“ Ngô Phiên… giết chóc quá thịnh tuy sẽ sớm tạo thành hùng mạnh binh sĩ nhưng lại là loại binh sĩ mất đi bản tính, sau này bọn hắn có muốn hòa nhập cuộc sống thường cũng không được. Cho nên tiếp theo công trại, trong chiến tranh có thể giết, nhưng không giết tù binh nữa. Tù binh quý tộc Lang các ngươi cứ chuyể về xuôi, người xuôi sẽ có cách giải quyết.”
Có Ưng vệ thông ngôn dĩ nhiên mọi chuyện dễ dàng hơn. Ngô Khảo Ký đi kiểm tra Di lão doanh một vòng rất ưng ý. Đám này khá mạnh, tuy học là học đội chiến chiến thuật cơ bản từ Quân Quan Ải, nhưng khi tác chiến họ đã tự mình sáng tạo ra các lối đánh phù hợp hoàn cảnh, nhất là tiểu tổ 7 người đánh trong rừng, khá hiệu quả.
Nhưng đám này giết chóc quá nặng cần phải tiết chế lại.
Tích muốn nhanh chóng có cường quân để giảm áp lực cho Quan nhưng Ký lại tính đường dài nhiều hơn.
“ Cho các ngươi” Ngô Khảo Ký bảo đám thân binh lôi ra một hòm gỗ.
Ngô Phiên trợn mắt, đây chính là thuốc là của Lộ quân nơi Quan Ải. Đây là thứ rất tốt, nhưng bọn lính quan ải không bao giờ chia cho Di lão quân, xin thế nào cũng không được. Ngô Phiên được thử mấy lần rồi, nhưng vì hắn là chỉ huy của Di lão mới được ưu ái một chút.
Ngô Khảo Ký cũng bất đắc dĩ, ở Quan đã giảm không cho dùng thuốc lá nữa, tránh nghiện thật, có Kỹ doanh thì vấn đề tinh thần của quân Quan Ải không lo.
Nhưng đám này Di Lão quân giết chóc liên tục, tinh thần dễ xa đọa, để bọn hắn thư giãn lại, thuốc lá là thứ cần, coi như thuốc chữa bệnh. Cho nên đôi khi đừng nghĩ thuốc lá mọi lúc đều có hại. Ít ra cũng có vài phần trọng dụng.
Để lại thuốc lá trong quân Di lão Ký cũng đi, hắn muốn tham quan công binh dân binh mở đường ra sao.
Cái này là mở đường lấn,
Đá vôi chỉ có ở Di Mã thành một ngọn núi đá gần đó, khai thác sau đó cho đập nhỏ rồi chuyển tới đây.
Vùng này tuy núi nhiều nhưng là núi đất , đá hỗn hợp khó khai thác được đá vôi ra hồn đường vẫn phải dựa vào đá tưc Di Mã quan chuyển tới theo đường be tông nhỏ.
Công nhân ở đây lao động đã có nghề. Thực chất bọn này chơi nhổ cây là chính, cây gõ nhỏ được buộc thừng vào mộ thanh gỗ ngang chắc, sau đó là ba voi kéo đi, nhổ bật từng cây một mà mở đường rộng qua hai bên, sau đó mới là đào lấp san phẳng mở rộng con đường nhỏ.
Theo kiểu lao động này thì ngàn người có thể một ngày 100-200 mét đường không vấn đề. Vấn đề chỉ là thiếu đá cùng bê tông trải mà thôi.
Cũng may mấy dây chuyền pozzolan nhỏ cùng , đúc gạch đã chuyển tới đây , họ đã có thể tự sản xuất tại chỗ túc tắc túc tắc từ từ cũng có thể phủ kín đường đến Ma Lật Pha thôi.
Cách làm của Ngô Cẩm rất đáng học hỏi. Người Di bị đánh tan thành đơn vị hộ gia đình, rất khó tạo thành tầng lớp Lang thổ vương thực sự. Cho nên nếu dùng cách này cộng thêm giáo dục thẩm thấu, tuy không hoàn toàn đồng hóa người Di nhưng cũng không khiến họ đi phản Đại Việt. Lẽ tất nhiên vì lợi ích thôi. Ai có thể cho người Di lão ở khu vực này điều kiện tốt hơn Đại Việt cho?
Một khi chế độ trại Lang Cun- Lang Đạo – Âu – Tróc Nọi vẫn còn ở Đại Lý thì Đại Lý muôn đời không cho nổi người Di ở những khu vực Đại Việt kiểm soát có điều kiện gì tốt hơn. Đây là vấn đề thuộc chê độ xã hội. Trừ khi Đại Lý cũng cải cách chế độ như Đại Việt mới cho thể cạnh tranh trong vấn đề này. Nhưng người Đại Lý có thể sao?
Điều này tương tự như tình hình Đại Việt thời Lý- Trần- Lê thậm chí thời Nguyễn vẫn vậy. Vấn đề đồng bào dân tộc thiểu số các thời phong kiến luôn nhức nhối.
