Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 719: Hư chiêu tung hết thì đến thực chiêu









Lý Từ Huy lại một lần nữa ngăn lại ồn ào. Sau đó nàng ngắm nhìn toàn trường một lượt sau đó từ từ nói

“ Lê Văn Thịnh lời nói không bằng cớ rất đáng trách, nhưng mà không phải không thể kiểm chứng, kiểm chứng xong rồi, nếu là hắn nói đúng sẽ ban thưởng , nếu hắn nói sai sẽ trọng phạt xàm tấu.”

“ Khởi bẩm Bệ Hạ, Đế Quốc chỉ tính riêng người Việt gốc Việt đã có tới bảy triệu năm trăm ngàn, giờ Đại Việt mở rộng lãnh thổ tứ phương nếu cộng thêm cả các nơi đó các dân tộc khác ước tính đến hơn chín triệu người, làm sao có thể kiểm chứng được lời toàn dân?” Vũ Tường Yên bất chợt lần nầy đứng ra lại như nói giúp thế gia, đây là tín hiệu Thánh Đế hài lòng thế gia vùng ngoài cúi đầu cho nên muốn đóng chuyện này lại rồi.

Thế gia vui mừng quá đỗi, vùng trong vùng ngoài đều nhảy ra, sau đó ào ào cho là đúng, làm sao có thể hiểu ý toàn dân được làm sao thống kê được? Rồi lại buộc tội Lê Văn Thịnh xàm tấu.

Lý Từ Huy ra vẻ nghĩ ngợi, sau đó để nữ qua nhắc trật tự.

“Vua là thuyền vậy, thứ dân là nước vậy,nước thì chở thuyền, nước lại lật thuyền. Ý dân là khó cãi, tiếng lòng dân làm phụ mẫu quan, làm triều đình tướng, làm Đế Nghi thiên hạ như Trẫm cũng phải chú tâm mà nghe. Nay đến lòng dân ra sao cũng không nghe rõ, không thể thống kê thì làm sao cho đặng. Cho nên Trẫm nghĩ ra sách lược này để nghe thấu lòng dân.”

“Nếu có sách lược có thể nghe thấu tiếng lòng dân thì đó là vạn hạnh của Đế Quốc, của dân tộc, kính xin Bệ Hạ chỉ dạy bề tôi mu muội. Bề tội nguyện hết sức thực hiện sách này” Vũ Tường Yên từ bàn làm việc đứng ra giữa điện cúi đầu thưa.

Như có tín hiệu cả đám quan viên như Đỗ Như Thanh, Phạm Trọng Mưu, Lê Văn Thịnh bè lũ đều đi ra giữa điện cúi đầu thưa xin nghe dạy.

Sự việc quá giật mình… tình thế có chút khó lường, thế gia không hiểu Thánh Đế có ý gì, Đế tâm khó dò quá đi.

“ Sao nào, các ông không muốn nghe sách của Thánh Đế, không muốn biết lòng dân, muốn nghịch lưu thiên hạ mà đi?” Lê Văn Thịnh quay qua nhìn đám thế gia mà soi mói…

Lê Đạo Thành bước lên, hắn nháy mắt cho thế gia nhóm bước lên cùng vái , nguyện nghe Thánh Đế cao kiến.

Trong bụng Lê Đạo Thành nghĩ chẳng có cách nào thu thập dân ý của mấy triệu người cả , chẳng qua chắc là muốn chơi hòm đồng thu thập dân ký thời Đường Võ Tắc Thiên đã làm, cách này không được, quá nhiều tệ đoan… hừ hừ, dám làm vậy để xem ai nặc danh ai hơn? Đến lúc đó loạn lại phải bỏ đi thôi.

