“ Hừ hừ... xấu hổ cái mặt, đã làm Thứ sử một châu còn dày mặt đi ứng cử thì ai tranh cử lại em” Ngô Cẩm hầm hừ cô vợ trẻ nhưng mặt hắn lại viết lên hai chưa chữ “hư vinh” cùng “ tự hào”.
Cưới vợ người dân tộc có lẽ là bản chất của dòng của Ngô Cẩm, cha hắn cưới mẹ Mường đẻ ra hắn Ngô Cẩm, hắn cưới vợ di đẻ ra thằng con Ngô Kiến Đức. Giờ thằng bé còn khóc oe oe đòi sữa thì đã bố phả bế chăm, còn mẹ thì lên đường đi kinh sư dự đại hội Nghị Viện Nhân Dân.
Nói lại Ngô Cẩm cũng là cả nhà tam hỉ lâm môn. Đầu tiên hắn từ nay gọi Ngô Khảo Tích – Ngô Khảo Ký các loại là bá thôi. Vì hắn cũng được nhập vào dòng chính Ngô Thần Cẩm, đây là đại hỉ trong đại hỉ, hắn đã được các bác công nhận, một bước lên trời rồi. Đối với Ngô Thần Cẩm thì đây chính là đại hỉ lớn nhất. Thứ hai đại hỉ hắn có con trai... cũng là đại bá đặt tên, Kiến Đức. Còn đại hỉ thứ ba vợ hắn tranh cử thắng lợi tỉ lệ phiếu bầu 99% thật không biết nói gì.
“ Bà nội lúc nào lên tới vậy?” Po cô mẹ trẻ bầu sữa căng tròn thương thương con dành lấy từ tay chồng để cho con bú thêm lần nữa.
Nàng đi lần này Thăng Long ý nghĩa trọng đại rất trọng đại cho cả tộc ở Di Mã Thành và Tu Long, nàng đại diện cho hi vọng của tất cả ngươi Di từng là nô lệ ở nơi này được giải phóng, muốn nói lên tiếng nói của người Di ở Đế Quốc. Cho nên nàng phải hi sinh, con nhỏ không có mẹ cho bú, chồng thì không được nướng khoai, thôi thì dứt áo viễn trình đi kinh sư vậy.
Người Di có cái gì bức xúc mà quyết tâm trình bày tại Nghị Viện vậy? Họ bị đối xử không công bình?
“Mà em vội vàng đi, rồi Di lão cả Châu nhao nhao lên là cái gì chuyện vậy? có gì bức xúc triều đình hay sao” Ngô Thần Cẩm cẩn thận hỏi vợ trẻ một chút, việc quân quá bận, đại bá sắp đánh Côn Minh rồi, là đại chiến, cho nên hắn thân là cao cấp chỉ huy bận càng thêm bận. Vì vậy hắn cúng khó chú ý việc hậu phương được.
“ Cái gì là bức xúc , nào có đâu?” Po ngơ ngẩn không hiểu đầu óc ôn chồng khờ có vấn đề gì mà lại nghĩ tới hướng này.
“ Khồng có bức xúc gì sao anh thấy Di lão người nhao nhao hết lên vậy.?” Ngô Thần Cẩm không quá hiểu nghiêng nghiền muốn tranh ti với con trai.
“ Biến... ài anh sai rồi, thứ nhất không phải người Di lão, anh phải gọi cho đúng là người Đại Việt gốc Di lão, hiểu chưa? Thứ hai, chúng em chẳng có gì bức xúc, cuộc sống như vậy còn kêu ca phàn nàn thì đúng là không biết điều, nhao nhao lên đó là chỉ muốn nói một tiếng cám ơn đến Chính Phủ, một tiếng Cám ơn đến Nhị Đế, còn là nó lên tiếng lòng của Đại Việt gốc Di lão, mong muốn tất cả nô lệ trên cõi đời này được hưởng may mắn như chúng em ở đây, được giải phóng, có tự do, hạnh phúc cùng ấm no” Po ánh mắt mông lung nhìn xa xa mà nói.
“ Tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, làm anh giật cả mình” Ngô Thần Cẩm không cho là đúng bĩu môi nói.
