Thật hai anh em bàn tính đi lại nhưng cuối cùng vẫn phải dừng mà chờ nhiều hơn thông tin đến từ Cẩm Y Vệ .
Mê đề ở đây đó là Đoàn thị là người Di hay không? Điều đó quyết định rất nhiều đến hướng đi tiếp theo của kế hoạch.
Có một điểm mê đề ở đây, nếu họ đoàn là người Di thì tại sao Đoàn Tư Bình chính thức lên ngôi lập lên Đại Lý vẫn đối xử không tốt hơn chút nào với Di Lão 37 trại? Khu vực sống của họ vẫn bị bó hẹp ở hang hốc phía Đông không đễ sinh tồn.
Nhưng nói nếu Đoàn thị là người Bạch thì tại sao Di Lão 37 trại hết lần này đến lần khác đi giúp Đoàn thị, tại sao không giúp họ Đổng ở Điền Đông? Họ Đổng chính xác khởi nguồn là Di tộc.
Trong các đại thế gia ở Đại Lý có Đoàn, Cao, Dương, Triệu, Lý, Đổng. Trong đó Lý – Đổng là Di lão. Cao Dương Triệu là Bạch tộc, Đoàn thị có người nói là Bạch Khương dân nhưng…. Mọi thứ thể hiện ra lại không quá đúng. Cho nên Ký phải tính toán thật kỹ vấn đề này mới đưa ra sách lược chu toàn được.
“ Đại ca, có mấy hoa khôi ta chuẩn bị riêng, đảm bảo sạch sẽ… đại ca thử chút không?” Ngô Khảo Ký cười đểu dâm ô, hắn khốn nạn trêu đùa ông anh.
Thằng em hai thì gái gú đầy một nhà, hậu cung chật ních không còn chỗ chứa, thằng em hai ít nhất cũng có đến hai vợ, ngày đêm vui thú ở Thăng Long. Chỉ có thằng anh cả hết đánh đông rồi đi tây, chị dâu ở nhà may mà đã có Thần Thuấn nếu không chắc cũng…. Chết vì cô đơn. Vậy mà thằng này còn tính trêu đùa.
“ Ngươi muố chết..” Ngô Khảo Tích trừng mắt….
“ Ấy đùa thôi. Chị dâu nhà họ Vương tới rồi, nháo một hồi ở Thăng Long , mẹ cả ra mặt mới đàn áp được hai bên. Chiêu Quân, Chiêu Hi cũng theo mẹ cả lên, à chúc mừng Đại Ca chị dâu lớn cũng lên cùng” Ngô Khảo Ký cười đểu.
“ Nghe nói là cầm theo sách luật gì đó… e hèm, vợ cả không đồng ý không được lập bé..” Ngô Khảo Ký bồi thêm
Tích mặt tái…. Tái….. tái nhợt…
“ Ngươi không cản lại, các nàng lên đây quấy phá thì đánh trận kiểu gì..” Ngô Khảo Tích thực sự bực mà quát lên.
“ Ầy ầy… theo ta thấy chị dâu cả làm mình mẩy thôi, ý cũng xuôi, đại ca cúi mình một chút có khi cả nhà đồng sàng vui vẻ ấy chứ, có cần ta cho người đóng cái giường 6-7 người nằm bố trí chỗ nãy? “ Ngô Khảo Ký đi xung quanh xem xét cái lâu quan này tựa như xem chỗ nào kê giường vậy.
“ CÚT”
Kinh thiên động địa tiếng quát vang lên kiến binh sĩ canh gác cũng giật mình, chỉ thấy Thánh Vương nhếch nhác chật vật nhưng ha ha cười phóng ra ngoài. Tiếp theo cửa phòng đóng sập…
Nhà này quái nhau cho nên binh sĩ không thèm nhìn.
“ Ê nhóc, mày nhìn như 14-15 tuổi, lò mò chỗ này làm gì?”
Ngô Khảo Ký rảnh việc đi dạo quân doanh, đến bên Doanh kỹ hắn phát nhiện nhóm đầu tiên đã vào “ Công tác”.
Xếp hàng là một nhóm binh sĩ đầu tiên được hưởng, rút trúng thăm.
Cái này không phải dã man phục vụ muốn bao nhiêu thì muốn. Luật rõ rang, các nàng mỗi ngày hai lần. Muốn tiếp hay không “ làm việc” là các nàng chọn. Một ngày làm việc nghỉ một ngày. Do đó không phải đơn giản vô độ trà đạp nhau.