“ Tốt , nếu tất cả đã muốn nghe sách thì Trẫm sẽ nói”

“ Muốn nghe lòng dân khó mà không khó, khó là ở chúng ta triều đình có dám nghe , có thực tâm nghe, có thành ý nghe hay không. Nếu một khi đã quyết tâm muốn nghe ý dân thì đơn giản”

“ Trẫm quyết định mộ cơ cấu mới của quốc gia đó là Nghị Viện Nhân Dân, chuyên dùng để nghe lòng dân, nghe ý kiến tâm tư, nguyện vọng của dân, nghe bức xúc, nghe oan khuất của dân. Kể từ đó triều đình không còn mắt mờ tai điếc, không còn u mê tăm tối”

“ Nghị Viện Nhân Dân bao gồm các Nghị Viên, thủa ban đầu tạm ấn định 300 người. Nghị Viên do nhân dân mỗi vùng bầu cử ra. Là đại diện cho nhân dân vùng đó tiếng nói….”

Lý Từ Huy bắt đầu lý giải cơ cấu của Nghị Viện. Đây là bước sơ khởi để lập quốc hội sau này…. Có mà điên mới một bước cải cách thành lập quốc hội ngay, làm thế có mà loạn.

Cơm phải ăn từng miếng nước phải uống từng ngụm. Trước khi học đi trước học bò.

Phải cho dân làm quen với bầu cử, thành lập Nghị Viện trước không trao nhiều quyền lực, dần dần để họ làm quen mới được.

“ .. người dân trên 18 tuổi , nam nữ đều có thể ứng cử hay bầu cử, mỗ châu sẽ có từ một đến ba Nghị Viên đại Biểu nhân dân tuỳ theo châu lớn hay nhỏ. Lại nói những nhóm người Việt gốc dân tộc khác sẽ được ưu tiên Nghị Viên đặc biệt đại diện cho họ. Ví như người Việt gốc Phi- Âu- Mã – Chiêm- Khương - H’mong- Di lão- Mân…. “


“… lại nói về vận động tranh cử và bầy cử như sau… các cử tri sẽ được triều đình công bằng cấp cho một khoản kinh phí nhất định dành cho tranh cử.. Cẩm Y Vệ- Lục Phiến Môn sẽ giám sát hành động tranh cử tránh dùng tiền , dùng hứa hẹn tài vật để chiếm phiếu bầu…”

“ …. Báo trí sẽ công bằng tuyên truyền chính xác cho mỗi cử tri…”

“ … Nghị Việt Nhân dân một năm họp một lần nhỏ ở Thăng Long các Nghị Viên đại biểu dân sẽ nói lên tâm tư nguyện vọng của dân, nói lên oan khuất khó khăm của dân, nói lên những bất cập của chính sách triều đình trong thực tế áp dụng, từ đó triều đình thấy hay dở mà thay đổi… lại nói triều đình nhiều chính sách không thể quyết lại có thể để Nghị Viện Nhân Dân tham chính bỏ phiếu giúp triều đình định hướng mà quyết, vì đó là tiếng nói nhân dân…”

Thì ra đây mới là mục đích thực sự sau cùng của Ký, hắn vẫn là chúa âm người, hư chiêu trùng điệp… rắc rối voi cùng… cỡ như Huy vẫn chưa ăn thua.

Nghị Viện Nhân Dân thành, đừng nghĩ mỗi thế gia sợ hãi, ngay cả quan viên cũng phải dè chừng.. làm ăn không đúng thì… crack.

Dùng tranh cãi đạo luật nông nô, thuế ruộng, tạo giả tượng triều đình tranh cãi không thể quết, nhân cơ hội thành lập Nghị Viện Nhân dân – trá hình Quốc Hội sau này.

Cho dân quyền bầu cử, cho dân quyền công dân Đế Quốc thực thụ hiển hiện mà họ sờ nắm được, nâng cao sức quy tụ của lòng dân.

Nghị Viện Nhân Dân quyền lực chưa cao, chỉ là nói lên tiếng lòng dân, chưa thể tham chính. Cho nên bọn quan lại muốn phản đối là không có cớ . Nhưng mà vợ chồng Huy – Ký có thể dựa vào Nghị Viện làm rất nhiều.

Dĩ nhiên cái gì cũng có dao hai lưỡi của nó, nếu làm không tốt thì sẽ có kẻ lợi dụng Nghị Viện Nhân Dân chống lại Huy- Ký.

Nhưng nói thật đó chỉ là tương lai rất xa , đời sau, đời sau của Ký.

