Po ngồi trong nhà Chiềng nhức đầu nhìn đống giấy tờ.
Nàng học được đánh vần chữ Việt rồi phiên chữ Di không khó.
Vấn đề là cộng trừ nhân chia học không vào.
“ Miến ơi…” Po lên tiếng gọi.
“ Gì vậy?” Miến một bên cũng tràn ngậm giấy tờ, nàng bò trên sàn nhà tay cầm bút que tre gạch gạch viết việt, chấm chấm mực. Miệng thì đen một mảng, hẳn là ngậm bút.
“ Người cứ đổ về Di Mã thành thế này lấy đâu đất phân cho họ? Thằng Phèn hắn không thấy mệt sao… hắn chém Lang mười mấy trại rồi đó” Po càu nhàu.
Phèn nước lên thuyền lên được phong làm Đại Úy dân quân Di Mã Thành, từ đó lần đầu tiên được dẫn quân Di đi đánh một trại nhỏ trong núi gần Di Mã, Phèn đánh được thật, chém tuyệt Lang ở nơi đó giải phóng cho Tróc Nọi, Tróc Mái.
Khốn nạn là dân các trại đó lại theo Phèn về Di Mã thành, khiến thành ngày càng đông phải phân chia đất khắp nơi.
Cũng may trồng Lanh cũng có thể kiếm lương thực cho nên đất đồi đất núi chưa canh tác tốt khai hoang tốt vẫn dùng được. Nếu không Po khóc rồi.
Giờ đây cây Lanh có thể đẻ ra gạo cho nên mỗi mảnh đất đồi dù chưa khai hoang vẫn quý.
Phân chia đất bắt đầu vươn mạnh qua hai bên, người được phân đất có nghĩa vụ phải khai hoan mảnh đất của mình, ban đầu hoàn toàn trồng Lanh để ổn định cuộc sống sau đó là nửa trồng Lanh nửa trồng cây lương thực.
Sau vụ Lạnh đầu tiên uy tín của Po đã cao nay còn cao vút. Có Lang Tốt như vậy, người Di nào chẳng muốn.
Thằng Phèn thì sau một lần ngon ngọt liên tục đưa quân đi đánh các trại chung quanh giết sạch Lang để lại Tróc Nọi mang về. Po thấy cũng đúng cho nên ủng hộ. Giải phóng Tróc Nọi là nghĩa vụ thiêng liêng.
Nhưng mang về đến 3000 người thêm vào thành , sổ sách giấy tờ chia đất bắt đầu loạn.
Hai con mụ này là bò ra sàn nhà làm việc.
“ Lang Po, ngươi nhớ lại đi… là ngươi mệnh hắn đi đánh nhau” Miến phản bác.
“ Không phải Lang, ta là Thái Thú” Po ca ràm…
“ Vâng Thái Thú đại nhân” Miến học theo giọng tiếng Việt mà trêu đùa.
“ Dâm trêu ta… “ cù léc..
“ Không cù không cù.. ta đang mang bầu ấy” Miến hoảng.
Bỗng nhiên Po dừng lại… nàng nhìn ra cửa một thân anh cao lớn gần như che hết cửa, che luôn ánh sáng rọi vào phòng.
Là ai dám đi vào nhà Chiềng của nàng. Đây là nơi làm việc của Po, có lính canh bên ngoài….
Người đang ông to cao này là sao?
“ Ngươi là Po, Thái Thú Di Mã thành vợ Thằng Cẩm?”
Người đàn ông cao lớn kia cất tiếng hỏi. Giọng nói không có mang tính quát nạt hay đe doạ nhưng khiến Po tâm linh như keng một tiếng đánh động.
Ngô Khảo Ký thượng vị giả, uy nghiêm của hắn không cần cố ý bộc phát, chỉ cần thường thường hành động cũng khiến kẻ yếu bóng phải thấp thỏm.
“ Không cần phải sợ, ta là Ông Chú của Thằng Cẩm. Tính ra ngươi là Cháu dâu trong nhà”
Ngô Khảo Ký cất tiếng.