Tiếp theo là vấn đề vệ sinh sạch sẽ, tắm rửa trước khi vào doanh kỹ … Không bệnh tật. Do bác sĩ khám qua mới được.
Nói chung là muốn thử một lần là phiền hà vô cùng.
Ngô Khảo Ký túm gáy áo một thằng miêu tầm thành niên nhấc bổng hắn ra khỏi hàng mà hỏi. Mới mười mấy tuổi học láo.
Thằng nhóc Miêu thấp bé bị nhấc như con nhái dãy dụa.
Cả đám lão binh cười ầm ầm trong bụng nhưng không có ra tiếng, nén cười khiến họ tím tái cả mặt mày. Ở Mẫu quốc cả năm họ biết nhiều tiếng Việt lắm đấy.
“ Ta vào xem vào xem cho biết” nhóc Miêu không biết ai nhấc mình lên nên sợ hãi kêu gào.
“ Ngươi mà vào đó là về nhà hết cưới được Vợ Miêu nữa đâu.” Ngô Khảo Ký cười ném văng thằng này ra.
Nói đùa, bọn kỹ nữ Tống Nhật, Triều cho dù trong đó tuổi không quá 25 nhưng cũng toàn thân kinh bách chiến đủ chiêu thức. Mấy thằng nhãi chưa trải sự đời này mà xa vào là hỏng hết. Thậm chí là bị các chị câu hồn luôn khỏi về nhà lấy vợ nữa.
“ Thánh Vương, bề tôi thấy chỗ này thành phố phát triển rất không tệ. Nếu thật sự binh sĩ tiểu quốc này vừa ý kỹ nữ mà đôi bên cùng hạp ý thì tác thành cho bọn họ ở lại đây. Dù sao nơi này về lâu về dài cũng cần có binh cường mã tráng canh phòng” Ngô Bân thân một bên bỗng nhiên nói ra ý tưởng .
“ Hay… cho ngươi làm chủ trì chuyện này … chuyên quản kỹ doanh cùng tác hợp binh sĩ, nhớ phải thuận hai bên mới được” Ngô Khảo Ký cười vang.
Ngô Bân mặt xám ngoét chôn chân tại chỗ. Hắn đường đường đại uý Lam Long Kỵ Binh…. Đi coi doanh kỹ…. mặt mũi đâu nữa…. Thánh Vương thạng… Ngô Bâm ánh mắt cầu xin thương sót…
“ Ha ha quyết định vậy, lời cho ngươi Ngô Bâm, cẩn thận sức khoẻ, hại thận” Ngô Khảo Ký thâm tường vỗ vỗ vai thâm binh rồi đi luôn.
Năm trăm thâm bịn ha hả…. cười trên nỗi đau của đồng đội…
“ Chúc mừng Bân ca làm ma ma tổng quản… chậc nhiều oanh yến như vậy… ta cũng quá thèm”
“ Nhường ngươi…” Bân hét lớn nhưng bị chặn lại…
“ Lệnh thánh Vương cho Bân Ca a.. ta vô phúc”
Một đám cười đểu phóng qua….
“ Chúc mừng…”
“ Yên tâm ta biên thư về tường thuật cho chị gái , không làm anh rể bị hiểu nhầm” đây là cậu em vợ bố láo.
“ Thức đừng cho chị ngươi hay….” Bân cuống quýt la lên.
Thức giơ bàn tay lên…
“ Anh rể … dạo này hơi túng quẫn”
“ Năm lượng? … ta cho ngươi” Bân hô hào…
“ Anh rể đùa, lương thưởng một tháng của chúng ta đã hơn 20 lượng… ha ha … 50 quan không trả giá”
“ Ngươi giết ta đi… đi mà thư chị ngưới Bố đây cóc sợ” Bân cùn rồi không cần phải sợ nữa.
“ Công chú…. Con cháu nơi này..” Ngô Cẩm hớt hải chạy theo la lớn.
“ Ta đi Nan Độ hồ nhìn xem, ngươi về nói cháu dâu chuẩn bị rượu thị món săn Di tộc, tối nay ta cùng Chú Tích của ngươi ở Chiềng nhà ăn uốn mở tiệc.” Ngô Khảo Ký cười dặn dò.
Ngô Khảo Ký cũng không phải đi chơi bời, hắn là đi xem xét địa thế.
