi” Huy Tuấn qua loa.
“ Thì sự kiện 18 năm trước Sammarian chúng ta nổi dậy đánh vè Jerusalem , vì Đông La Mã muốn xây đền thờ La Mã trên nền của tháp thiêng. Những người chiên binh Sammarian in dấu ấn lên vai thề chết về Jerusalem chiến đấu. Ông ấy có ấn”
Lúc này Benjamin – Huy Tuấn mới nhìn kĩ vào cánh tay của người nô lệ , dấu ấn Ngôi sai David quả thật rất rõ ràng.
Chiến binh?
Tốt.
Dù ông ta cụt tay nhưng có kiên thức chiến đấu có kinh nghiệm chiến đấu, nếu được ăn uống khoẻ lại khả năng chắc gì Benjamin – Huy Tuấn là đối thủ của ông ta.
Benjamin – Huy Tuấn vẫn khá lo lắng về an toàn của hai anh em.
Lui một vạn bước. Cho dù người này không thể chiến đấu cũng có thể dạy Benjamin – Huy Tuấn chiến đấu mà.
Quan trọng nhất là kinh nghiệm sống của ông ta tốt hơn Benjamin – Huy Tuấn có thể chỉ dẫn cho hắn.
“ Xin chào”
Benjamin – Huy Tuấn không kiêu không nịnh thái độ , dắt em gái đến bên người nô lệ cụt tay. Hắn cất tiếng chào hỏi.
Nhưng người nô lệ vẫn gục đầu ngồi đó không có trả lời cũng không nhúc nhích.
Chẳng nhẽ điếc? Vậy thì không ổn rồi Benjamin – Huy Tuấn thầm nghĩ.
“Xin chào”.
Benjamin – Huy Tuấn cố gắng thử lại một lần nữa.
“ Người thanh niên trẻ. Ngươi nói chuyện với ta sao?” Lúc này tên nô lệ lên tiếng hỏi, hắn không chắc chắn là hai người đồng tộc tự do này nòi chuyện cùng hắn hay ai khác. Đã quá lâu rồi hắn không có nghe thấy cách nói chuyện không có ý hay thái độ khinh miệt trong đó. Cho nên hắn không dám chắc mà ngước đầu nhìn đối phương hai người trẻ tuổi.
Tuy cơ tể tiều tụy lại còn là người tàn tật, không những cụt tay, trên người còn nhiều vết loét mủ. Khẳng định là vết thương do ngược đãi. Thảo nào không ai muốn mua, mua về khả năng cao sẽ phải hết sức tốn kém chữa trị.
Nhưng Benjamin – Huy Tuấn lại nhìn thấy trong ánh mắt của người Nô lệ này lướt qua vài tia sắc lém, được che dấu bởi sựu chán nản cùng tuyệt vọng.
“ Ta có thể chuộc ngài, cũng có thể giúp ngài chữa bệnh, khỏe lại, thậm chí có thể giúp ngài làm một cánh tay giả. Nhưng vấn đề ta có một điều kiện nghiêm khắc, nếu ngài chấp nhận, chúng ta có thể thỏa thuận sau đó ta chuộc ngài ra” Benjamin – Huy Tuấn từ từ nói ra suy nghĩ của mình.
“ Hả người thanh niên, ngươi đang bàn điều kiện với một nô lệ. Lạy Chúa ( của đạo Do Thái), thật buồn cười” Người Nô lệ nghĩ mình bị trêu đùa mà gục đầu xuống tiếp tục công việc trầm tư của mình.
“ Không, ta muốn chuộc là một đồng bạn, không phải một nô lệ. Nhưng ta sợ hãi ngươi phản bội, bỏ trốn, cho nên chúng ta thỏa thuận, ta mua tự do cho ngài, Ngài thề trước chúa sẽ phục vụ hai anh em ta ba năm, không phản bội?” Benjamin – Huy Tuấn vẫn bình tĩnh nói.
Người nô lệ không tin vào tai mình nữa, Ông ta một lần nữa ngước đầu dậy để xác minh đây là một trò đùa quái ác hay đó là hi vọng của ông ta.
“ Thanh niên trẻ, người tên gì? em gái người tên gì?” Nô Lệ cảm thấy đây không phải trò đùa. Hắn trịnh trọng suy nghĩ rồi lên tiếng hỏi.
“ Ta tên Benjamin – Huy Tuấn , Huy Tuấn là tên trong giấc mơ Chúa đã ban cho ta. Đây là em gái Behira bas Rifke của ta” vì lối đặt tên -không họ hay luật của họ khá linh hoạt của người Do Thái nên Benjamin – Huy Tuấn dám lấy danh Chúa của người Do Thái để nói. Vì hắn tin Đấng Toàn Năng là có thật, người đã hồi sinh hắn đến đây. Mà Chúa Do Thái giáo hẳn cũng là ngài nhưng là tên gọi khác thôi. Cho nên việc lấy danh nghĩa Chúa đổi tên hắn đã thông báo cùng ngài trong lúc cầu nguyện rồi.
“ Con Eitan ben Elad tín đồ ngoan đạo xin thề nguyền trước Thiên Chúa, Đấng Tạo Hóa Toàn Năng ( Creator). Con nguyện phục thị Benjamin – Huy Tuấn và Behira bas Rifke là chủ và trung thành cho đến chết hếu họ thực sự không phản bội lời nói của chính bọn họ” Eitan ben Elad nô lệ kín kẽ lập một lời thề.
“ Con Benjamin – Huy Tuấn tín đồ ngoan đạo xin thề nguyền trước Thiên Chúa, sẽ đối xử Eitan ben Elad như đồng bạn, tôn trọng, công băng, sẽ trả tự do cho Eitan ben Elad sau ba năm phục vụ như cam kết” Benjamin – Huy Tuấn cũng lên tiếng.
Một bộ truyện đồng nhân với vô số các thế giới khác nhau, với vô số cuộc phiêu lưu kì thú, nếu cảm thấy thích thú, hãy ghé qua .