Mười km rừng thưa đồi nhỏ đối với biệt kích có là vấn đề không?
Hỏi thừa, họ di chuyển trong nguyên sinh rừng rậm rạp không thấy trời đất đâu, cả một màu âm u vẫn có thể thoải mái hành động. Cánh rừng này đối với họ thật đơn giản mà thôi.
Tất nhiên không có GPRS định vị khả năng đi lệch hướng rất cao nếu không thông địa hình. Nhiều ngã rẽ trái phải vòng vo qua các ngọn đồi không thể nào nói rằng thoải mái định hướng được, nếu không có bản đồ khá chính xác do đám Ưng Vệ từ lâu chuẩn bị thì ngay cả biệt kích cũng khó có khả năng định hướng trong rừng.
Nhưng lần này di chuyển không cần thiết quá phức tạm, con đường buôn ngựa từ xưa đã có đi trong rừng để tránh tai mắt nhưng không quá dời xa tiểu lộ buôn ngựa này chắc chắn sẽ tới mục tiêu.
Có trong trọng đảm bảo, một là bản đồ ghi dấu những mốc địa hình, lại thêm con đường có sẵn, đám biệt kích thực tế tiến quân cực nhanh trong rừng rậm.
Theo sau biệt kích chính là một ngàn năm trăm chiến sĩ có tố chất tốt tác chiến nơi rừng rậm. Bọn họ lần theo đánh dấu của nhóm biệt kích mà tiến lên, công việc nhẹ lương cao này dễ dàng hơn nhiều.
“ Ài ài… không biết sau này về tới Miêu trại làm sao có thể sống nổi đây” Một chiến binh người Miêu ở khu tập kết sâu trong rừng, chỉ cách Trại Bàn Dốc tầm 2km lúc này đang vừa ăn vừa than thở.
Đám này đã theo dấu của Biệt Kích mà đến nơi này hai ngày cũng đóng quân chờ đợi, hoạt động theo kế hoạch.
“ Một năm nơi này đã quen lối sống của Mẫu quốc quả thật thấy cuộc sống trên núi quá khó khăn hòa nhập lại, nghĩ đến về nhà bỗng nhiên thấy sợ hãi” tên lính Miêu bên cạnh thì thầm.
“ Giá như được đón vợ con đến đây thì tốt” hai tên vẫn nói chuyện tâm sự, bên cạnh họ là lon đồ hộp đã ăn hết rồi. thức ăn có lương khô, đồ hộp đều là những thứ có thể cung cấp đủ dinh dưỡng cho binh sĩ với cường độ hoạt động cao.
“ Ừ , có ở Miêu trại thì cả đời chúng ta vẫn là hạng hai, không thể nào trở thành quý tộc, khá khẩm hơn nô lệ một chút mà thôi” Tên đồng đội bắt đầu lấy muối tinh pha vào nước mà tiến hành súc miệng vệ sinh.
Họ ở nơi này đã học được cách vệ sinh cơ bản của dân tộc hiện đại như Đại Việt do một năm liên tục nay đã thành thói quen rồi. Ví như kem đánh răng chẳng hạn, những thứ đó mà dùng quen thì khi không có quả thật khó chịu vô cùng. Đây chỉ là những thói quen sinh hoạt nhỏ mà đám binh sĩ ngoại quốc này “mắc” phải khi ở Đại Việt, còn hằng hà sa số thói quen sa xỉ khác, mà những thói quen ấy khi về bản thổ bọn họ mãi mãi sẽ không thể tự đáp ứng được.
“ Được làm công dân Đại Việt thật là hâm mộ” Miêu tộc chiến sĩ kết luật lại một câu rồi ngả mình xuống võng muốn nghỉ ngơi.
“ Thôi nghỉ ngơi đi, lính biệt kích có thể triệu tập chúng ta bất kể lúc nao, theo ta tính nếu lập công , nộp đơn xin nhập quốc tịch khả năng cao là được đấy” tên kia thu dọn chút đồ vỏ hộp sau đó mở miệng nói suy nghĩ của mình.
Thật sự nếu người hiện đại ở nơi này sẽ không thể tưởng tượng họ xuyên về thế kỉ 11, bởi lẽ những kẻ này nói chuyện rất nhiều từ ngữ hiện đại vay mượn từ Đại Việt.
Ví như lính biệt kích, quốc tịch, nhập cư là bọn Miêu lính này bê nguyên tiếng việt vào. Một năm rưỡi này tiếng Việt của bọn chúng đã khá lên, nhưng khi nói chuyện cùng nhau thì chúng lại dùng tiếng mẹ đẻ pha lẫn tiếng Đại Việt trong đó.