Nam Độ Hồ chính là nơi đầu nguồn nước cả vùng này . Cái hồ này nằm lọt thỏm giữa một thung lũng cao tạo bởi hai dãy núi Long Tu Sơn và Lão Lục Sơn. Nơi này chỉ cách Di Mã Thành 10km về phía Đông.
Lúc này đám Mộc tộc cùng Di lão dân Nóc Trọi đang ngày đêm phá núi lấp đá mở đường. Hai tháng đã đi mở được mười km tới nơi này. Chỉ thêm chút thời gian có thể đục tới Ma Cật Trại.
Đây là một đại trại của người Di lão tự trị, không thuộc Đại Việt quản cũng không thuộc Đại Lý quản.
Họ sống trong một thung lũng biệt lập với thế giới bên ngoài, đây là con đường giao thương duy nhất của Vị Long tới Mã Quan cũ hay Di Mã Thành mới .
Cho nên kế hoạch của Ngô Khảo Tích là làm đường 20 km tới Ma Lật Pa trại và chiếm cứ nơi này.
Cách của Ngô Cẩn rất được, cho nên mới có chuyện Phèn dẫn quân Di ngày đêm đánh về phía Đông này thu phục các trại nhỏ tiến gần đến Ma Lật Pha trại.
Đây là nơi có mỏ đồng rất lớn Long Tu mỏ trong truyền thuyết mà nhà Nguyễn tương lai đánh mất. Ngô Khảo Ký cũng không muốn mất tài nguyên cho con chau tương lai cho nên cũng khá chú trọng vấn đề này.
Kỵ mã như rồng, theo đường mòn mà tiến…
Phải nói đường làm rất tốt rất công phu.
Đã xan đá lại còn đắp đất phẳng, mở đường rất tốt, những con đường ngoằn nhèo theo triền đồi lên xuống thật nếu không phải có người bản địa thì không thể nào hiểu nối mà định hướng mà làm được.
Thực ra đường từ Ma Lật Pha nối Di Mã là có sẵn do bọn buôn muối , ngựa để lại chỉ cần mở rộng hai bên mà thôi.
Ký nhìn hai bên rừng cây thưa bụ nhỏ các đồi mà tấm tắc. Nếu đúng theo suy nghĩ nếu tụ đông người thì những đám rừng này sẽ bị gạt sạch, thay vào đó chính là bạt ngàn ruộng bậc thang hay khu trồng Lanh, mía , đậu… đều là kinh tế hết.
Tấm tắc con đường đã trải xi măng bê tông , tuy là be tông loại tồi nhất chỉ là pozzolan gạc nung nhưng đã rất cừ. Đường đã mở rộng đến 8-9 met ngang nhưng mới chỉ lợp được một nửa đó là 3 m trải dài 10 km.
Có lẽ lúc này mục tiêu của Tích là nhanh tiến lên, còn muốn lát bổ xung cho rộng đường hắn sẽ chờ đến lúc nào Di Mã quan xây xong, đủ điều kiện sẽ tính.
Quãng đường này không vất vả như đoạn tư Lao Cai Châu đi Mã Quan. Toàn là đồi nhỏ, rừng cây nhỏ không có vực, vách cho nên làm đường thuận lợi.
Đội năm trăm kỵ thân binh của Ký đi được tầm 10km thì dừng lại.
Đường cụt nơi này mấy ngàn người đang tụ lại lao động, khung cảnh phá lệ coi như hoành tráng.
Lam Long 5 trăm lúc tới thung lũng này đã có thể đứng tràn qua hai bên đường.
Chiến mã cao lớn như núi thịt. Người người thiết giáp kín bưng cao lớn oai vệ.
Lúc này quân Di Lão do Phèn chỉ huy từ trại lao ra xếp hàng ngũ chuẩn bị chiến đấu, nhưng thấy được cờ Đại Việt thì bối rối thu chỉnh xếp hàng. Cả đám nuối nước bọt sợ hãi nhìn kiểu quân đội lạ lùng trước mặt, họ tin tưởng nếu để đám kia sắt thép chỉ 500 người xông lên một lần thì hơn hai ngàn người bọn họ chẳng sống được bao nhiêu.
Bọn Mộc Tộc chỉ huy công binh, dân phu xây dựng ở đây lạ gì Thánh Vương thế là dẫn đầu chạy đến vấn an cúi người.
