Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 697: Quân Đế quốc tới rồi ( 02)






Mấy trăm “binh sĩ Đại Việt “ hàng fake ở bến tàu sợ hãi vô cùng.

Những lão binh người trên đảo ký ức lại hiện về, chỉ cách đây 7-8 năm thôi Đại Việt lúc đó cũng ồ ạt đổ quân nơi này, họ cường lực trấn áp, giết chóc những kẻ phản kháng, sau đó co xây dựng đồn trại khắp nơi và bắt đầu nô dịch dân trên đảo. Sau đó là một cuộc trường kỳ kháng chiến, quấy phá của các tập đoàn dân- quân bản địa vào quân “ xâm lược”. Cuối cùng sau ba năm thì quân Đại Việt cũng phải rút lui khỏi nơi này trả lại “yên bình” cho hòn đảo.

Chẳng nhẽ người Đại Việt còn chưa rút ra bài học? Họ không được chào đón nươi này, cho dù có chiếm được một vài nơi thành phố, nhưng chúng tôi sẽ rút lên rừng, rút lên núi sau đó kháng chiến tới cùng.

Quân dân cùng đồng lòng thì mọi thế lực xâm lược đều khó khắn tiến một bước.

Nghĩ đến đây Lão binh buông vũ khí đầu hàng, chết như vậy không đáng, chờ đi....

Chờ các quý tộc phản ứng lại, sẽ thực hiện rút vào rừng, lại thực hiện chiến tranh tập kích quấy rối, để cho Đại Việt người biết, Ai mới là chủ mảnh đất này.

Có chung ý nghĩ như tên lão binh này là không ít người. Cuộc kháng chiến ba năm chống quân “xâm lược” xấu xa vừa mới đi qua. Ký ức vẫn còn mới mẻ. Giới chức bản địa quý tộc ở đảo coi đây là một chiến thắng mang tầm ý nghĩa vĩ đại cho nên vừa đúc kết kinh nghiệm chiến đấu, vừa huênh hoang khoác lác khoe khoang khắp nơi.

Và quả thật họ đã xây dựng được một bộ phản ứng quy tắc chung giữa các trại , các điền trang, các thành phố. Khi gặp một kẻ thù xâm lược tầm cỡ Đại Việt thì họ sẽ vận dụng chiến thuật trước trốn sau quấy. Không nên cứng rắn chống cự ngay tại thời điểm ban đầu dẫn đến thương vong vô ích.

Quý tộc Hải Khẩu hay tin quân Đế Chế Đại Việt ập đến thì phản ứng đầu tiên đó chính là vác theo người nhà cùng thân binh chạy đã, chạy càng xa bờ sông Nam Độ càng tốt, chạy về phía Nam. Bọn họ có kinh nghiệm rồi.

Hải quân Đại Việt rất mạnh, thủy quân lại càng mạnh, cho nên dọc sông Nam Độ không có an toàn, phải chạy xa bờ sông.

Sau đó tụ tập lại với các thế lực khác bắt đầu trường kỳ kháng chiến tập kích các đồn, bốt của quân “xâm lược”, Đại Việt không thể duy trì số lượng quân đông đảo ở nơi này.

Còn về người dân trên đảo? yên tâm họ chỉ nghe quý tộc bản địa, đó sẽ là lực lượng đắc lực trợ giúp trong kháng chiến.

Có thành công lần trước mang lại, các quý tộc trên đảo Hải Bắc nhanh chóng tìm đến nhau.

“ Ngọc Trác Hải các ngươi Định An thành cũng bị quân Đại Việt mò đến rồi?” Hai nhóm quý tộc cùng thân binh gặp nhau tại Đồn Xương khu vực, ngạc nhiên mà hỏi han.

Đồn Xương đã nằm xâu trong lục địa và là một khu căn cứ trước đây bọn họ dùng để khàng chiến quân Đại Việt thời Ỷ Lan Thái Hậu.

