Dĩ nhiên rồi, nhưng hắn không có liên hệ từ đầu với Tróc Nọi.
Bởi sao?
Hắn chính là một Lang Cun của Mường, hắn hiểu rõ Tróc Nọi điểm yếu, rất rễ bị thuyết phục nhưng nhát gan sợ chết. Nếu dùng nhiều ngày thuyết phục khi bọn này về nhà sẽ nghĩ lại không dám hành động, đôi khi còn báo lại với Lang. vậy thì mọi chuyện xong.
Nhưng bọn này hay bị kích động, mà Ngô Cẩm là đánh đúng cái tâm lý của Tróc Nọi, cả đời bọn hắn chỉ mơ có ruộng, một khoành be bé cũng được. Cho nên Ngô Cẩm lợi dụng điểm này mà bố trí.
Ngô Cẩm bố tri vẫn có sơ hở, nhưng nói chung được thì tốt không được thì cường công thôi, cũng không khác nhau gì.
Nếu thành công, đôi bàn tay bớt máu của Tróc Nọi sau này quản lý sẽ dễ hơn, Đây chính là tư tưởng độc lập của Ngô Cẩm.
Nên nhớ trước khi là một Lang Cun, Ngô Cẩm là đệ tử họ Ngô, thời gian này càng tiếp xúc họ Ngô và gần vào vòng trung tâm quyền lực, hắn càng cảm thấy chế đội Mương Chiêng , Mương Trại, Kê Động, rất ngứa mắt. Mặc dù hắn đã từng là Lang, nhưng nay hắn còn phải thủ một tứ lớn hơn, đó là giang sơn Đại Việt của họ Ngô. So với Đại Việt thì Lang là con kiến, so với Phong Châu Thứ Sử thì Mương là con chuột. Mà làm lãnh đạo một Châu hắn mới hiểu cái cơ cấu chết tiệt Mương Chiêng , Mương Trại, Kê Động, cản trở Đại Việt ra sao, cản trở hắn cai trị Phong Châu thế nào. Cản trở Ngô gia xưng bá thiên ha bao nhiêu.
Nếu được chọn thì Ngô Cẩm hắn một đêm cầm kiếm chém tuyệt Lang cho hết việc bớt nhức đầu.
Sự việc là bà tổ cô cùng ông chú tổ đã ra chính lệnh về chia ruộng. Từ đó Ngô Cẩm nghiên cứu và nghĩ ra phương án phá các tổ chức Mương Chiêng , Mương Trại, Kê Động từ trong lòng bọn họ.
Giáo dục Tróc Nọi, Tróc Mái cho bọn họ có chút hiểu biết rồi tiêm nhiễm vào đầu bọn họ chế độ chia ruộng.
Tróc Nọi, Tróc Mái số lượng nhiều hơn Lang với Âu cộng lại rất nhiều. Sau đó bí mật cung cấp vũ khí cho Tróc Nọi chiến đấu.
Ầy dà thằng Chú Tổ mầy dùng cách nầy lấy Đại Việt đánh thế gia. Mày con cháu dùng cách này lấy Phong Châu hàng Kê Động, cũng không hổ là con cháu Ngô gia nhỉ.
Cho nên lần này Ngô Cẩn là xe nhẹ đường quen thôi.
Lại nói tình hình trước mắt đám Lang – Âu đuổi lên núi thì đám Tróc Nọi chạy biến vào rừng. Tróc Mái ở ruộng nhà mình không biết chuyện gì cũng chạy biến cả.
Lang và Âu khí thế hùng hổ đuổi lên đến bìa rừng thì….
Pặc….
Pặc…. Pặc…. Pặc…. Pặc….
Trong rừng các bụi rậm chuyển động, dây cung bật vang… tên như nhím ào ào bắn tới.
Thật không biết xấu hổ. Gần ngàn phục kích 150 người mà còn phải lén lút nguỵ trang.
Nhưng đây là cách đánh của người Mường. Tao thích vậy, mày làm gì tao? Cắn à.
Từng bụi cây đứng lên , là những người cắm đầy cành lá trên lưng áo choàng nâu bỏ ra chính là giáp sắt sáng chói.
Pặc…. Pặc…. Pặc…. Pặc….
Lại một lượt tên vang lên, đây là tam khúc bắn nỏ
Pặc…. Pặc…. Pặc…. Pặc….
Ba lượt tên mỗi lượt 100 phát bắn về phía trăm năm chục người??????
Đây là cái gì chiến tranh?
Là đồ sát.
Quân Bạch làm gì có giáp? Đến áo da thú cũng chỉ có vài người có.
Trong 40m ngay cả giáp Lamellar cũng chịu không nổi Nỏ 80 Lbs huống hồ thân trần? Áo vải? Áo da thú?
