Trong quân doanh của Đại Việt Đế Quốc vẫn hằng ngày ầm ầm vang lên tiếng nổ nhu vậy...
Ban đầu người Tân La- Cao Ly ở trong thành còn kinh ngạc, sợ hãi, nhưng rồi lâu dần thành quen..
Hơn một tháng này ngày nào cũng tiếng động này liên miên không dứt trở thành đặc sản cả vùng rồi...
“ Eun-soul, nhà ngươi nam nhân đi làm lính cho Đế Quốc à...” một cô gái triều tiên mặc trên mình bộ quần áo Jeogori, trên cổ áo của nàng là một lớp Goreum ( cổ rời kèm thêm với thân áo chính) sặc sỡ đặc chưng của người Tân La khác với người Cao Ly phía bắc. lúc này cô gái đang đeo sau lưng một gùi lơn không hiểu thứ gì bên trong, có lẽ là hàng hóa hay lương thực gì đó. Nàng cất tiếng hỏi đồng bạn bên cạnh.
“ Đúng rồi, nam nhân nhà ngươi không đi lính sao?... “ người con gái tên Eun-soul quay qua hỏi lại, nàng trang phục không khác bao nhiêu, cũng là có màu sắc khác mà thôi. Đều là áo Jeogori gắn ngang hông, quần bó, đi … dày da hẳn hoi… thật chất lượng sống lốm đốm có thể thấy…
“ Nhà ta đi làm … cái gọi là công nhân… cho công xưởng của Đế Quốc… “Ha-nee lắc lắc đầu trả lời…
“ À nhớ rồi, nam nhân nhà ngươi là thợ mộc.”
Cả hai cô gái triều tiên đang vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện, ai mà nghĩ được nơi này thành Đông Lai mới bốn tháng trước là chiến loạn kinh hoàng , quân Nhật Bản như ác quỷ ùa vào giết hại binh sĩ, quý tộc Tân La người thủ lĩnh nơi đây.
Nói thật quân Nhật bản tuy Minoru có trị quân nghiêm khắc nhưng rốt cuộc vẫn là quân đội phong kiến điển hình thời này. Bọn họ không thể tránh được tình trạng cướp bóc cũng như hãm hiếp con gái Triều Tiên nơi đât. Số lượng vụ việc như vậy không quá nhiều nhưng lại gây mâu thuẫn rất lớn cho người dân Đông Lai và quân Nhật Bản của Minoru.
Minoru tuy ngăn cản và “nghiêm trị” mấy tên binh sĩ phạm luật. Nhưng nghiêm trị cho có chứ không thật nặng tay. Vì chính Minoru cũng không ưa mấy người Triều Tiên. Thêm vào đó Minoru chỉ có dự định ở tạm Busan chờ chị hắn chuyển dạ xong cũng rời đi. Ai ngờ cuối cùng lại là chết dí ở đây rất lâu.
“ May mắn là người Đế quốc đến , nếu cứ để quân Nhật Bản quản Busan thì chúng ta chết mất… “ một thiếu nữ Tân La – Busan lên tiếng, nàng chính là một nạn nhân của lính Minoru nên rất ghét lính Nhật.
“ Người ta quân Đế quốc nó phải khác chứ… ngày hôm qua có sĩ quan Đế Quốc hẳn hoi, rất đẹp trai nhé đến quán rượu nơi ta làm việc. Ta không may va vào hắn làm đổ rượu lên người hắn. Chẳng những hắn không hề đánh mắng còn đỡ ta dậy, tự nhận lỗi về phía hắn rồi xin lỗi ta, còn bồi thường đây này…” một cô gái trẻ Tân La tên Yi-seul hai mắt hoa đào mơ mộng kể lên.
“Yi-seul ngươi động tình kìa, nhìn cái mặt mê trai thấy rất là gớm ghiếc.” cả đám thiếu nữ ầm ầm trêu vào…
Bỗng nhiên thiếu nữ Yi-seul đứng sững như trời chồng sau đó luống cuống sửa lại quần áo tóc tai.. mặc kệ đám bạn trêu ghẹo.. Mặt nàng không khói lửa, không hơi men mà đỏ ửng lên như say rượu vậy…
“ Tướng quân…” Yi-seul rụt rè lý nhí giơ tay… cái này danh từ tiếng việt nàng có hỏi người để học.. ý nghĩa là các đại nhân trong quân đội của Tân La đấy….
