Ngô Cẩm cầm quân tiên phong, hắn sẽ cách khá xa đại quân phía sau do Ngô Khảo Tích chỉ huy.
Không có gì khác. Đường rừng rất khó đi. Ngô Cẩm phải đả thông được đường thì đại quân mới thực sự tiến lên được.
Không thể cả một đại quân 3 vạn người ầm ầm tiến vào rừng đánh động địch nhân, sau đó để Văn Sơ biết chuyện cử quân đến cứu viện được. Nếu điều đó xảy ra sẽ là một trận khổ chiến trong rừng và ưu thế quân Đại Việt sẽ giảm xuống thấp lắm.
Cho nên Ngô Cẩm đi trước và có toàn quyền quyết định đánh đấm ra sao.
Ngô Cẩm quyết định tấn công vào ban ngày.
Tại sao không đợi ban đêm tập kích bất ngờ.
Nói thật ông nào đánh trận cũng nghĩ bất ngờ này nọ. Xin lỗi nhầm.
Đây là địa bàn thông thuộc của bọn người Bạch, ban đêm không đốt đuốc bọn hắn cũng thuộc đường. Chả biết đánh xong bên nào bất ngờ đâu.
Cho nên Ngô Cẩm theo suy tính của bản thân quyết định đánh trưa.
Buổi trưa ngươi bản thường vẫn ở trên nương những thửa ruộng bậc thang cho nên phòng thủ trong trại là lỏng nhất.
Nếu trại đã bị công phá thì đám người trên nương vô dụng, không có vũ khí, không tập hợp được chỉ có bó tay chịu trói.
Thêm vào đó cho Vương A Chính bít lối thoát khỏi thung lũng. Muốn đi báo tim cho Văn Sơn chỉ có thể đi đường rừng. Buổi tối ở trong rừng không có vũ khí lại không có đội hình lớn doạ thú dữ sợ chạy thì… đó là tự sát.
Ngô Cẩm là người Sơn cước, hấn hiểu đặc tính của dân sơn cước, cho nên Ngô Khảo Tích chọn hắn làm chủ tướng quân tiên phong không chỉ bởi vì hắn họ Ngô.
Cấu tạo của Trại người Bạch Ngô Cẩm thông qua thám báo trình bày, nhìn sơ một cái hắn đã hiểu được.
Cấu tạo Trại của người Bạch không khác mấy gì người Mường, từ nhỏ Ngô Cẩm sống ở trên núi cùng mẹ cho nên gọi hắn là nử Mường không sai.
Nơi này tầm 4500 người già trẻ lớn bé.
Cấu tạo trại theo kiểu một trung tâm lớn nhất khu và các khu vệ tinh xung quanh.
Không hiểu người Bạch gọi là gì nhưng cấu trúc này ở Mường được gọi là Mường Chiềng, Mường Trại nghĩa là trại trung tâm, còn lại các khu nhỏ hơn phân tán xung quanh được gọi là Mường Chèo.
Ở Mường Lang Cun quản lý Mường Chiêng và coi là chủ nhân toàn Mường, là con trai cả dòng chính. Còn các Mường Chèo do Lang Đạo chỉ huy, là con trai cả dòng phụ. Lang- Đạo chính là quý tộc Mường.
Dưới Lang Đạo có các Âu. Chính là giúp việc cho Lang cũng là binh lính. Âu Anh tầng lớp cao hơn, Âu em tầng lớp thấp hơn. Dưới Âu là Tróc Mái, Tróc Nọi.
Tróc Mái là dân có ruộng mà ít, nói chung là có tư hữu cá nhân. Còn Tróc Nọi là kiểu nông nô tá điền cho Lang nhưng lực lượng là nhiều nhất.
Xã hội của các Trại trên núi các dân tộc không khác nhau phân bổ đẳng cấp là vậy chỉ là tên gọi có khác mà thôi.
Cho nên giờ này lượng dân nhiều nhất là Tróc Nọi và Tróc Mái đi nương rồi. Số lượng còn lại trong trại chỉ còn Lang cùng Âu.
Do đó Ngô Cẩm thấy đây mới là thời cơ tốt nhất chiến đấu.
Quân Mường- H’Mong- Miêu dã dừng chân cách 5km ở chỗ nương gần nhất của đám người Bạch ở Mã Quan. Bọn hắn nghỉ ngơi một đêm khỏe mạnh sau đó 8 giờ sáng bắt đầu chia nhau hành quân.
Thám báo người H’Mong dẫn đường cho hai nhánh quân tiến lên.
Như bao ngày Po lên nương lao dộng, nàng chính là một thiếu nữ Tróc Nọi điển hình. Không có cái gì tương lai đáng kể, chỉ cắm mặt vào ruộng rồi chờ đến cuối vụ thu hoạch thì Lang sẽ chia cho một tí thóc tạm đủ sống nuôi gia đình.
