Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 767: Eo biển Kammon – các binh chủng hợp đồng tác chiến (04)





Mục tiêu của Ngô Khảo Ký không phải đánh cả thế giới. Càng không phải điên cuồng quét qua Nhật Bản gì đó. Cho nên việc toàn diện khai chiến với Dun no ở phía nam của vùng Fokuoka là không cần thiết. Không phải là sợ ai cả, không phải vì ngại đánh nhau mà là vì không cần thiết thì không cần làm chuyện ngu xuẩn.

Cho nên Minuro theo lời hướng dẫn của Ngô Khảo Ký hẹn gặp Dun no Ura ở bờ biển Hakata nơi trận chiến vừa xảy ra không bao lâu.

Tất nhiên đôi bên có qua lại thư từ trao đổi tín sứ thông tin từ trước nhiều lần để hiểu biết trước về cuộc gặp này.

“ Dun no Ura các hạ, ngươi cảm thấy Zhui no gia tộc chúng ta tấn công Dazaifu pháo đài thì các ngài chống đỡ nổi hay không?”

Bên bờ cát trắng đã dựng lên một sập gỗ cao, xung quanh quây tường vải. Lần này gặp mặt đôi bên lấy danh dự võ sĩ cam kết chỉ mang trăm người.

Tất nhiên cả hai bên đều thả thám báo của nhau xuyên qua kiểm tra kỹ càng trước khi đám lãnh đạo tới đây gặp mặt. Chỉ cần có động tĩnh thì thám báo ở xa sẽ báo hiệu pháo, như vậy rất khó có chuyện mai phục này nọ.

Cả hai cũng thoả thuận không mang vũ khí dài hay cung tên. Cả đám cách xa của người kiểm tra nhau sau đó mới tiến tới nơi này ngồi bàn bạc.

Bên Zhui no gia tộc chỉ có con cháu đệ tử 20 người ngồi về một phía, bên kia Du no gia cùng bảy tám lãnh chúa cộng thêm hộ vệ đủ 20 người.

Thăm hỏi xã giao đi qua Minoru vào thẳng vấn đề mà hỏi.

“ Ngươi… “ một số võ sĩ bên phe Dun no giận dữ trợn mắt tay muốn sờ đốc kiếm rồi.

Vậy nhưng Dun no Ura giơ tay ngăn lại.

“ Không chống nổi, nhưng chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng khiến các ngươi thiệt hại thảm trọng…”

Dun no Ura tầm 40 tuổi, đầu cạo trọc phân nửa , búi tóc , thân thể hơi béo và thấp nhưng nhìn lại có vẻ chắc nịch, hắn để một hàm ria mép chỉnh chu , gương mặt chữ điền tuy không đặc sắc nhưng ánh mắt lại rất linh hoạt, trí tuệ.

Dun no Ura trả lời thật lòng, khi Zhui no quân đổ bộ sau khi chiến thắng cũng không có xua đuổi thám báo mà Dun no Ura cài cắm lại.

Từ đó Dun no Ura biết “ kẻ xâm lược” có thật nhiều quân đội tinh nhuệ, hắn cảm giác bảy ngàn quân tập hợp được từ các thủ lãnh dưới trướng cũng không giúp hắn an toàn ở Dazaifu pháo đài.

“ Nếu ta nói số quân đội mà các người nhìn thấy chúng ta đổ bộ chỉ là một phầm nhỏ tổng số quân chúng ta có? Ngươi tin sao?” Minoru hướng về Dun no Ura tiếp tục hỏi.

“ Tin” Dun no Ura gật đầu.

“ Nhưng cho dù như vậy, các người vẫn phải trả giá thảm trọng khi muốn chiếm đóng Dazaifu pháo đài” Ura tiếp lời..

Dazaifu là một toà pháo đài kiên cố bậc nhất khu vực Fukuoka gia tộc do nhiều đời Dun no các lãnh chúa dày công xây dựng, nâng cấp. Muốn đánh hạ pháo đài này với 7000 quân liều chết canh giữ không phải chuyện dễ , nhất là Ura hắn có mười ba khẩu pháo kiểu Đại Tống cho nên tự tin tăng lên.

Minoru chỉ lắc đầu cười nhạt.