Có thể thấy sức đồng hoá của một nền văn minh tiên tiến hơn hẳn sẽ khủng khiếp ra sao nếu người lạc hậu sống trang lòng của nền văn minh đó. Họ vô thức bị cải biến mà không biết được.
Chuyện đến cuối cùng cũng đến sau mấy ngày chuẩn bị đầy đủ, đốn cây làm thang, đóng ván gỗ che tên bắn, lại có cả máy bắn đá kéo được tháo rời để dễ vận chuyển. Đám Kim Xỉ bảy ngàn người rậm rạp tiến lên. Tất nhiên người Kim Xỉ cũng có tướng lãnh binh, bọn họ sẽ không thể nào trong một lúc kéo cả bảy ngàn người đu tấn công một đoạn chỉ dài 200m tường thành . Tường thành và con đường hẹp không bao giờ đủ để số lượng đông người chiếm ưu thế.
SuvarnaKum chính là người thay Kiều Thạc dẫn quân Kim Xỉ chiến đấu.
Kiều Thạc đã giao toàn quyền chỉ huy cho vị trại chủ một Kim Xỉ trại phía Đông Nam Đại Lý này. Tất nhiên hứa hẹn là có , sau trận chiến này sẽ thăng Kum lên làm Phó bộ Kim Xỉ, quyền lực chỉ dưới Thạc. Đồng thời kèm theo đó là không ít vàng bạc trâu ngựa cùng nô lệ.
Kum ăn hai vòng trọng thưởng một từ Thạc một từ Cao gia cho nên rất nguyện ý mạo hiểm một lần đánh tới quan ải của Đại Việt. Quốc gia này thậm chí Kum còn không biết nó nằm nơi nào.
“ Trại chủ, quân Đại Việt chết nhát trong quan, mấy ngày rồi chúng ta mai phục bên ngoài, khiêu khích nhưng không thấy họ dám ra. Đám này chỉ dựa vào thành cao hào sâu thôi. Tại sao không tổng lực tấn công luôn?”
Một tên quý tộc Kim Xỉ lên tiếng hỏi.
“ Không nên, chờ cho quân Di lão vượt núi đi vào quấy nhiễu phía sau quan ải, tới lúc ấy mới là thời cơ chiến đấu”
SuvarnaKum lắc đầu không đồng ý mạo hiểm.
Kim Xỉ( người Thái) trại chủ cũng không phải là kẻ không có năng lực, nhưng thật sự bi ai cho vận mệnh của hắn chỉ là quân cờ bị cả Cao gia, Kiều gia vì mưu toan mà hi sinh.
Đến lúc này SuvarnaKum vẫn không biết rằng đám “kỳ binh” Di lão đánh lén hậu phương Quan Ải Đại Việt, cả đám đang xếp hàng… tổng vệ sinh cá nhân… trước khi trở thành công dân chính thức của Di Mã Thành.
Lúc này Ngô Khảo Tích ở trong Quan cũng đang không biết nên khóc hay nên cười, hắn mắc công bố trí rất lâu, cố tình đánh giá đối phương mạnh hơn một chút để làm ra kế hoạch.
Đây là tính cách cẩn thận của Tích, nhưng hắn có đến chết cũng không bao giờ nghĩ được bọn Di lão Phượng Lô bộ là đến để đưa người, tặng nhân lực mà không phải đánh nhau gì cả.
Chuyện phải kể về đám Di lão Phượng Lô bộ, vừa tham tài vật của họ Cao lại không muốn mất quân tinh nhuệ. Cho nên chơi thay mật đổi đào.
Nên nhớ trong Di lão tộc chỉ có Ô Di và Bạch Di có quyền được trang bị vũ khí và là lực lượng duy nhất trong bộ quản lý việc quân sự.
Điều này không khó hiểu. Số lượng cả Ôn Di và Bạch Di thông thường cộng lại chưa đầy 20% dân số, cho nên muốn khống chế số dân đông hơn nhiều lần dĩ nhiên bọn họ phải độc quyền về trang bị , quân sự.
Lại có câu hỏi đặt ra. Làm lính là công việc nguy hiểm, tại sao quý tộc Ô Di và Bạch Di lại lựa chọn như vậy, cứ để đám A Gìa và Xả Sỉ vừa lao động lại vừa chiến đấu phục vụ quý tộc có phải hơn không?