Đồn Xương đã là một vùng đòi núi rừng rậm chằng chịt cách không xa ngũ chỉ sơn phía Nam đảo nơi người Lê sinh sống.

“ Hỏi cái gì, quân Đại Việt lần này đến quá nhanh, bọn họ có thuyền nhỏ đi như bay trên sông, kém chút nữa ta không chạy kịp.” Người được gọi là Ngọc Trác Hải cau có mà nói.

Đại Việt lúc này là đế quốc , là đế chế đâu phải như thời xưa nữa, họ mang đến đây toàn bộ là những thứ tân tiến nhất trên thế giới lúc này. Không những có nhiều chiến hạm to lớn mà ngay cả những chiến hạm cỡ nhỏ thầm 15 m cũng rất nhiều. Những chiến hạm này không cần mài chèo, không cần xuôi gió vẫn băng băng chạy trên sông. 35 km từ Hải Khẩu đếm Định An dọc sông An Độ chỉ một ngày sau là quân Đại Việt xuất hiện. Họ đánh chìm không ít thuyền nhỏ, thuyền độc mộc nơi này đồng thời xông lên bờ.

Đám quý tộc Định An quá bất ngờ kém chút nữa chạy không thoát. Cũng may kinh nghiệm đám nhau và chạy trốn mấy năm trước vẫn còn khắc ghi cho nên may mắn đào mệnh được.

Sau năm ngày lại có quý tộc từ Văn Xương và Quỳnh Hải chạy về Đồn Xương.

“ Không được các vị, phải nhanh chóng về Quỳnh Trung mới được, quân Đại Việt đã ở Quỳnh Hải cách chúng ta chỉ 40 dặm thôi”

Quý tộc từ Quỳnh Hải điên cuồng thở dốc, bọn hắn cũng phải “ may mắn” lắm mới chạy thoát nổi.

“ Vương huynh, sợ cái gì. Nếu bọn chúng đã đánh tới Quỳnh Hải thì ắt hẳn quân trú đóng ở các vùng Hải Khẩu- Định An – Trừng Mại sẽ không có bao nhiêu, chúng ta tập kích quấy rối vào đây. Khi chủ lực chúng quay về Hải Khẩu thì chúng ta lại chuyển xuống tập kích Văn Xương- Quỳnh Hải”

Một tên quý tộc họ Trương gốc Hán lúc này ung dung chỉ bản đồ mà nói.

“ Đúng vậy, lần này quân Đại Việt có vẻ còn ngu hơn lần trước, thằng cầm quân hẳn là không biết đánh đấm gì. Chiếm được một vùng chưa đầy dăm ba ngày hắn lại đưa quân đi nơi khác mở rộng địa bàn. Thằng này không hiểu đạo lý chiếm được là dễ giữ được mới khó sao?” một tên họ Khúc , tổ tiên vốn là người Quan Trung bị đày ra đảo từ thời nhà Đường, đến nay đã dựng được cơ nghiệp và là một trong những thế lực mạnh ở bản địa.

“ Nói cũng phải, năm ba ngày? Bọn hắn làm sao kịp xây dựng phòng tuyến ở nơi chiếm đóng, mỗi nói một hai ngàn quân là nhiều… đánh đi .., cho bọn nó biết thết nào là lợi hại” đám quý tộc nhao nhao lên tiếng đánh.

Hải Khẩu nơi quan trọng bậc nhất của phía bắc Hải Bắc đảo, vì nơi này có Vịnh Hải khẩu nước khá tâm có thể cho thuyền bè trú đóng và là một hải cảng rất tốt ở khu vực.

Lúc này trong vịnh đậu không ít chiến hạm Đại Việt, trên bờ chính là quân doanh tạm thời dựng lên.

Đúng như đám quý tộc bản địa dự đoán, nơi này chỉ có tầm 2 ngàn quân Đại Việt trú đóng mà thôi.

