Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 613: Phiền Hà đến từ Tây Bắc ( 01)








Tống Béo chơi tiền giấy, tiền mệnh giá nhưng rất dè dặt, nhất là tiền giấy.

Sự việc Cẩm Y Vệ Lê Thành dựa vào Ưng Vệ đột nhập Xưởng Công Đại Tống khiến quốc gia này đối với tiền giấy có một sự cẩn thận hơn nhiều. Do đó Ngô Khảo Ký cũng chưa động.

Có điều tiền bằng đồng mệnh giá của Đại Tống cũng bắt đầu xâm nhập thị trường.

Họ học theo Đại Việt, là chính phủ mở ngân hàng từ đó ngân hàng là nơi mua bán trao đổi giữa tiền mệnh giá và tiền đồng cơ bản. Có ngân hàng đảm bảo, tiền mệnh giá rất nhanh được chấp nhận ở các khu vực xung quanh ngân hàng Đại Tống.

Đây là điều Ngô Khảo Ký muốn thấy, cho nên hắn vẫn chưa động. Hãy cứ để tiền đồng mệnh giá ăn sâu vào tiềm thức của người Đại Tống đã.

Còn về Cẩm Y Vệ Lê Thành cùng Tuệ Nương?

Ngô Khảo Ký phất tay cho đi Quảng Nguyên khai hoang năm năm không công, sau đo mới tính tiếp. Để xem kỹ nữ có chịu được khổ tay chân không? Nếu chịu được mà vẫn cung phụng Lê Thành thì tác hợp cho hai kẻ này, còn nếu … thì giết. Nói chung Ngô Khảo Ký vẫn rất nhân từ đối với những sai lầm dạng cẩu huyết này. Ai cũng có một thời tuổi trẻ, một nhân viên suất sắc lại là tử sĩ mồ côi đội Cẩm Y Vệ Ngô Khảo Ký cũng không muốn nhấn hắn thật trong vũng bùn.

Còn về kế hoạch tiền giấy bị quấy. Ngô Khảo Ký cũng không quá ý nghĩa, Đại Việt vẫn điên cuồng mua bạc từ Đại Tống tích trữ, không chơi bẩn được thì Ngô Khảo Ký chơi làm ăn chân chính chiến thắng Đại Tống thôi.

Thuốc lá, hay chất gây nghiện hạng nhẹ lá cây Lanh thực sự là máy đẻ tiền.

Khi chính phủ không có một chế tài mạnh mẽ, hay không có tuyên truyền tố về chất gây nghiện thì hậu quả thực sự rất khốc liệt.

Với tỉ lệ thấp THD của cây Lanh thì muốn gây nghiện và ảnh hưởng sức khỏe thì khó tất nhiên nếu dùng thời gian dài chắc chắn gây ảnh hưởng, nhưng cảm giác nó mang lại rất gây mong nhớ. Cho nên mười tháng qua là năm lần gieo trồng Lanh và mỗi lần diện tích lại mở rộng gấp hai lần.

Từ đó ngành công nghiệp Lanh mang lại thu nhập khủng bố không thua gì bất kỳ ngành công nghiệp hàng đầu nào của Đại Việt.

Có nhiều người sẽ thắc mắc, Ngô Khảo Ký điên sao đi kinh doanh thuốc lá? Không sợ nó nghiệp quật dẫn lửa thiêu thân mình? Kiến người Đại Việt cũng lãnh đủ.

Suy nghĩ đó là ấu trĩ thôi.

Thuốc lá hay chất gây nghiện có từ xa xưa trên thế giới này, nó càng ngày càng được tìm kiếm và khai thác. Một nghịch lý đó là con người biết chúng có hại nhưng lại vẫn cắm đầu sử dụng bởi cảm giác mà chúng mang lại. Cho nên không sớm thì muộn, thuốc lá hay ma túy hay nhiều chất kích thích mạnh hơn rượu cồn sẽ xâm nhập Đại Việt. Đây là suy nghĩ mang tính duy lý, không chứa đựng tình cảm. Thời hiện đại chưa thấy một quốc gia nào tuyên bố “ Đất nước tôi hoàn toàn không có ma túy, hoàn toàn không có chất gây nghiện”. Đó là thực tại khi các nền văn minh giao lưu, khi khoảng cách bị xóa bỏ thì chất kích thích gây nghiện cũng thâm nhập cuộc sống của các nền văn minh.