“ Hử…” Lê Văn Phong hơi bất ngờ kìm lại cương ngựa, hắn chính là một Hoàng Long Kỵ thuộc nhánh tinh nhuệ kỵ binh thứ hai Đại Việt sau Lam Long Kỵ, xếp trên Bạch Long Kỵ.
Lần này được Thần Đế biên chế đi phương Bắc làm nhiệm vụ.
Hoàng Long Kỵ năm ngàn tinh anh Đại Việt chọn chọn ra từ 900 ngàn thanh niên Phía Bắc, vùng 4 triệu dân do Thằn Long cai quản. Tỉ lệ chọn có thể nói bao nhiêu khắt khe. Đây là siêu cấp tinh anh Đại Việt tương lai vô hạn lượng.
Nhiệm vụ nhóm Lê Văn Phong là tuần tra bên ngoài thành Busan các thôn trang ấp cũng như vùng biên giới Busan . Nhiệm vụ rất quan trọng và hân vừa mới hoàn thành công việc một ngày này mà về thành.
Vào trong thanh sẽ cởi ra mũ thép bảo hiểm bởi đội lâu thứ này không dễ chịu gì.
Chính vì cởi ra mới khiến hắn bị phát hiện.
“ Ha ha.. đội trưởng bị cô gái Triều tiên nhắm vào rồi….” Nhóm này là một trung đội 40 người, Lê Văn Phong chính là Trung Uý cấp bậc Trung Đội Trưởng…
“ Im miệng… muốn chống đẩy 70 cái không” Lê Văn Phong doạ nạt….
“ ….” Cả đám im bặt, cha này xấu hổ lên dám phạt anh em mặt giáp chạy bộ chống đẩy lắm…
“ Trung Đội Phó ngươi dẫn quân về doanh… ta sẽ về chậm hơn đội chút..” Lê Văn Phong nhắc lệnh, hắn nhận ra người con gái Triều Tiên vẫy vẫy tay kia.. hôm qua áo ướt hết rượu cùng thức ăn, còn phải mượn khăn ở quán lau, có lẽ họ đòi…
Cái này khoa giải quyết.. hắn lỡ tay vứt bố nó cái khăn vải thô kia ở đâu rồi.. ai nhớ được đâu… giờ bị đòi hàng … biết lấy gì trả…
À nhanh ý… ở đây có tiệm đồ vải nhìn khá ổn… mua cái trả lại.. tiền… Kỵ binh lương rất cao. Nhất là sĩ quan. Tiền chưa bao giờ là vấn đề…
“ A tình nhân của Yi-seul kìa mọi người ơi...”
“ Đẹp trai vậy, còn cao lớn nữa, nhưng da hơi đen...”
“ Người ta là quân nhân Đế Quốc ngày nào cũng phải luyện tập, da đen là đúng, đen khỏe mạnh..”
“ Là tướng quân thật đấy... nhóm quân Đế Quốc còn lại nghe lời anh ta kìa”
“ Yi-seul trèo cao thế” có cô thì lại ghen tị... sau đó sửa sửa sang sang sắc đẹp... muốn cạnh tranh một hai”
Cả đám thiếu nữ ầm ầm cả lên.
Yi-seul thì tim đập thình thịch.... cánh tay rụt rè cứng lại trên không, nhịp tim như trống gõ... lại như con nai nhảy nhảy nhót nhót không ngừng...
Thật nàng trái tim thiếu nữ bị vị tướng quân lịnh sự , ga lăng lại đẹp trai này hút mất rồi...
“ Ơ...”
“ Ơ...”
Cả đám thiếu nữ Triều Tiên quần tình tính ăn dưa bở, xem một đoạn tình kịch hay ho, thì nhân vật nam chính phóng ngựa chạy mất rồi...
Yi-seul cứng đơ người... xấu hổ không biết chui vào đâu, trước cả chục cặp mắt hướng về của mọi người thì nàng tự nhiên hai mắt nhòe đi rưng rưng khóc.
Cả đám bạn ngược lại không trêu nàng nữa, cũng không ai thấy hả hê cả, chỉ có thương cảm mà đến an ủi thôi.
“ Yi-seul đừng buồn, họ là Đại Việt Đế Quốc người, làm sao để ý hèn mọn chúng ta cô gái Tân La”
“ Phải đó, bỏ đi, chúng ta với không tới đâu... người ta va vào ngươi, xin lỗi và đền có lẽ là văn hóa của người Đế Quốc thôi... thật ta cũng nghe mấy lần bên thành Đông có người Đế Quốc không may làm hỏng đồ của dân Tân La cũng đều xin lỗi cùng đền bù mà”
“ Ừ quân lính, thủ lĩnh Đại Việt Đế Quốc đều tốt như vậy cho nên không phải người ta có ý mình đâu, họ tốt là do văn hóa chứ nhỉ. Không có tính ý đâu, chúng ta với không được... cưới nam nhân Tân La được rồi mà” Một cô chị có chồng đi lính Đại Việt cũng lên tiếng an ủi.
“ Hu hu....” Yi-seul buồn lắm, trái tim thiếu nữ của nàng bị dẫm bẹp một lần, chỉ biết lủi thủi đeo lên gùi lớn đi theo đám chị em đi đường tới chợ thôi.
Cả đám thiếu nữ Tân La lại lên đường, nhưng không khí có vẻ trùng đi... bước chân của Yi-seul rất nặng nề... được mọi người vây vào giữa an ủi...
Bỗng nhiên phía sau họ tiếng ngựa đi chậm lộp cộp vang lên.
Lê Văn Phong trên cao nghiếng nghiếng cổ tìm kiếm, quái vừa mới đây trong nhóm mà đã chạy đâu rồi....
À đây ... làm cái trò gì mà cả đám đông túm tụm lại che hết nhìn không ra...
Hắn dắt Demi-lance thương lên yên chiến mã sau đó nhảy xuống...
Lạch cạch.... loảng xoảng...
Bộ gáp 15kg này không là gì đối với bọn hắn. đây chỉ là trang bị ti tuần thôi, còn nếu là thực xông trận, lắp thêm đủ thứ bảo vệ modun vào 20-25 kg cũng có...
Đây là binh sĩ chuyên nghiêp của Đại Việt, chỉ có ăn và luyện tập... mà kinh khủng hơn đám này chính là ngồi trong phòng kích phát tiềm năng ẩn mà ra. Mỗi thằng đừng nói mang 15kg, mang 25-29kg trọng giáp vẫn có thể tưng tưng được như đám Châu Âu binh vậy.
“안녕하십니까” Dĩ nhiên công tác trên đất này hai tháng thì cũng phải học được dăm ba câu tiếng địa phương đơn giản như chào hỏi. Đám Kỵ binh không những là cơ bắp chiến đấu, còn được đào tạo học vấn cự kỳ cẩn thận dó, việc học bồi vài ba câu tiếng địa phương đối với họ rất đơn giản.
La hét...
Rú ầm ầm...
Trêu ghẹo...
Đây là đám con gái Tân La đang làm... nói chung con gái Tân La khá bạo, lúc này họ bị ảnh hưởng dân du mục phương bắc nhiều hơn từ Đại Tống . Vả lại văn hóa thời Đường cởi mở vẫn ngự trị nơi đây.
Lê Văn Phong hơi choáng, vì hắn nào hiểu ngôn ngữ gì.
Thế nhưng Đại Việt là một hiệp chúng quốc, bên trong có nhiều dân tộc chung sống công bằng, hòa thuận, việc đa dạng văn hóa bản sắc càng được thể hiện ở Bố Chính và Thăng Long... Bố Chính thực sự rất đông các dân tộc cấu thành cho nên hiệp chúng thành thị là đúng rồi.
Còn Thăng Long là nơi tập trung của các dân tộc phương xa thuộc các vùng miền Đế Quốc tụ tập về học hành, cho nên sinh viên các dân tộc nhiều, gặp nhiều thành quen. Cảng Tô Lịch càng là thương nhân khắp các quốc gia lân bang đến buôn bán cho nên việc tiếp xúc các nền văn hóa khác nhau đối với người Thăng Long nó quá bình thường.
Chút ngạc nhiên thôi Lê Văn Phong cho đây là bản sắc văn hóa của dân bản thổ lên cũng chỉ là hiếu kỳ.
Rất nhanh cả đám chị em trêu chọc xong Yi-seul cũng để riêng tư cô ta lại sau đó đi nhanh phía trước nhưng lại không đi quá xa, len lén quan sát về phía sau.
“ Tôi xin lỗi, đánh mất khăn của cô rồi.. tôi tặng lại co tấm gấm này vậy. xin lỗi” Lê Văn Phong lên tiếng, hắn nói chung là biết cô gái này sẽ khô g hiểu hắn nói gì, chỉ khoa chân múa tay cố giải thích thôi.
Yi-seul choáng…
Mua hẳn gấm đắt tiền tặng nàng, người ta… người ta ý tứ rõ ràng quá..
“Ôi … Yi-seul sướng thế.. được tặng cả vải gấm kìa…”
“ Người ta có tiền mà… nhìn bộ áo khoác ngoài của vị tướng quân đế quốc này đi, là áo gấm vàng đó… người ta giàu mà… chẹp chẹp… ta còn xinh hơn Yi-seul mà không có vị tướng quân Đế Quốc nào nhìn ra a… xui xẻo” một cô gái có vẻ ganh tị…
“ Thôi xin đi… ngươi mà xinh hơn Yi-seul á…. Yi-seul xinh có tiếng khu đông đó , là công tử nhà họ Pack đã muốn mua nàng về nhà hắn đó.. có điều nhà họ Pack bị quân Nhật chém cả rồi…” một chị gái Tân La chen mồm…”
Yi-seul mặt đỏ đến mang tai… thở hổn hển.. Tim đập mau quá, sắp tắc thở… ba mẹ ơi cứu bé… bé phải làm gì giờ…
Phản ứng thôi… Yi-seul rụt rè nhận lấy súc gấm sau đó ôm trong ngực kiểu chết không buông…
“ Cô bị mệt? Cái này nặng à.. Đưa tôi giúp” xin thề có nhị Đế trên cao Lê Văn Phong tôi không có ý gì. Đây hoàn toàn là làm theo cẩm nang “ Cách Làm Đàn Ông Tốt” do chính tay Thánh Thần Đế tự tay biên và xuất bản.
Mỗi thanh niên Đại Việt đều có một quyển gác đầu giường.
Trong đó có viết.
… phụ nữ sinh ra vốn yếu đuối nhưng tinh tế cùng thông minh không kém nam giới…
… việc dùng cơ bắp, sức mạnh tiên thiên trời ban cho giới tính nam là lấy nó làm hơn, khi nhục phụ nữ là kẻ hèn hạ…
… biết giúp đỡ phái yếu.. bảo vệ họ tôn trọng họ mới là phong cách nam nhân Đế Quốc nên làm…
… Chú thích: tôn trọng chứ không phải sợ hãi. Loại nữ nhân dựa vào chiều chuộng của phái mạnh mà đanh đá chua ngoa thì mặc kệ họ không cần quan tâm…
… Đừng ngại đỡ đầm việc nhà cho vợ.. người phụ nữ vốn thiệt thòi… mỗi lần có suy nghĩ trọn nam khinh nữ hãy nghĩ đến mẹ các ngươi chín tháng mang nặng đẻ đau…
Sách của Thần Đế được cả nữ và nam Đại Việt hai phái ủng hộ, nó không thiên lệch bên nào, không quá bên vực phụ nữ kiểu mù quáng như Thánh Thiên Đế Minh Huy. Không hạ thấp tư thái Nam Nhi Đại Việt. Nó giải thích khá rõ ràng mối quan hệ lấy tôn trọng lẫn nhâu giữa hai phái. Thêm vào đó nó có nhiều giải thích về thiệt thòi của phái nữ so với nam nhân. Cho nên làm nam nhâm nên bao dung, ga lăng mới là nam nhân tốt…
Tất nhiên nữ giới cũng học được rất nhiều trong sách này, họ muốn được tôn trọng cũng phải tôn trọng nam nhân, không thể đến từ một phía, biết điều đừng làm quá, chua ngoa quá quắt thì không ai chịu được.
Có thể nói quyển sách của Thần Đế đã tạo nêm chuẩn tắc quan hệ dựa trên tôn trọng giúp đỡ lẫn nhau giữa hai phái nam – nữ ở Đại Việt. Cân bằng hiệu quả- dễ hiểu hơn cách làm có phần thiên lệch của Thiên Đế Minh Huy.
Thế gian lúc này à mới hiểu ra… Thần Đế và Thiên Đế sở dĩ có thể mặn nồng tin tưởng cùng chia sẻ giang sơn là xuất phát từ tôn trọng cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Thế gian khâm phục mà muốn học theo.
Cái từ ga lăng đã có trong từ điển Đại Việt và được cắt nghĩa.
Lê Văn Phong chỉ đang làm việc mà nam nhân Đại Việt cần làm thôi.