Câu này Po nghe hiểu, ba tháng nàng đã học được mấy câu Việt, có một đám gọi là Ưng Vệ từ quan ngoại nhập vào đây dạy dỗ nàng rồi.
“ Cháu đâu chào ông chú “ câu này Po nói sõi, nàng nói bao lần ở Quan với Ông Chú Tích rồi.
“ Ha ha ha tốt Di lão nàng dâu nói tiếng Việt khá, thưởng ngươi.” Ký tháo miếng ngọc trị giá liên thành bên hông đưa cho cháu dâu rồi đi vào trong nhà.
Nhà Chiềng này đã khác trước rất nhiều có bàn có ghế hiện đại để lamg việc, lại có mấy gian tủ đựng giấy tờ.
Đúng lúc này một Ưng Vệ cũng được gọi tới làm phiên dịch.
“ Vậy thái thú Đại nhân cho ta ngồi đâu đây?” Ngô Khảo Ký cười trêu Po.
Po đỏ ửng mặt, nàng biết thừa gia cảnh nhà chồng rất cường, mỗi người lại quyền chức cao hơn một người, không hiểu ông chú này to đến mức độ nào, gọi nàng đại nhan trêu nàng quá đi.
“ Ông chú cứ trêu cháu dâu… ngài mới là đại nhân… ngài ngồi đây ngồi đây” Po lăng xăng chạy lại cái ghế chủ tọa tự tay lau lau phủi phủi.
“ Ha ha ha… cháu dâu này rất thông minh, Đai ca nói không sai” Ngô Khảo Ký thầm nghĩ mà ngồi xuống.
Po thì chạy lăng xăng đi pha trà, nhà nàng có trà, chồng nàng cũng hay ống trà, mà ông chú Tích thì đặc biệt thich trà, cũng thích luôn cả bánh bột nếp nàng làm.
“ Ông chú, đây là bánh bột nếp tay cháu dâu làm” Có kinh nghiệm gặp ông chú Tích nhiều lần cho nên Po cũng tự nhiên hơn tiếp xúc Ký.
Người Di thẳng thắn không nhiều câu nệ, Ông chú đã hòa ái là Po hết sợ.
Ngô Khảo Ký đưa tay muốn cầm lấy bánh thì một tên Lam Long Kỳ Trọng Kỵ thân binh bước lên muốn thử trước, chiến giáp nặng lạch cạch, một khối sắt thép ập đến khiên hai cô gai Di sợ hãi nép vào nhau.
“ Không cần” Ngô Khảo Ký cười phất tay cho Lam Long Kỳ Trọng Kỵ lui ra.
“ Cháu cám ơn. Để cháu làm một ít gử về xuôi cho Bà Cô với các người lớn” Po được khen thì vui vẻ toét miệng.
“ Về đến nơi thì cứng cả hết rồi..” Ngô Khảo Ký cười trách…
“ Không đâu… cháu làm khô đem về hấp là được..” Po cự lại. Miến thì sợ giật giật tay áo ý Po bớt nói lại.
“ Ha ha cháu dâu tốt… ngươi khi nãy bò trên đất là làm việc? có gì khó sao?” Ngô Khảo Ký cười hỏi.
Po không sợ nhá, nàng biết người nhà chồng trưởng bối rất hiền, ông Tích hiền. ông Tứ hiền, gặp Ông Chú mới này cũng hiền có điều chưa biết tên, nhà chồng lắm người quá, giới thiệu một lượt quên rồi.
“ Cháu làm sổ sách phân chia ruộng đất…mà khó khó khó” Po thật túng quẫn…
Phiên dịch một bên giúp Po phiên những khó khăn cho Ký hiểu.
“ Cái này không sao, ta mang cho cháu dâu 5 tên trợ thủ, Ba nữ hai nam, trong một năm giúp ngươi làm việc cùng đào tạo người làm việc ở đây. Ngươi phải cố học cho tốt, vì sau một năm bọn họ phải rời đi” Ngô Khảo Ký vẫy tay để cho ba nữ quan đã thi đậu đại học vào giúp Po làm việc cùng với hai tên dự bị quan viên của Đại Việt. Cho bọn họ lăn lộn ở đây một năm cũng là bồi dưỡng cùng cất nhắc.
