Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 698: Giải phóng nô nô tại chính quốc lại khó hơn nhiều.







Ngô Thần Tuấn đang rón rén đằng sau lưng ai đó, tay cầm mộc kiếm chuẩn bin tập kích bất ngờ.

BANG ….

“ Ha ha ha ha hay… hay hay… thằng Bình làm quá xinh đẹp”

Ai đó đập tay đánh Bang một cái vào bàn khiến thằng cu Tuấn giật nảy mình ngồi bệt xuống đất…

Đang tập trung mà,, tự nhiên gây tiếng động mạnh làm Tuấn ca giật mình rồi…

Nghe tiếng động Ký quay đầu…

Á à tiểu tặc dám đánh lén. Tuy kiếm là gỗ xốp mềm lại bọc da tròn không có khả năng gây thương hại, nhưng…. Sao có thể để tiểu tặc nhởn nhơ?

“ Mẹ…. mẹ… cứu… cứu Tuấn… khặc khặc … khặc…. ối … ối”

Này thì tập kích, ria mép cào cổ nó nhột gì đâu, thằng bé dãy rụa tuyệt vọng.

“Lại ồn ào cái gì đó?” Lý Từ Huy thấy hai cha con đùa thì ánh mắt cũng hấp háy lên… ầy dà.. ngồi phòng khai thác năng lực xong… giờ này cơ thể mạnh lắm, sẹo cũng mờ nhiều sức khoẻ thật tốt … hay làm đứa nữa nhỉ…

“ À thằng bình chiếm Hải Bắc Đảo… mẹ nó thật gặp hên… đánh nhau không mất một binh một tốt…” Ngô Khảo Ký cười vang mà nói..

“ Anh đừng chửi thề… con trai còn bé đó… đâu, báo cáo đưa em xem” Lý Tư Huy cũng vui, địa bàn khống chế mở rộng sao lại không vui cơ chứ..

Lý Từ Huy đọc báo cáo nhưng không có thấy ánh vui trên khuôn mặt nàng , thay vào đó là trầm tư, hai mày nhíu lại.

“ Ký, chúng ta đi khắp nơi giải phóng nô lệ, nhưng bản thân chúng ta, nông nô, nô tỳ thì vẫn nguyên hiện trạng đây không phải quá mức vô lý sao?” Lý Từ Huy buông bỏ bản báo cáo mà nói ra..

Nàng muốn đụng Thái ấp điền, Trang ấp điền, cùng đất chùa chiền rồi, đây là dấu hiệu rõ ràng.

“ Cái này không đơn giản, tuy nói về chính lệnh chỉ cần cấm coi người như mua bán trao đổi hàng hoá là xong, nhưng nó hệ luỵ rất lớn. Ví như chúng ta vẫn cần phải mua một lượng lớn nô lệ về để làm phong phú sức sản xuất, lao động.

Em thấy đó chỉ 4 năm cố gắng thu mua nô lệ khắp nơi giờ đây chỉ tính riêng vùng thực quản của chúng ta đã lên đến 4,3 triệu người tính cả Bố Chính. Tất nhiên trong số này có không thiều dân từ vùng ngoài chạy tới, cũng là chính sách tăng dân số. Lại vì chiếm được mấy vùng như Tân Hưng , Lâm Tây. Nhưng không thể không nói mua nô lệ là một phương pháo tăng dân số hiệu quả trong thời gian này.

Nếu cấm buôn bán nô lệ cũng có bất cập.” Ngô Khảo Ký trầm ngâm.

Tính thô giản dân số Đại Việt đã vọt lên 7,5 triệu người. Trong đó số nô lệ mua vào đã là 50 vạn. Còn vùng thực quản của triều đình mở ra rất nhiều. Chỉ còn lác đác mấy vùng thế gia thoi thóp sống hoặc là các vùng tự trị người dân tộc.

“ Hay là cấm mua bán trong nước, nhập khẩu nô lệ là độc quyền của chính phủ?” Lý Từ Huy trợn mắt nói suy nghĩ của mình.

“ Có bá đạo quá không?” Ký ánh mắt dò xét, đi cấm người khác mà mình vẫn làm thì có vẻ hơi bá đạo.