“ Ở đây ai là người các hạ tin tưởng nhất? Có thể cử hắn tiến về phía doanh trại của chúng ta để chứng kiến đôi chút sức mạnh thực sự của nhà Zhui no? Không phải khoe khoang mà chỉ muốn để cho các hạ có cái nhìn trực quan nhất về tình cảnh của mình” Minoru nói ra mục đích…

“ Takushi ngươi đi…” Ura không do dự chỉ vào một tên võ sĩ…

“ Hêy” tên võ dĩ được điểm danh không hề sợ hãi.

Hắn dạ vâng xoay lưng ra ngoài từ từ đi ngược mà lui ra.

Ở bên ngoài cũng có một võ sĩ Zhui gia dẫn đường…

Lúc này khu lều trại dùng cho đàm phán cả hai bên lâm vào trầm mặc chờ đợi. Tất nhiên thái độ của Minoru thư thái vô cùng, hắn vẫn ngồi đó bình tĩnh tự tin phẩm trà…

Không bao lâu tiếng nổ đì đùng như sấm nổ từ xa vang lên…

Ura khẽ nhíu mày, bên phía võ sĩ có nhiều kẻ giật mình, tiếng bàn tán xông xao cả lên.

“ Im lặng…” Ura quay về sau nhắc khẽ.

Lại chờ đợi một khoảng thời gian không quá lâu , tên võ sĩ tên Takushi quay trở lại, chỉ có điều, khi tên này ra đi thì tự tin thái độ, nhưng khi trở thì sao? Nét mặt của hắn chỉ nói lên một điều, đó là tột độ sợ hãi, đó là kinh hoàng, đôi mắt như nghi hoặc, như không dám tin tưởng, có lẽ hắn đã chứng kiến một chuyện gì đó thực sự đáng sợ.

Dun no Ura, sắc mặt âm trầm gằn giọng gọi, âm thanh có hơi lớn: “ Takushi”

“ Hả .... Dạ chủ nhân” Takushi ngây ngốc hả hử sau đó mới dạ vang tiến lại gần thì thầm, lúc này đã đến phiên Ura gương mặt tràn ngập sợ hãi.

Sợ hãi cứ như một căn bệnh dịch có thể lây lan. Takushi cũng không dấu diếm các lãnh chúa khác, chế độ của Nhật Bản cũng có chỗ khá hay, Trều đình như cái nghị viện lớn trong đó chứa đầy dãy nghị viện nhỏ. Lúc này Ura muốn bàn bạc cùng thủ hạ của hắn.

Minoru cũng phối hợp dắt đám thủ hạ Zhui no đi ra ngoài chốc lát, hắn cũng không cần thiết chằm chằm nhìn bọn này.

Thời gian qua đi, tích tắc, đám người Zhui no tinh thần tràn trề, thậm chí đang ở bên ngoài cười đùa trêu ghẹo nhau rỉ rả. Phía bên trong Takushi được yêu cầu lớn tiếng báo cáo lại cho các thủ lĩnh phụ thuộc cùng nghe. Hắn như một con virus siêu mạnh đem sợ hãi lây lan đến mọi người.

“ Minoru các hại, bọn ta thừa nhận Zhui no gia tộc mạnh mẽ, nhưng muốn để bọn ta cúi đầu thuần phục Zhui no gia tộc như vậy vẫn chưa đủ. Bởi lẽ ngươi không có đại diện trong triều đình, ngươi là tay sai của ngoại bang. Rời bỏ Minamoto đối với chúng ta đó là rời bỏ sự bảo hộ của Triều đình, một mình Zhui no gia không đủ năng lực để bảo hộ chúng ta và đảm bảo lợi ích cho các gia tộc ngồi đây” Ura sau khi bàn bạc cùng các lãnh chúa thì vẫn như cũ là người nói chuyện và đưa ra ý kiến.

Các lãnh chúa xung quanh đều thì thào bàn bạc cùng gật đầu chấp nhật, đây cũng là suy nghĩ của bọn họ.

Lần này đến phiên Minoru kinh ngạc..... hắn nào có ý định khiến bọn này xưng thần thuần phục, trong mưu đồ của Ngô Khảo Ký anh rể đã bày cho hắn thì không có nói qua chuyện này.

