Vua là thuyền vậy, thứ dân là nước vậy; nước thì chở thuyền, nước lại lật thuyền
Thôi không cần vội nhất thời, vũ lực phương pháp dù có nhanh chóng đạt được hiệu quả nhưng cuối cùng vẫn gây nên loại tượng và trở thành tiền lệ không tốt.
“ Được rồi, nếu đúng như Đạo Thành ái khanh nói, không có ngăn sông cấm chợ, không có cản trở chính lệnh triều đình thì tốt, Trẫm rất không muốn nghe thấy bất kể báo cáo nào về chuyện này, nếu một lần nữa còn nghe thấy điều này bên tai hẳn các khanh sẽ hiểu chuyện không đơn giản như vậy bỏ qua. Từ nay không có cái gì vùng trong, vùng ngoài , chính lệnh triều đình phải thông suốt toàn cõi Đại Việt này…. Các vị ái khanh hiểu hay không hiểu?”
Lý Từ Huy đầu tiên dựa thế ép các thế gia đang ngoi ngóp cúi đầu lần nữa.
Chỉ cần thế gia không ngu xuẩn can thiệp triều đình xâm nhập vùng ngoài thì chẳng bao lâu hơn hai triệu người Việt sẽ vào tay Đế Quốc thôi, thế gia chỉ còn là cái vỏ.
“ Chúng thân hiểu, cảm ơn Bệ Hạ khai ân, chúng thần sẽ dốc hết sức để chính lệnh triều đình nhanh nhất đến toàn dân”
Thế không thể kháng, không thể phản, lấy gì mà đôi co.
Thế gia từ 8-9 phương thế lực giờ bị gọt còn ba bốn con mèo hen, có tụ lại cũng không làm được gì.
Những tưởng có công nghệ Tống Kiệt có thể vật tay một chút cùng triều đình kết quả năm năm nghiên cứu mới sản xuất được thép , mà loại thép ấy lúc này triều đình phẩy tay là có trăm ngàn vạn tấn, chỉ dùng làm cốc chén gia cụ , đồ nông nghiệp lưỡi cày lưỡi dao. Lấy cái gì ra so sánh?
Đấu tranh quân sự không được, nhưng đấu tranh chính trị càng bết bát.
Thế gia đã biết năm xưa họ bị Thánh Đế lừa thảm.
Vụ thành lập trường học trung cấp, sau đó cấp bằng tào lao để con cháu thế gia có nhiều suất thi cử cuối cùng tác đụng ngược.
Nhiều người đi thi thật nhưng mà chất lượng không ra gì cho nên bị đánh bật khác, nhân tài vùng ngoài vì bị thế gia chơi xấu cho nên bỏ vào vùng trong đi học cả, hàn môn thế gia, tiểu thế gia , thương nhân, chịu không nổi cách làm của các quân sự thế gia mà bỏ đi, quay đi quay lại mấy năm thì đại thế gia mới thấy bên mình chẳng còn mấy ai dùng được.
Lúc này nhận ra muốn sửa chữa muốn quy củ đào đạo quy củ cấp bằng tại các trường trung học thì đã muộn, tiếng xấu lan xa , nào còn nhân tài nào theo học. Nhưng điểm chết người là thế gia thành lập khá nhiều tiểu học phổ cập giáo dục theo thỏa thuận cùng Thần Đế , từ đó dân trí bên trong các vùng thế gia quản lại lên cao, cộng thêm báo trí xâm nhập, người vùng trong du học đến, mang theo quá nhiều tư tưởng mới xâm nhập vào dân. Thế gia từ rễ đã bị chắt một phần lớn rồi. Đến lúc nhận ra mưu hiểm của Thần Đế đã quá muộn.
Thế gia biết lắm chứ, vợ chồng nhị đế nhìn bề ngoài hòa hào hoãn hoãn nhưng thâm độc vô cùng, tâm tư độc ác cẩn mật bẫy người chết không thấy máu. Hai vợ chồng bọn họ cơi thê gia như cá béo mà dăng lưới, nay lưỡi đã kín cho nên kéo lên.
Thế gia lúc này kêu trời không thấu kêu đất không hay.
Nhưng trời không tuyệt đường người, lưới dài trăm vạn ắt có lỗ thủng, Nhị Đế không ngờ quá nóng vội, quá tự phụ mà đi bước đường cải cách ruộng đất , giải phóng nô lệ .
Đây là chạm lợi ích chung của cả thế gia vùng ngoài và vùng trong, vốn hai nhóm thế gia này đã tách biệt, thế gia vùng trong cực lực ủng hộ nhị Đế, nhưng cách làm này sẽ đẩy thế gia vùng trong vào thế gia vùng ngoài vòng tay..
Hai lực lượng này hợp lại sẽ rất đáng sợ.
