Trong thời gian lúc Ngô Khảo Ký đang lang thang từ Thiệu Hưng đi Khmer cùng là lúc Tích chiến thắng ở Bình Tây Quan , thu một lúc gần 2 vạn nô lệ cùng tù binh.
Lúc Ngô Khảo Ký đi tới được Khmer thì Ngô Khảo Tích đã ổn định được tình hình Tây Bắc, những chỗ hắn chiếm được đều cực kỳ ổn định. Lý Từ Huy không tiếc tiền của chuyển vật tư lên Mã Di thành.
Nói là không tiếc tiền của cho nó nâng cao vấn đề, đặt nặng ân nghĩa triều đình, nhị Thánh mưa móc âm đức thôi.
Nuôi ăn 2 vạn người chứ nuôi thêm hai chục vạn đâu thành vấn đề. Binh lính nuôi mới tốn, trang bị , thức ăn , lương lậu, đều phải tốt nhất nên đắt đỏ. Cũng may lương của lính Mường là lương lính địa phương, lương của lính ngoại quốc cũng tính theo thứ bậc đó nên nhẹ, chứ nếu lấy điều kiện lính Cấm Vệ Quân cho đi đánh nhau mới nhức đầu. ( lương tham chiến bằng lương cơ bản nhân 2 lần).
Lúc này Tích thu được hai ngàn bộ áp giáp da cùng vũ khí của Quý tộc Kim Xỉ Thái Luân thì tạm trang bị cho một đám lính Tu Long Trại mới xây dựng. Nơi này cũng lập nên một ngàn năm trăm quân từ nô lệ Di lão Phượng Lô chọn lựa ra.
Di Lão Phượng Lô vốn còn lo lắng người nhà ở Phượng Lô nhưng Chủ Soái nơi này đã trả lời chính xác.. yên tâm đi không lâu sẽ có quý tộc Phượng Lô đem người nhà các ngươi đến tận đây trao trả.
Trận chiến ở Bình Tây Quan Ải đi qua nhưng hậu quả của nó không đơn giản như vậy.
Các phe lại một lần nữa dựng lên mà tính toán nhau.
Lần này nhìn bề ngoài thiệt thòi nhất là Kim Xỉ Tộc cùng Di Lão Phượng Lô. Nhưng còn có một kẻ khác thiệt thòi không kém đó là Di lão Nộ Lô, chẳng hiểu thế nào mất đi hai tiểu Trại là Mã Quan và Bàn Dốc.
Mã Quan thì chắc chắn mất hẳn vì ai cũng nhìn thấy lực lượng đáng sợ của Đại Việt, 8 ngàn binh Kim Xỉ không yếu, đi vào một ngày chạm chán một lần không một người thoát ra. Bàn Dốc thì dân cư biến mấy chỉ còn lại hoang vắng khu trại không một bóng người.
Chó gà lợn trâu, không để lại một chút gì.
Quỷ dị như vậy chiến tích, ai còn dám đi vào Quỷ Quan ấy để đánh nhau?.
Điều đang nói là Nộ Lô cắn răng chịu thiệt không nói một câu, người Nộ Lô chủ Bộ ở Văn Sơn làm như không biết.
Lúc này ở nhà Chiềng đại trại Văn Sơn, nói là trại nhưng nó là một toà thành đất cao lớn bề thế.
Cao Thăng Thái đến nơi này đất Di Lão cũng phải kiềng nể ba phần chỉ có thể đóng quân ở một góc nhỏ Văn Sơn.
Cao Thăng Thái lần này đến Di lão 37 lộ cảm thấy có điều rất không ổn. 5 bộ chính đã có đến bốn bộ không nguyện ý hợp tác dù hắn đã trả giá cao.
Tìm hiểu nguyên nhân thì hắn biết được tất cả đều do thằng khốn Kiều Thạc gây nên.
Vì mua chuộc Di lão, hoả pháo, thuốc nổ, muối, sắt cái gì thằng này cũng dám lượng lớn phun ra.
Chính vì lẽ này Kiều Thạc đè Kim Xỉ ra thôn phệ, Kim Xỉ cầu cứu Di lão không ai thèm đoái hoài.
Có vũ khí mới, có lẽ dã tâm của Di Lão lại nổi lên, họ cảm thấy đủ mạnh mà không muốn nghe Bạch Tộc nữa?
Chỉ có lối suy nghĩ này là chính xác nhất, Cao Thăng Thái chịu nhịn, lúc này hắn ở quá xa Côn Minh, lại càng xa Đại Lý, chỉ còn mỗi Phượng Lô bộ nghe hắn. Cho nên Cao Thăng Thái nhủ thầm, mình không nên kích động.