“ Anh không hiểu, anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, lớn lên thì nhận Nhị Đế là Bà Cô, Ông Chú. Anh nói một tiếng là người khác phải lắng nghe xem anh nói gì. Anh đâu có như chúng em, xuất thân nô lệ, là một tiểu tộc ở góc Đế Chế. Bình thường chúng em lời nói ai thèm nghe đến, nhưng nay Nhị Đế cho cơ hội được nói, cho nên chúng em kích động, lúc này mới có cảm giác là một thành viên của Đế Chế, nếu Đế Chế Đại Việt là gia đình, Nhị Đế là cha mẹ, lúc này mới có cảm giác Đại Việt gốc Di lão là con cháu mà không phải người ở nhờ. Cái này anh không hiểu đâu, nói thừa. Quyền được nói đôi khi còn quan trọng hơn cả sống chết, chi khi nào anh kinh qua kiếp sống nô lệ, lời anh nói ra người khác coi như không khác gì con bò kêu một tiếng thì anh mới hiểu, QUYỀN ĐƯỢC NÓI có bao nhiêu quan trọng” Po nói thấm thía, nàng học thức đã khá cao.
Ngô Khảo Tích từng nhận xét Po rất thông minh, ông ta không nhìn nhầm người bao giờ. Không vì thân phận mà đánh giá tài năng, đây chính là đặc điểm củ Ngô gia lúc này. Thời gian qua Po được các gia sư dạy dỗ quá cẩn thận dẫn đến trình độ vụt cao. Cũng chính đây là lý do khiến cộng đồng Đại Việt gốc Di lão bầu cử nàng để nàng đại diện tiếng nói cho họ, không hẳn chỉ vì chức vụ thứ sử của nàng.
Ngô Thần Cẩm cũng đăm chiêu ngồi suy nghĩ, quyền được nói... thứ này lần đầu Cẩm nghe qua, thực sự hắn có nhiều điều còn chưa hiểu ý nghĩ của Nghị Viện, không ngờ cô vợ trẻ môt hồi nói lên sở nguyện của bản thân khiến Cẩm ý thức được sức mạnh của Nghi Viện Nhân dân rồi.
Từ nơi đảo xa, rừng thẳm, những nơi phía dưới Đế quốc ngọn cờ phấp phớ tung bay, không nghi ngờ gì nữa , Nghị Viện Nhân Dân chính là đề tài hot nhất, tốn nhiều thời gian bàn luận nhất, tốn nhiều trà nước, nhiều dấy mực nhất.
Nhân dân hoan hô kịch liệt, người người hưởng ứng ủng hộ, nhà nhà chung tay góp sức. Thế gia phỏng dân số có mấy người, so với phần còn lại của Đế Chế họ chỉ là con muỗi mà thôi.
Sức quy tụ của triều đình lên cao chưa từng có, lòng dân sở hướng mạnh chưa từng thấy trong lịch sử Phương Đông.
Hai yếu tố cấu thành vấn đề này, thứ nhất Nhị Đế đúng là luôn làm việc vì dân, do dân, cho dân. Yếu tố tiên quyết thứ hai đó là Ký không vội vàng mà áp đặt tư tưởng mới. Hắn tốn rất nhiều năm để hoàn thiện các bước chuẩn bị, dọn đường.
Từ nâng cao nhận thức, học vấn cho dân, giáo dục sơ qua về tư tưởng chính trị. Tạo hình tượng uy tín tốt trong dân, âm thầm giảm bớt sức ảnh hưởng của thế gia. Phát triển các tầng lớp xã hội mớ như công nhân, tiểu tư sản , lớp nô lệ được giải phóng,nông dân sở hữu quyền sử dụng đất v.v… những tầng lớp trung kiên ủng hộ vợ chồng Ký.
Tất cả đều không vội vàng, không máu tanh đàn áp, kẻ nào trẻ trâu đọc sử về giai đoạn này thì chẹp miệng vì không thấy dàn quân đánh trận mưu mô gì gì đó. Nhưng có thể nhẫn nại chục năm bố trí, có thể không sai lầm từng bước vững chắc cải cách thì bố sư mấy thằng mưu mô trẻ trâu này nọ chịu không làm nổi. Có vẻ nhàm vì không đánh trận, nhưng đao kiếm dựng lên công lý hay sao?
Sức mạnh quân sự của Thăng Long- Bố Chính luôn duy trì ở mức rất cao chỉ mang tính dăn đe, hỗ trợ và dọn đường cho chính trị hành vi mà thôi.
Điểm quan trọng nữa đó chính là Ký không ham mở rộng quá lớn lãnh thổ, bởi lẽ quản lý không nổi, chỉ phí xương máu vô ích. Làm người lượng sức tự biết đủ.
Có người nói cứ tăng dân số đi là mở rộng được cương vực, có cái máu ấy mấy thằng ngáo. Người chứ có phải máy đâu mà 10-20 năm tăng dân số 10 triệu lên 20-30 triệu?