Tại sao lại vậy? Vấn đề nằm ở chế độ phong kiến bản chất mà thôi. Tử tưởng chiếm đất là để bóc lột dân nơi đó, thu thuế nơi đó, vơ vét tài nguyên nơi đó đã ăn vào gốc dễ. Vậy muốn quản lý vùng đất của các trại thì triều đình phong kiến phải dựa vào võ lực đàn áp cùng sự mua chuộc lòng trung thành của các trại chủ Kê Động mà quản lý.
Cho nên thực tế những vùng đất này thuộc về Việt hay thuộc về một quốc gia nào khác phụ thuộc lớn vào lòng trung thành của trại chủ.
Mà lòng trung thành này lại mua được. Điều này quá rõ khi Tống – Việt- Đại Lý thay nhau mua chuộc những trại ở khu vực giáp ranh các bên. Lúc thì trại ngả phe này lúc thì trại ngả phe khác. Chưa bao giờ thực sự giải quyết bản chất vấn đề Động – Trại vùng biên.
Kể như Lý Triều thèm nhỏ rãi Quảng Nguyên mỏ vàng nhưng đã lúc nào thực sự quản nổi, mỏ vàng khai thác ra là nộp một phần triều đình, còn lại các Vua Mèo, Vua Mường, Vua Tày nơi này chia nhau.
Có người nói nhà Lý thừa vàng vì có mỏ vàng Quảng Nguyên…. Khục khục khục. Miễn bình luận câu này đến tận thời Lê còn chưa đặt nổi cơ cấu hành chính mang tính áp đặt lên các vùng này còn đòi khai thác thừa vàng….
Một câu hỏi đặt ra đó là cách của ngô Cẩm đó là chém sạch Lang Cun – Lang Đạo dễ quản các trại. Tại sao thời Lý – Trần không làm?
Làm làm sao được. Chém xong ông cửa người đến quản, lại dập khuôn cơ cấu Tróc Nọi áp bức bóc lột dân, dĩ nhiên họ phản kháng , họ thà để đồng tộc lên làm Lang còn hơn để Lang dưới xuôi lên áp bức.
Thế nên mới có chuyện Nhà Lý - Trần luôn đập các cuộc nổi loạn của các trại Tây Bắc như đập con ghẻ, bắt trại chủ sau đó lại “ Khoan hồng” độ lượng thả ra , thậm chí lại còn mua chuộc, gả con gái hoàng tộc thông hôm với đám khốn nạn để mong chúng không quậy nữa. Vì các đời vua Lý – Trần biết họ có thể dùng võ lực đè bẹp thập chí giết Lang Cun Lang Đạo nhưng họ lại không tìm ra cơ chế quản dân tộc Tây Bắc.
Cái vòng lặp này lặp đi lặp lại cho đến khi cách mạng giải phóng tầng lớp Tróc Nọi một cách triệt để ( xem vợ chồng E Phẩu) biến cơ cấu Trại thành cơ cấu hộ gia đình tách biệt, từ đó mới chính thức ổn định được Tây Bắc.
Cẩm làm trong vô thức, hắn hiểu chó gì về giải phóng giai cấp nông nô đâu, nhưng cách làm của hắn vô hình chung lại đi vượt thời đại, cách làm của hắn còn tiến bộ hơn 100 lần cách ký dùng thuốc phiện khống chế các trại chủ.
Cách của Ngô Cẩn là trị gốc còn của Ký là trị ngọn.
Nếu biết cách vận dụng tốt thì Tây Bắc bình trong sớm muộn, ngay cả Bắc Việt cũng có thể học theo.
Đây có thể gọi là cách mạng thực sự, nó xuất phát từ một thằng ngáo ngáo tên Ngô Cẩn.
Ngô Khảo Ký đi khắp nơi ở Di Mã chính là muốn tận mắt chứng kiến , cảm nhận thái độ dân chúng cùng nhìn ra điểm hay dở của Ngô Cẩm cách mệnh phương pháp.
Khá tốt.. khá hoàn hảo. Tuy có máu tanh, nhưng hiệu quả không chê được.
Còn chuyện về sau tương lai cộng đồng Di đòi độc lập? Để xem lúc đó họ dùng tiếng Việt cãi nhau hay Tiếng Di cãi nhau rồi hãy nói tiếp.
……………
Di Mã Thành, Nhà Chiềng lúc này hai vợ chồng nhà Ngô Cẩm bị đá văng, đi ngủ nhờ, nhà này bị hai ông chú chiếm mất chơi bời nhậu nhẹt.
“ Cẩm , thằng Phèn nó có tên mới, Ngô Tằng Phiên, tên Đại Việt đẹp, sao ngươi không nói ông chú đặt cho ta một cái tên đẹp?” Po rất ganh tị nằm bên Cẩm kêu ca.
“ Đòi hỏi gì? Ông chú nói rên Po đẹp không đổi” Cầm cà ràm. Hai vợ chồng bị đuổi đi khỏi nhà lúc này đang qua Miến ở tạm.