Cho nên lúc này cần ẩn nhẫn, cần hạ nước , tránh cho Thánh Đế nổi cơn lôi đình mà hạ sát thủ. Chỉ cần không hạ sát thủ, muốn làm gì thì làm. Qua triều hội liên hệ bọn thế gia vùng trong hai bên liên kết thành một khối tạo nên áp lực chính trị để triều đình thoả hiệp.
Lê Đạo Thành lão già đánh mắt mấy tên đại thế gia ý nói không cần lên tiếng, trước nhẫn nhịn sau đó tìm cách phản công..
“ Con dâu, lão cáo già này có âm mưu, thoả hiệp dễ vậy sao? Khả năng cao thí xe giữ tướng. Ta e rằng hắn sẽ tìm cách liên hợp đám thế gia vùng trong” Lý Thường Kiệt nhắc nhở.
“ Cha yên tâm, đám hề nhảy nhót thôi, Ký hắn đã có cách xử lý êm chuyện này rồi…” Lý Từ Huy gật đầu như nghe sự nhắc nhở của cụ Lý Thường Kiệt. Nàng cũng nói cụ yên tâm, vợ chồng nàng còn nhiều chiêu thức lắm.
“ Thánh Đế - Thần Đế vẫn quá nhân từ đối với bọn này” Lê Văn Thịnh thầm hận, cơ hội tốt như vậy mà không vặt được thế gia ngã cái ào, thật có chút thất vọng. Hắn đánh mắt ra hiệu bè lũ không nên nói thêm vào.
Thánh ý đã rõ chưa nên động thủ thì đừng nghịch lưu mà đi.
“ Chuyện nô lệ giải phóng cùng đất đai cải cách có nhiều tranh cãi, hiện tại khó phân định, đôi bên đều có lý của mình.
Ví như nô lệ giá cả đền bù cũng là một ý không tồi, nếu ấn định 2 lạng một người thì quá thiệt thòi đúng không?
Vậy đi Lê Văn Thịnh giao cho ái khanh tính toán việc này ví như tính một nô lệ mỗi năm sản xuất được bao nhiêu tài nguyên cho chủ, sau đó nhân số năm hắn lao động, so sánh cùng giấy tờ bán thân mua vào. Từ đó sẽ có con số mà triều đình cần bồi thường , tránh làm thiệt cho chủ nô…. Sau đó để lần sau nghị triều tiếp tục bàn vấn đề nô lệ giải phóng”
Lý Từ Huy cười từ ái lắm nhẹ nhàng nói ra…
“ Thần tuân mệnh.. thần sẽ rất nhanh hoàn thành” Lê Văn Thịnh cúi người bẩm..
Đồng thời hắn ánh mắt như điện chập chờn nhìn qua đám chủ nô.
“ Bẩm Bệ hạ, có điều nếu bọn hắn nô lệ sản xuất cho chủ nô vượt quá giá trị mua vào thì sao ạ?” Lê Văn Thịnh âm hiểm tấu lên.
“ Thì chủ nô đền bù thôi… có vay có trả mà” Thánh Đế hơi mỉm cười…
“ Thần rõ…” Lê Văn Thịnh hét lên rất to..
“ Bệ hạ cái này không được, cái này không thể tính vậy được?” Một tên quan viên chủ nô cuống cuồng..
“ Vậy tính như thế nào, ái khanh cao kiến nói trẫm nghe xem?” Lý Từ Huy híp mắt.
“Khi đã mua nô lệ thì bọn chúng thuộc quyền sở hữu của chủ nô, mọi thứ chúng làm ra, ngay cả chúng sinh sản con cái cũng lã thuộc về chủ nô tất thảy không thể dùng cách đó để tính” Vị quan viên này biện luận.
“Đấy là ái khanh đang nói về súc vật hay đang nói về con người? Nô lệ cũng là người, họ sinh ra trên đất Đại Việt là công dân Đại Việt. Đã là con dân Đại Việt sẽ được hưởng quyền của Đại Việt công dân. Nếu các ngươi nói Nô lệ không phải con dân Đại Việt thì trẫm ngay lập tức sẽ bắt lấy tiến hành cưỡng chế vì Trẫm không chấp nhận trên lãnh thổ của mình có người tồn tại lại không phải con dân Đại Việt, không thuộc chế tài của luật pháp Đế Chế… chỗ này ngươi minh bạch?” Lý Từ Huy nhàn nhạt nói nhưng đế uy vô bì, kẻ dưới cảm thấy thật áp bách…
“ Đúng.. đúng họ là.. côn dân Đế Chế” Tên chủ nô quan viên lắp bắp….
“ Vậy thì đúng rồi, khi đã là con dân của Đại Việt thì sẽ tuân theo luật pháp chế tài, mà Trẫm chỉ giao cho Lê Văn Thịnh ái khanh dự thảo bản luật đó.. 6 ngày sau hội triều lần nữa. Luật nếu thông quá cứ thế mà thực thi, không thông qua thì thôi” Lý Từ Huy coi như không có gì mà vẫy tay.
