Đại Việt làm ẩu nhưng cũng không chơi bẩn, súng Culverin cho Lý thị Cao Ly chế vội nhưng khá chất lượng.
Về bản chất thì Culverin phiên bản Đại Việt cũng không khác mấy là bao Culverin Đại Tống, chỉ có một vài thay đổi nhỏ.
Thép tốt hơn cho nên nhẹ hơn, nòng vẫn dài 40cm với báng là que gỗ dài cắm phía sau, động tác bắn là kẹp nách.
Tất nhiên Đế Quốc là lão đại, không chơi xấu đàn em là gì. Đàn em dâng lên một dải đất đai, mà cái dải này quan trọng cho việc lập căn cứ khai phá châu Mỹ cho nên vũ khí Đại Việt cũng khá … chau chuốt đôi chỗ.
Đầu tiên đó là, về trọng lượng Culverin Đại Việt thân súng không quá 3kg. Vì tiết kiệm thời gian rèn cho nên đúc hơi giày đảm bảo an toàn. Rèn là rèn tay do các công tượng gốc Busan gia công theo dây truyền.
Culverin Đại Việt có thêm cái cốc nhỏ đựng thuốc súng cạnh lỗ cảm ứng thành hơi nhô cao che hướng thuốc nổ phụt về người bắn, từ đó an toàn hơn Culverin Đại Tống nhiều.
Cấu trúc tiếp theo đó là giá đỡ ở nòng cho phép lắp lưỡi lê cận chiến. Một cái lưỡi lê thép thốt dài 35 cam lưỡi lá lúa có rãnh thoát máu đi kèm bộ.
Nói chung là Culverin tầm bắm khá thấp rất dễ bị áp sát. Có thêm lưỡi lê cận chiến thuận tiện hơn.
Tổng trọng lượng một khẩu Culverin Đại Việt cả báng , súng, lưỡi lê tầm 6 kg… đủ nhẹ để chiến đấu.
Nói chung đã hết tình hết nghĩa rồi, không làm ăn gì được thì nghỉ đi không cần mơ màng chuyện đế vương nữa.
Khoan nói về tình hình bọn này, vì Ngô Khảo Ký bắt đầu thực hiện kế hoạch đánh lấn thăm dò tuyến đường đi Châu Mỹ dọc qua Vịnh Bering rồi.
Không thể kéo dài nữa, mùa mưa bão sẽ đến từ tháng 8-12 ở khu vực này.
Bão ở đây hiếm nhưng không phải không có, cho nên cần hết sức cẩn thận.
Thật ra thì Ngô Khảo Ký biết vùng này rất khó có bão. Rất hiếm khi ghi nhận bão ở khu vực này, lý do bởi vì bề mặt nước bển lạnh , rất khó bay hơi tích tụ tạo thành bão, dòng nước ấm từ nam Thái Bình Dương lại chảy lồng phía dưới cho nên khó có khả năng gây bão.
Vấn đề của tuyến đường này không nằm ở bão, thời tiết xấu mà nằm ở khó tiếp tế cùng nguy hiểm từ các tảng băng trôi.
Cho nên nhất quyết không thể đi men bờ đại lục qua eo Bring được. Thời này trái đất còn chưa ấm lên, bố ai mà biết được biển Bering nó đóng băng bao nhiêu%.
Vì vậy tốt nhất để đi từ Á qua Mỹ lúc này nên đi theo “xa lộ Thái Bình Dương”. Đó là một cung đảo núi lửa gần 300 hòn đảo nối từ Bán đảo Kamchatka phía Tây tới Bán Đảo Alaska phía Đông.
Việc đi theo xa lộ Thái Bình Dương này không khó.
Cả một chuỗi đảo xếp thành một đường cung nối từ Á qua Âu, không quá đầu đất men theo nó là đi được rồi. Cả đám đảo này nằm giữa vĩ tuyến 52° và 55° Bắc , theo trí nhớ của Huy đã vẽ tạm tượng chưng rồi.
Việc của đám thuỷ thủ đó là lần theo từng hòn đảo mà đi thôi.
Tất nhiên nhiệm vụ của họ không đơn giản , phải tìm được nơi tiếp tế, xây dựng công sự bến cảng ở khoảng giữa cái cung đường này sau đó tạo điều kiện cho nhóm hải trình phía sau thuận lợi tiến bước.
Chín thuyền thám hiểm đều là Barque thuyền tải hạng trung 29m với trọng tải 850 tấn mang theo ngựa lùn lông dài chịu lạnh của Bắc Nguyên, lương thực nước uống đủ cho bốn tháng. Cùng rất nhiều vật dụng khác ngay cả một số máy móc cũng mang theo.
