“ Ký … tại sao lại dừng lại chiến dịch đánh sập hệ thống tiền tệ của Đại Tống rồi? Lại còn cử sứ thần qua Hứa Xương nhắc nhở Cao Tuyên Nhân bà già kia không chơi tiền giấy không tự đúc tiền đồng mệnh giá… Ký khai mau, ngươi ăn phải bả gì của người Tống , muốn bán nước cầu vinh hử”
Long phượng cung. Ngô Thần Tuấn trố mắt nhìn mẹ hấn đang đánh đu lên thân hình to lớn của ba hắn mà bẻ cổ.
Chơi vui, cho Tuấn tham gia với… nhóc con chạy đến nhe được mấy cái răng sữa muốn cắn chân.
Ngô Khảo Ký sợ hãi… mẹ con nhà này càng ngày càng không chịu được, qua chơi với mẹ con nhà A Đoá lúc nào cũng tường hoà yên bình. Con gái rất xinh và ngoan không có quấy khóc.
“ Ặc ặc…. á á.. thằng chó con dám cắn thật… á”
Ngô Khảo Ký dằng ra hai tay nách quắp hai kẻ phá phách doạ ném qua cửa sổ.
Con mẹ cười thằng con cười không ai sợ hãi….
Nhà này đế vương quá quái… tì nữ quen rồi nhìn trời đếm sao coi như không biết.
“ Ài Ài…. Chúng ta bớt đi tin thần thù hậm dân tộc một chút mà nghĩ nghĩ...” Ngô Khảo Ký ngồi vào bàn làm việc vò đầu vò tai mở miệng nói.
“ Anh nói rõ…” Huy thấy Ký nghiêm túc thì ôn lấy thằng chúa quậy trong lòng ngồi xuống nói chuyện.
Chúa quậy thừa cơ mẹ không để ý luồn tay vào nghịch ti muốn bú… Huy cho một dép bảo tì nữ đưa đi Vú em.. nàng lúc này đương bận.
“ Anh đang tự hỏi chúng ta có đang quá áp đặt tinh thần dân tộc thù hằn ở tương lai vào thế giới này? Sống trong thù hằn như vậy có phải cách? Bao đó mối thù dân tộc đánh cũng đánh rồi, chiếm đất cũng chiếm đất rồi. Bắt nạt cũng bắt nạt rồi… tiếp tục như vậy cuối cùng được là gì? Thay vì trả mối thù của tương lai sao chúng ta không tập trung vào hiện tại phát triển dân tộc , quốc gia? Đủ mạnh rồi ai còn ức hiếp, không có ức hiếp lấy đâu thù hằn?” Ngô Khảo Ký trầm tư rồi nói ra suy nghĩ của mình, hắn chán cảnh nhắm vào người Hoa Hạ trả thù rồi. Điều đó chỉ thể hiện ở bất lực thời tương lai mà trả thù quá khứ.
Giờ đánh đã đánh, đập đã đạp, cứ mãi nhắm vào đó mà trả thù liệu bản thân có ngày nào thanh thản được?
“ Anh là đang nói chủ nghĩa lý tưởng hóa…. Hận thù dân tộc ngàn năm đô hộ há dễ dàng qua như vậy. Anh bước chân ra ngoài hỏi bất kỳ một người Đại Việt nào có muốn tận diệt Hoa Hạ không? Xem họ trả lời ra sao?’ Lý Từ Huy cũng nghiêm túc nói ý tưởng của mình.
“ Không, em hiểu nhầm ý tưởng của anh, không phải quyên đi hận thù quên đi nợ máu. Mà ý anh nói là trong từng giai đoạn khác nhau không thể cứ mãi cũng một tư tưởng hận thù mà tính toán. 80 triệu người em giết được hết không? Hiện thực không thể phủ nhận được rằng chúng ta không thể tuyệt diệt một dân tộc dù số lượng nhỏ chứ đừng nói là đại tộc số lượng như người Hoa Hạ, càng đừng nghĩ đồng hóa bọn họ, đó là tư tưởng của mấy tên dân tộc cực đoan cùng sống trên mây xanh mơ mộng hão huyền” Ngô Khảo Ký tranh luận với Lý Từ Huy.
“ Thê rốt cục anh muốn như thế nào, bao nhiêu công sức bố trí lại bỏ đi?” Lý Từ Huy co chút không can tâm.
“ Là anh bị thời đại hận thù làm cho mờ mắt nên nghĩ nhiều, đâm ra thành ấu trĩ, ngày xưa ở thế giới kia, đọc cái gì cũng là diệt người Hoa, chém người Hoa, tính toán người Hoa Hạ cho nên ảnh hưởng mà thành.” Ngô Khảo Ký than thở.
“ Em nghĩ xem Đại Tống lúc này đủ thảm, nếu còn ép nữa tất có chính biến. họ Triệu nếu bọ soán ngôi kẻ khác lên thay mà có dã tâm phát triển võ trang thì mệt đến mức nào? Chiếm Đại Tống? Đại Việt không có cái sức ấy, 6,5 triệu dân đi đô hộ 85 triệu dân đó là chuyện vô lý. Cho nên nếu đã không chiếm được, không đôácộ được thì thay một cách khác mà nghĩ” Ngô Khảo Ký nói ra suy nghĩ của mình.
