Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 718: Đế tâm khó dò (02)









Thật không cần biết hai đứa con trai thừa tự, con dâu ngoan này có gì mưu mô, chúng có chuẩn bị là vui rồi…

Lão đi chăm cháu thôi.

Cụ Lý Thường Kiệt bỏ luôn không có lên triều đường nữa. Đi chơi với bọn thằng Tuấn vui hơn nhiều.

Thằng Tuấn đóng vai chiến binh cưỡi “ngựa già” phi như bay, đuổi theo thằng Thuấn đã 8 tuổi cao to mã đại.

Thuấn vẫn vậy, đặc biệt mê mẩn với chiến giáp, lúc nào không có đi học là mặc chiến giáp đeo khiên giả đánh trận. Mục tiêu cao cả nhất của hắn là giống như cha đẻ có thể làm thanh kiếm cho em trai mình trở thành Võ Thánh đời kế , đánh thêm thiên hạ cho Thần Tuấn.

Không ai dạy hắn cả, đó là người lớn làm gì con trẻ học theo, cha hắn làm người ra sao thì con trẻ rất dễ bắt trước..

“ Thuấn ca… tấn công cánh phải”

Thằng Tuấn trên ngựa già chỉ kiếm về bên phải , nơi đó có một đám nhóc con đang đang “ lập hàng rào phòng thủ” .

Cụ Kiệt lắc đầu, Thuấn ngu trung phen này ăn no đòn. Thằng Tuấn mới ba tuổi chỉ huy bừa, xông vào ổ mai phục thế kia…

Nhưng cũng hay. Anh em từ nhỏ đã như thế này tình cách về sau Ngô thị bớt lo lắng.

“ Dừng dừng… Thuấn Ca dừng.. có mai… ối ai… Ông nội ngựa quay đầu chạy” Thằng Tuấn la lớn, hắn phát hiện mai phục đã muộn, anh trai hắn cùng ba tên binh sĩ bị cả chục thằng to con vây đánh, không “chết mới “ lạ.

“ Không cứu sao?” ngựa già hỏi.

“ Không cứu.. lao vào chết chung. Trốn đã.. báo thù sau cho đại ca” Tuấn non nớt giọng trả lời.

“ Ái ối… Tuấn đệ tập hợp quân.. ái.. ối.. báo thù .. a â a … không chơi cắn. Mệ thằng nào cắn chân tao”

“ Tao là ngựa được phép cắn”

“ Ngựa sao cầm kiếm cầm khiên được..”

Cãi nhau um tỏi…

“ Ngựa ông nội nhanh nhanh… tập hợp lại đại quân, không là đại ca bị làm thịt thật đấy..” Tuấn lo lắng.

“ Được “

Cụ Lý Thường Kiệt vui vẻ lắm.

Ở Bố Chính quá nhàm, nếu không vì con cái cần người chống đỡ nơi hiểm yếu… thì cụ nguyện sống ở Thăng Long cùng bọn thằng Tuấn thích hơn..

“ I nha nha.. ông nôi… a bala.. b lô”

Tiểu Ni hai tuổi đi được rồi… mặc một bộ bông gấm phùng ra như quả bóng tròn lật đật chạy chạy.

Con bé này lớn lên còn khoẻ chơi hơn thằng Tuấn. Dòn máu thảo nguyên kết hợp cùng huyết mạch ưu tú Ngô gia để cho màng một thể lực tuyệt vời nếu sơ với đồng lứa, độ quậy của nàng tuyệt không thua anh trai.

Ngày xưa có 5 nữ quan, 2 nội quan chiến đấu với Tuấn thì đến phiên Tiểu Ni là 7 nữ quan, 2 nội quan mới quản nổi.

Tương lai thằng nào muốn làm rể Ngô Khảo Ký cũng phải khá cứng mới chịu được đó.

“ Ô A Ni... Tuấn đây là viện binh của cháu sao” cụ Lý Thường Kiệt phì cười...

“ Không không... phục binh bên cây đào kìa..” Thần Tuấn chỉ chỉ...

Ngựa già lài kẹp nách Tiểu Ni phi nhanh về hướng cây đào.

Vườn thượng uyển Hoàng cùng như sân chơi thiếu nhi, đám con quan lại vào đây chơi cùng thái tử Tuấn và Thế tử Thuấn ngày ngày, tình cảm rất tốt, nhưng đánh nhau cũng rất ác... thi thoản u đầu là có... Thế nhưng bên nhà Đế Vương còn u đầu sứt trán không nói gì, nhà mình thì có sao. Dặn dò bọn trẻ nhẹ tay với Thế Tử thôi, gật gù vâng lời cược mấy phút lại quên béng, thằng Tuấn còn nhỏ nên không bị đánh chứ thằng Thuấn hay bị hội đồng lắm.

Nhưng lần này đệ tử Ngô gia đông lên rồi, không thiếu nhà bị đi đày sau vụ ruộng đất, đường xa con nhỏ chịu không được, cho nên Lý Từ Huy thu cả về hoàng cung nuôi một thể.

Thành trại trẻ luôn.

Phục binh dĩ nhiên là Ngô gia con em toàn năm tuổi đế bảy tuổi tầm đó... một đám thấy chủ tướng đến thì nhao nhao xông ra đón.

“ Đại tướng quân sao quay về...quân địch đâu?” Một tên Ngô gia 7 tuôi chững chạc chạy đến báo cáo.

“ Trúng mai phục... nhanh tập hợp ba quân, giải cứu...” Tuấn gấp gáp...

“ Anh em đi...” Họ Ngô trẻ nhỏ hung hổ lao đi.

Ngựa già cắm cổ chạy theo... cuộc sống như vậy thật vui quá thay.

Tiên phong tướng quân được cứu ra rồi, hai bên đánh ngang sức đều lui về phòng thủ.

Tiên Phong tướng Ngô Thần Thuấn “ trọng thương” không biết bị chó địch hay ngựa địch cắn một miếng vào chân thâm tím.

Cũng tại thằng Thuấn cậy mạnh, dãy khỏe quá nên bị hội đồng nhiều nhất.

“ Ôi chao... bên nó chơi ngựa cắn ... xấu ơi là xấu” Thuấn bĩu môi.

“ Anh Thuấn, tổ chức tấn công đột kích đi” một tên Ngô gia đệ tử hung hăng.

“ Đánh không được, bên phe chúng đông quá, phải mưu kế mới được, Cha ta dạy dùng đầu mà nghĩ không dùng chân tay” Thuấn nhếch răng bôi thuốc.

“ Tạm hòa đi, phân chia ranh giới... tối nghĩ cách, mai đánh” Tuấn bé li ti nhưng lại là đại tướn quân, đứng chống nạnh lên tiếng... đánh không được nữa rồi, hắn bùn ị ... hu hu,.... về nhà ị đã... mai tình tiếp.

Thế là cả “ quân đoàn” vì chủ tướng bùn ị mà chịu thỏa hiệp chia lãnh thổ và rút quân.

Cụ Lý Thường Kiệt méo hết cả mồm.

Trẻ em vui chơi là vô tư, nhưng người lớn vui chơi là mưu đồ, là âm hiểm là mạng người.

Đúng như kế hoạch, Lê Văn Thịnh cùng đồng bọn ba lần bốn lượt đưa lên chính sách cải cách thuế đất cùng giải phóng nô lệ, các phương án đền bù, các phương án đánh thuế luỹ tiến nườm nượp chảy ra.

Phe thế gia cự cãi kịch liệt.

Thánh Đế lưỡng lự không quyết vẫn ở trạng thái trung gian nhìn hai bên cãi nhau không có hồi kết.

“ Cái thằng Thịnh điên, Thánh Đế đã không có ý khơi ra chuyện này. Ý tư của thánh Đế rõ ràng, vuốt được thế gia vùng ngoài thì dừng lại, cớ sao thằng này cắn chặt chúng ta không thôi… mẹ kiếp nhà hấn” Đám thế gia vùng trong đàng ngồi họp bàn cùng nhau.

Họ cảm thấy mình uỷ khuất, họ cảm thấy mình chỉ là bị vạ lây trong truyện này mà thôi.

“ Các ông có ai đắc tội gì thằng ấy không đó?” một viên quan lên tiếng.

“ Ai rảnh đi chọc đám cuồng sĩ ấy… ôi thật nhức cái đầu.. hai tháng rồi, mỗi buổi triều hội hắn đều không để yên cho mọi người sống sao” một quan viên thế gia vùng trong than thở.

“ Bọn vùng ngoài nói sao?”

“ Ấy đừng liên lạc bọn ấy, dính vào là chết cả lũ đó”

“ Có ai liên hệ đâu, bọn hắn đến ta còn đóng cửa không tiếp. Thứ gì đâu không biết điều, thời buổi này còn ôn khư khư thói cũ lại còn ngăn sông cấm chợ… ngăn cản triều đình chính lệnh dẫn đến tai vạ ngày hôm nay…”

“ Các vị đồng liêu, tôi rút lui thôi, tôi đã giải phóng nô lệ nhận tiền đền bù, đồng thời cũng bán đất ruộng theo giá thị trường cho triều đình…”

“ Phạm Trọng Mưu. Ông làm sao vậy cớ sao phải đầu hàng, ý Thánh Đế đã rõ mà , chỉ nhằm vào chuyện ngăn sông cấm chợ của bọn vùng ngoài, việc nô lệ , thuế đất chỉ là hư chiêu thôi, chỉ là thằng Lê Văn Thuận hắn không biết điều mà không ngừng nhắc lại” một vị quan viên lên tiếng.

“ Cũng không có vì chuyện đó mà vì lẽ khác, mọi người chửi mắng thế gia vùng ngoài không biết điều , không theo thời thế, vậy chúng ta thì sảo? Tôi tính đi tính lại , làm ruộng cả năm chẳng bằng nung thép mấy tháng. Tôi vừa đầu tư 4 lò luyện gang ở Quảng Nguyên rồi, cần tiền vốn nên bán ruộng, nô lệ tôi giải phóng nhưng ký hộp đồng làm công cho công ty thép Phùng gia.. ha ha ha.. Không thiếu nhân công thành ra lãi lớn.. tôi không bám ruộng nữa.. xin lỗi các vị” Phạm Trọng Mưu đứng lên vái một cái rồi đi ra

Bất đồng đạo khó ngồi trung mâm.

Phạm Trọng Mưu, anh trai Phạm Thị vợ cả lão Hiến, rốt cuộc cũng nhìn ra đối thủ Đỗ gia của mình đã thời thế lạng lách ra sao, tuy muộn nhưng vẫn học được.

Lúc này Triều đình thả cho tư nhân có thể nấu ngang chuyển quyền, nguyên liệu có thể mua từ mỏ, nấu gang xong bán lại cho triều đình ăn chênh lệch.

Bốn mỏ gang ở Quảng Nguyên gần khu nguyên liệu mới phát hiện may mà nắm vững thời cơ... rất nhanh sinh lời... sinh lời rất lớn...

Phạm Trọng Mưu còn tính đầu tư may mặc, Đại Việt nhu cầu may mặc cao lại còn thị trường Đại Tống mây chụ triệu dân. Đại Việt đã có máy nay, việc may mặc trở nên thông thuận, chỉ cần sản phẩm may mặc Đại Việt ra sẽ bán chạy không còn, mấy xưởng may chính phủ còn chưa phục vụ nổi 10% thị phần Đại Tống , còn phải phục vụ quân đội Đại Việt cho nên thị phần nhiều lắm... Phạm Gia quyết định nhảy vào lãnh vực này chiến cùng Đỗ gia một trận.

“ Đồ nhát gan... phản bội” một tên quan viện thế gia vùng trong lầm bầm.

Cả đám im lặng không nói gì, việc Phạm Trọng Mưu ra đi khiến bọn họ hụt hẫng quá.

Hai tháng bỏ ngăn sông cấm chợ, bỏ ngăn cản triều đình thẩm thấu.

Thăng Long đại lượng ồ ạt xuất nhập các vùng Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Bắc. Văn, Châu Lạng, vùng Tây bắc Tam Giang.... thế gia cúi đầu không ho he, nhưng họ đang hận nghiến răng nghiến lợi đối với Lê Văn Thịnh bè lũ. Thánh Đế đã không nhắc đến chuyện nô lệ, cải cạc thuế ruộng nhưng thằng này vẫn cắn chặt không nhả... hai tháng rồi không để thế gia một ngày yên hàn.

Triều hội hôm nay.


Lê Văn Thịnh lại đứng ra.

“ Thần Lê Văn Thịnh có chuyện khải tấu”

Thê gia cả đám lại run lên...

Mẹ kiếp.. chúng tao có thù giết cha cướp vợ với mày sao?

Ông trời ơi.

“ Chuẩn” Nữ quan truyền lời Thánh Đế mà hô lớn.

“ Khởi Bậm Thánh Đế, chuyện giải phóng nô lệ cùng thu thuế ruộng lũy tiến ngăn chặn đám địa chủ thôn tính đất đai đã nhiều ngày bàn cãi, chuyện này đã đến tai dân chúng, đâu đâu cũng là ủng hộ giải phóng nông nô, đâu đâu cũng ủng hộ cải cách ruộng đất thuế lũy tiến, ngăn chặn thế gia- địa chủ thôn phệ đồng ruộng tài nguyên. Nay lòng dân như sóng biển cuộn trào, ý dân như khó thể cãi, mong Thánh Thượng mau quyết định”

“ Vớ vẩn, Lê Văn Thịnh ông xàm tấu, mấy lời tin đồn trên vỉa hè có thể đem lên triều đình để nói? Có bao nhiêu người đồng ý mà ông dám bảo toàn dân, ông thống kê được sao? Mỗi ngày ông gặp được bao nhiêu người mà dám nói toàn dân chi ngôn. Xàm tấu bịa đặt, mong Thánh Đế trị tội Lê Văn Thịnh xàm tấu”

“ Thần phụ nghị, trị tội Lê Văn Thịnh xàm tấu”

“ Thần đồng ý, nên trị tội Lê Văn Thịnh xàm tấu”

Cả đám thế gia phản đòn nhau nhao đứng ra chỉ tội Lê Văn Thịnh, nhưng hắn vẫn đứng trơ trơ không sợ hãi.

Hai tháng nay vật nhau nhiều rồi, chiêu thức gì cũng tung ra cả, quen bài quyen miếng hết thảy.

Lý Từ Huy giơ tay ra hiệuc các quan viên giữ trật tự.

“ Thịnh ái khanh, ngươi lời nói nhưng có bằng chứng..?” Lý Từ Huy hỏi đến.

“ Thần không có... chỉ là thần hằng ngày bôn ba khắp Thăng Long, đâu đâu cũng bàn tán như vậy, chính tai chính mắt nghe được thấy được” Lê Văn Thịnh trả lời.

“ Ha ha ha ... Lê Văn Thịnh tôi thấy ông điên rồi, có lẽ cần nghỉ ngơi một thời gian... không có bằng chứng, không có số liệu cụ thể cũng nói ra được... hoang đường” một thế gia quan viên nhảy ra chỉ mặt Lê Văn Thịnh mà mắng xối xả.