Thằng Nobunaga thì quấy phá mấy tên vú em một đêm kinh hoàng, còn thằng bố thì quấy con mẹ nó một đêm ra trò, nhưng nửa đêm Tokyshi vẫn phải chạy đến chỗ thằng Nobunaga hai lần, không chạy không được, nàng quá lắm sữa... tức không chịu nổi. Thằng bố thì nó nghịch thôi chứ không ti, rất là mệt mỏi đấy.
Sáng ra tinh thần sáng láng Ngô Khảo Ký đem vứt bản vẽ cho đám kỹ sư cục quân khí.
Cả một đám hơn chục tên kỹ sư bậc cao nhao nhao châu đầu vào bản vẽ sau đó kinh hoàng suýt xoa.
“ Hóa ra chỗ này có thể làm vậy...”
“ Ông xem... chỗ này kết cấu mới hợp lý làm sao...”
“ Hóa ra mở gập nòng có thể tạo nên hiệu quả này.... tại sao tội trước kia không nghĩ ra cơ chứ”
“ Đúng là Thần Đế... thật trí tuệ không phải người thường như chúng ta so sánh được...”
“ Nói thừa...”
“ Làm thôi...”
“ Thiết kế tinh chuẩn lại đã...”
“ Làm...”
Cả một đám kỹ sư khoa học mà lên cơn, thì nó lại tành cuồng tín đồ công nghệ, cơ khí, thầm chí chục thằng này như đèn kéo quân xiay quanh bản vẽ mà Ngô Khảo Ký tạm chỉnh sửa đưa ra ý tưởng cải tạo mà dắt nhau đi ra. Đến cả Thần Đế ngồi sờ sờ nơi đó không ai chào xin phép. Ngô Khảo Ký mặc kệ, trước kia một thời hắn cũng là dân khoa học như vậy cho nên hiểu, những người làm khoa học mỗi lúc đụng vào dây thần kinh khám phá, nghiên cứu sẽ quyên hết xung quanh sự vật, chỉ có sự tập trung đó mới khiến họ thành công trên con đường đã chọn lựa. Ngô Khảo Ký còn phải dựa vào họ để phát triển quốc gia đó.
Thật ra Ngô Khảo Ký biết súng hỏa mai vẫn còn hạn chế nhiều lắm, không thể ảo tưởng có súng là hơn người, cho dù công nghệ của Đại Việt có rất tốt, có thể chế được những cây súng chất lượng thì cũng khó có thể hoàn toàn thay thế võ khí lạnh thời này.
Thứ nhất một khi chưa có ai nghĩ ra đạn hình trụ thì khả năng xuyên giáp của đạn bi vẫn rất giới hạn. Trừ khi chế tạo những loại súng hạng nặng trên 13-15 kg. Lúc ấy độ cơ động sẽ là vấn đề đau đầu. Còn nếu muốn xuyên giáp, tầm xa tất cả đều khá hẳn lên chỉ có thể chờ đạn hình trụ cùng nòng khương tuyến.
Với kết cấu súng hiện tại mà bọn Mộc Tư Hàn nghiên cứu và chế tạo, tầm bắn tối đa theo lý thuyết tầm 300m cho nòng súng 1m dài, nhưng tầm hiệu quả chỉ khoảng 100m quá khoảng cách này đường đạn sẽ bay lung ta tung tung. Tất nhiên có thể nâng tầm bắn xa một chút nên khi chế nòng dài hơn, nhưng vấn đề trọng lượng, cân bằng súng, công nghệ khoan lại vướng mắc.. cần phải cân bằng các yếu tố không nên quá tiêu cực chỉ nghĩ về một yếu tố.
Một trăm mét là tầm hiệu quả thôi, tầm đó khả năng xuyên giáp gần như không có. Muốn xuyên giáp 1m phải tầm 70m đổ lại, giáp 2mm thì chắc phải tầm 50m. Đây là đang lấy thép lởm Đại Tống lúc này để làm tiêu chuẩn.
Còn nếu là lá thép Molybden 2 lớp, một thân giáp Segmentata 2mm, một giáp phiến bảo vệ ngực 3mm thì khả năng xuyên giáp ở 10 m cũng còn phải thử mới biết được.
Thêm vào đó súng kíp mà đám Mộc Tư Hàn phát triển vẫn rất đòi hỏi thời tiết cùng môi trường tác chiến, cho nên muốn thay thế hoàn toàn nỏ binh là không thể nào. Muốn bắn vượt tuyến, bắn cầu âu, chỉ có cung , nỏ làm được thôi.
Bất quá súng trường Đại Việt có một ưu điểm mà cả nỏ binh, cung thủ không bao giờ đạt được đó chính là khả năng bắn thẳng tuyệt vời trong khoảng cách trên dưới 100m đổ xuống.
Nỏ chỉ bắn thẳng ở tầm 35m đổ xuống. Trên 40 m là bắt đầu phải căn góc trừ hao trên thước đon độ, vì trọng lực khéo mũi tên nặng chúi xuống đất.