Thiển cận nghĩ thôi, trên đời làm gì có chuyện hoàn hảo như vậy, vừa muốn có cá lại có cả tay gấu? Mọi chuyện đều cần có giá của nó, muốn đạt được quyền lợi, muốn có vị thế mà không bỏ ra thứ gì đó là không thể nào.
Đám Bạch Di có thể so sánh tương tự như hiệp sĩ kỵ sĩ châu âu, Sammuria ở Nhật Bản, Thân binh ở Đại Việt hay Đại Tống. Bọn họ phải chiến đấu để có địa vị siêu đẳng nhóm người còn lại, một khi bọn hoi từ chối chiến đấu thì đồng nghĩa mất đi quyền lợi và biến thành nô lệ nhóm.
Đối với Quý tộc, họ chiến đấu vì nhiều nguyên nhân hơn, chính trị, tôn nghiêm , lợi ích, danh dự, v.v….
Tất nhiên trong quân vẫn sẽ duy trì một lượng nhất định nô lệ , tần lớp thấm với trang bị nghèo nàn để làm pháo hôi. Với trang bị này đám nô lệ không thể uy hiếp địa vị của quý tộc, nhưng vẫn có tác dụng khiêm tốn trong chiến tranh.
Trong trường hợp này của Phượng Lô Bộ, sau khi đám Phượng Lô Thái Minh tính toán thì thấy. Tài nguyên mà Cao Thăng Thái bỏ ra đủ nhiều để họ có thể hi sinh phần lớn 7 ngàn tinh binh Bạch Di. Nhưng vì Cao Thăng Thái không hề yêu cầu kết quả trận chiến hay đầu người cho nên.. tại sao phải hi sinh Bạch Di tinh nhuệ? Ở đây còn có cả đám pháo hôi A Già – Xả Sỉ đây thôi?
Vậy là đám khốn Ô Di lột hết đồ của Bạch Di nhóm trang bị cho A Già cùng Xả Sỉ. Đám Bạch Di lão thì mặc đồ nô lệ đóng giả phụ binh ở lại doanh.
Đây giống như một cuộc giao dịch mua bán. Cao Thăng Tháo ra giá mua Dê nhưng Phượng Lô thì treo đầu Dê bán thịt chó.
Cao Thăng Thái nhìn ra không?
Có cái gì không nhìn ra cái mưu sơ đẳng của đám Di Tộc? Mười bốn tuổi hắn đã độc biện quần hùng lớn tuổi, trí thông minh đã được khẳng định toàn Đại Lý rồi. Sở dĩ họ Cao không thèm để ý vì mục tiêu của hắn là Kim Xỉ bộ, muốn đánh tàn Kim Xỉ để Kiều Thạc hết chỗ dựa mà phải đi về Côn Minh hay Đại Lý.
Như vậy Di lão cử đám tinh binh fake đi càng tốt, quân Đại Việt càng dễ xử đẹp Kim Xỉ bộ đúng không.
Như vậy 7000 binh Di lão chỉ mang tích chất tạo sự “yên tâm” cho Kim Xỉ tiến đánh quan ải, còn chất lượng quân Di lão ra sao thì Cao Thăng Thái nào quan tâm.
Các phe ăn ý như vậy âm Kim Xỉ bộ thì bọn này sống kiểu gì được? Khốn nạn thay số phận một con cờ. Thật thương mấy anh Thái Lọ nhưng chuyện đến nước này rồi, có thần phật cũng khó cứu họ.
Kim Xỉ đã gặp đồng đội chó âm hiểm, lại gặp đối thủ là Tây An Võ Vương, kê nổi danh cẩn thận, không đánh thì thôi, đánh sẽ toàn lực… thật bi ai.
Di lão nô lệ binh tám ngàn bị một ngàn Bạch Di binh “ hộ tống” đi đường rừng xuyên qua núi cao rừng thẳm phía tây bắc Di Mã Thành mà vào.
Có mấy tên Quý tộc còn sót lại ở Mã Quan dẫn đường dĩ nhiên không quá khó để “ tập kích” hậu phương quân Đại Việt rồi.
Ô Di của Mã Quan có tên Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi hung hăng dẫn “ đồng bọn” tới hỗ trọ cướp lại đất đai sở hữu của mình.
Nộ Lô Mã Quan Tôn Mãi ra khỏi rừng cây , kẽ hít hít trong không gian hương vị của quê nhà thân yêu. Đất này là của hắn, cây này núi này… nhay cả cục phân trâu trước mặt này cũng thuộc sở hữu của hắn.
Võ hiệp thăng tiến thành tiên hiệp? Không, ở đây chúng tôi chơi ngải! Mời bạn đón đọc