“ Có gì bá đạo, chúng ta mua nô lệ là giải phóng chứ có nô dịch họ đâu?” Lý Từ Huy không cho là đúng” Vả lại bá đạo đã sao, chúng ta có đủ tư cách cùng tư bản để bá đạo” Lý Từ Huy hừ mạnh.

“ Ta chỉ e ngại đến lúc đó Ngô gia thành viên cảm giác lợi ích bị xâm hại mà đứng ra nói này nọ” Lý Từ Huy chỉ ngại đúng điểm này.

“ Bọn hắn ai dám?” Ngô Khảo Ký trợn mắt hung dữ…

“ Bọn hắn chắc chắn dám..” Lý Từ Huy quả quyết..

“ Vậy trước hết em cứ ban bố lệnh cấm mua bán nô lệ, sau đó em tự động giải trừ hết thân phận Cảo Điền Nhi trên Tịch Điền cùng Quốc Khố Điền. Tất nhiên không thể chia ruộng này cho Cảo Điền Nhi sau khi giải phóng họ, nhưng có thể thuê họ cày bừa với giá cả hợp lý. Tiếp theo là khuyến khích Cảo Điền Nhi khai hoang, khai hoang được thì đất sẽ thuộc quyền sở hữu của họ”

Ngô Khảo Ký đưa ra bước giải quyết trung gian. Tức là chưa đụng vào Thế gia nô lệ, trong đó có nô lệ thuộc Ngô gia. Nhưng tự bản thân Lý Từ Huy làm gương, giải phóng nô lệ thuộc về nàng.

“ Ý anh nói là muốn tạo dư luận? Muốn biến trận chiến này thành một cuộc chiến về hệ tư tưởng cũ mới, từ đó ép thế gia tự buông bỏ nô lệ?” Lý Từ Huy dò hỏi.

“ Đúng mà không đúng, dư luận vẫn phải tạo, gây sức ép thế gia, xây dựng một hệ tư tưởng mới xoá bỏ nông nô giai cấp. Nhưng điều này rất khó làm vì đây là chuyển thay đổi một cơ cấu xã hội, làm không tốt sẽ loạn và tạo cơ hội cho kẻ khác lợi dụng

Dĩ nhiên Đại Việt không sợ ai, chỉ dựa vào tần lớp trung nông, thương nhân, công nhân, cùng giới tri thức trẻ tân tiến thì chúng ta ở thế bất bại..

Nhưng nếu loạn quá sẽ ảnh hưởng tốc độ phát triển quốc gia”

Ký rất thâm thuý mà nói.

Nhiều người nghĩ vấn đề quá đơn giản, muốn giải phóng nông nô, Cảo Điền Nhi, nô tỳ ở Đế Chế Đại Việt chỉ cần nói một câu là được. Cứ làm vua làm chú, thích làm gì thì làm đó? Không có đâu, nếu có suy nghĩ này thì đất nước sớm muộn gì cũng tanh bành.

Cho nên mới nói, đâu phải ai cũng có thể làm được Hoàng Đế, mà làm Hoàng đế có chất lượng lại càng khó.

Ép giải phong nông nô ở Đại Việt ? chắc chắn loạn.

Nên nhớ Đại Việt không chỉ có nông nô ở vùng ngoài ( vùng thế gia quân sự) ngay cả vùng trong, các thế gia đã đầu hàng hay các thế gia đã phục tùng cùng trung thành với Lý Từ Huy và Ngô Khảo Ký đều có nông nô, nô tỳ, có rất nhiều là khác.

Bọn này thế gia cả hai loại vùng trong và vùng ngoài đều có tư hữu ruộng theo lối Thái Ấp, Điền trang, thiếu đi nông nô bọn họ lấy ai đi canh tác, bỏ tiền ra thuê nông nô vừ được giả phóng? Thật là làm khó thế gia.

Thứ nhất giải phóng nô lệ đã làm cho bọn họ thiệt hai quá lớn, nay canh tác ruộng lại phải thuê Tá điền ( là nông nô được giải phóng) với giá cao. Đây chính là thiệt kép. Ai có thể chịu nổi, tính ra trong đám thế gia trung thành ủng hộ Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy chỉ có Đỗ gia của Đỗ Như Thanh là chịu được vì bọn họ chuyển hướng kinh tế thương mại đủ lâu.

Cho nên nếu Lý Từ Huy ban bố lệnh giải phóng nông nô trên toàn cõi Đại Việt thì không chỉ có thế gia quân sự phản đối, ngay cả thế gia vùng trong những đối tượng đang ủng hộ triều đình Huy Ký cũng phản đối, thậm chí chính Ngô gia tộc lão cũng phản đối. Cho nên trong tình cảnh hiện tại ban bố chính lệnh giải phóng nông nô là quá khó.

Việc Lý Từ Huy làm gương tự giải phóng nông nô cũng có nhược điểm cùng mạo hiểm.

Việc làm này không khéo sẽ dẫn đến khởi nghĩ nông nô chống lại địa chủ , thế gia. ( Không chống triều đình) đến lúc đó giải quyết sao? Đàn áp nông nô hay đàn áp thế gia những người đã ủng hộ hết mình cho chính phủ từ trước tới nay?

Chuyện Lý Từ Huy làm gương giải phóng nông nô rất có khả năng dẫn đến nông nô các nơi khác tự động nổi dây chống địa chủ, mỗi hành động của hai vợ chồng đều có ảnh hưởng lớn tới các tầng giai cấp.

Nổi dậy có vũ trang gọi là khởi nghĩa từ đó là phạm luật triều đình, bởi lệnh giải phóng nô lệ chưa được ban bố. Cái vòng luẩn quẩn này sẽ làm cho Ký – Huy rất khó xửa lý..

“Thực sự là khó khăn a…” Lý Từ Huy chau mày xoa xoa trán.

“ Thật ra không khó lắm… nếu chuẩn bị đủ sẽ có thể thành công…ghé tai vào đây… “ Ngô Khảo Lý ngoắc ngoắc ngón tay…

“ Hử… nói xem” Lý Từ Huy ghé tai nghe Ký thì thầm mà túc tắc gật đầu cho là phải…

Thằng Tuấn cũng lò dò đến kiễng chân muốn ghé tai…

“ Ái…. Tên khốn này … bẩn thế…”

Lý Từ Huy một tay bụm tai hét lớn khiến Tuấn con lại giật mình ngã nhào lần nữa.

Chỉ thấy một bóng người như gấu lớn nhảy ra khỏi cửa, cung nữ giật mình đánh thót quay lại… sau đó là hai cái dép từ bên trong bay véo véo trong không khí văng ra nhưng trượt…

Thần Tuấn học mẹ loay hoay cởi giày muốn ném, ba mẹ chơi vui á. Tuấn chơi với…

Lý Từ Huy bực tức lau lau tai. Sau đó ôm lấy Tuấn không cho nó thao giày ra.. tháng 10 khá lạnh rồi…

“ Liếm liếm láp láp… toàn nước miếng … bẩn kinh người , có tuổi vẫn đùa như trẻ nít” Lý Từ Huy lẩm bẩm đưa thằng Tuấn đi ngủ thôi, tho tình thế này có khi đêm nay hắn qua bên Tiểu Ni ở.

Lý Từ Huy vậy mà tư tưởng hiện đại bị phai nhoà khá nhiều.. chung chồng như vậy tình huống cũng không cảm thấy quá không chấp nhận nổi.

Nàng lại nghĩ nghĩ phương pháp của Ký, thật sự là nghiệp thuật cần chuyên gia, những vụ âm người như vậy vẫn cần hỏi Ký.

Trước hết không nên công bố vội luật cấm buôn bán nô lệ , càng chưa nên tự giải phóng nông nô làm gương, vẫn cần chuẩn bị đã.

Lại nghĩ đến thằng Bình ở Hải Bắc đảo, thật là gặp hên quá thể.

Tại sao nói thằng Bình may mắn?

Không phải may mắn mà là quá hên , quá may mắn.

Đám quý tộc trên đảo Hải Bắc đã luyện được một tinh thần đánh du kích triệt để sau hơn ba năm kháng kiến quân Đại Việt thời Lý Càn Đức- Ỷ Lan Thái Hậu.