Nhiệm vụ bọn này không phải đi đến Châu Mĩ mà đánh tiền trạm 4000km tính từ Buán, ghi lại địa hình, tìm kiếm các nơi thuận lợi lập cảng, đánh dấu các hải đảo trên bản đồ lập nên một tuyến đường chi tiết, thăm dò hướng gió, theo mùa. Đấy mới là nhiệm vụ cần làm lúc này.
Chín thuyền chia làm ba đội, mỗi đội 3 thuyền dàng hàng tam giác mà tiến, một tiên phong một trái một phải. Đội hình giữ cự ly 500m đêu nhau.
Ba đội cách nhau tầm 10 km mỗi đội.
Mỗi thuyền 200 thủy thủ năm mươi con ngựa long xoăn, tổng cộng gần 2000 người và 500 ngựa lên đường.
Đặc biệt các thuyền này đều được lắp thêm mũi phá băng lớp giáp thép molybden ở mũi thuyền dày đến 2cm được đệm bằng nhiều lớp gỗ mềm phòng chừa và chạm băng trôi ngược hướng di chuyển.
Tất nhiên để chống lại một lớp giáp 15 tấn này thì phía đuôi thuyền cũng được kê hàng hóa tương tự nặng để cân bằng. Thật ra cũng không có gì, vì với con thuyền này một lớp giáp 15 tấn cũng không có làm ảnh hưởng bao nhiêu độ cân bằng. Nó mang tới 500 tấn hàng hóa kia mà.
Trong đó 200 tấn là lương thực nước uống, đạn dược, thức ăn cho ngựa, còn lại 300 tấn là các loại máy móc hàng hóa, thậm chí có cả gỗ tốt để tiến hành sửa chữa tàu khi cần.
Cấu tạo các khoang đáy kín rời rạc khiến cho việc để một con thuyền như thế này hoàn toàn chìm đắm rất khó, trừ khi nó phải chịu một tổn thương cực kỳ nặng nề.
Đội tàu đông đảo đi cùng nhau nó hơn nhiều những chuyến thuyền thám hiểm lẻ loi của Columbus, cho nên về độ an toàn thì hạm đội này khá yên tâm.
Đường đã biết, thiết bị kính lục phân rõ ràng, mục tiêu cũng xác định, không được coi là thám hiểm chỉ coi là nhiệm vụ mở đường mà thôi. Tuyến đường đã được vạch kỹ đến từng chi tiết.
Từ Busan đi đến mỏm Aomori của Nhật Bản là bản đồ chính xác có từ AI Thiệu Hưng. Từ Aomori dọc theo quần đảo Hokaido sẽ tìm được bán đảo Kamchatka, mà lần theo bán đảo Kamchatka sẽ tới được vĩ tuyến 52° từ đó sẽ bắt gặp Quần đảo Aleut tạo nên “ Xa lộ Á Mỹ trên Thái Bình Dương” rồi. Cắm đầu mà đi thôi chứ khó khăn gì đâu nữa.
Những gì tốt nhất có thể chuẩn bị cũng đã chuẩn bị co hạm đội thám hiểm tân lục địa rồi. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Nói vậy chứ lang thang ngoài biển biết bao nhiêu nguy hiểm, ai mà biết trước được chuyện gì. Ký là không muốn tự thân mạo hiểm, để thuộc hạ lo lắng đi.
Chờ chờ khi nào tuyến đường thành lập thì Ký dẫn Huy đi du lịch Châu Mỹ chuyến , lúc này chưa dám.
Lần này tiễn đưa hạm đôi thám hiểm cực long trọng. Thần Đế đích thân tiễn đưa, đích thân dặn dò phát biểu. Nhiệm vụ lần này có bao nhiêu quan trọng với Đế Quốc, với dân tộc, mỗi người ra đi ngày nay sẽ là người hùng của dân tộc, vinh quang đang chờ đón họ khi trở về.
Dẫn đầu sĩ quan hạm đội đều là rất trẻ Ngô gia đệ tử, họ đều là tinh anh của Ngô gia được đào tạo siêu cấp nghiêm khắc thời gian qua, trong này phân nửa tinh anh đều là nằm qua căn phòng thức tỉnh tiềm năng, sức chống chịu của họ với khắc nghiệt thời tiết sẽ vô cùng tốt.
Ngô Trí Bàng, Ngô Thanh Vũ, Ngô Trí Tề, Ngô Tấn, Ngô Trí Xuân, Ngô Trí Văn….
Tất cả đều là con em dòng phụ trên toàn quốc họ Ngô nhưng đã bộc lộ tài năng đặc biệt và được định hướng đào tạo cho ngày hôm nay.
Bốn năm, bốn năm dòng dã đào tạo nhân tài chỉ để cho một ngày hôm nay.
Dòng phụ hôm nay là nhân vật chính, ngược lại hai trăm người dòng chính lại là nhân vật phụ lủi thủi đứng đó ao ước nhìn vinh quang vốn có thể họ đạt được.
Chỉ vì một chút tham lợi không nhìn rõ tình thế, chỉ vì lười nhác không rèn luyện bản thân mà lúc này phải đứng ngoài cuộc nhìn bàng chi cất cao cánh.
Tin chắc những bàng chi Ngô gia này khi trở về hẳn có một xuất chắc chắn trong gia phả Ngô gia dòng chính…
Phong cách hành sự của Thần Đế họ biết rõ. Đã vô dụng thì có là anh em ruột cũng bị đá bay, nhưng đã có tài thì người ngoài cũng có thể nhập họ hưởng vinh quang Hoàng tộc.
“ Ha ha .. thằng này rất bự con… có phong phạm của Trẫm.. Trên đường đi lấy cẩn thận làm trọng” Ngô Khảo Ký đi qua từng chi huy tàu mà động viên.
Hắn đấm vào ngực một tên Bàng chi Ngô gia mà khen ngợi.
“ Khụ khụ… Bệ Hạ ở nhà bảo trọng… chờ chờ con cháu trở về báo hiếu người” Tên Ngô Gia đệ tử mắt đỏ hoe lên nghẹn ngào mà nói..
“ Ha ha … thằng khốn này người to như con trâu mà tâm hồn mong manh như cành liễu… nó sắp khóc kìa. Ngươi khóc cái gì.. chúng ta Nam Nhi Đại Việt coi đại hải chỉ là ao nhỏ… đi dạo chơi một hồi là về thôi đúng không nào…” Ngô Khảo Ký trêu ghẹo mà kêu lớn lên…
“ VÂNG , NAM NHÂN ĐẠI VIỆT COI ĐẠI HẢI LÀ CÁI AO CẠN MÀ THÔI…”
Cả đám bàng chi con cháu họ Ngô cùng thuỷ thủ đoàn la lớn khí khế rời non lấp biển.
Nhìn ba chiến hạm cuối cùng rời bến, Ngô Khảo Ký cũng buông tay vẫy tạm biệt xuống.
Mười hai năm, thật nhanh, tư một tên ngáo ngơ không hiểu sự đời xuyên tới nơi này, nhiều lần ngu ngốc hành động khiến các tiền bối gánh còng lưng. Không thể tưởng tượng được ta cũng có một ngày như hôm nay. Tay nắm trọng quyền mà còn có thể thực hiện hoài bão, lại còn lớn lao dự định khai thác Châu Mỹ cũng rất gần với thành công bước đầu… thật thổn thức a.
Cũng đã đến lúc thăm hỏi mấy ông bạn Nhật Bản đôi chút rồi, cần phải hỏi mấy bạn một câu “ Đại Việt là chỗ chúng mày có thể mày mưu kiểu ranh con để lợi dụng phỏng… loại mưu này đi viết sách lừa nông dân bán lấy tiền thôi… dám dùng với anh, sút cho … vỡ lung tung giờ”.
Tất nhiên là văn sảng nói đùa thôi, Nhật Bản không dễ chơi vậy đâu. Cái địa hình củ chuối ấy đánh đến lúc nào mới xong, bao nhiều quân đổ vào cho đủ. Lại nói người Nhật tuy không có đánh nhau nhiều bên ngoài, nhưng lại nội chiến liên miên tạo nên một đám gia tộc võ sĩ đã có bước đầu của tư tưởng võ sĩ đạo điên cuồng.
Nói thẳng thắn đây là một dân tộc chiến đấu, cũng chẳng khác gì người Đại Việt vậy, cho nên... đụng vào là vỡ đầu, nhất là ở quá xa nhau như vậy.
Thằng chủ mưu sau vụ này cũng không quá tồi, cũng không phải dạng bán sảng văn cho nông dân. Hắn là kẻ biết lợi dụng thời thế, kẽ đẩy chỗ này, xô chỗ kia để tạo nê kết cục có lợi cho bản thân.
Nếu Ngô Khảo Ký là một tên nóng nảy, gặp chuyện gì cũng nghĩ lấy võ lực giải quyết làm đầu ắt hẳn cũng sập vào mưu tính của tên này.
Nếu đã rõ nhau rồi thì xuất quân thôi, dây dưa đã quá lâu rồi.
Nhân sinh như một giấc mộng. Nếu một ngày ta hài lòng với cuộc sống hiện tại, rồi bỗng dưng xuyên không đến thế giới khác. Cảm giác lúc đó sẽ thế nào? Đau buồn, bi quan, tức giận hay chán nản gì thì cũng phải đứng lên. Bởi ngày mai, mặt trời vẫn mọc, vạn vật thời gian vẫn cứ trôi đi, ta vẫn phải sống tiếp. Vì thế nên