Ngô Khảo Ký không thể nào ngăn cấm được, trừ khi hắn là thần, có thể phẩy tay một cái tiêu diệt hết cây cần sa hay họ cần sa trên trái đất này. Điều đó là không có.

Cho nên thay vì im im lừa dối ủ ê nhau sống trong ảo tưởng thì hãy đối mặt hiện tại.

Ngô Khảo Ký sẽ dùng hiểu biết của mình giáo dục người dân Đại Việt về tác hại của các chất kích thích. Sẽ dùng chế tài mạnh nhất để ngăn cấm chất khích thích. Tạo cho người Việt một thói quen lành mạnh thay vì dấu diếm người dân.

Bởi vì Ngô Khảo Ký không làm thuốc lá, cũng sẽ có người khác làm. Đến lúc đó những mặt hàng đó tuồn vào Đại Việt nhưng người dân Việt lại không trang bị kiến thức, Chính Phủ Đại Việt lại không có chế tài hay không hiểu biết về cách chế tài chất cấm? Đến lúc đó có phải nguy hiểm hơn không? Tốt nhất là trang bị cho người Việt một cái tấm khiên thay vì dấu diếm không dám đụng chạm vấn đề này.

Tương tự giáo dục giới tính ở VN, người lớn không dám nói thẳng không dám giảng dạy con em. Mấy tiết học ở trường thì nửa kín nửa hở càng khích thích tò mò. Cuối cùng là có dấu giếm thì chuyện đó vẫn đến với đám trẻ. Nhưng chúng lại không được trang bị kiến thức vì người lớn nghĩ dấu đi đồng nghĩa tránh được. Vậy là hậu quả thương tâm.


Vì lý do này Ngô Khảo Ký có gì mà không dám sản xuất thuốc lá bán khắp Đông Á, nhưng sẽ thiết lập hệ thống giáo dục ở Đại Việt, cùng thiết luật cấm buôn bán chất cấm.

Xây dựng khiên từ bây giời, lấy thuốc lá làm bài học, đê tram nắm sau thi thuốc phiện thực sự du nhập bùng nổ từ phương Tây. Thanh niên Việt có thể ưỡn ngực nói không với nó. Tất nhiên sẽ có tỉ lệ phạm tội buôn bán , hoặc có những người không kìm được cám dỗ mà dùng. Nhưng đã có giáo dục cùng kế hoạch ngăn cấp tỉ lệ này bao giờ cũng rất nhỏ.

Ở Đại Việt liên quan đến mua bán tàng trữ thuốc lá chính là tử hình. Thuốc lá chỉ để trong Kho Vận của triều đình, thương nhân nhận hàng thì cút đi ngoại quốc. Lảng vảng ở trong nội địa Đại Việt chính là tử hình.

Về phần sử dụng. Có chỉ định của bác sĩ, hoặc có mệnh lệnh từ triều đình cho quân sĩ sử dụng trong những trường hợp đặc biệt thì có thể. Những người không phận sự mà dùng, xin mời đi lưu đày ở các Đô Hộ Phủ, đi đến đó cải tạo lao động thành công dân gương mẫu.

Thuốc lá dĩ nhiên mang đến lợi nhuận quá kinh khủng, một mình nó tiền lãi đủ chống lại tất cả nhập khẩu vật tư của Đại Việt các ngành.

Các mặt hàng Đại Việt nhập khẩu bao gồm gạo, nhiều nhất là gạo từ Đại Tống , Lavo. Tiếp theo là khoáng sản quặng kim loại đồng, chì sắt, thiếc từ Đại Tống , Bắc Mân, Bắc Việt, Medang.

Đúc tiền đồng đổi bạc từ Nhật Bản.