“ Vị quan gia binh sĩ đại nhân, tôi có việc muốn báo cáo cho chỉ huy…”

Lúc này ngoài doanh có một nhóm người đi tới cổng trại sau đó rất thành thật thông báo với lính canh.

“ À là Ngải chỉ huy dân quân sao? Ngài còn hơn ta mấy cấp bậc đấy .. chờ một chút ta vào thông báo…”

Tiến Mân tiếng Việt đã có sự sai biệt khá lớn trong phát âm cùng cách dùng từ, dù sau người Mân đã bị cách dùng tiếng Việt theo lối thảo nguyên ảnh hưởng nhiều năm.

Thế nên lúc này để hai bên bình thường giao lưu là không được, nhưng lại dễ học tiếng nói của nhau. Việc Đại Việt thời Ỷ Lan cố gắng đô hộ nơi này đã để lại một chút di sản , số người trên đảo biết lác đác tiếng Việt khá nhiều.

“ Ngải chỉ huy. Thiếu Tá cho mời ngài vào nói chuyện” Lính canh quay trở lại, niềm nở mời người bản địa bên ngoài vào.

Thiếu Tá nơi này là Đỗ Văn Siêu, Siêu nhân ngày xưa đi theo khảo ký chỉ mới 16 tuổi bé nhất nhóm thân binh. Lúc này đã ria mép đuề huề , trững trạc cao lớn , có thể lãnh trọng trách một phương rồi.

“ Tiểu nhân ra mắt tướng quân”

Cả đám người bản địa cúi gập người mà lạy.

“ Ài dà.. đã dặn mọi ngươi quân đội Đế Chế là có quy củ hành lễ riêng, các ngươi làm lại đi.. bái lạy như vậy không được” Đỗ Văn Siêu lắc đầu không đồng ý. Đại Việt trị quân rất nghiêm, kể cả dân bịn cũng không được lộn xộn.

“ Tôi xin lỗi... Tất cả nghiêm, kính lễ..... Chào”

Vị chỉ huy quân địa phương tên Ngải vội vàng xin lỗ và thực hiện đúng quân lễ mà họ đã được học trong hơn chục ngày qua.

Cả đám đứng thẳng ưỡng ngựcm chân khép gọn,một tay giơ ngang chán đúng tư thế nhà binh mà chào. Sau đó Ngải bước lên ba bước.

“ Tôi Đại Úy Mã Ngải , chi huy dân quân Hải Khẩu dẫn theo chỉ huy các trại đến đây có việc báo cáo lên chỉ huy” Mã Ngải đứng nghiêm trang hét lớn.

Đỗ Văn Siêu cũng nghiêm trang làm lễ chào lại sau đó ra lệnh cho bọn này nghỉ, sau đó đi vào doanh trướng ngồi xuống mà bàn chuyện.

“ Hử... là đám quý tộc kia lên hệ dân, muốn nội ứng ngoại hợp tấn công chúng ta?” Đỗ Văn Siêu như muốn cười lớn.

Thiên đường muôn lối không đi, địa ngục không cửa lại đâm đầu vào.

Nói đến mấy thằng quý tộc này cứ trốn trong rừng thì cũng còn lâu lắm mới bắt được, nhưng mò ra thì dễ hơn nhiều rồi.

Đỗ Văn Siêu xoa xoa tay liếm môi, không ngờ hông huân lại rơi lên đầu hắn rồi.

“Thưa chỉ huy thật đúng, bọn chúng đã liên hệ mấy trại dân muốn người dân làm nội ứng tập kích quân Đế Quốc triều đình ạ” Mã Ngải kể lại tường tận chi tiết từng chút một kế hoạch của mấy tên quý sờ tộc đảo Hải Bắc này.

“ Tình hình luyện tập của dân quân thế nào rồi?” Đỗ Văn Siêu quay qua quan tâm chuyện dân quân luyện tập.