Po vui đến reo lên, cả đám đều là thanh niên rất nhanh làm quen lại.
Ngô Khảo Ký cũng cười cười rời đi Di Mã Thành,
Năm ngàn Khương Binh Lam Long Kỳ Trọng Kỵ ầm ầm theo hắn phi đến Bình Tây Quan.
Lam Long Kỳ Trọng Kỵ tổng có một vạn tám ngàn ngươi trong đó một vạn hai người Khương , còn lại là người Bố Chính. Bọn này đón ở Thăng Long chính là tối cường một chi quân đội thiện chiến ngày đêm luyện tập để nâng cao chiến lực. Khương dân đã dẫn thích nghi điều kiện nơi này miền Bắc Đại Việt cho nên lần này theo Ngô Khảo Ký xuất binh.
Lam Long Kỳ Trọng Kỵ chính là chiêu bài của Thánh Vương, nơi nào có Lam Long Kỳ Trọng Kỵ khả năng cao Thánh Vương sẽ ở đó. Trên đồng bằng chiến đấu dường như đội quân này vẫn xếp hàng một trong những nhánh quân nguy hiểm nhất.
“ Sợ hãi quá… quân đội gì mà đáng sợ vậy, toát hết mồ hôi” Miến một bên thì thầm.
“ Quên hỏi tên ông chú rồi, nhà chồng ông chú mỗi người lại mạnh hơn một người, đáng sợ thật” Po lẩm bẩm.
Phiên dịch lên tiếng.
“ Đây là Thánh Vương điện hạ một trong nhị Thánh đứng đầu Đại Việt, là chiến thần bất bại của Đại Việt chúng ta đó”
Po há hốc miệng, cái ông chú này Cẩm đã nhắc nhiều nhiều lần lắm rồi, là thần tượng của Cẩm, thật đúng không sai á, khí thế này ông chú Tích không bì lại. Po tự nhủ, Nếu đánh giá…. Ông Ký phải dễ nhìn nhất, sau đó là Ông Tích… còn Cẩm? chỉ xếp hàng ba.
Hừ hừ… đàn ông nhà chồng toàn người dễ coi đâu…
Po lăc lắc đầu đi vào bên trong nói chuyện cùng các phụ tá mới của mình. Phải học họ, học thật tốt, nếu không đến lúc họ đi rồi mà chưa họ tốt đảm bảo bị ông chú mắng rồi.
Ngô Khảo Ký liếc nhìn toà thành đã sắp hoàn thiện cao đến bảy tám mét mà thúc ngựa rời đi.
“ Ngô Bân… ngươi xem thằng Cẩm u u mê mê vớ được nàng dâu rất lanh lợi sao” Ký tán gẫu cùng thân binh.
“ Là nhờ phúc của Nhị thánh”, thân binh nịnh nọt
“ Ngô Bân. Ngươi học mấy tên sĩ nho nịnh nọt… ha ha hắn kiếm vợ thì bắn mấy chục lượt pháo thần công liên quan gì tới bản Vương và Bệ Hạ?” Ký cười lớn… phóng ngựa đi.
“ Không có Nhị Thánh làm đầu Cẩm hắn còn trên núi Tam Giang chơi với khỉ” Ngô Bâm biết chủ đùa nên hùa theo.
“ Ha ha… thằng đó cũng có tài đấy, cách hắn làm ở đây là một đột phá… tuy sẽ có máu tanh nồng nhưng thời gian ngắn chinh phục các Trại còn nhanh hơn dùng thuốc khống chế thủ lãnh” Ngô Khảo Ký cười vang.
Đến nay Khương Binh Bị ép cai nghiện cả.
Bọn hắn đã về Đại Việt, khả năng phản bằng không, lòng trung thành của đám này còn cao hơn một số tên Đại Việt có mưu mô đây.
Khương bịn biết ở Đại Việt chỗ dựa của bọn họ chỉ có thể là Thánh Vương, tương lai của bọn họ cũng là Thánh Vương.
Quan trọng là trong quân có gương rồi, cưới nàng dâu Việt rất khó, vừa phải có tiền, thứ này Lam Long Kỵ có, vừa phải có địa vị, Lam Long Kỵ có luôn, vấn đề là học thức mệt mỏi, phải học mới được.
Nhưng có mấy thằng bỏ giá cao làm mối cũng thành công rồi. Là cô gái vùng ngoài mới vào vùng trong , dễ chấp nhận Khương Binh học chưa cao nhưng có địa vị và tương lai.
Quan trọng là đám Khương Binh này bị tư tưởng nữ quyền đàn áp lâu. Tuy có khởi nghĩa nhưng không có tư tưởng gia trưởng, trong nhà vợ chồng công bình đối xử cho nên khá được dân vùng ngoài ưa chuộng.
Vùng ngoài là vùng thuộc thế gia, nhập cư vào vùng trong là vùng Triều đình quản hạt.
Đám Lam Long Kỵ ầm ầm phóng đi.
“ A Tu, nghe nói ngươi bà mối có tin tức cô dâu Việt?” Trên đường đi hai tên Khương chuyện trò.
Tên A Tu lắc đầu…
“ Là cô Dâu Việt gốc người Mã .. cha nàng làm quan thuỷ binh”
“ Thì là cô dâu Việt còn gì , thuỷ binh quân nghe nói mười năm trước đã định cư ở Bố Chính là nơi giàu ngang Thăng Long , là ngươi cưới cô gái Việt thành phố, không phải cô gái Việt vùng ngoài” một tên Khương kỵ bên cạn kéo lên mặt nạ tham gia nói chuyện.
“ Uh ha ha ha… không ngờ cưới con gái thành phố được, sau trận này là về nhà cưới rồi. Bố vợ dặn không được bắt nạt nàng dâu, các ngươi nghe buồn cười không?” A Tu vểnh mặt cười ha hả.
“ Không bị vợ làm chủ là may lắm rồi. Bắt nạt vợ, chưa bao giờ nghĩ đến” một tên Khương Kỵ xen vào.
Thật đám này thoát khỏi bóng ma mẫu hệ nhưng vẫn dư âm nặng nề.
“ Lần này đánh nhau hình như là người Tạng đấy” Một tên binh Khương đổi chủ đề.
“ Bọn Tạng phía tây á” khương binh khác lên tiếng , ở vùng bọn họ cũng hay va chạm người Thổ Phồn cho nên biết.
“ Nghe nói gốc Tạng, nhưng thoái hoá lâu rồi không biết cưỡi ngựa bắn tên đâu”
“ Vậy thì đánh cái gì, không có người đánh nhau lấy đâu chiến công? Phải thêm tiền xây nhà to hơn mới có tương lai”
Vấn đề lại quay về tài chính.
“ Xây nhà đâu có đắt, xi măng rẻ, gạch rẻ mà, ngươi mua đi chúng ta đến giúp xây”
“ Thôi thôi.. thuê thợ thuê thợ… chúng ta đánh nhau thì tốt, xây nhà xiên xiên vẹo vẹo… nhớ Đội trưởng nhánh 12 không, hắn nhờ đồng đội xây cuối cùng lại tự đập ra , sau đó thuê thợ… có ngu không?”
Cả đám Khương bàn tán vui vẻ vui vẻ.
Bọn họ quên mình là người Khương rồi.
Quả thật sức đồng hoá của một nền văn minh cao đẳng cho nhóm thiểu số sống trong lòng nền văn minh ấy mạnh mẽ vô cùng.
Giả dụ như bọn Khương này ru rú sống trên núi, bế quan toả cảng không sao , nhưng nếu đã sống dưới đồng bằng ở những thành phố đông dân Việt thì sẽ bị đồng hoá cực nhanh.
Đại Việt đã giành lại được Lưỡng Quảng từ tay triều Tống. Hãy xem Đại Việt xuất chinh nam hạ tiến đánh quần đảo Mã Lai, thu phục eo biển Malacca như thế nào? Mời đọc bộ truyện lịch sử quân sự