Mua KNO3 , Lưu huỳnh , than đá từ Medang, Bắc Mân.

Apatit từ LaVo hay Medang. Gỗ tốt cũng từ hai nơi này rất nhiều.

Đặc biệt tro núi lửa đá núi lửa toàn là từ Medang mang đến.

Tất cả những nhập khẩu trên bản thân chúng sau khi sản xuất chế biến thành phẩm xuất khẩu ngược lại các quốc gia này đều thu được siêu cấp lợi nhuận. Nhưng gần như tính giá nhập khẩu là 0 khi mà một mình lợi nhuận từ thuốc lá đã có thể thanh toán hết số tiền nhập khẩu hàng hoá khổng lồ này.


Chỉ nội điều này đã chứng minh sự khủng bố lợi nhuận của chất kích thích mang đến.

Thương nhân các quốc gia trên biết thuốc lá có hại không?

Dĩ nhiên biết.

Đại Việt nơi sản xuất đã cấm đoán tiêu thụ nội quốc gia và phát tài liệu cảnh báo tác dụng độc hại của thuốc. Bọn này biết chứ. Nhưng lợi nhuận của ngành này quá cao, đất nước bọn họ không có chế tài, sợ gì không làm? Cho nên một thời gian ngắn với lòng tham của những tên thương nhân bản địa. Các quốc gia xung quanh Đại Việt biến thành khu vực thị trường thuốc lá khổng lồ.

Nói thật là Đại Việt không sản xuất kịp thuốc lá. Mặc dù đã 4 lần mở rộng khu nguyên liệu, mỗi lần mở gấp đôi nhưng vẫn không đủ nguyên liệu.

Tổng thị trương khu vực lên đến 150-160 triệu người. Chỉ cần 10-15% người dùng thuốc lá thì Đại Việt cũng không đủ công nhân trồng Lanh rồi.

Lanh vì sản xuất thuốc lá nên trồng quá nhiều dẫn đến sợi lanh quá nhiều. Làm thừng không hết đã chuyển qua làm giấy hay làm vải. Nói chung đây là sản phẩm phụ của ngành thuốc lá nhưng hãy tận dụng không nên bỏ phí.

Chính sự bùng nổ của thị trường Đại Tống, không chỉ lanh mà còn đường, xà phòng rượu, thuỷ tinh, các mặt hang bánh kẹo từ mạch nha, vải các loại nay có thêm vải lanh ra nhập thị trường xuất khẩu, giấy, muối, gốm sứ …. Đều là mặt hàng cung không đủ cầu vì người Tống quá đông.

Đừng nói vùng Lý Từ Huy thực quản 3 triệu người, dù cả 6 triệu người đổ về Thăng Long vẫn không đủ sức sản xuất đủ nhu cầu của riêng người Tống. Đủ thấy Tống vẫn là một thế lực đáng sợ ra sao. Quá đông.

Tống Béo sau nhiều lần ăn đập đã học ngoan, giờ đây giữa Đại Tống và Đại Việt là quan hệ hợp tác làm ăn, không còn quan hệ thù địch chiến tranh nữa.

Nhưng Đại Việt chưa bao giờ hết đối thủ.

Đại Lý một năm qua nổi lên như một đối thủ của Đại Việt, đây là lý do mà Ngô Khảo Tích không thể về Thăng Long sau khi đánh chiếm Mã Quan.

Ngô Khảo Ký cầm lên bản báo cáo của Ngô Khảo Tích mà nghĩ về những sự kiện Tây Bắc sáu tháng qua.

Nhắc lại chuyện này thì phải nhắc về cuộc đột kích của 5 ngàn binh Miêu, Mường vào Mã Quan vào sáu tháng trước.

Tiên phong quân 3000 tinh binh Mường do Ngô Cẩm chỉ huy và cũng là chủ tướng tiên phong. Phó tướng Vương A Chính và 2000 quân Miêu đã được chọn lọc tốt nhất.

Đây chính là các chuyên gia đánh nhau vung sơn cước.

Ngô Khảo Ký không hề bạc đãi khách quân, ai đến nơi này Thiên Triều chiến đấu đều được trang bị tốt nhất võ trang.

Chiếm giáp Lorica Segmentata đời cũ thải ra từ Bố Chính còn tới 3 vạn, đủ trang bị ba lần đội quân này.

Thuộc da từ Bắc Nguyên đầy đủ dép da đóng đinh tốt nhất.

Kiếm ngắn 60cm Gladius sắc bén khinh người thích hợp chiến đấu trong rừng.

Khiên gỗ đàn bọc thép mỏng, nhẹ nhưng vô cùng bền.

Lưỡi mác có móc ngắn 1,8m thích hợp chiến đấu nơi không gian chật hẹp.

Nỏ Genoa dạng nhỏ 80 lbs nhưng có trợ lực còn 40lbs đủ để các binh sĩ dùng tay kéo nhanh.

Nỏ này tầm bắn hạn chế, tối đa 60m, sát thương mạnh nhất tầm 40m đổ lại nhưng chiến đấu trong rừng thuận lợi.

Ba lô quân trang vải cotton dày không thiếu quân nhu, chăn mỏng màn mỏng.

Ngựa Bắc Nguyên loại nhỏ thích hợp leo trèo luồn lách vận chuyển lương thực đạn pháo quan nhu, nước sạch.

Có thể nói dù là khách quân nhưng bọn họ còn được đối xử tốt gấp nhiều lần khi ở nơi bọn họ sanh ra. Đúng là Thiên Triều thứ gì cũng tốt.

Mã Quan, nơi này là một trại của người Bạch. Bọn hắn nằm ở một cái thung lũng đoạn phình lớn của một cái thung lũng xung quanh là đại ngàn âm u.

Người dân trong trại có đến chết cũng không nghĩ tới lại có một đám người từ trên núi cao phía Tây đánh tới.

Nơi này có đường đi nhưng chỉ là những con lộ nhỏ một hoặc một nhóm người đi rừng có thể xuyên qua. Không thể nào có một đám quân đội xuyên qua được.

Nhưng người Bạch nơi này quá khinh thường sức mạnh của đám Mộc Tộc, cái đám chuyên bắc cầu trên núi, chỗ nào cũng bắc được cầu, có gỗ là họ sẽ làm được cầu.

Người Bạch lại càng không nghĩ tới có một cường đại Đế Quốc để mắt đến họ.

“Vương A Chính, ngươi dẫn quân từ mé bên trái đi vào chặn lối bọn này chạy ra khỏi thung lũng tiến về Văn Sơn báo tin. Làm được sao?” Ngô Cẩm nhìn chằm chằm vào thanh niên Miêu mười sáu tuổi mà hỏi.

“ Tướng quân yên tâm, Chính tôi làm được” Vương A Chính khoác trên mình chiến giáp La Mã đặc biệt, thứ này che gần như hết bộ phận quan trọng của cơ thể, nhưng lại chế mỏng ở tay và đùi giảm trọng lượng. Đây chính là của em rể gửi tặng khi biết anh Vợ ra trận.

A Chính rất thân với em rể, em rể cực kỳ tốt, không hề kỳ thị người Miêu bọn hắn.

“ Tốt, nhớ bố trí trận địa pháo trước.” Ngô Cẩn dặn dò.

Ngô Cẩn đã không còn là thiếu niên ngây ngô ngày nào mang quân chạy đi Hoa Lư hô Bà Tổ Cô rồi.

Hắn đã trải qua trận chiến ở Tam Giang, tự mình đánh Phong Châu, hắn đã trải qua trận chiến ở Thăng Long, lại càng trải qua trận chiến phương Bắc kéo dài cả năm trời.

Nay lại được đào tạo dưới tay Tây An Vương. Ngô Cẩn đã khác xưa rất nhiều.

“ Tướng quân xin yên tâm” Vương A Chính gật đầu quyết tâm, đây là cơ hội tốt để hắn thể hiện ở Đại Việt, nơi hắn mơ ước có thể cắm rễ ở lại sinh sống.











































"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc: