Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 712: Vua là thuyền vậy, thứ dân là nước vậy (01)








Trên con thuyền đôi hai canoe độc mộc đang trong bóng đêm lướt nhanh về bở biển.


“ Cha liệu tin được bọn người phương xa đó không vậy?”


“ Không tin thì thế nào, tin thì thế nào? Ngươi không thấy bọn họ có bao nhiêu người sao, không thấy bọn họ mặc áo giáp gì, vũ khí gì sao? Thứ này đối vơi chúng ta đã là vật báu , nhưng đối với bọn họ chỉ là rác thải. Bọn họ rất cường đại nhưng lại không có ý định dùng võ lực xâm chiếm chúng ta. Đây là yếu tố rất quan trọng mà ta chưa thấu rõ. Một khi chưa thấu rõ thì vẫn không nên hành động vội vã. Có điều việc nhà Paete cần giải quyết sớm. Phải nhanh tiếp cận đám người phương xa làm rõ mục đích của bọn họ trước nhà Paete”

Samoai rung rung thanh kiếm Gladius trong tay mà nói. Quả thật ánh mắt lão không tầm thường, thứ này đối với người dân Maliwoa có thể là thần khí, nhưng nếu đem so sánh cùng vũ khí chính thức của người trên thuyền lớn thì nó chẳng là gì cả. Chỉ tính là rác thôi. Samoai có cái nhìn rất chuẩn xác. Cũng không hổ là thủ lĩnh một bộ lạc.

Nhưng lúc này Samoai cũng không biết rằng ở một đoạn cây bụi bên dòng sông Pasing có mấy đôi mắt đang quan sát hắn.

“ Cha, chúng ta làm thịt bọn hấn luôn?” Trong bụi cây bóng đen thì thầm..

“ Không nên manh động, bọn chúng cũng từ thuyền người phương xa mà về, chắc chắn có vũ khí tốt.. trong thời gian ngắn không đán gục được bọn hắn thì người của Samoai sẽ ập đến. Lúc này nhà Paete chúng ta chưa thể đối đầu trực diện cùng bọn họ..rút đi” bóng đen bên cạnh lên tiếng.

Bụi cây hơi rung rung… chỉ thấy nhấp nhô bóng dáng mấy chục người thoát đi.

“ Người phương xa thật quá đáng, bọn họ đã trao đổi cùng chúng ta lại sau lưng trao đổi cùng Samoai.” Paulio tức giận đấm tay xuống sàn nhà , lúc này cả bọn nà Paete đã về tới cứ địa của bọn hắn.

“ Con còn nọ dại quá, phải dùng cái đầu mà nghĩ chuyện, đừng chỉ dùng cơ bắp. Người phương xa có thoả thuận chỉ cung cấp đồ vật cho riêng chúng ta không?” Paete liếc nhìn con trai lắc đầu, con trai hắn cũng thông minh nhưng mà kinh nghiệm còn không đủ.

“ Hả… đúng vậy… bọn họ cũng không phải người của Paete, làm sao có thể chỉ trao đổi cùng chúng ta. Là con sai” Paulio thẳng thắn thừa nhận sai lầm.

“ Biết sai là tốt, sai thì sửa. Cuộc tranh đấu này của ta và Samoai không phải là chém giết tranh đấu mà là trí não tranh đấu… ai đoán ra trước nhất ý đồ của người phương xa, ai có thể đưa ra giá cao hơn sẽ thắng… Có một việc quan trọng nhất mà các ngươi chưa nghĩ tới. Có thể người phương xa sẽ tìm bộ lạc khác để trao đổi” Paete trầm ngâm…

“ Cha… vậy sao chúng ta không nhanh chóng nói thẳng hỏi thẳng. Bọn họ muốn gì chúng ta cho là được” Paulio gấp gáp lên tiếng.

“ Không đơn giản như vậy, chúng ta còn phải chứng minh được, bản thân chúng ta có thể cho bọn họ lợi ích mà bọn họ cần… đám người này sẽ chẳng bao giờ nói ra mục đích thực sự của bọn chúng. Những lời bọn chúng nói ra cũng không thể tin tưởng…” Paete chống tay lên cằm người ngồi hơi nghiêng nghiên nhô về phía trước trầm tư.

Ánh lửa bập bùng nhảy múa như đang hằn sâu trên gương mặt vặn vẹo của hắn.

“ Nhà vợ ngươi , Lopua thái độ gần đây ra sao?” Paete bỗng nhiên hỏi con trai mình.

“ Rất tốt, rất ủng hộ chúng ta, và cũng không ưa gì Samoai. “ Paulio lên tiếng trả lời khẳng định.

“ Đi thôi, không còn nhiều thời gian. Ngươi tập hợp hết ngọn giáo của Paete và Lopua. Nói với nhà Lopua, chúng ta sẽ cho bọn hắn mảnh đất màu mỡ nhất, tuỳ bọn hắn chọn, chỉ cần đem người đi theo chúng ta là đủ..” Paulio gương mặt bỗng trở nên vặn vẹo như đang đắn đo băn khoăn gì đó.

“ Vậy Cha đi đau?” Paulio ngạc nhiên.

“ Ta đi gặp người phương xa lần nữa… Các ngươi đóng quân ở bên trái sông Pagsi chờ đợi.”

“ Vâng” Paulio vội vàng đứng lên….

Đúng lúc này bê ngoài tiếng chó sủa vang lên, âm thanh bước chân rầm rập, lại có tiếng cãi vã cự nự inh ỏi truyền vào.

Paete giật mình , sờ lấy thanh gươm Gladius vừa mới đổi được mà bước ra…

“ Samoai ngươi dám dẫn quân sấm nhà ta?” Paete gầm lên giận dữ…

Phía xa xa ánh đuốc lập loè có thể nhìn thấy Samoai và người nhà của hắn đàn cự nự cùng lính canh nhà Paete.

“ Paete, ngươi cảm thấy nếu ta đến gây chiến thì chỉ có mang theo một đám nhỏ người như vậy không?” Từ xa Samoai cũng nói lớn vọng vào.

“ Ngươi tới làm gì” Paete thấy quả thật Samoai chỉ mang ít người đến cho nên hạ giọng.

“ Paete nói năng cẩn thận, ta là thủ lĩnh Maliwoa còn chưa đến phiên ngươi bất kính. Ta đến để ngăn sai lầm của ngươi thôi, chắc hẳn lúc này ngươi muốn đi thuyền ra biên?” Samoai hằm hè đe doạ.

Paete hơi giật mình nhưng hắn điềm tĩnh lại ngay” Bớt nói nhảm, chuyện đến bước này ngươi có gì nói thì nói… cùng lắm một trận chiến mà thôi”

“ Nói chuyện đi, chiến tranh nội bộ Maliwoa là chuyện vô nghĩa” Samoai trầm ngâm một hồi rồi cất giọng.

Paete cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý.

Bố Chính đầu năm mới, trong lúc toàn dân đang vui vẻ nghỉ ngơi tháng Giêng ăn chơi sa đoạ thì Hoàng tộc Ngô gia một mảng đau thương u buồn như có đại tang vậy.

Cả đám Ngô gia con cháu, lẫn Ngô gia tộc lão đang quỳ nơi từ đường.

“ Một đám khốn nạn các ngươi, đã không giúp gì được cho Khảo Ký, cả ngày ăn no vô tích sự, nay còn gây chuyện thị phi. Các ngươi não bị chó ăn cả rồi sao” Lý Thường Kiệt phì phò phì phò thổi râu bạc, bàn tay đạp mạnh xống gỗ gụ bàn khiến cho cái bàn chắc chắn này cũng phải oằn mình rung rung như muốn giải thể vậy..

Chén cốc loảng xoảng nảy lên rồi rơi xuống leng keng va chạm vào nhau.

“ Tộc trưởng ơi oan quá. Chúng con thấy bọn thế gia các vùng khác đang tích cực khai hoang đất cho cho nên cũng làm vậy để …. Để giữ đất cho bệ hạ, giữ đất cho Ngô gia….” Một tên tộc lão cũng lớn tuổi râu tóc bach phơ nhưng vai vế chỉ là cháu của cụ Kiệt.

“ Hoang đường… nguỵ biện… đồ khốn này… Khảo Ký – Từ Huy bọn hấn thả hết nô lệ của bản thân, lấy nô lệ khai khẩn ruộng đồng, đấy là thể hiện tư tưởng của hắn. Tư tưởng của Ngô gia chúng ta, tư tưởng của toàn cõi Đế Chế Đại Việt này. Cớ sao các ngươi thân làm người đồng tộc lại đi ngáng đường hắn?” Lý Thường Kiệt bực mình quá mắng còn đá tên giảo biện này lăn đi.

“ Sách này là các ngươi không đọc? Hay chó ăn hết não mà đọc không thể hiểu được?” Lý Thường Kiệt gõ gõ lên bàn vỗ vào quyển sách bên tay hắn.

“ Thưa cụ, chúng con đọc cả nhưng lại không hiểu, nếu quý tộc không có nô lệ thì vẫn còn là quý tộc sao? Hoàng tộc chẳng qua là quý tộc ở một tầm cao hơn, hoàng tộc không có nô lệ thì còn có oai nghiêm? Nô lệ thả hết đi rồi thì lấy ai phục vụ cho quý tộc, cho hoàng tộc? Quý tộc không có nô lệ, không còn địa vị, không uy nghiêm thì làm sao quản lý được đất nước. Lúc đó Ngô gia chẳng phải thành vong quốc chi tộc hay sao” Một tên Ngô gia đệ tử bỗng nhiên nói lên suy tư của hắn. Khả năng cao cũng là suy tư của đám người xung quanh nơi này.

Cụ Lý Thường Kiệt hai măt búng hỏa, tay cầm lên roi mây đứng lên mà vụt tới tấp vào đám con cháu...

“ Đồ ngu... đồ đần, lũ khốn.... Ngô thị bỏ tiền cho các ngươi ăn học để chữ thấy giả thầy?”

“ Suy nghĩ của bậc đế vương chẳng nhẽ nông cạn không nhìn ra những điểm các ngươi nói? Đã ăn học thì phải biết nhìn cái xâu xa trong đó... lũ ngu dốt”

Cụ Kiệt ra tay không nể tình , cả đám đệ tử Ngô gia bị đánh cho kêu trời kêu đất, đánh chán có lẽ cũng nhàm cụ mới ngồi xuống mà nghỉ ngơi.

“ Cụ đánh chúng con chịu , nhưng chúng con không phục. Rõ ràng việc này tổn hại lợi ích của Hoàng Tộc, ảnh hưởng lợi ích của triều đình” Xương của Ngô gia đệ tử rất cứng, bị đánh cũng không có khuất phục, họ đã chắc mình đúng cho nên không có phục đấy.

Cụ Lý Thường Kiệt lại giận dữ muốn cầm roi lên đánh tiếp, nhưng nghĩ lại một đám đầu não trâu này có đánh cũng không tác dụng. Vậy là lạch cạch, cụ vứt xuống roi cầm trong tay.

“ Triều đình Đại Việt chúng ta có nhiều đổi thay, ngay cả Tư Tưởng Nho gia cổ hủ cũng được thay thế, nhưng Khảo Ký – Từ Huy bọn hấn cũng không gạt bỏ toàn bộ Nho giáo, nay các người đã muốn lấy lệ cũ mà suy diễn tư tưởng của bậc đế vương, thì ta đây cũng hỏi các ngươi có hiểu chăng “Quân giả chu dã, thứ nhân giả thủy dã; thủy tắc tái chu, thủy tắc phúc chu”®?”

Lý Thường Kiệt chậm rãi hơn ngồi đó mà giảng đạo, ông không chỉ là nhà quân sự kiệt suất mà cò là nhà chính trị lỗi lạc, thời gian qua ông đọc kỹ những điều mà Ngô Khảo Ký – Lý Từ Huy biên soạn trong sách và vận dụng tri thức của mình để thấu hiểu nó. Không nói quá lúc nầy ông cũng là một nhà tư tưởng đỉnh cao của Đại Việt lúc này. Tất nhiên hệ tư tưởng của ông là một thứ kết hợp giữa cũ và mới, giữa Nho giáo, Vương quyền cùng những chủ nghĩa Marx mà Ngô Khảo Ký lồng vào sách vở.

“ Vua là thuyền vậy, thứ dân là nước vậy; nước thì chở thuyền, nước lại lật thuyền, điều này chúng con hiểu, nhưng Thế gia không phải con dân của Vua sao? Tại sao phải chặt đi nô lệ quyền lợi của thế gia, tại sao phải chặt đi nô lệ quyền lợi của Hoàng tộc?” Đám Ngô gia đệ tử vẫn cự cãi.

“ Các ngươi ngu dốt rồi, làm sao hiểu nổi ẩn dấu sau màn suy tư của bậc Đế Vương như Ký và Huy...” Lý Thường Kiệt trầm ngâm, có tư cách vọi thẳng tên của Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy lúc này ở Đại Việt chỉ lác dác vài người trong đó có Lý Từ Huy lão nhân gia.

Nhưng cách suy diễn của Lý Thường Kiệt về việc Ngô Khảo Ký cải cách ruộng đất, giải phóng nô lệ có chính xác là suy nghĩ của Ký không? Tất nhiên là không, vì Lý Thường Kiệt và Ngô Khảo Ký là hai người ở hai thời đại khác nhau, nhân sinh quan khác nhau cho nên cách lý giải của Lý Thường Kiệt về hành động của Ký rất lạ.

“ Các ngươi biết phương bắc phương nam bao đời đế quân vong quốc bao nhiêu Vương triều thay đổi thịnh thịnh suy suy nguyên nhân là từ đâu”

Lý Thường Kiệt hỏi đám Ngô gia đệ tử.

“ Thư cụ, nếu dựa theo câu nói trên thì đó là mất lòng dân?” Một tên đệ tử lên tiếng.

“ Phải mà còn chưa rõ nghĩa hoàn toàn. Làm sao để có lòng dân, làm sao để được lòng dân? Các ngươi từng nghĩ qua chưa?” Lý Thường Kiệt lại hỏi.

Cái mệnh đề này quá lớn khiến cho cả đám đệ tử nhao nhao trả lời nhưng vẫn làm cụ Kiệt không hài lòng.