Chở về đến Côn Minh, bắt được Kiều Thạc, tra được bí mật hoả pháo. Im lặng phất một thời gian. Đến lúc đó hắn sẽ bình định cả Đại Lý thống nhất nơi này thành quốc gia chuyên chế tập quyền trung ương. Di lão nếu không cúi đầu thì diệt chưa muộn.
“Phụ thân, thằng họ Kiều hắn xin mội mảnh đất cằn cỗi phía Tây Bắc, hắn ý gì đây” Cao Thái Minh nhìn vào địa đồ thắc mắc.
“ Ngoài chữ chạy thì còn có gì? Đã điều tra ra thằng chó này
Cao Thăng Thái trầm ngâm. Đúng là coi thường Kiều Thạc, không điều tra thì thôi, điều tra mới hiểu thằng này không tầm thường. Nếu hắn đã móc nối được với bốn bộ của Di lão thì cũng không cần chạy, như vậy hắn xin đi Nộ Giang nơi thâm sơn cùng cốc đó chắc chắn có mưu đồ. Cao Thăng Thái cảnh giác hẳn lên.
Nhưng lúc này đúng là Cao Thăng Thái không thể động Kiều Thạc, thậm chí Kiều Thạc ở Côn Minh hắn cũng không dám động, vì hắn chưa hiểu cặn kẽ quan hệ cuối cùng của Kiều Thạc cùng 37 tộc Di lão. Và liệu Kiều Thạc ở khu Côn Minh mà Cao Thăng Thái ra tay liệu 37 tộc Di Lão có có can thiệp hay không.
Thậm chí lúc này Cao Thăng Thái còn không biết trong tay Di lão có bao nhiều hoả pháo thần công, có bao nhiêu áo giáp sắt thép mà Kiều Thạc cho bọn hắn.
Không nắm vững nên Cao Thăng Thái càng không dám loạn động, nhưng hắn đã gửi mật tín về Côn Minh, Đại Lý, cho phụ thân Cao Trí Thăng cùng hai đứa con trai chuẩn bị kỹ càng , lúc nào cũng có thể phát binh.
Bên cạnh đó Đoàn Đổng Lý Triệu đều được cảnh báo chuẩn bị. Tuy nội bộ Bạch Tộc có hơi lục đục tranh quyền đoạt lợi, nhưng dính đến vấn đề Di Lão họ sẽ đoàn kết vô cùng.
Lúc này ở Văn Sơn thành thủ phủ của Văn Sơn bộ, một bộ lạc rất mạnh của Di lão.
“ Phụ thân , quân Đại Việt quá ngông cuồng, bọn hắn không coi Di lão ra cái gì trong mắt. Mã Quan thì thôi đi, nơi thâm sơn cùng cốc chúng ta không tính. Nhưng Bàn Dốc là một Trại tầm trung, chúng nói diệt diệt không để lại một mống người. Hay là chúng ta hội quân cùng Bạch tộc xử lý đám ngông cuống Đại Việt?”
Nộ Lô Văn Long Vũ lên tiếng, hắn chính là con trai trưởng của Bộ Chủ Nộ Lô Văn Cốc Long . Lúc này Ô Di Nộ Lô bộ đang ngồi đây. Nhưng phần lớn là người nhà và thân tín của Bộ Chủ Nộ Lô Văn Cốc Long.
“ Kêu gào cái gì kêu gào? Ngươi cứ nóng tính như vậy sau này ta còn dám giao Nộ Lô cho ngươi?” Bộ Chủ Nộ Lô Văn Cốc Long quát lên giận dữ.
“ Đọc đi…” Bộ Chủ Nộ Lô Văn Cốc Long quăng qua một tấm văn thư giấy rất sang trọng về phía con trai.
Giấy này rất lạ, bên ngoài là dày cứng có nhuốm màu vàng kim sắc, trên đó còn có loáng thoáng sợ vàng li ti ánh kim. Quả thật quý khí vô cùng.
Nộ Lô Văn Long Vũ giơ tay bắt vội cái “văn thư” kì lạ kia.
Hắn tò mò mở ra…
Bên trong là một lớp giấy trắng muốt như tơ lụa, bên trong đầy văn tự rất lạ như rồng bay lượn lờ. Song song với văn tự ấy chính là hán tự.
Hán tự thì Nộ Lô Văn Long Vũ hiểu. Ở Đại Lý từ thời Nam Chiếu đã tồn tại hai hệ chữ viết song song. Hán tự, và Đại Lý văn tự dân tộc Tạng cổ.
Nhưng Hán tự mới là chữ viết chính thức dùng trong văn bản quốc gia của Đại Lý, giới quý tộc cầm quyền bắt buộc phải hiểu nó.