Vì đời này uy tín trong dân của hai vợ chồng quá thịnh, mọi ấm no hạnh phúc của dân đều là Ký Huy mang đến. Ngay cả Nghị Viện- nơi lần đầu tiên người dân thường Đông Á có quyền lên tiếng can dự triều đình cũng là vợ chồng Ký ban cho. Nên rất khó có chuyện Nghị Viện gây khó khăn cho Ký.

Còn về đời sau? Nếu con cháu không được Nghi Viện Nhân Dân ủng hộ? Đó là con cháu ngu, tồi, mất lòng dân . Vậy thì biến đi để kẻ khác lên thay vì dân tộc tiếp tục lãnh đạo đất nước. Đó là tư duy của Ký Huy.

Nó hơi lệch một chút cụ Lý Thường Kiệt. Cụ Kiệt nghĩ Ngô Khảo Ký đang làm mọi chuyện để bảo vệ , củng cố Ngô gia quyền thống trị dài lâu…

Hà hà hà… sự thật khó nói nhé.

Hải Bắc Đảo…

“ Thật sự như mơ vậy, nô lệ xuất thân như chúng ta cũng có thể có quyền thành Nghị Viên Nhân Dân được đứng trước Đế quốc Triều đình nói lên tâm tư nguyện vọng… thần kỳ quá.” Mã Ngải than thở…

“ Than thần kỳ làm chi? Có mà than cả ngày ấy, từ khi Đê quốc quân đội đến chỉ có thần Kỳ và thần kỳ…” Lê Tâm Hồng cười cười nhìn ông chồng mới cưới của mình mà trách nhẹ.

“ Thì đó, mới đi mấy tháng về nhà xém chút tưởng nhầm đi lạc… lúc ấy còn sợ mất em đâu, về cưới mà không có cô dâu là xong rồi “ Mã Ngải cười lớn…

“ Chỉ được cái dẻo mỏ thôi…. À mà anh chuẩn bị phát biểu một chút , hôm nay Hội Đồng Nhân Dân Hải Khẩu tổ chức co anh tiếp xúc cử tri đấy.. nhớ ăn nói cho rõ ràng vào” Cô vợ trẻ lườm nguýt.

“ Thật ngại lắm ấy, vợ thì làm chủ tịch Hội Đồng Nhân Dân Hải Khẩu chồng thì đi ứng cử Nghị Viên, sao không để người khác làm thật anh bận việc quân lắm” Mã Ngang cau có khuôn mặt.

“ Đâu phải em đề cử anh đâu. Anh là danh sách trên Bộ Chính Trị đặc biệt yêu cầu gửi xuống yêu cầu bổ xung Cử Viên mà… hừ ai thèm đề cử anh, vừa thối vừa xấu” cô vợ trẻ hư hừ quát.

“ Thối xấu cô còn cưới tôi…? Mà thôi có chuyện gì làm nhanh, anh nghỉ phép còn mấy ngày đâu, phải đi đơn vị công tác… bên anh vẫn phải chốt gác Quỳnh Trung không để Phiến quân thoát ra khỏi rừng làm loạn.

“ Chuyện Lê tộc đến đâu rồi?” Cô vợ trẻ hỏi hỏi.

“ Thì theo cấp trên chỉ đạo, tạm thời mua chuộc ru êm đám quý tộc Người Lê, chờ thời gian bọn hắn không để ý… lộ ra nô lệ người Lê ở đâu thì…” Mã Ngang làm động tác cắt cổ…

“ Đến ghê…à chỗ mình lại phát hiện mỏ đá phiến đấy.. người dân lại có thêm thu nhập rồi…” Cô vợ trẻ híp mắt…

“ Không có mỏ sắt như Văn Xương với cả Quỳnh Nhai nhỉ… có mỏ sắt mới tuyệt…” Mã Ngàn chẹp miệng..

“ Tham vừa thôi ông ạ… đây phích nước ấm đây…” Cô vợ trẻ đưa cho chồng ấm nước cùng hộp thức ăn bằng dắt tráng men rồi quay lưng đi làm.

Ông chồng trẻ nhìn cái eo ấy, cái mông ấy nguẩy nguẩy lại nuốt nước bọt.

“ Đế Quốc quá thần Kỳ… sắp được đi Thăng Long rồi”