Lang Cun Bạch trại nhìn mũi tên còn rung rung trên ngực mà bàng hoàng...
Họ không hiểu nổi đám người này từ đâu ra, tại sao cường đại như vậy còn đánh lén?.
Người còn đứng sau ba lượt tên chỉ lác đác hai chục người nhưng đã sợ hãi không cầm nổi vũ khí…
Chạy… quay đầu chạy thật nhanh.
Nhưng tam đoạn nỏ có nghĩa là dám bắn đầu tiên đã hồi chiêu rồi…..
Pặc…. Pặc…. Pặc…. Pặc….
Không một ai chạy thoát.
Ngô Cẩm lạnh lùng thổi lên tù và hiệu, rậm rạp chằng chịt 2 ngàn quân gươp mác sáng choang, võ trang thiết giáp rầm rập đi ra. Bọn họ xuống thẳng núi tiến về Bạch Trại đạp trên xác của đám người Lang Cun mà đi.
Ngô Cẩn cũng không cần liếc nhìn, Lan Cun là ai chính là Po chỉ cho hắn, nỏ trên tay Cẩm là loại nạp tên kiểu gấp, lực đến 150 lbs. Một mũi tên găm ngay ngực xuyên thấu chỉ để lại một chút long vũ bên ngoài.
Khủng khiếp lực xuyên thấu, khủng khiếp phá hoại, ai mà sống nổi.
Giết người như cắt rau gọt dưa, đám người Tróc Nọi sợ hãi lóc nhóc theo sau.
Phèn cùng một đồng bạn kéo lấy xác Lang cung mà đi. Đám còn lại thi nhau tranh đồ, nhặt vũ khí của đám người Âu Anh – Âu Em..
Phía sau đám người Tróc nọi vẫn còn một ngàn binh Mường đi sau theo dõi canh chừng, tránh để đám này gây loạn. Ngô Cẩm rất cẩn thận.
Lạ lùng, Po không thấy mình sợ hãi gì, nàng không để ý xác chết, nàng cũng không để ý máu me. Mà nàng trong đầu chỉ có cái câu nói của thanh niên thủ lãnh trại Phong Châu của Đại Trại Đại Việt. Em trai nàng bệnh sẽ cược thầy thuốc xem và cứu, theo nàng nghĩ hẳn là thầy Mo của người Đại Việt rồi. Em nàng có cơ hội sống. Po hưng phấn.
Y như Ngô Cẩm tính toán , Trại chính chẳng còn mấy người chỉ còn gia quyến của Lang và đám Âu. Những người này Cẩm không giết mà bắt lại. Hắn cũng học theo Ông Chú Tổ, không đáng giết không cần lạm sát.
Binh Mường lập tức hội cùng đám Tróc Nọi đẫn đường chia binh thành 500 người một nhóm đi đến các Mương chèo tám loạn trong thung lũng thu phục. Thu phục là thu phục tróc nọi và Tróc Mái. Còn Âu và Lang Đạo theo lệnh của chủ tướng tiên phong phải giết sạch. Người nhà thì bắt lấy giải về Đại Việt cho đi các vùng Đô Hộ Phủ lao động. Động tĩnh ở trại chính không nhỏ, các Lang Đạo có mấy người kịp tập hợp Âu… chạy trốn , còn số khác không chạy bị đánh gục cả.
Có đám Tróc Nọi đu theo làm thuyết khách. Các Tróc Nọi tại Lang Đạo nào đi liều mạng, bọn họ lâm trận bỏ trốn thậm chí đánh trả Lang Đạo.
Ngô Cẩm nghe báo cáo thì cười, hắn nghĩ đến chi tiết các cách để hàng phục Khê Động ở Phong Châu rồi.
“ Cho ngươi.”
Ngô Cẩm tiến vào cái nhà Chiêng to nhất khu , hẳn nhà nhà Lang Cun. Nơi này cũng khá được, không thiếu đồ đạc.
Ngô Cẩm bốc lên một đám quần áo cùng trang sức bạc thưởng công cho Po.
Người Bạch. như tên gọi của họ, ưa chuộng quần áo và đồ trang trí màu trắng. Phụ nữ thường mặc váy trắng, áo khoác không tay màu đỏ, xanh lam hoặc đen, thắt lưng thêu, quần ống rộng, giày thêu bằng vải trắng và trang sức bằng vàng hoặc bạc.
Nhưng quấn áo của Po đúng là nhầu vò cũ khĩ, nhìn không ra màu nữa. Cho nên Ngô Cẩm thưởng cho nàng một chút, dù sao nàng là người đầu tiên đầu hàng và giúp đi thuyết phục người khác, khả năng thuyết phục của nàng không tệ.