“ Cái trò đùa gì vậy, Đại Việt phong Vương cho Cha lại còn định đô ở Côn Minh, bọn chúng nghĩ chúng ta ngu? Muốn chia rẽ chúng ta cùng người Bạch xúi dục hai bên đánh nhau để đục nước béo cò? Không có cửa” Nộ Lô Văn Long Vũ đọc được một chút thì kêu lên.
“ Tiên sư thằng ngu này…” Nộ Lô Văn Cốc Long tức giận cầm luôn con dao nhỏ bên bàn ăn mà ném thẳng về phía thằng con. Tất nhiên là hù dạo chứ không có sát tính, mũi dao cắm trên sàn gỗ , cán dao vẫn còn rung rung vang lên tiêng kêu ong ong.
Nộ Lô Văn Long Vũ sợ hãi kém chút làm rơi văn thư.
“ Thằng khốn làm hỏng văn thư ta lấy mạng ngươi” Nộ Lô Văn Cốc Lọng hết sức tức giận quát lên “ Võ lực thì có thừa nhưng không bao giờ động trí não… Lão nhị ngươi đọc Văn Thư rồi cho ý kiến” Nộ Lô Văn Cốc Long chỉ đứa con thứ hai mà nói.
“ Dạ” Nộ Lô Văn Long Viễn đứng lên cẩn thận đi đến chỗ anh cả hai tay cung kính giơ lên muốn tiếp.
“ Hừ” Nộ Lô Văn Long Vũ tức giận hừ mạnh mà đưa văn thư cho đứa em khác mẹ này.
Nộ Lô Văn Long Viễn thân thể đơn bạch nhưng khí độ trầm ổn hơn nhiều.
Hắn cẩn thận, lại nâng niu mở ra văn thư sau đó đọc, đọc rất chậm, rất kĩ từng chữ một.
Cả căn phòng này đều tò mò nhìn về Nộ Lô Văn Long Viễn cùng văn thư.
“ Phụ thân, nếu ta đoán không nhầm, chắc chắn còn có một phụ bản về điều kiện, cùng không ít thông tin người đã bàn riêng cùng tín sứ Đại Việt?” Nộ Lô Văn Long Viễn bình tĩnh gập lại bức Chiếu thư phong vương của Đại Việt cho Nộ Lô Văn Cốc Long.
“ Ha ha… thằng này khá vậy cũng đoán ra được, tiến lên đây lấy đọc. Lão Tam , đến ngươi đọc văn thư.” Nộ Lô Văn Cốc Long chỉ vào đứa con thứ ba mà nói.
Lúc này Nộ Lô Văn Long Viễn tiến về bàn của cha hắn trong ánh mắt ghen tức của Nộ Lô Văn Long Vũ.
“ Phụ thân, nếu Đại Việt cường đại thì đây chính là cơ cơ hội cho Nộ Lô Bộ chúng ta, là cơ hội cho Di Lão chúng ta, Nó không khác gì khi xưa người Bạch đã làm Nam Chiếu thống nhất Lục chiếu dưới sự giúp sức của Đại Đường.
Chúng ta lúc này Người Di như có năm cái tiểu quốc năm bộ lớn tạo thành Ngũ Lô, nếu Nộ Lô có thể thống nhất tất cả chia đôi mảnh đất này với người Bạch thì thật hạnh phúc sao? Thậm chí không phải chia đôi mà là ¾ hoặc trực tiếp thu phục người Bạch cũng có thể.
Nhưng cốt yếu là Đại Việt có hùng mạnh như Đại Đường lúc giúp Nam Chiếu không?” Nộ Loi Văn Long Viễn chậm rãi nhưng rõ rang rành mạch phân tích.
Nộ Lô Văn Cốc Long gật đầu tán thưởng, không bị tham lam làm mờ mắt, vẫn đủ bình tĩnh để tìm khe hở, có tương lai.
“ Điều này không khó. Ngươi cùng lão đại theo lối đường rừng đến Mã Quan tham quan và xem người Đại Việt đủ mạnh hay không. Còn lão tam thân thủ lạnh lẹ lại có thời gian du học ở Tống giúp ta qua Tống điều tra một số tin tức. Nếu đúng là Đại Việt mạnh như lời bọn hắn nói thì đây là cơ hội thiên hàng cho Nộ Lô chúng ta rồi” Nộ Lô Văn Cốc Long đập bàn quyết định.
Nếu bạn muốn đổi không khí, muốn tìm đến một thế giới phép thuật đầy huyền ảo để gặp những sinh vật huyền bí như Elf, Goblin, Orc, Troll, Minotaur hay đơn giản là người cá và các tinh linh phép thuật. Chào mừng đến với