Cả đám Di Lão quân thấy vậy vội vàng đứng nghiêm theo quân lễ thẳng tắp người giơ tay ngang chán hô lớn.
“ THÁNH VƯƠNG VẠN TUẾ”
À rồi, học quân lễ cũng ra hồn, được Tích cùng Cẩm đào tạo có khác.
Ngô Khảo Ký theo quân lễ chào lại đồng thời ra hiệu cho bọn hấn thôi….
Phèn muốn chạy đến làm gối chân cho vị có vẻ rất cao cấp có tên Thánh Vương kia. Hắn là hiểu nịnh nọt, các Lang xuống ngựa có người quỳ gối đạp lưng đấy. Phèn muốn học theo bợ đít.
Nhưng vị này Thánh Vương cứ như vậy tung mình trực tiếp xuống ngựa từ chiến mã cao ngất.
Xoảng … chiến giáp ầm ầm kêu lên.
Ký chưa lão … hạ mã tung mình là được, không ưa quá nhiều kiểu cách.
“ Ngươi tên gì?” Ngô Khảo Ký bước tới phía trước quân doanh người Di mà xem xét…
“ Đại Uý dân quân địa phương Di Mã thành A Phèn ra mắt Đại Nhân”
Phèn tiếp xúc nhiều vơi quân đội ở Quan cho nên hắn hiểu và nói được khá nhiều tiếng Việt liên quan đến quân sự.
“ Không có họ?” Ngô Khảo Ký hỏi.
“ Thưa không có” Phèn thành thật. Tróc Nọi làm gì có họ.
“ Rất khá , trị quân có cách, gặp nguy, biến tuy có hoảng nhưng không loạn, dám cầm vũ khí đối đầu cường quân…. Di Lão Binh không tồi . Ban ngươi họ Ngô quốc tính. Lấy tên Ngô Tắc Phiên . Quân Di lão đủ làm Lộ quân chuyển thành Di Lão Lộ quân Mã Di thành hưởng bổng lộc Lộ quân , gửi danh sách về triều đình lấy bổng lọc….” Ngô Khảo Ký vậy mà một cây quyết định thay đổi vận mệnh cả một nhóm người.
“ Cảm ơn Thánh Vương”
Ầm ầm tiếng hô, quân Di Lão nào không hiểu, dân binh, Lộ Binh, Phủ binh Thường Trực, Cấm Vệ Quân là ra sao. Họ chỉ biết nơi này có hai nhánh quân.
Đám ở Bình Tây quan là Lộ Binh Quân, Lương cao gấp đôi bọn họ.
Dân quân được 450 đồng một tháng tương đương 100kg gạo. Đây đã là siêu cấp lương bổng không ai nghĩ tới ở vung này. 100kg đủ một nhà bốn người ăn tròn 2 tháng.
Người Di Lão biết đủ mà, được như vậy họ quá mãn nguyện, không dám so cùng Lộ quân ở Quan Ải. Nhưng lúc nầy vù một tiếng lương cao gấp đội cho nên khiến bọn họ choáng ngất.
Đi lính là nghề nguy hiểm. Di Lão biết, nhưng ở đây nghề Lính là tranh nhau đi, lương quá cao, đãi ngộ quá tốt. Đi lính được phả ruộng nhiều hơn , lương thì cao, chết có trợ cấp cho cả nhà. Vấn đề không đi lính co chết không?
Chết đều, ở nơi này mạng người mong manh, nếu thật có ngày Lang Xấu đánh đến nếu không làm Lính thì lấy ai bảo vệ ruộng đất, như vậy tức là chết cả. Cho nên cái ngành đi lính ở Di Lão là không dễ, phải tranh chấp thi đua mới có xuất.
“ Khá chắc chắn….”
Ngô Khảo Ký cười cười đấm bả vai một trên Di Lão binh khiến hắn tê rần mà sập người xuống.
Có thể chịu dựng không đập cả hai gối xuống đất sau cú vỗ của hung thú đã là rất cừ.
Tố chất Di Lão người khá tốt… cả đám nhìn là biết đã lưỡi đao liếm máu giết người qua.
Mấy tháng rồi là Ngô Phiên dẫn quân Di Lão đánh mười mấy trận giết không ít Lang rồi.
Đơn giản chỉ là một câu chuyện đi làm ruộng, dựng nhà máy, buồn buồn lại đi gõ các nước lân bang.