Kế hoạch thì làm đúng như Anh rể dặn nhưng kết quả nó có hơi quá, gương mặt Minuro trở lên méo mó vặn vẹo, không hiểu nên khóc hay cười.

Nguyên bản kế hoạch là cho đám này nhìn sức mạnh của Đại Pháo loại công phá thành trì của Đại Việt khiến bọn này sợ hãi mà không dám vọng động, từ đó tạo điều kiện để Zhui no gia tộc thoải mái đánh về Kitakyūshū.

Tức là buổi họp mặt hôm nay mục đích là chia Xứ Fukuoka thành hai vùng nam bắc, Nam vẫn là Dun no quản , Bắc Zhui no sẽ chiếm hữu , hai bên quan hệ hoà bình không xâm phạm nhau.

Tức là Zhui no chỉ khai chiến chính thức với gian tộc Suō no kẻ thống lĩnh phía Bắc Fukuoka thôi, việc đổ bộ Hakata chỉ là “ mượn” đường. Nếu có gây một vài hiểu nhầm thì lấy đền bù trả lại.

Zhui no là muốn có một chỗ đứng ở Nhât Bản trong thời gian này, không phải đi gây thù chuốc oán khắp nơi.

Nhưng nào ngờ Gia tộc Dun no lại sợ đến mức nghĩ Minoru muốn bọn hắn thuần phục Zhui no gia tộc.

Lúc này Minoru rất rất khó nghĩ… hắn có lòng tham lắm chứ , có một đám gia tộc phụ thuộc thì Zhui no sẽ nhanh mạnh lên…

Vậy nhưng sau một hồi suy nghĩ thì Minoru lý trí vượt qua sự tham lam của bản thân. Kiến nuốt voi là không thể. Muốn thu phục Dun no đơn giản chỉ là vấn đề thời gian. Anh rể đã dặn kỹ càng . Zhui no đã đứng vững thì việc thu phục các gia tộc xung quanh chỉ là vấn đề thời gian. Vội vã nhất thời quá lộ dã tâm chỉ chuốc lại rắc rối.

Con người khó khăn nhất là có thể lấy lý trí đè ép sự tham lam dục vọng, Minoru trẻ tuổi vậy mà trong khoảng khắc này có thể.

“ Dun no Ura các hạ có vẻ hiểu nhầm. Thứ nhất Zhui no không phải là thuộc hạ của Đại Việt, chúng tôi là quan hệ đồng minh quân sự, chính trị. Đại Việt cũng không xâm lược Nhật Bản. Là do Pháp Hoàng cùng Fujiwara, Minamoto bội ước cho nên trận chiến này diễn ra nhằm đòi lại công bằng cho Đại Việt thôi. Họ cũng chẳng chiếm mảnh đất nào của Nhật Bản. Còn bản thân Zhui no chính là người Nhật Bản, là một gia tộc võ sĩ, chúng ta có đầy đủ quyền hạn để thách đấu một gia tộc khác quyền lãnh chủ…”

“ Còn về đối với Dun no gia tộc chúng tôi Zhui no không có ý dùng võ lực ép các ngài thuần phục. Đơn giản chỉ là muốn các vị rõ sức mạnh của Zhui no mà không có những hành động quá khích .. như tấn công chúng ta”

“ Ngày hôm nay ở đây ta đến chỉ có một mục đích, hoà bình cùng Du no Dazaifu. Mục tiêu của chúng ta là Suō no gia tộc ở Kitakyūshū. Mục đích của Zhui no là ổn định sinh sống ở phía Bắc Xứ Fukuoka- gia tộc Dun no ở phía Nam. Chúng ta có thể ký giao ước giao hảo đời đời. Zhui no có thể lấy danh dự võ sĩ đảm bảo không dùng võ lực thôn tính Dun no.”

Minoru chầm chậm dài dòng nói ra mục đích của mình… lời hắn nói ra làm toàn bộ thủ lĩnh bên phe miền Nam Fukuoka giật mình.

Riêng Reizei no Kazuhiko thì méo cả mặt.. mẹ kiếp thì ra là mượn đường đưa quân đánh Kitakyūshū, sao không mói sớm từ đầu. Nói sớm thì gia tộc Reizei no đã không bị đánh tàn đến mức độ này.

Tất nhiên lơi nói của Minoru có mấy phần thật ai mà biết. Lúc đầu nói mượn đường ai mà tin.

Nhưng hành động của Zhui no chứng minh điêu này khả năng là sự thật vì sức mạnh của Zhui no đã chứng minh sẽ không có khó khăn mấy khi đập tan pháo đài Dazaifu. Nếu đã có sức mạnh ấy thì Zhui no không cần lòng vòng lừa dối Dun no Ura làm gì.

Hai bên rất nhanh ký kết hoà ước lãnh thổ phân chia ranh giới không đụng chạm nhau. Mặc dù Minoru chưa chiếm được một lãnh địa nào phía bắc Fukuoka nhưng Ura tin tưởng điều này sẽ rất nhanh thành hiện thực.

Có một chuyện hơi khó nói đó chính là huyện Fukutsu vốn dĩ thuộc về phe Ura , trước đâ gia tộc Reizei no Kazuhiko quản nhưng nay bin Zhui no chiếm đóng.

Thế nhưng Dun no Ura biết điều không nhắc về nó, đối phương đã biết điều vậy Minoru cũng thẳng thắn bồi thường một chút cho Dun no coi như là mua lại.

Nhưng đúng lúc này Reizei no Kazuhiko nhảy ra dập đầu về phía Ura xin lỗi, hắn dẫn đầu gia tộc Reizei no muốn đầu nhập Zhui no.

Rất thẳng thắn làm chuyện này ngay trước mặt mọi người. Việc này là phản bội gia tộc chủ cũ bỏ theo kẻ mạnh hơn, đáng chê trách. Nhưng ở đây không ai mắng chửi Reizei no Kazuhiko vì hắn không còn con đường nào khác.

Dun no từ bỏ Fukutsu thì tức là đã từ bỏ gia tộc Reizei no rồi, trừ khi Dun no chia cho Reizei no một lãnh địa. Nhưng điều này là quá khó. Cho nên việc Reizei no Kazuhiko ra đi có thể hiểu.

Reizei no gia tộc võ sĩ tầm 300 người chết đến hơn phân nửa, nếu còn ở lại bên Dun no chỉ có thể làm người hầu khó có khả năng được quản một lãnh địa.

“ Reizei no Kazuhiko, ngươi đầu nhập Zhui no ta rất hoan nghênh, nhưng Fukutsu nay đã khác , các người gia tộc không có khả năng quản được nơi đó. Nếu chấp nhận đi theo bên cạnh ta chờ đợi cơ hội mới có khả năng thực quản một lãnh địa sau này. Tuỳ ngươi lực chọn” Minoru không từ chối
Reizei no Kazuhiko hiệu chung.

Nhưng hệ thống không nô lệ của Zhui no học theo Ngô Khảo Ký bày nước không thích hợp cho Reizei no Kazuhiko quản lý. Muốn quản lý hệ thống này thì đầu tiên Reizei no Kazuhiko phải có thời gian chấp nhận sự giáo dục tư tưởng mới. Khi tư tưởng không nô lệ hình thành mới có thể thật quản lãnh địa.

“ Reizei no Kazuhiko mong chủ nhân chấp nhận, việc ra nhập này nguyên nhân chính là vì ngài đối xử bao dung đối với gia quyến nhà Reizei no” Reizei no Kazuhiko dập đầu xuống sàn gỗ thể hiện quyết tâm.

Minoru gật đầu đồng ý. Nói thật Minoru khá thưởng thức Reizei no Kazuhiko. Chỉ với 300 võ sĩ và tầm 1500 nông dân binh mà thằng này có thể bố trí phòng tuyến cầm chân quân Zhui no, Busan được gần 1 tiếng đồng hồ.. quả thật rất khá. Theo Minoru đánh giá thì Reizei no Kazuhiko khả năng quân sự còn tốt hơn Dun no nhiều.

“ Được rồi. Ở Zhui no gia tộc không có chủ nhân loại này xưng hô. Giờ nói ngươi cũng chưa hiểu, sau này tìm hiểu từ từ… dắt người của ngươi tạm thời về Fukutsu tập hợp” Minoru ra lệnh.



Trầm mê trong liệt hoả, chỉ có Bất Tử Phượng Hoàng, mặc dù đôi cánh cháy tan, ý chí vẫn muốn ở Thiên Đàng bay lượn..