Po dĩ nhiên không hiểu Ngô Cẩm nói gì, nhưng nàng hiều Ngô Cẩm muốn cho nàng đồ. Nhưng Po không cần, nàng sốt ruột em trai.
Po ra hiệu nhà mình ở kia rồi ra hiệu có người ốm mệt. Làm động tác như chó khó thở hít hà thè lưỡi, Thật Cẩm cảm thấy rất buồn cười nhưng hắn không cười.
Cẩm gọi phiên dịch vào.
“ Cái này cho ngươi, em trai ngươi sẽ có thầy thuốc kiểm tra và cứu, tắm rửa, ngươi bẩn quá” Ngô Cẩm không có gì mà nói vậy.
Nhưng tên phiên dịch H’mông không hiểu nghĩ thành thứ gì, giải thích cho Po một tràng dài dài… Cẩm ngớ ra. Mình nói ngắn vậy sao phiên dịch lại dài vậy?
Nhưng hắn cũng không để ý. Quay lưng đi xem xét căn nhà Chiêng này.
Hắn không biết lúc này Po xấu hổ cúi mắt đỏ bừng.. lén lút nhìn hắn rồi đu theo phiên dịch gặp thầy “ Mo”
Đêm nay Cả Mã Quan Trại sáng bừng như ngày hội. Mọi người ngồi xuống bên đống lửa lớn, cả trại không biết bao nhiêu ánh đuốc.
Ngô Cẩm ngồi đó trên vị trí cao nhất. Hắn đã nhận được thông tin từ các cánh quân gửi về.
Gần như đã tiêu diệt được toàn bộ Hệ thống lãm đạo của Mã Trại. Có ba Lang Đạo tụ quân nhưng chạy trốn đi Văn Sơn thì bị Vương A Chính chặn đánh giết gần hết, chỉ còn mấy chục tên Âu Anh- Âu Em trốn vào núi.
Tổng chiến đấu giết tầm 400 người, bắt sống 987 người, chạy thoát mấy chục.
Quân của Cẩm chỉ chết 20 người bị thương 50 người.
Tỉ lệ này gây ra vì quân Mã Trại bị tách ra, sau đó bị số lượng nhóm lớn quân Mường cùng Nóc Trọi vây công.
Hơn chín trăm người bị bắt toàn là gia quyến của Lang và Âu. Đám người này chắc chăn phải bị dẫn độ đi, không thể để ở lại nơi đây.
Nói chung nơi này đã được khống chế tuyệt đối. Ngô Cẩn để cho Vương Chí Vịn đóng ở cửa cốc phía Bắc , xây công sự, bày trận địa pháo phòng thủ , sau đó hắn gửi tin báo về cho Ông Chú Tổ Ngô Khảo Tích có thể cho Mộc Tộc cùng công binh tới đây.
Để quân Miêu ở phía Bắc canh cổng không phải tự nhiên, lính Miêu không tuân thủ kỷ luật, xa nhà lâu ngày binh sĩ thấy gái Bạch rất dễ làm loạn mà xảy ra hiếp dâm này nọ.
Ở Đại Việt làm vậy là tột chém, cho nên Ngô Cẩm lo Vương A Chính không quản được thủ hạ nên ném hắn ra xa.
Tất nhiên rượu thịt thuốc lá vẫn không bạch đãi mà chuyển cho quân Miêu.
Còn lính Mường vốn cũng chẳng tốt lành gì, nhưng quân Mường sau mấy năm làm lính chuyên nghiệp, được học hành được Ngô Cẩn rèn nên quy củ lắm . Không co chuyện loạn như vậy.
Thắng trận cho uống rượu nhưng thằng nào uống là bị đóng trong doanh không cho ra quấy dân. Một nửa không uống canh phòng, ngày hôm sau đổi phiên.
Tất nhiên là cấm hiếp dâm cưỡng bức, nếu như đôi bên người tình ta nguyện thì Ngô Cẩm cũng không có ý trị tội.
Mà trong bữa tiệc này là thấy không ít đứa liếc mắt đưa tình nhau rồi.
Thời này ở xã hội Hán hay Việt vấn đề trinh tiết bị Nho giáo đưa lên tầm cao mới, còn về các bộ tộc có rất nhiều phong tục thoáng về chuyện này, ví dụ như thảo nguyên vậy.
Ngô Cẩn đàn thẫn thờ nghĩ đến bố trí phòng thủ thì một bóng người mặc áo trắng.. váy lam bước đến. Rung rinh theo từng bước chân các lắc bạc rung lên êm tai.
Hí…
Ai đây?
Ngô Cẩm thông qua ánh sáng lập loè của đống lửa mà nhìn, quen mắt mà nhận không ra..
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."