Cho nên ngoài 40m là nỏ binh, cung thủ phải bắt đầu bắn trừ hao parabol và phải luyện tập nhiều để điểm rơi mũi tên trúng vào mục tiêu đang lao đến ngoài tầm 40m.
Tức là nếu không kinh nghiệm không đủ kĩ thuật hoàn toàn có thể phán đoán sai tốc độ của quân địch mà bắt vọt ra sau lưng hay mũi tên quá sớm bắn xuống đất.
Nhưng súng thì không có cái này nhược điểm, vì nếu tầm hiệu quả trong 100m thì khoản cách đó chỉnh thước nhắm và gần như bắn rất dễ trúng mục tiêu lao thẳng tới. Đào tạo xạ thủ súng cũng dễ hơn nỏ thủ và càng là siêu cấp dễ hơn cung thủ.
Chính vì các lý do này, có súng đừng nghĩ bá chủ thiên hạ, nhất là loại súng nạp đạn chậm từng viên này. Tất nhiên nếu thiện dùng thì súng là một lực lượng rất đáng sợ.
Ngô Khảo Ký đang mải miên man suy nghĩ về súng và các chiến thuật dùng đến súng thì tiếng ồn ào bên ngoài vọng đến
“ Hoàng huynh.., Hoàng huynh...”
Tiếng bước chân bèm bẹp, cái miệng rộng la toang toáng... không cần nghĩ thì Ngô Khảo Ký cũng biết đây là Ngô Khảo Tĩnh, phong cách thằng khốn nỳ là vậy.
Mà Đại Việt Ngô Khảo Ký cũng không làm màu gì, con cháu huynh đệ trong nhà cứ như cũ mà xưng, kể cả hắn xưng đế cũng vậy, không cần làm màu xa cách như bên Đại Tống vậy. Mệt mỏi.
“ Làm cái quái gì la toáng lên vậy, khôn biết cháu mới ngủ, chị dâu mới nghỉ được chút sao? “ Ngô Khảo Ký thấp giọng quát.
“ Hự... khặc.. khục...” Ngô Khảo Tĩnh đang muốn ha ha cười thì như vịt bị bóp cổ mà ho lấy được...
“ Uống trà..” Ngô Khảo Ký ghét bỏ nhìn thằng này sau đó chỉ vào ấm trà, ý tự mà đi rót, Ký vẫn ít dùng người hầu mấy việc này, tự làm được cái gì thì vận động một chút cho máu huyết lưu thông.
“ Tạ hoàng huynh… ực ực ực…” Ngô Khảo Tĩnh, tên là tĩnh nhưng rất ồn ào, khổ công cha mẹ đặt tên mà lệch cả hết thảy.
“ Thế nào rồi? Nhà máy đồ hộp đã đến đâu? Có tin tức của thằng Tước không? Gặp Vương Vận hắn nói gì?” Ngô Khảo Ký một hơi hỏi liền mấy trận.
“ Ôi Hoàng Huynh … người hỏi một đống lớn chuyện, để tôi từ từ … khặc…” này thì từ từ , ăn luôn một gõ….
Ngô Khảo Tích méo mó bắt đầu tường thuật lại những gì hắn biết.
Nhà máy đồ hộp với sự hướng dẫn của các kỹ sư Đại Việt đã đang xây dựng và lắp đặt dây truyền, không lâu sau đó sẽ đi vào hoạt động thôi.
Hai nhà máy đặt ở Đông Dinh cạnh phủ Tế Nam, nơi này đông dân Hán, nhân công dễ thuê và phẩm chất cao hơn. Một nhà náy đặt ở Bàn Cẩm Liêu Đông, nơi này lại tốt thu thập nguyên liệu thịt gia súc quanh năm giữa hai nơi là Hoàng Hải có hạm đội của Bắc Nguyên qua lại, vận chuyển hàng hoá không khó.
Vấn đề này không quá phức tạp.
Vấn đề của Tước mới là nhức đầu.
“ Ý ngươi nói là hắn đã đi hết cả dãy Côn Luân, đánh qua cả dãy Altay?” Ngô Khảo Ký choáng váng, choáng váng thật sự, thằng em trai hắn đã mò qua đến Trung Á vùng đất , hắn hẳn đang ở đoạn Kyrgyzstan , Tajikistan , Uzbekistan, gì đó Ngô Khảo Ký không biết vì hắn biết rất ít về khu vực này. Nếu nói đến Palestine, mấy khu Địa Trung Hải hay Iran thì Ký còn biết vì nó liên quan đến Thánh Chiến Thập Tự Chinh nổi tiếng, còn khu vực mà Tước đang ở thì Ký không biết.
Nhưng Ký biết một điều, từ chỗ Tước mà đi tới các quốc gia Hồi Giáo không còn xa. Tức là thằng này vớ vẩn đánh tận đến Châu Âu không đùa. Vãi cả vãi, hắn tính học Thành Cát Tư Hãn trong tương lai.
Mà cái này cũng đúng, với điều kiện Thằng Tước có, quân đội thảo nguyên hùng mạnh, có một Hà Bắc rồi rào lương thực sau khi đã hồi phục sản xuất, có một cây ATM Đại Tống, lại có thêm cây ATM to hơn nữa là Đại Việt Đế Quốc thì hắn không chinh phục được toàn bộ thảo nguyên Thất Vi mới lạ.
Hiện giờ chưa có khái niệm Mông Cổ, các bộ lạc nói chung ngữ hệ Mông Cổ trên thảo nguyên gọi chung là Thất Vi.
Thằng Tước đúng là làm được thật, thống nhất gần như tất cả bộ lạc thảo nguyên. Sức mạnh của thằng em ba này đã tăng đến mức mà đến Ký không thể hình dung.
Người Mông Cổ hay người Thất Vi là chỉ chung các nhóm tộc du mục ngữ hệ Mông Cổ. Bọn này rải rác thì nhìn không đông nhưng gom hết vào rồi thì Ngô Khảo Ký không hiểu nó sẽ đông đến mức nào. Đây là lý do sau khi Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn lần đầu tiên thống nhất các bộ lạc thảo nguyên hắn đã trở nên bá ra sao.
Chi tiết vì sao Thằng Tước 6 năm gần như thống nhất hết các bộ lạc thảo nguyên thì Ngô Khảo Ký phải chờ thằng này về hỏi kỹ mới được.
“ Thì đúng vậy, Tam ca Thiên Khả Hãn hắn lần mò đem quân từ Bắc Bình đi Ô Hải, Trung Vệ - Trương Dịch sau đó đến Cửu Tuyền, đoạn này cả tàn Liêu Gia Luật Hồng Cơ hay Tây Liêu Gia Luật Tuấn, Tây Hạ Tiêu Thái Hậu đều nhượng bộ lui binh…. Sau đó Nhị ca men theo Côn Luân sơn theo đúng cái Con Đường Tơ Lụa mà Hoàng huynh vẽ tiến qua dãy Altay hình như đánh nhau to với một Đại Vương Quốc có tên Kiết Tư quốc ở đây, thắng rồi chiếm cái hồ gì đó I Su Ku ( Issyk Kul hồ) lập đô hộ phủ thu thuế. Vì con đường tơ lụa nào cũng phải qua cái hồ này cho nên Tam Ca ở đó lập trạm thu thuế…” Ngô Khảo Tĩnh lèm bèm làu bàu nói.
“ Người đâu đem bản đồ thế giới đến” Ngô Khảo Ký sốc nặng, cho nên hét bảo thân vệ mang bản đồ đến để hắn soi, bản đồ này không ý nghĩa lắm vì là do Ký trí nhớ vẽ ra nhiều chỗ không có điền tên, ngay cả con đường tơ lụa hắn cũng vẽ bừa. Thế quái nào thằng Tước đi được.
Cho nên phải đem ra đối chiếu chú giải lại.
“ Làm sao ngươi biết chi tiết vậy.?” Ngô Khảo Ký khó hiểu lật bản đồ đồng thời cũng là hỏi Ngô Khảo Tĩnh.
“Thì là Tam ca cứ cách 1 tháng sẽ cho một nhóm về báo tin, kể cả mưa tuyết cũng không nghỉ cho tên ở Bắc Bình cứ một tháng lại nhận tin một lần. Tất nhiên tin đến là của ba tháng trước. Tức là Tam ca ba tháng trước đánh một trận bên hồ I Su Ku thắng rồi, hình như chém tại trận quốc vương Manas Vi của người Hiệt Kiết Tư ( Kyrgyz). Lập Đô Hộ Phủ xong ở cái hồ ấy là Tam Ca báo sẽ về, ước chừng tháng 5-7 gì đó sẽ về bắc bình. Nghe đâu thu được hai vạn chiến mã loại Đại Uyên …” Ngô Khảo Tĩnh lắm mồm chẹp chẹp mấy tiếng than thở.
Ngô Khảo Ký cũng choáng váng, hắn thằng anh nắm đủ công nghệ, đủ súng pháo thuyền lớn muốn chiếm mấy vùng đất còn nghĩ lên nghĩ xuống, thằng em ba làm một hồi đã đánh đến Trung Á.
Nhưng Ngô Khảo Ký hiểu điều kiện Đại Việt và Bắc Nguyên khác nhau, phong tục người thảo nguyên và người nông dân định canh định cư đồng bằng khác nhau.
Tước có thể chinh phục cả thảo nguyên gồm các bộ lạc chưa có chính phủ và lối sống văn hoá xã hội khá đơn giản, tư tưởng thuần phục kẻ mạnh ăn sâu gốc dễ. Nhưng Ký lại không có điều kiện đó ở các quốc gia xung quanh. Mỗi nơi mỗi khác, mỗi chủng tộc mỗi khác , không thể so sánh. Nhưng dù nói gì thì nói, phải công nhận thằng Tước đánh nhau giỏi thật, trong nhà khó có người bì lại hắn về mặt quân sự rồi.