Lê Văn Thịnh choáng… chẳng nhẽ giải phóng nô lệ và luật thuế là đòn gió, mục tiêu chủ yếu là khiến thế gia cúi đầu bỏ đi ngăn sông cấm chợ, bỏ đi ngăn cản chính lệnh.
Đạt được mục đích rồi thì vấn đề giải phóng nô lệ sẽ nhạt nhoà đi?.
Đế Tâm khó dò à.
Đám thế gia thì trong lòng thở phào một hơi nhẹ nhõm… an tâm một phần.
Thế gia vùng trong thì nghĩ. Trời ạ, Nhị đế vì muốn bọn vùng ngoài cúi đầu mà ngay cả nô lệ của bản thân, nô lệ của Ngô gia cũng giải phóng được, làm cho chúng ta cũng sợ một mẻ, hóa ra là muốn bỏ ngăn sông cấm chợ vùng ngoài, muốn xâm nhập khống chế 2 triệu dân vùng ngoài... Hù chúng ta muốn chết thôi...phù phù...
Thê gia vùng ngoài thì nghĩ: Thật đáng sợ quyết tâm, vì muốn khống chê vùng ngoài mà bày ra thế trận siêu cấp khủng bố đến vậy, ngay cả nô lệ cũng bỏ được hết, đủ khí phách, đáng nể phục, tặc lưỡi.. lần này thua đau rồi, nhưng thua can tâm, thôi ít nhất giữ được thái ấp, giữ được nô lệ vẫn còn căn cơ.
Vũ Tường Yên Trung Thư Thị Lang quyền hành rất trọng là cánh tay phải của Nhị Đế không hề lên tiếng từ đầu đến giờ, hắn ngồi như tượng mắt nhắm hờ không có tham nghị bất kể cái gì, lúc này hắn chợt mở mắt nhìn quá Lê Văn Thịnh sau đó khẽ nháy khiến không ai để ý.
“ Hử ... còn có ẩn tình” Lê Văn Thịnh biết vị này chính là phát ngôn viên của Nhị Đế, việc hắn không nói ra được mà làm ám hiệu hẳn là có ẩn tình nữa. Lê Văn Thịnh biết đây là ý gặp riêng bàn chuyện cơ mật đây thôi. Lê Văn Thịnh không ít lần tiếp kiến riêng Thần Đế mà làm chuyện cơ mật rồi.
Triều hội cứ thế kết thúc, có người cười kẻ khóc nhưng thế gia nói chung thở phào, xem ra sóng gió không có lớn bao nhiêu.
Một góc nhỏ bên cạnh Quảng Vũ Môn , cánh cổng thông từ Thiên An Điện đi đến khu làm việc phía Tây của quan viên.
“ Vũ Thị Lang có gì căn dặn hạ quan?” Lê Văn Thịnh đi thẳng vấn đề.
“ Kéo... kéo càng lâu càng tốt... đừng cố sức ép buộc thực hành nhị chính giải phóng nông nô cùng cải cách thuế ruộng lũy tiến. Ngươi phải hết sức cân bằng với phe thế gia, tạo giả tượng hai bê tranh cãi cân sức cân tài không thể làm ra quyết định, kể cả ngươi có thắng thế cũng phải trùng xuống, không hiểu không?” Vũ Tường Yên cẩn thận nhỏ giọng thì thầm.
“ Hạ quan ngu dốt thật không hiểu.. thắng tại sao lại phải trùng?” Lê Văn Thịnh ngơ ngác.
“ Thánh tâm cao vời kẻ dưới như chúng ta theo mà làm là được. Muốn áp hai lệnh này cần phải cãi nhau sao? Ta ra mặt, Thánh Đế, Thái Thượng Hoàng áp chế, kẻ nào chống lại được, vì sao phải dằng co như vậy? Đó là vì Nhị Thánh muốn thế sự dằng co không thể quyết. Thịnh đại nhân, cố gắng lên Trung thư tỉnh một vị trí đang chờ ngươi, Thánh Đế đánh giá rất cao ngươi đó.. chuyện này làm cho tốt sẽ thoả, đến lúc đón ta cùng Thịnh đại nhân đồng liêu một Tỉnh rồi…” Vũ Tường Yên vỗ vỗ vai Lê Văn Thịnh thâm ý mà nói…
“ Hả .. thật vậy chăng.. ta… ta … ta… đội ơn Thánh ân” Lê Văn Thịnh bị niềm vui lớn này đánh sắp choáng váng vội vàng chắp tay về Long Phượng cung thoáng bái.
“ Vũ đại nhân yên tâm… ta sẽ kéo cho ngài thấy… kéo đến chết mệt hai phe.. “ Lê Văn Thịnh cười nói..
“ Ha ha ha” cả hai con cáo già này cùng cười thành tiếng một trận.