Nhớ lúc đó vào hồi 1076 sau khi chiến thằng Đại Tống trong cuộc chiến phương bắc. Nhận được tiền bồi thường chiến tranh, quân đội lại không tổn thương gì, thêm vào đó có công nghệ Bố Chính- có cả mỏ Sắt Thái Nguyên , mỏ vàng Quảng Nguyên. Cho nên Ỷ Lan tâm chí mở rộng muốn nhét Hải Nam Đảo vào đất Đại Việt.

Đưa quân lên đánh chiếm không khó, lực lượng địa phương bản địa ở đây không có quân đội chính quy.

Nhưng cái Đảo này chẳng có tài nguyên gì ngoài ruộng lúa ở đồng bằng phía bắc và một mỏ sắt lớn ở dãy núi phía Nam.

Quặng sắt thì không cần vì mỏ Thái Nguyên đã nằm trong tay của Thăng Long, vận chuyển thuận lợi gấp 100 lần nếu mang quặng từ Hải Nam đảo về.

Vậy nguồn thu chỉ có lúa ruộng ở phương Bắc, hệ quả là triều đình thu 6 phần thóc gạo để đủ nuôi binh sĩ duy trì quyền khống chế ở Hải Nam đảo. Xuống bên dưới mỗi tầng quan lại nâng lên một chút để thu lấy lời.

Cuối cùng dẫn đến đó là sự áp bách thậm tệ của Đại Việt lên đảo Hải Nam. Và cái gì đến cũng phải đến. Quân – dân- nô lệ của Hải Nam cùng nhau đánh quân Đại Việt, du kích, phục kích, bẫy rập đâu đâu cũng có, đến nỗi quân Việt ra ngoài trại đi đổ phân cũng sợ không biết lúc nào có một mũi tên be bé bay ra từ bụi rậm giết chết.

Nhiều người nghĩ cứ xây pháo đài, bỏ vô mấy trăm quân, mấy ngàn quân là khống chế được một vùng. Có cái máu á, nếu dễ thế thì thực dân Pháp, đế quốc Mỹ đâu thua. Mấy cái thằng đem quân từ Đại Việt đi đánh Châu Âu không thể hiểu nổi vì sao có thể trong vài tháng xây nổi một cái căn cứ địa với dân chúng phục tùng 100% sau đó lấy làm bàn đạp xâm chiếm nơi khác, quá thần kỳ.

Lại nói Đại Việt theo giá chung thi trường Châu Á, duy trì một vạn quân viễn chinh bàng 1 triệu lượng một năm. Muốn nắm vững nột khu vự đồng bằng phía bắc Đảo Hải Nam cần ít nhất 2 vạn quân. Tức là một năm cần 2 triệu lượng đổ vào. Thu lại thuế chủ là 500 ngàn lượng từ lúa thóc. Lại gặp tập kích điên cuồng quân sĩ Đại Việt đánh Đại Tống không có chế mấy, ở đây mỗi tháng bị tấn công khắp nơi chết đế mấy trăm người, cả năm cộng lại hẳn là chết quá mấy ngàn.

Năm thứ hai Đại Việt chịu không nổi, phải thu hẹp phạm vi khống chế, rut bớt 1 vạn quân, giảm chi phí. Nhưng tiền thuế thu cũng giảm do diện tích quản giảm... một cái vòng luẩn quẩn.

Cuối cùng cực chẳng đã, đến năm 1079 phải rút quân toàn bộ.

Điều này tương tự thời Minh Mạng, hay tời Vua Lê đã làm khi cố mở rộng bờ cõi về hướng tây.

Giao thông không thuận, chính sách bóc lột sưu cao thuế nặng dẫn đến bạo loạn, lai duy trì quân đội lớn để đàn áp, tốn tiền của... vòng lặp liên tục kéo đến quốc lực sập luôn.

Cho nên mới nói mấy bố có tư tưởng tay đấm Đông Á chân đạp Châu Âu hãy nghĩ nghĩ một chút... thự tế nó không dễ như các người nghĩ đâu.























truyện não to , khá hay logic đồng nhân tiêu biểu của Phàm Nhân Tu Tiên