Cũng lúc đó ở khu nhà Chiềng thì an hem Ngô Khảo Ký – Ngô Khảo Tích đã lại lâu mới có thời gian ngồi cùng nhau.
“ Tình hình đệ tính sử dụng phương pháp diệt Lang chia đất cho Tróc Nọi đối với Đại Việt? “ Ngô Khảo Tích nhấp một chút rượu hoa quả nhẹ rồi hỏi.
“ Ừ, đệ tính sử dụng ở Vị Long thí điểm, cánh này có thể bắt đầu từ một Trại dùng một số hi sinh nhỏ nhất đánh gục một Trại lớn , phân đất cho Tróc Nọi như Cẩm đã làm sau đó để nó tự lan ra, thực ra chúng ta chỉ cần cử người theo sau quản lý là đủ” Ngô Khảo Ký cười nói, hắn thực sự hài lòng với mô hình này.
Chỉ cần đánh một Trại tầm 4000-5000 người đào tạo đủ tầm 1000 lính dân tộc Tróc Nọi, sau đó để bọn hắn tự đi đánh xung quanh đảm bảo ổn.
Quân Đại Việt nếu ra mặt thì khá giống dân tộc xâm lược, các Lang ở Trại sẽ có cớ hô hào kêu gọi dân thiểu số, có dân che lấp, họ trốn núi đồi sau đó quân Đại Việt rút đi thì họ lại ra. Như vậy chuyện đâu lại vào đó, vòng lặp là mãi mãi.
Nhưng nếu để Tróc Nọi quân tự săn thì Lang của các Trại không bao giờ chạy nổi.
Điều này đã được chứng minh qua việc thằng Phiên nó đánh 14 trại, không một Lang nào chạy được vì họ bị chính người trong trại khoá vị trí cùng dẫn đường thông báo.
“ Thì ra chuyện có thể giải quyết đơn giản vậy, tại sao từ thời Vua Đinh, Vua Lê, Vua Lý không làm nhỉ?” Ngô Khảo Tích cười, mặt đã hơi đỏ vì men, hắn thật tò mò vẫn chưa nghĩ ra mấu chốt vấn đề.
“ Thật ra có vài nguyên nhân chính , đó là người Việt quá ít , đánh thì được nhưng giữ không được đất Tây Bắc, người Việt đâu quen làm ruộng bậc thang , di dân lên Tây Bắc chỉ có thể sinh hoạt ở mấy cái đồng bằng nhỏ hẹp ven sông cho nên đánh được mà quản không được”
“Cử quan viên miền xuôi lên mà không có dân Việt hậu thuẫn thì chịu rồi, lúc ấy bản chất các triều trước nếu chiếm đất là để bóc lột dân, dân miền ngược nào dễ nghe người xuôi bóc lột họ?”
“ Còn Đại Việt lúc này giàu mạnh, chúng ta cũng không có dùng cơ cấu bóc lột tập chung mà chia đất cho dân, thuế giảm tô nhẹ, điều này các đời trước kia làm không được, nào có triều đại nào dám chia đất cho dân lại giảm thuế đến cùng? Nói cho cùng các triều trước nghèo, có muốn làm cũng khó”
“ Cho nên cứ giữ cơ cấu cũ nô dịch người miền ngược thì họ sao chấp nhận quan miền xuôi. Lúc này cách làm của thằng Cẩm tốt. Tróc Nọi được chia đất, họ biết nếu phản quan miên Xuôi đồng nghĩa các Lang Miền ngược quay lại, quay lại thì họ mất đất rồi quay lại kiếp sống Tróc Nọi, ai muốn như vậy đâu”
Ngô Khảo Ký cười cười dùng cách giải thích mà Tích có thể hiểu, nói theo kiểu cách mạng giai cấp là Tích sẽ không hiểu được.
“ Vậy sao đệ không cho dùng cách này giải quyết một thể Lâm Tây? Dù sao chúng ra đã nắm được nơi đó không khó để làm cách này” Ngô Khảo Tích có chút bận tâm.
Ngô Khảo Ký tự lưng ngả người lên ghế mà vươn vai một chút “ Không phải không làm mà chưa nên làm, dù sao vấn đề cải cách này dù ít hay nhiêu vẫn sinh loạn, lúc này con đường tiếp tế cho nơi này chỉ có thể theo đường Lâm Tây, nơi đó chưa thể loạn. Để Vị Long làm thí điểm sau đó cho lan qua Quảng Nguyên, Thượng Nguyên, nối thông Phú Lương hãy nói, cớm phải ăn từng miếng mới được, Đại ca và ta hãy còn trẻ, vẫn còn đủ thời gian chờ đợi”
“ Nói cũng có lý…” Ngô Khảo Tích gật đầu cho là phải…
Đơn giản chỉ là một câu chuyện đi làm ruộng, dựng nhà máy, buồn buồn lại đi gõ các nước lân bang.