Hôm nay Po cũng lên nương, nhưng linh cảm cho nàng thấy có điều không ổn.
Nàng ngẩng đầu gương mặt lấm lem nhìn về phía rừng cây trên núi.
Những bụi cây lay động…
Là thú dữ xuống làng?
Po sợ hãi muốn thét lớn nhưng cổ họng có gì đó nghẹn lại. Tay run run đánh rơi cả thanh cuốc gỗ trong tay.
Không có thú dữ nhưng trong rừng tuôn ra hằng hà sa số quái dị dữ tợn người. Bọn chúng đều cả người chui trong hộp kim loại sáng loáng, tay cầm vũ khí có dao có nỏ, có khiên chắn lại có cả mác. Thứ này Po biết. Nàng nhìn các Âu anh Âu em có thứ nầy vũ khí.
Chết rồi có tặc cướp…
Po muốn chạy nhưng hai chân nềm nhũn run rẩy ngã bệt xuống bên bờ nương.
Tặc cướp đã đến rất gần …
Po cố bò bò muốn chạy.
Bỗng một bàn tay như thép nguội túm lấy cần cổ nhỏ bé của nàng mà bóp mạnh.
Đau…. Đau muốn ngất đi…
Bỗng nhiên bên tai nàng vang lên giọng nói của một người trẻ tuổi… nhưng hắn nói gì nàng không hiểu.
Chỉ biết cần cổ được nới lỏng ra…
Một giọng nói lơ lớ truyền vào tai nàng, thứ này nàng hiểu được.
“ Không được mở miệng la hét nếu không chúng ta giết”
Po gật đầu lia lịa, nàng không muốn chết, nàng còn em nhỏ ở nhà lều cần chăm đâu.
Mỗi ngày lên rừng sau khi làm nương mót chút ra củ dại , đấy là thức ăn của hai chị em nàng.
“ Ngưoi là Tróc Nọi” Giọng nói của người trẻ tuổi nọ lại vang lên , nhưng nàng không hiểu.
Po he hé mở mắt can đảm nhìn.
Đây là một người thanh niên cao lớn, rất trẻ, sạch sẽ, rất ưa nhìn. ( Sạch sẽ là đánh giá quý tộc, chỉ quý tộc mới không phải làm lụng, người khi nào cũng sạch, ăn mặc đẹp).
Nàng nhìn ra người thanh niên này đã ngăn cản tên hung hăng nọ bóp cổ nàng chết.
Bỗng nhiên âm thanh lơ lớ tiếng Bạch vang lên khiến nàng hiểu được thanh niên dễ nhìn kia hỏi gì.
Po gật đầu “ Đúng”.
“ Ngươi đừng sợ, chúng ta không giết Tróc Mái Tróc Nọi, chỉ giết Lang- Âu sau đó đem ruộng trâu chia hết cho Tróc. Chia đều.”
Ngô Cẩm nói để gã người H”mong phiên dịch lại. Ở đây mấy trại H”mong có liên hệ trao đổi buôn bán cùng người Bạch cho nên hiểu tiếng nhau.
Tất nhiên tầng lớp biết ngoại ngữ này không Lang thì là Âu rồi.
“ Không giết Tróc, lại chia ruộng? Ruộng này” Po há hốc mồm ngạc nhiên hỏi lại, ánh mắt nàng mê ly nhìn ruộng lúa đang ấp ủ mạ vươn mình thèm thuồng.
“ Ngươi muốn không?” Thanh niên dễ nhìn lại lên tiếng.
Muốn chứ , sao không muốn? Nếu đây là ruộng của nàng thì sao phải lo đói nữa?.
Po hung hăng gật đầu.
“ Được , nếu ngươi đồng ý giúp ta, sau khi giết Lang ta sẽ cho ngươi 1 con trâu cùng mảnh ruộng này.”
“ Thật sao” Po không tin nổi. Nàng quên sạch trong đầu xem cái này người thanh niên có nói thật không. Quá dễ bị gạ rồi.
Không phải Po dễ bị gạ mà Po và em trai không còn đường sống. Em trai bệnh nặng, lại cầu xin Lang cũng không có cho Mo giúp, thức ăn cũng không chia nhiều, cho nên Po em trai rất khó sống với rau củ dại. Po hết cách, chỉ cần có chút hi vọng nàng sẽ bấu víu lấy.
“ Thật, ngươi nghe ta dặn dò” Ngô Cẩm lên tiến chờ phiên dịch nói lại.
Trên một thửa nương khác bụi rậm khẽ dung đưa, Po thò đầu ra…
“ A Phèn… A Phèn ơi…” Po khe khẽ gọi.
“ Po à ,ngươi không đi chăm ruộng Lang chạy ra nơi này làm gì” Phèn là một thanh niên của Bạch trại, nhà hắn cũng là Tróc Nọi , hoàn cảnh không hơn gì Po đâu.
“ Đi vào đây nói chuyện” Po thò tay vẫy vẫy.
“ Không được đâu…cái bụng ta nó ưng Miến rồi, Po ngươi đừng dụ ta” Phèn nghĩ Po muốn làm trò kia nên lắc đầu từ chối.
Po đỏ lựng mặt , chửi ầm trong bụng, may mà mặt nàng lấm lem nên nhìn không có thấy.
“ Ngươi điên à Phèn, ta với Miến là bạn đấy, có chuyện quan trọng muốn nói, không phải chuyện kia, đừng nghĩ bậy” Po cuống lên giải thích.
Phèn nửa tin nửa ngờ bỏ quốc gỗ trong tay mà tiến vào bụi rậm. Nhưng bất chợt một lưỡi kiếm như độc xà , hàn mang loé lên lao tới …..
…….
Trên triền núi những thửa ruộng bậc thang chia cách, một trai một gái trẻ tuổi người Bạch, thân hình lấm lem đang sóng vai cùng đi.
“ Po ngươi hại ta tí nữa tè ra quân” Phèn cau có cau có nói.
“ Hử ,, nhát gam con thỏ, ta bị 10 à không 20 mũi dao chỉ vào người mà không run một cái. Ngươi chỉ một mũi dao mà sợ run như cầy sấy” Po hung hăng chém gió.
Nàng không nghĩ mình thân thể như cái kẹo thế kia, đủ 20 thanh kiếm chỉ vào không?
“ Po, ngươi tin cái người Đại Việt Ngô Cẩm kia sẽ cho chúng ta ruộng sao? Ta nhớ Lang đánh nhau xong làm gì chia ruộng đâu? Tróc Nọi muôn đời là Tróc Nọi không có ruộng mà?”
Phèn nghi ngờ, đẳng cấp trong xã hội Mường, hay Tày, hay Miêu, Tráng, Bạch rất sâm nghiêm nó gần giống như phân chia đẳng cấp của Ấn vậy.
Tróc Nọi muốn thành Tróc Mái có ruộng riêng trừ khi có công cứu mạng Lang. Mà cứu là điều kiện cần, điều kiện đủ là xem Lang tâm tình có tốt không.
“ Người ta là đại tướng quân của Đại Việt. Biết Đại Việt to như thế nào không.. bằng mười cái trại chúng ta. À không mấy chục cái.. người ta thèm mấy mảng ruộng này ấy. Ngươi không thấy Âu của Đại Việt mặc trên người toàn sắt à…. Là sắt ấy. Chỗ ấy sắt bằng cả một ruộng còn gì. Người ta giàu đâu cần ruộng đâu nên cho Tróc Nọi đấy.” Po nhanh trí thuyết phục.
“ Po, ngươi nói phải, giàu thật, ai cho ta ruộng a phục vụ người đó.. đi mau Po” Phèn hưng phấn tính cầm tay Po đi cho nhanh.
“ Không được nhé, ta là bạn Miến.. với cả ta có người trong bụng rồi” Po giật nảy lui lại.
“ Ngươi điên. Ta chỉ muốn đi nhanh thôi.. nhạn đi nào” Phèn dục dã
Hai người Bạch lại lần mò đến một thửa ruộng khác.
Lại ba người, năm người, chục người.
Sau đó lại chia ra thành 2 độn 5:5. Rồi đám người Bạch cứ chia chia hợp hợp như vậy.
Đến ba giờ chiều đám Tróc Nọi bên này ngọn núi đã tập lại thành 300 người rồi.
Âu anh- Âu em cuối cùng từ Trại đi kiểm tra để ý thấy muốn xông lên quát mắng thì bị đám Tróc Nọi quá đông dùng quốc gỗ đánh mềm người.
Huyên náo khiến Lang phát hiện.
“ Mấy thằng chó nọi này muốn làm phản sao?” Lang Cun điên tiết cầm lên nỏ săn lên dây sau đó đanh chiêng thổi tù gọi các Âu lại.
Đám người Trại Bạch nhìn đám Tróc Nọi nhốn nháo khiêu khích nơi lưng chừng núi mà hận nghiến răng cầm vũ khí lao lên. Lúc này nhiều Âu vẫn tản bên núi phía Bắc, Đông và Nam chưa về cho nên số lượng Âu cùng Lang đuổi lên núi chỉ tầm 150 người.
Nhưng bọn họ có vũ kí sắt, đồng, rất dễ dàng đè bẹp cuộc phản loạn này.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy
"Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"