Biết tỉ lệ tăng dân số kỷ lục đã từng ghi nhận không? 3,8 % năm, biết đạt được com số này tỉ suất sinh trên mỗi phụ nữ là 7-8 đứa trẻ không lũ khốn.
Đã thiếu não thì đừng nhảy nhót phát biểu. Việc tăng dân số còn phải đi kèm cơ sở hạ tầng, chất lượng y tế, và còn nhiều vấn đề khác liên quan. Thời này tỉ lệ chết non trẻ nhỏ cao lắm, cứ ép dân đẻ mà không có cơ cấu hỗ trợ bảo vệ bà mẹ trẻ em , khiến thương tâm mẹ mất con thơ, chồng mất vợ hiền thì đó chính là tội ác trong tội ác.
Do đó dù khuyến kích đẻ nhưng là Ký phải hết sức cân đối tiềm lực quốc gia, cân đối khả năng chăm sóc bà mẹ - trẻ em. Cân đối hạ tầng y tế v.v…
Dân số tăng đến hơn 7 triệu là một nỗ lực tuyệt vời, cộng cả các vùng mới thu phụ với chính sách giải phóng nô lệ lòng dân thực sự sở hướng không có bạo loạn, dẫn đến dân số tầm hơn tám triệu… thật nằm mơ Ký cũng cười tươi lắm.
Mọi nỗ lực bố trí bố cục của hắn đã dần mang lại kết quả tốt cho đất nước rồi.
Tô Triệt vẫn ở Thăng Long, với danh nghĩa hỗ trợ công chúa mới về nhà chồng, hắn xin phép ở lại Đại Việt một thời gian và được Cao Tuyên Nhân thái hoàng thái hậu vui vẻ phê duyệt.
Công việc ưa thích hằng ngày của hắn vẫn là ngồi quán nước cũng giới tri thức trẻ Đại Việt bàn bàn tán tán.. hắn học được nhiều lắm từ đây…
Sau lần xém chút bị đập ở quán nước thì Thân phận của Triệt cũng bị đám học sinh ở đây biết được.
“ Triệt huynh, ngươi có ý định nhập sĩ Đế quốc đúng không?” Mội tên bạn nước bạn trà của Tô Triệt tinh ý mà nhận ra được sau đó hỏi han.
“ Thật có ý này nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, dù sao ta cũng đã làm quan Đại Tống, nay qua Đế Quốc sợ rằng có lòng người nghi kị, nếu đã vậy thà không thay đổi làm chi. Nhưng mà nếu về Tống rồi lòng lại không can tâm…” Tô Triệt chán nản lắc đầu than thở lại thở than.
“ Cái gì khiến ngươi lại muốn về với Đế Chế ? Đại Tống không tốt sao?” Học sinh nhấp một miếng trà mà dò hỏi.
“ Nói thật xấu hổ, và cũng không muốn nói. Dù sao Đại Tống là nơi sinh ra ta , nuôi ta lớn, có con cái nào chê cha mẹ nghèo, xấu cơ chứ. Cho nên thứ lỗi ta không thể so vì … cách biệt quá nhiều . So sánh lại thành nói xấu… không nên không đành” Tống Kiệt chát đắng cầm lên ly trà mà nhâm nhi, miệng đắng lòng đắc tâm can đều đắng.
“ Triệt huynh cao thượng, Bảo tôi thỉnh giáo rồi. Con không chê cha mẹ nghèo xấu. Câu này hay quá thay. Thôi không nói Đại Tống nữa. Đại Việt Đế quốc có cái gì hay để thu hút Triệt huynh?” Người học sinh thanh niên trẻ tuổi lại hỏi.
“ Nhiều thứ lắm. Nói cả ngày không hết nhưng tóm lại đó là Đại Việt Đế Quốc có Nhị Thánh Đế, đó là nguyên nhân chính lòng ta sở hướng” Triệt miên man từ lầu hai nhìn dòng xe tấp nập, nhe tiếng leng keng tàu ngựa bánh sắt báo hiệu chạy trên đường… thần kỳ ư ? Mỗi ngày đều có, nhìn thần kỳ nhiều đến trái tim chết lặng nhảy lên không nổi rồi.
“ Hoá ra là vậy… như vậy có đơn giản lý do quá không?” học sinh Việt cười cười nói.
“ Bảo huynh ngươi sinh ra làm sĩ phu đất Việt, ngươi không biết ngươi có bao nhiêu may mắn nên mới không có nhận thức rõ về bản chất… không trách ngươi.. Nhị Thánh Đế từng nói đầu thai cũng là môn khoa học.. quả là thâm thuý” Tô Triệt lắc đầu.
“ Triệt Huy đùa phỏng, đây là cố sự hài hước Thần Đế vui đùa thôi đấy…” Học sinh cười như nắc nẻ trêu Triệt.
“ Vẫn nói các ngươi người Việt có sẵn nhiều thứ nên cảm thấy mọi chuyện đơn giản. Các ngươi chỉ câng bước khỏi Thăng Long này, đến bất kỳ quốc gia nào khác, các ngươi sẽ thấy được sự bất tiện, gò bó, o ép, nhất là sự o ép về tư tưởng, o ép về suy nghĩ… cảm giác như có cái gì đó đang bóp chết tự do, bóp chết tư duy độc lập vậy. Nói chung ngươi phải đi ra ngoài mới biết được Thăng Long này tốt biết bao.. mà những thứ Tốt đẹp của Đế Chế lần lượt đều do Nhị Thánh Đế mang đến. Vậy ta nói lòng ta sở hướng là Nhị Thánh Đế có sai lầm sao?”
Tô Triệt vẫn chỉ nói chung chung những cái tốt ở Đại Việt hắn không dám đi vào chi tiết vì đi vào chi Tiết sẽ phải so sánh cùng Đại Tống từ đó sẽ thành nói xấu nơi sinh rau cắt rốn, hắn không muốn vậy ( Cho nên mấy thằng có cha mẹ, nhà nước bỏ tiền cho đi du học, học được dăm ba cái ở tư bản quốc thì ngận lại bớt nói xấu đất mẹ , tụi bây chỉ thấy được mộ mặt của xã hội tư bản thôi, cứ sống định cư đi sẽ hiểu. Học được cái hay cái tốt thì về xây dựng quê hương, mấy cái dở đừng có mà đua đòi nhiễm vô để thể hiện “ chất” ).
“ Triệt huynh nghĩ thế nào về Thánh Thiên Đế xây dựng Nghị Viện Nhân Dân?”
Triệt bỗng lắc đầu mà nói “ Dựa theo bấy lâu ta nghiên cứu thì đây là tác phong của Thánh Thần Đế, không phải của Thánh Thiên Đế. Thứ này chính sách quá sức thần diệu. Trên cõi đời này đế vương các thời luôn miện dân làm gốc, yêu dân như con, nhưng mấy ai làm được. Đóng kín cổng trong Hoàng cung cao ngất vài năm vi hành một lần mà gọi là hiểu dân? Nghe dân? Trước đây ta cũng lầm tưởng như vậy, cho đến khi Nghị Viện Nhân Dân ra đời ta mới biết, thế nào là chân chính ghe dân, vì dân mà làm việc. Đế Quốc Đại Việt hùng cường hưng thịnh là tất yếu.”
“ Lại nói như Đế Vương các đời, nghe dân toàn là thông qua đám thế gia miệng lưỡi, đó là dân sao? Nói đến đây mới bội phục Nhị Thánh Đế, lòng muốn sở hướng nhưng khó thành. Tống Kiệt gương còn đó, Đại Việt sao dám thu dụng người ngoài... haizzzz” Tô Triệt đứng lên tiến về lan can nhìn về Hoàng Thành than thở.
“ Ta lại có một cách giúp Triệt huynh như nguyện, thậm chí được Nhị Thánh Đế tin dùng, chỉ là nếu trong lòng Triệt huynh có mục đích không thuần sẽ bị dò ra ngay. Triệt huynh dám thử và thực sự trong lòng bằng phẳng , ta đảm bảo ngươi ở Đại Việt không ai nghi ngờ” Học sinh tên Bảo bỗng nhiên nói ra.
“ Thật sự, Bảo huynh ngươi ba hoa đi... ngươi có năng lực ấy, ta gọi ngươi một tiếng ca ca” Tô Triệt không tin.
“ Vậy thì Triệt đệ ngươi khổ rồi, vốn dĩ ngươi hơn ta cả chục tuổi, nay phải gọi ta một tiếc ca ca thật thiệt thòi, nói cho đệ đệ ngươi hay, ca cac có thân phận khác nữa... Cẩm Y Vệ thiên hộ Ngô Trí Bảo” Ngô Trí Bảo cười cười ánh mắt léo lên đánh giá vị Đại Tống quan viên đang chết chân đứng đó ngỡ ngàng.