“ Tình hình rất tốt thưa chỉ huy, chúng tôi không một ngày lười biếng, chúng tôi cam đoan có thể đánh một trận , không có làm phiền quân Triều Đình các vị dại nhân” Mã Ngải vỗ bùm bụp chiến giáp loảng loảng kêu thể hiện quyết tâm của mình.

“ Không được chủ quan, dân quân mới luyện tập mười mấy ngày, lại chưa từng thực chiến, không nên hành động vôi vàng” Đỗ Văn Siêu căn dặn.

Mã Ngải mở miệng muốn nói nhưng không biết nói ra sao... cái này có bị tính là phạm húy không.

“ Thế nào , Ngải chỉ huy có điều muốn nói?” Đỗ Văn Siêu lấy làm kỳ nên hỏi qua.

“ Thật chúng tôi không phải là chưa chiến đấu, nhưng nói ra thật có tội, bảy năm trước quân triều đình có đến đây chiếm đóng, lúc đó chúng tôi không biết chuyện, nghe theo đám quý tộc chó má kia mà chiến đấu chống lại Đại Việt triều đình quân... chúng tôi quả là ngu ngốc” Đỗ Ngải thú thật, bọn hắn đám dân quân này có nhiều người bốn năm trước đã tham gia kháng chiến đánh du kích tiêu diệt không ít quân triều đình Đại Việt lúc đó.

“ À thì ra là vậy, các vị cũng đừng ngại mà nói thẳng là được. Cách đây 7 năm cũng là quân Đại Việt nhưng không giống quân Đại Việt Đế Quốc lúc này của chúng ta. Trước đây quốc gia do người khác lãnh đạo cho nên vẫn là chế độ áp bức bóc lột nô lệ, nông nô v.v… nhưng lúc này lãnh đạo Đại Việt Đế Quốc là nhị vị Thánh Đế hùng tài đại lược thương dân như con… Đại Việt Đế Quốc lúc này nhiệm vụ là giải phóng nông nô, giải phóng nô lệ như các vị đây. Chia ruộng đất, chia nhà cửa, cho các vị một cuộc sống tự do… về mặt bản chất là khác.. các vị hẳn cảm nhận được?”

Đỗ Siêu không hổ là đi theo Ngô Khảo Ký lâu, lại đi từ lúc còn nhỏ nên bị uốn rất thẳng, thằng này còn từng tham gia vào đội giáo dục tư tưởng cho quân đội cho nên ăn nói rất gì và này nọ.

“ Chúng tôi hiểu. Chúng bề tôi nguyện trung thành tuyệt đối với Đế Quốc, vì giải phóng nô lệ, vì tự do chết cũng không sợ” Mã Ngãi vội đứng lên làm tư thế đứng nghiêm mà hô lớn..

Cả đám sĩ quan cấp thấp của dân binh Hải Khẩu cũng loạt soạt khôi giáp bật dậy hô vang.

“ Trung thành Đế Quốc, Giải Phóng nô lệ, vì tự do. Chết không sợ” cả đám nghiêm cẩn hô lớn..

Quý tộc Hải Bắc đảo tính sai rồi, bọn họ nếu quyết tâm ở lại , đánh một trận có khi còn gây được chút thiệt hại co quân Đại Việt.

Đánh nhau loạn lên có khi quân Đại Việt còn nhỡ tay gây một chút nợ máu với tầng lớp nông nô, đến lúc đó còn mất thời gian giải thích này nọ.

Còn bây giờ các ông bỏ của chạy lấy người đem binh sĩ vào rừng muốn chơi du kích?

Các ông đánh du kích nhầm đối tượng.

Muốn đánh du kích mà không có dân hỗ trợ, không có dân che dấu thì 100 lần các ông cũng đánh không nổi.

Đã cho Đại Việt nắm đất, còn để lại bần nông, nô lệ, các ông có thể bước chân lại mảnh đất đó một lần nữa không?

Đại Việt này có phải Đại Việt bảy năm trước đâu mà các bố quý tộc Hải Bắc đảo này dùng lại bài cũ….

Nực cười..



















truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên