Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 721: Maliwoa rất khó lường









Sau bảy bảy bốn chín lần thử lên thử xuống cuối cùng Tô Triệt cũng thông qua kiểm tra của Cẩm Y Vệ. Nói quá thôi, thực tế không nhiều đến vậy đâu. Nhưng nói chung vẫn à kiểm tra tương đối kỹ càng.

Kết quả cho ra mức độ ngưỡng vọng của vị Đại Tống quan viên này dành cho Nhị Đế còn cao hơn hẳn mộ bộ phận quan viên Đại Việt, thật bất khả tư nghị. Thái đôn ngưỡng vọng đối với Nhị đế được đánh giá mức S. Lại không có mục đích chính trị, chỉ thuần là muốn có môi trường tốt côn tác đê phát triển sở học cá nhân.

“ Bảo ca, ngươi thật… khiến người không biết phải nói lên làm sao nữa…” Tô Triệt cười khổ nói với Ngô Trí Bảo. Đến đây Tô Triệt mới biết vị này chính là xuất thân hoàng tộc Ngô Thị , tuy dòng nhánh nhưng cũng rất ghê gớm, anh trai Ngô Trí Vinh cũng được nhập dòng chính chuyển tên Ngô Thần Vinh. Tương lai thật rất sáng.

“ Ha ha. Công việc mà ngươi cũng đừng có trách huynh đệ, ngoại quốc quan viên nấn ná Thăng Long ý đồ không rõ luôn là mục tiêu theo dõi đó…” Ngô Trí Bảo cười nói.

“ Hừ hừ… giờ ta còn là ngoại quốc quan viên?” Tô Triệt hất hàm.

“ À Tô đại nhân, Tô học sĩ Hàn Lâm Viện.. tôi sợ rồi..” Trí Bảo cười.

“ Phải nói Cẩm Y Vệ các ngài thật tài tình, Bảo huynh đóng giả học sinh mà kiến thức uyên bác sâu dày, ta bội phục “ Tô Triệt bị lừa vẫn thấy tâm phục khẩu phục.

“ Ai nói ta giả học sinh? Ta đường đường thủ khoa Xã Hội học Đại học Thăng Long… hàng thật giá thật không có cửa sau” Trí Bảo mắt hơi ngược lên mà nói.

“ Nói cách khác chính là trạng nguyên rồi..?” Tô Triệt giật mình, trạng nguyên một ngành đi làm mật vụ, thật đáng sợ.

“ Ôi dào, trạng nguyên danh xưng này đã bỏ, mỗi năm mỗi khoa mỗi trường biết bao nhân tài thủ khoa á khoa… thôi không nói chuyện này… di diện kiến thánh thượng thôi” Trí bảo túm tay Triệt mà đi.

Vịnh Manila – Philippines.

Một toà pháo đài hùng vĩ được xây dựng gần sông Pasing.

Lúc này Ngô Khảo Bình đã chuẩn bị đi về Đại Việt rồi, những tháng qua hắn thu thập được rất nhiều quặng mỏ, đã đến lúc trở về rồi đây.

Chuyện phải nhắc đến bốn tháng trước.

Samoai và Paete cuộc nói chuyện trong buổi đêm định mệnh thay đổi cách cục của hòn đảo mang tên Luzon- Philippines này.

Hai gã đàn ông quyền lực nhất nhì Maliwoa tìm một nơi vắng lặng ngồi xuống, khá quy củ và tôn trọng lẫn nhau, không mang vũ khí.

Đàn ông Maliwoa nếu muốn thì chiến một cách đàng hoàn. Phục kích vẫn là chiến, còn trên bàn đàm phán sẽ không có kiêu dở trò mèo trò vặt.

“ Ta thấy ông chuẩn bị tay không mà tái muốn ra biển, hẳn là đã đoán được phần nào ý đồ của người phương xa?” Samoai cầm một khúc gỗ nhỏ ném vào đống lửa đàn leo lét bùng cháy ở giữa hai người.

Ánh lửa bập bùng in bóng hai người đàn ông đang ngồi khoanh chân xếp bằng nơi bãi rộng. Bóng dáng của họ cũng như đang nhảy nhót theo ánh lửa vậy.

Paete không nói gì, hắn cũng không tỏ thái độ, chỉ ngồi đó như pho tượng.

“ Ngươi phản đối nha ta vì nghĩ rằng Moia không đủ thông minh và không thể lãnh đạo bộ lạc Maliwoa?” Samoai lại vứt thêm một nhánh cây nhỏ vào đống lửa. Chỉ thấy ngọn lửa bùng lên thổi bay những tro đỏ ánh lửa lên cao.

Paete trong sắc vàng đỏ của ngọn lửa bỗng ngẩng đầu.

“ Đúng, Samoai ngươi ta kính phục, nhưng chúng ta đã già sức đã kiệt, bộ lạc tương lai là của thanh niên bọn chúng. Ta không muốn Maliwoa bị huỷ diệt, ngươi hãy nhìn những gì con trai ngươi đã thể hiện trong hai lần chiến đấu cùng Makatila . Biết bao ngọn giáo hùng mạnh của Maliwoa gãy vụn vì những suy nghĩ thiển cận của hắn. Ngay cả con trai thứ hai của ta vì cứu nhà ngươi cũng chết đi. Ngày hôm nay vì muốn giải trừ uy hiếp của Paulio lên địa vị của Moia trong tương lai. Ngươi để nó lên dò đường, chịu chết.. Ngươi nghĩ ta có thể bỏ qua sao?” Paete gương mặt vặn vẹo trong ánh lửa điên cuồng truy hỏi. Da mặt đã xé, không cần thiết diễn kịch.

Cùng lắm một trận chiến mà thôi.

Đến lượt Samoai cúi đầu.

Samoai – Paete từng là chiến hữu, là đồng đội thân thiết, cả hai sát bênh nhau mà chiến đấu. Đánh lên cơ ngơi này cho Maliwoa. Số lần hai người trong quá khứ cứu mạng lẫn nhau còn nhiều hơn số ngón chân ngón tay trên cơ thể.

“ Paete, còn nhớ trên núi Păngua chứ? Ha ha … lúc ấy ta ngươi đều nghĩ mất mạng rồi. Lúc ấy tuy khó khăn nhưng cuộc sống thật vui vẻ biết bao…. Quyền lực là thứ thuốc độc có thể huỷ hoại tất cả, lại khiến con người ta mê đắm … không buồn bỏ nổi…” Samoai cúi đầu thì thầm, nhưng đủ cho cả hai đều nghe được, giọng nói đã mệt mỏi, già nua chất chứa tâm sự, tràn đầy chua chát ý vị.

“Chuyện xưa... ta ngươi... chúng ta đã thay đổi quá nhiều quá khứ là thứ không thể níu kéo được” Paete cầm trên tay một cành cây nhỏ, khẽ gảy cho đống lửa bùng cháy cao hơn, hơi nóng hất văng những bụi than hồng, vẽ thành từng đường lỏa tia uốn lượn lên không trung rồi lập lòe vụt tắt.

“ Chuyện Paulio ta thật sai rồi. Paete có cách cữu vãn sao…ta và ngươi…” lão Samoai gương mặt đầy già nua ngước lên nhìn ánh mắt đượm vẻ cầu xin ý tứ.

Paete nhìn ông bạn già, đồng đội già mà lắc đầu. Có những chuyện không có cách nào cứu vãn được.

“ Thôi vậy…” Samoai chán nản.

“ Một trận chiến…?” Paete hơi ngập ngừng.

“ Không cân phải đánh, người Maliwoa chém giết nhau không nên, phân ra đi, ta Maliwoa Đông, ngươi Maliwoa Tây. Lấy Pasig sông làm ranh giới. Tất nhiên giai đoạn này hai bên giúp nhau, ta thôn tính Makatila ngươi giúp, ngươi thôn tính Maliao , ta giúp… xem như 30 năm chiến đấu cạnh nhau, không biết bao lần cứu mệnh lẫn nhau, ngươi bình tâm suy nghĩ chuyện này…” Samoai đưa ra phương án của mình.

“ Là phương án hay, đầu óc của ngươi vẫn dùng được. Người phương xa sắp xếp ở nơi nào?” Paete đồng ý.


“ Ngươi cũng nhìn ra rồi?” Samoai thấy lão đồng đội đồng ý hoà bình thì thở phào nhẹ nhõm…

“ Đã nhìn ra. Bọn hắn không đơn thuần chỉ là đến nơi này trao đổi lấy vài cục vàng từ chúng ta, bọn hắn muốn nhiều hơn vậy, muốn tiến lên lục địa” Paete nói thẳng.

“ Đúng vậy, chắc chăn muốn nô dịch nơi này, bọn chúng cường đại, nhưng ta tin chắc bọn chúng ở rất xa và không hiểu về nơi này” Samoai cười.

“ Cứ để mặc chúng lên bờ thôi, để mẹ thiên nhiên sẽ dạy cho chúng hiểu , ở đại lục này đâu dễ tồn tại” Paete cũng cười. Cả hai đạt được nhận thức chung thì không khí thoải mái hơn nhiều.


Hai bên trong hoà bình rút đi, chỉ còn lại Paete và con trai ngồi lại trong căn nhà lớn.

“ Cha, Ngươi không sợ bọn chúng lên bờ sẽ gây chiến, tiêu diệt Maliwoa?” Paulio sợ hãi vì quyết định của cha hắn và lão Samoai.

“Vì sao bọn hắn phải tiêu diệt chúng ta?” Paete nhìn con trai cười mà hỏi.

“ Chiếm lãnh thổ, chiếm người dân?” Paulio trả lời.

“ Vậy thì cho bọn chúng lãnh thổ cùng nô lệ” Paete vẫn mỉm cười mà nói.

“ Vậy còn chúng ta?” Paulio vẫn cong trẻ vẫn còn chưa đủ kinh nghiện.

“ Người đến đâu, nơi đó là nhà, chúng muốn lãnh thổi thì cho thôi, thử xem chúng mang được bao nhiêu người tới đất này, để xem có bao nhiêu người có thể sống sót trước bão lũ hàng năm? Rồi chúng sẽ nhận ra mảnh đất này không dành cho người lạ. Còn chúng ta? Chỉ cần có vũ khí, áo giáp, mở rộng lãnh thổ, cách xa bọn này một chút. Chờ chúng không chịu nổi thời tiết nơi này sẽ rút lui thôi” Paete nhìn con trai đàn ngơ ngác suy ngẫm mà gật đầu , biết suy nghĩ thật nhiều mới tốt.

“ Vẫn có nhiều rủi ro thưa cha” Paulio ngẩng đầu nói…

“ Rủi ro dĩ nhiên có, biết nghĩ đến tức là trường thành rồi. Rủi ro nhất đó là chúng ta Maliwoa bị người lạ khống chế , phải làm theo lệnh của họ, nhưng như vậy thì đã sao? Tốt hơn là Maliwoa bị giết sạch…” Paulio âm trầm một lần nữa cất tiếng giải thích cho con trai.

“ Bọn họ tuy có hùng mạnh nhưng ít người, sao có thể?” Paulio không tin, tuy người phương xa mạnh nhưng đó là trên biển, nếu lên bờ thì người Maliwoa đông đảo , cả 4 ngàn ngọn giáo, sao phải sợ hãi bọn họ?

“ Con trai, ngươi vẫn cần học hỏi nhiều. Chúng ta không có lối thoát, người phương xa không giao dịch cùng chúng ta thì còn có Makatila, Maliao, Marikina và rất nhiều bộ lạc khác. Lúc này chúng ta hẳn phải cảm ơn tổ tiên phù hộ vì đám người phương xa đã gặp Maliwoa trước tiên , nếu không thì hậu quả ngươi có thể đoán “ Paete nghiêm túc chỉ bảo.

Đối mặt người thông minh có cái khó cũng có cái dễ.

Khó ở chỗ khó lừa người thông minh, nhưng dễ ở chỗ người thông minh luôn nghĩ nghĩ giải quyết vấn đề không thông qua cơ bắp, cho nên nếu gặp kẻ thông minh sẽ ít nhất tránh được nhiều đổ máu ngu xuẩn không cần thiết. Chỉ có mấy đám ngu, thực sự xuẩn mới động một chút là rút đao rút kiếm chém nhau loạn lên.

Tất nhiên một bộ lạc thổ dân mà có đến hai kẻ IQ cao thế này quả thật khá hiếm có đấy.

Sáng sớm hôm sau một đoàn thuyền
Catamaran trở theo thổ dân trùng điệp ra khơi tiến về thuyền trọng tải của Đại Việt.

Lần này đặc biệt Samoai và Paete đã lâu lắm rồi lại sát cánh bên nhau.

“ Thật nhớ lại trước kia cùng chiến đấu” Samoai môt tay túm cột buồm đứng thẳng lên mà nói.

“ Đều già cả rồi” Paete thổn thức tuổi tác thời gian không chừa một ai.