Trao đổi dễn ra rất nhanh, người bán nô lệ nhanh chóng lập chứng nhận, họ sợ vị khách hàng hối hận đổi ý.
Benjamin không ngại bẩn thỉu một bên ôm lấy cánh tay phải gầy gộc còn lạnh lặn của Eitan mà đỡ hắn đi.
Xiềng xích được cởi ra, thứ này không bao hàm trong mua bán, xiềng xích bằng sắt cũng tốn đế cả tăm Rilkas đồng đấy.
Trước tiên cả ba người quay lại thuyền sau đó Benjamin để lại người nô lệ mới mua ở bên ngoài sàn thuyền nghỉ ngơi, cho ông ra nước ngọt cùng thức ăn rồi lại dẫn em gái quay về chợ mua thêm lương thực. Đồng thời đi múc thêm nước sạch, chuẩn bị cho cuộc hành trình.
“ Chủ nhân là thương nhân người?” Eitan còn yếu không giúp được nhiều, hắn thấy Benjamin tất bật chuẩn bị đồ đạc ra khơi thì hỏi.
“ Gọi ta là Benjamin được rồi. Eitan ngài không cần khách khí. Ta không phải thương nhân, chỉ là người đánh cá, nhưng ta không có nhà, dự định sẽ đi biển đên Anatolia ( Analya ngày nay của Thổ Nhĩ Kỳ) sau đó sẽ đi thủ đô Nicaea ( Vùng hồ Irnika ngày nay Thổ Nhĩ Kỳ). Benjamin vừa tất bật chuẩn bị căng buồm vừa trả lời.
“ Đi Anatolia? Sau đó lại đi đến Nicaea? Thưa chủ nhân, có thể cho tôi biết tại sao không?” Eitan ngồi đó coe vẻ đăm chiêu khó khăn.
“Cũng không có gì, ta đã bán nhà ở Sammaria cho nên không có nơi để về. Làm đánh cá thì không thể phát triển được. Ta lại giỏi về y học cho nên muốn đến Nicaea để hành nghề. Nơi đó đế quốc vẫn đang chiến tranh cùng người La Mã. Từ đó ta có thể có bệnh nhân để hành nghề thôi” Benjamin nói ra suy nghĩ của mình.
Eitan lắc đầu có vẻ không đồng tình “ Chủ nhân, nếu muốn hành nghề y thì ở Synda này rất tốt, các phiến quân vẫn ngày ngày bên hoài sa mạc chém giết, chắc hẳn ngài là bác sĩ về phẫu thuật? ( y học của Hồi giáo rất phát triển họ đã biết về phẫu thuật) “ Eitan khuyên can.
“ Đi Nicaea có vẻ tốt hơn? Nơi đó có vấn đề sao?” Benjamin không hiểu mà hỏi. Thủ đô dĩ nhiên có điều kiện tốt hơn, lại đang chiến tranh cùng La Mã , điều kiện bệnh nhân rồi rào hơn đây là suy nghĩ thường tình của một bác sĩ hiện đại xuyên về.
Eitan lắc đầu “ Nicaea không vấn đề. Nhưng thưa chủ nhân đường đến Nicaea có vấn đề. Đường biển từ đây đến Anatolia tràn đầy cướp biển. Đường đi từ Sammaria đến Synda cũng không thiếu cướp biển. Lúc đầu ta nghĩ chủ nhân kết đội thương thuyền mà đi đến đây. Không ngờ ngài dám mạo hiểm một mình đi. Thật quá mạo hiểm.” Eita vẻ mặt kinh ngạc khi đoán được Benjamin dám một mình đi biển.
Benjamin Huy Tuấn càng kinh hãi hơn, hắn trong phút chốc quên béng mất đây là cổ đại không phải hiện đại. Mà kể cả hiện đại Địa Trung Hải an ninh tốt nhưng thế giới đầy cướp biển như Somali hay hải tắc Mã Lai. Cái quái gì mà hắn lại nghĩ mình có thể lẻ loi hai anh em vượt biển.
Lại còn đi bộ từ Anatolia đi Nicaea? Quãng đường này không có tặc?
Benjamin Huy Tuấn rùng mình rùng mình, thì ra hắn và Behira vừa nhảy nhót bên vực thẳm.
Nếu thời này ai cũng có thể ra biển đi xa thì nhà nhà làm thương nhân rồi, kiếm tiền không phải dễ hơn? Đúng là trẻ trâu tương lai chưa hiểu sự đời xém chút gây hoạ. May mắn mua Eitan đầy kinh nghiệm sống, nếu không anh em nhà hắn làm mồi cho cá hay biến thành nô lệ lâu rồi.
“ Cảm ơn nhắc nhở. Eitan có cách nào đến Nicaea không? Thật ra mục đích ta đến nơi này không chỉ để kiếm sống. Ta muốn lập công cho Seljuk sau đó nếu có điều kiện sẽ xin quản lý một vùng ở Sammaria, từ đó đoàn kết lại người Do Thái, mục tiêu cuối cùng là Jerusalem và thành lập nhà nước Do Thái.” Benjamin Huy Tuấn dừng tay, ngồi bên Eitan nói lên kế hoạch của mình.
Không phải Benjamin Huy Tuấn mơ mộng mà thật sự nếu để cho hắn một thế lực dù nhỏ, hắn có bảo hộ nhất định sẽ có thể từ từ, cẩn thận lợi dụng kiến thức vượt thời đại của mình phát triển, Chỉ có thế lực mới có thể về Việt Nam. Giờ đây hắn Huy Tuấn không hiểu tên xuyên không ở …Đại Việt đang làm tới đâu rồi, tự dẫn xác về chắc gì đã tranh đấu nổi.
Nghe nói tên đó đã về Đại Việt trước Huy Tuấn mười năm và giờ đã sắp thống nhất Đại Việt. Huy Tuấn nghĩ nếu mình về đó lúc này không thể làm gì được một thế lực đã thành hình. Hắn phải xây dựng thế lực bản thân ở đây, sau đó mới viễn trinh về Đại Việt vạch mặt tên khốn nạn kia.
Là người Do Thái dĩ nhiên thành lập thế lực phải là người Do Thái.
Tuy người Do Thái đã lang bạt khắp nơi, ở đây còn chưa đủ 2 triệu người, nhưng vẫn là sức mạnh.
Huy Tuấn biết hắn thân phận Do Thái không thể lãnh đạo người Châu Âu, Thập Tự Chinh lần I sắp nổ ra đấy. Người Châu Âu Kito giáo sẽ tàn sát người Do Thái trên đường đi.
Người Turk không phải là Hồi giáo cực đoan như đám Hồi giáo Bắc Phi nhưng để người Do Thái lãnh đạo là họ sẽ không chấp nhận.
Nhìn đi nhìn lại chỉ có thể dựa vào gần 2 triệu người Do Thái ở đây.
Nếu có thể lập được một mảnh đất kêu gọi người Do Thái trở về thì có thể lên 3-4 triệu.
Đấy là một con số khá tốt rồi.
Cho nên trong đầu Huy Tuấn mới vạc ra kế hoạch này. Mà trong kế hoạch Jerusalem thực sự rất quan trọng.
“ Chủ nhân, ngươi muốn lập quốc cho người Do Thái?” Eitan thốt lên kinh ngạc cùng mừng rỡ. Không ngờ người thanh niên không có gì đặc biệt này lại có suy nghĩ táo bạo đến vậy.
Nhưng Eitan cẩn thận suy nghĩ cách làm của Benjamin thì thấy thật thông minh. Đó là đi đường vòng dựa vào Seljuk Turk để có thể nhận quyền kiểm soát một phần vùng đất Do Thái sau đó lan tỏa.
Cách làm này sẽ mang đến sự công nhận của Seljuk co Do Thái, mặc dù Do Thái vẫn phụ thuộc vào Seljuk nhưng sẽ dần dần có chỗ đứng.
Nghĩ lại cách làm khởi nghĩa 18 năm trước ở Sammaria của đám người chiến binh Do Thái chỉ có mấy ngàn người, thật sự Eitan cảm thấy như vậy không phải là một lối đi sáng suốt trong hoàn cảnh người Do Thái hiện tại.
Đừng nhìn ông ta bình thường Eitan chính là một trí giả nổi tiếng của quân khởi nghĩa lúc đó, và cũng là một chiến binh Do Thái suất sắc.
Cho nên ông ta có thể nhìn ra được điểm đặc biệt trong kế hoạch ngây ngô của Benjamin.
Ngây ngô về phương án các bước nhỏ, suy nghĩ mọi chuyện quá dễ làm, còn về đại hướng thì đây là một kế hoạch táo bạo nhưng khả thi.
Chỉ là những bước kế hoạch nhỏ cần tính toán lại.
“ Thưa chủ nhân, kế hoạch thì rất tốt, dựa vào người Seljuk để khôi phục tự trị cho người Do Thái là một kế hoạch không tồi. Nhưng cách làm có hơi không ổn” Eitan lên tiếng, ánh mắt ông ta rực sáng thể hiện sự thông tuệ cùng tinh anh.
“ Mời ngài nói” Benjamin Huy Tuấn biết mình không đủ khinh nghiệm, cỗ thân thể này kiến thức thời đại có hạn, mà Huy Tuấn thì lại càng mù về chính trị, quân sự thời này.
“Muốn lập công cho người Seljuk để nhận được ban thưởng cai trị Sammaria là một con đường sáng, nhưng dựa vào Y học cứu chữa bệnh nhân chỉ là không đủ. Trừ khi vận may đến , ngài có thể cứu được nhân vật quan trọng của Seljuk Đế Quốc. Nhưng làm đại sự không thể chông mong vào may mắn được” Eitan trong giây lát quyên đi thân phận nô lệ mà trở về là một trí giả Eitan của quân kháng chiến.
“ Mong Eitan ngài dạy ta” Benjamin Huy Tuấn hết sức thành khẩn.
“ Là quân đội, phải thành lập một nhóm nhỏ quân đội, đánh tiếng đi đến giúp Seljuk Đế Quốc đối đầu Đông La Mã, chỉ như vậy mới có thể lập đủ công lao.” Lão Eitan lên tiếng.
“ Nhưng vấn đề là tiền, muốn có quân đội phải có tiền, có địa bàn. Mà ta chỉ có cái thuyền cùng 4 Rilkas bạc, 100 Rilkas đồng. Làm thế nào mà thành lập được quân đội, thêm vào đó có phải người nào Do Thái cũng có thể làm chiến binh đâu, cần luyện tập, Trong thời gian ngắn không thể có được quân đội như ý.” Huy Tuấn cảm thấy Eitan nói có lý nhưng thật khó để thực hiện việc này.
“ Ngoài Y Học thì chủ nhân còn tài năng nào?” Eitan chưa vội lên kế hoạch, chưa đủ thông tin về chủ nhân thì hắn không có dám lên kế hoạch. Đây chính là đặc điểm của trí giả.
“ Vào trong nói chuyện” Benjamin Huy Tuấn gọi Eitan vào bên trong lâu thuyền mới có thể bàn bạc tiếp.
“ Ta có thể tạo ra một lượng lớn thép tốt, dĩ nhiên không tốt như Damacus nhưng số lượng có thể nhanh và nhiều. Thứ hai ta có công nghệ chế tạo dầu đốt từ hắc ín. Còn có thể chế tạo chất dùng cho tắm rửa sạch sẽ có tên xà phòng, có thể làm đường tinh khiết hơn của India, có thể làm đường như mật ong từ lúa mạch. Nói chung có ta có rất nhiều cách kiếm tiền nhưng vấn đề là những thứ này quá nguy hiểm. Đều là chưa ai làm tới. Nếu ta làm sẽ có người để ý và cướp bóc đến lúc đó chúng ta sẽ nguy hiểm.” Benjamin tin tưởng Eitan, Người Do Thái đức tin lời thề trước Chúa rất trọng lượng.
“ Xin chủ nhân có thể giải thích cặn kẽ từng thứ ngài liệt kê, nó rất quan trọng để tôi lên kế hoạch tiếp theo. Cần thông tin càng chính xác càng chi tiết càng tốt” Eitan quá kinh ngạc trước những thông tin mà vị chủ nhân trẻ nầy đưa tới, không ngờ người này quá thần kỳ có rất nhiều bí mật.
Benjamin Huy Tuấn nghĩ ngợi sau đó hắn quỳ xuống cầu nguyện.
Thật ra hắn đang thầm lẩm bẩm liên hệ với “ Chúa” mà hắn tưởng là “Chúa thật” .
Hắn muốn mượn dùng danh nghĩa của Chúa để dùng.
Bất ngờ thay có một đoạn thông tin rất mờ ảo truyền vào linh hồn hắn ý là “ Được, đồng ý, chấp nhận”.
Bẹnamin Huy Tuấn vui vẻ hắn càng chắc tin hơn “ Chúa “ đứng bên cạnh hắn và luôn ủng hộ hắn thực hiện nhiệm vụ.
“ Eitan, Chúa đã ban cho ta tri thức cùng hiểu biết với nghĩa vụ cứu vớt người Do Thái. Nhiệm vụ còn không dừng ở đó mà to lớn hơn. Cứu vớt người Do Thái chỉ là một trong đó. Phương Đông có một thế lực tà ác đang nổi dậy và đe doạ đến nhân loại. Do đó trách nhiệm của người Do Thái sau khi mang ân sủng, ân huệ của Chúa chính là phải ngăn chặn thế lực tà ác kia”
“ Những kiến thức ta biết đến đều là từ Chúa ban cho.”
“ Làm ra thép có thể kém Damacus thép nhưng lại hơn nhiều sắt của La Mã , điểm quan trọng là số lượng cực nhiều nếu có đủ quặng thường. Nhớ là quặng thường cũng có thép tốt”
“ Ta còn có thể chế tạo …. Lôi điện đi, một dạng lôi điện có thể nổ mạnh tiêu diệt quân địch…”
“ Về Xà phòng, dầu hoả , đường, mạch nha, chỉ là những kiến thức phụ trợ để kiếm tài lực… cụ thể như sau” Benjamin Huy Tuấn bắt đầu kể tiếp từng mục từng mục ưu khuyết điểm.
Eitan sợ hãi sờ đèn dầu, thử nghịch dầu hoả ánh vàng kia… thậm chí còn nếm qua một chút.
“ Thần kỳ, thì ra có thể … chiết tách thứ này từ hắc dầu… đây không chỉ là một thứ dùng đốt sáng đây còn là vũ khí quân sự quan trọng” Eitan tin, hắn tin tưởng vì Chủ nhân nói quá rõ và quá nắm chắc.
“ Eitan, ta còn có thể thiết kế vũ khí…rất nhiều loại tốt vũ khí.” Benjamin Huy Tuấn lên tiếng.
Cảm nhận " tình thương vĩ đại như núi "của cha tại :