Lý Từ Huy cảm thấy dần bị thuyết phục nàng ngước lên hỏi “ Cách khác ra sao?”
“ Trong những ngày qua anh đã tính toán kỹ lại , đánh sập hệ thống tiền tên của Tống thì Đại Việt mất nhiều hơn được. Thứ nhất không thể không thừa nhận Đại Tống chính là bạn hàng lớn nhất của Đại Việt lúc này.
Nếu kinh tế Đại Tống suy sụp sức mua giảm xuống ngay cả nguồn cung nguyên liệu cho Đại Việt cũng giảm thì đó mới là hoạ. Tính ra chơi bẩn dùng tiền giả đánh sập Đại Tống được lợi trước mắt ăn được một ít tiền tại thời điểm đó nhưng là mất đi đến 60% thu nhập hàng năm của chúng ta…. Lợi bất cập hại.
Thứ hai, sau nhiều lần thất bại, thua trận, mất đất, đền bù, uy tín Triệu gia giảm rất thê thảm. Nếu còn đánh một đòn kinh tế tiền tệ , Triệu gia tất sập. Mà em biết Triệu gia thể chế trọng Văn ức võ rất tốt cho Đại Việt.
Chẳng nhẽ Triệu gia sập anh lại phải đưa quân qua Tống bảo vệ ngôi Đế cho Triệu gia? Đó không phải mua dây buộc mình?
Cho nên anh nói thù hận thì không quên, cảnh giác với người Hoa Hạ phải luôn có. Nhưng vị thế Đại Việt lúc này không phải là Vn và Tq thời tương lai. Chúng ta không cần dùng ánh mắt đó đối đãi Tống. Hãy coi đó là cây ATM rút tiền cho dân Đại Việt giàu mạnh lên. Ai muốn cây ATM hỏng đâu?”
Ngô Khảo Ký không ngại phân tích. Hắn và Huy luôn tranh luận nhiều vấn đề , có tranh luận mới có thể gỡ ra nhiều góc cạnh mà tìm hường giải quyết.
“ Ưmm… cũng được, có điều phải theo dõi kỹ chính trường Đại Tống nếu có biến động gây nguy hại cho Đại Việt phải tận trừ. Triệu Chu hay gì đó không quan trọng, chỉ cần có ý mấp mé Đại Việt. Chúng ta không ngại một trận chiến” Lý Từ Huy phá lệ lại cứng nhắc hơn Ký nhiều.
“ Yên tâm đi, Ưng Vệ đã thâm nhập sâu vào chính trường Tống, Võ quan Tống sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu dậy” Ngô Khảo Ký nghiêm túc.
“ Nếu vậy chấp nhận giúp Tống dập tiền ổn định thị trường của hắn?” Lý Từ Huy hỏi.
“ Có gì không thể, giá cả đủ cao chúng ta làm, thương nghiệp Đế Quốc không cần thiết chấp nhặt vụn vặt. Em cũng thấy mới chỉ đúc tiền cho Nhật, Mân số lượng chẳng là bao đã thu về 2 tầng lợi nhuận khổng lồ. Thứ nhất quặng bọn họ mang đến các thành phầm Thiếc, Chì , Kẽm dôi ra đã là con số khổng lồ. Lại thêm công đúc nữa thành 2 tầng lợn nhuận. Nay số lượng Đại Tống cần gập 10 lầm cả Mân- Nhật- Medang cộng lại… lợi nhuận bao nhiêu có thể nghĩ.
Theo anh thấy tốt nhất loại bỏ hết tiền giả của các quốc gia trong khu vực thì làm ăn mới thuận lợi được.”
Ký quyết định vấn đề này rồi, Lý Từ Huy cũng bị thuyết phục.
Nếu Hoa Hạ mà là Đại Tống ngoan ngoãn Trọng Văn ức Võ thì Đại Việt trong giai đoạn này cũng không cần động bịn đao gì. Thay vào đó sử dụng Kinh tế bòn rút Tống Béo khiến Đại Việt mạnh giàu mới là cách hay.
“ Sao em vẫn cảm thấy anh có chút vội vàng muốn yên tình hình phía Bắc, có chuyện gì sao?” Lý Từ Huy cảm thấy không yên mà hỏi.
“ Vợ đoán đúng, anh đang muốn đi Tây Bắc” Ngô Khảo Ký không chối. Hắn bỏ qua cho Tống một là vì lợi ích của Đại Việt, hai là không muốn phía Bắc xảy ra sự để hắn có thể tập chung Đại Lý xem có thể làm gì ở đây.
“ Sao? Tết nhất đến nơi anh còn sinh sự đi đâu, mười năm đón tết nhà có hai lần, giờ lại muốn đi? Lý Từ Huy cau có nhéo tai.
“ Em … cai mụ này…. Nói bình thường không được sao cả ngày động tay chân, quốc chủ mốt Đế Quốc mà… không chịu nổi nữa… ái ái .. Bỏ bỏ bỏ”
Ký kêu oai oái… lần này Huy giận thật sự. Cứ đến tết là sinh sự loạn cả lên.
“ Đại Ca đang ở Tây Bắc chưa đủ sao, hắn đánh trận có bao giờ lơi là mà phải đi lên đó” Lý Từ Huy buông tay càu nhàu.
“ Hắn đánh trận giỏi không ai nói. Nhưng Đại Ca nào hiểu chuyện tương lai? Hắn làm sao phân tích nổi tình tình tán loạn của Đại Lý? Nếu biết tận dụng tình hình có khi khiến Đại Việt mười năm sau giảm đi vạn xương máu con em… cớ sao không làm?”
Nói đoạn Ngô Khảo Ký bắt đầu giảng về Đại Lý tin tức cùng nói về những phân tích của bản thân.
“ Đại Lý loạn đến vậy?” Lý Từ Huy kinh ngạc, nàng là đang bù đầu với chia ruộng, đánh thuế , quản đất cho nên mảng quân sự là không có theo sát.
“ Còn loạn hơn, trong lịch sử ít nói và không có nhiều tư liệu nên chúng ta không hay mà cứ võng đoán, nay có tin tình báo tại chỗ chính xác, ta nghĩ có thể lợi dụng” Ngô Khảo Ký khẳng định mà nói…
Lý Từ Huy trầm ngâm, nàng biết chồng của mình là ngươi của thiên hạ, ngươi của quốc gia, hắn sẽ không ở yên một chỗ được, một khi tinh thần dân tộc mà lên thì cản không nổi, cái thú hạnh phúc gia đình bình dị rất khó có được ở Đê Vương gia.
“ Thôi vậy… ngày mai dắt Thần Tuấn đi chơi một vòng. Qua thăm A Đóa cùng A Mẫn sau đó hãy đi” Lý Từ Huy buồn rười rượi khuôn mặt.
“ Nào nào, ta làm gì đi đánh trận đâu, chỉ lên đó để xem tình hình, xắp sếp lại kế hoạch rồi về, nào tốn bao lâu… đánh là vấn để đại ca đánh” Ngô Khảo Ký cười lớn, ôm lấy Lý Từ Huy không cho nàng dãy ra.
Nhị Thánh đùa vui , nì nữa ở tít xa không có được nghe họ nói chuyện, nhưng thật hâm mộ nhị thánh hạnh phúc a.
16 tháng Chạp năm Long Hưng Nguyên Ký thứ 4 ( 1085).
Di Mã Thành. Di Mã Châu nơi này vốn dĩ là Mã Quan của người Đại Lý nhưng lúc này đã là thuộc về Đại Việt.
Di Mã Thành bao lớn? Dài rộng đều là 1km đủ chứa 3 van người nếu cần, Lúc này Di Mã Thành đã có đến 8000 dân đủ sắc tộc. Di, H’mong, Thái, Thổ.
Một điểm đặc biệt họ toàn là Tróc Nọi.
Lúc này các dân tộc khác nhau đang chung sức xây dựng thành trì.
Các Tróc Nọi biết muốn bảo vệ được thành quả ấm no, bảo vệ được cuộc sống có ruộng đất trông trọt cần phải xây thành tự cường chống lại Lang Xấu.
Lang Tốt Po đã căn dặn, phải nhanh xây thành và huấn luyện quân đội, bất kỳ lúc nào Lang Xấu cũng có thể đến cướp đất.
Lúc này Lang Trời ( Thiên Lang – ý chỉ rất lớn rất hùng mạnh) Đại Việt còn ở đây bảo vệ. Nếu họ đi rồi thì sao?
Phải tự cường, chống Lang Xấu. Cho nên không Tróc Nọi nào muốn quay lại cảnh sống cũ. Như vậy chỉ có phấn đấu hết mình mà thôi.
Ở đây trên đất Di Mã Châu khôn có khái niệm đất của Lang mà là đấy của Đại Việt. Nhưng có khái niệm thứ hai. Dân Di Mã châu khai hoang được chỗ nào thì chỗ ấy người khai hoang được quyền sử dụng, những thứ trồng trên đó Đại Việt chỉ thu 1/10 thuế còn lại 9/10 là của dân.
Khủng bố Trâu Bò Voi cảnh tàn phá rừng để canh tác.
Trồng lúa trồng đậu nhiều hơn là trồng Lanh.
Vụ Lanh hai tháng đã thu hoạch.
Thương nhân người Việt đến mua.
Khủng khiếp thóc lúa đồ hộp đầy nhà.
Cái cây Lanh mọc hoang trên núi dùng làm vải áo không ngờ giá trị sợ hãi như vậy.
Giờ này người Di Mã hiểu mỗi tấc đất trên đồi dù là khai hoang rồi hay chưa đều là tấc vàng.
Đơn giản chỉ là một câu chuyện đi làm ruộng, dựng nhà máy, buồn buồn lại đi gõ các nước lân bang.