Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 770: Eo biển Kammon – các binh chủng hợp đồng tác chiến (07)





“ Suō no Kadamasa trưởng huynh, chúng ta đầu hàng bọn hắn, thuần phục bọn hắn không được sao?... Cứ đánh thế này chúng ta chết hết” Suō no Gadamasa em họ của Suō no Kadamasa ngụ tại vùng Tagawa cách Kokura khá xa về phía đông . Vừa mới đem quân đến đây được hai ngày, chưa rõ tình hình đã ăn một mẻ kinh thiên động địa công kích này.

Suō no Gadamasa lo lắng chạy bên cạnh anh họ đến nới trú ẩn mới đồng thời không quên nhỏ giọng hỏi.

“ Ngươi nghĩ ta không muốn đầu hàng? Là Zhui no gia tộc khốn kiếp không cho chúng ta đầu hàng…” Suō no Kadamasa gằn giọng tức điên trả lời.

Lúc này ở bên ngoài pháo đài, quân doanh của Zhui no gia tộc. Reizei no Kazuhiko vẫn cung kính ở bên cạnh Minoru mà thỉnh giáo. Hắn cảm thấy vị chủ nhân mới này có những điểm quá khác biệt các gia tộc khác, là một người thông minh Reizei no Kazuhiko hiểu rằng muốn để gia tộc có thể tồn tại trong hệ thống của Zhui no thì hắn phải học được tân quy tắc nơi đây.

Vì vậy Reizei no Kazuhiko tiếp cận Minoru mọi lúc mọi nơi có thể để hỏi han học tập.

“ Thưa Tư Lệnh, bề tôi thật lòng muốn phụng sự ngài nhưng có những quy tắc của Zhui no gia tộc bề tôi không hiểu nổi, chỉ sợ làm sai quy tắc cho nên muốn thỉnh giáo chủ nhân” Reizei no Kazuhiko lưa lời nói.

“ Kazuhiko trung uý có điều gì muốn hỏi cứ thẳng thắn, chuyện gì trả lời được ta sẽ nói. Lúc này thật sự cũng không phải lúc tổng tiến công, chúng ta có thời gian.

Lúc này đài quan sát gỗ cao đã được dựng.. Minoru nghiêng người muốn xuống ngựa. Reizei no Kazuhiko vội giữ chặt cương giúp đỡ , hắn làm chuẩn phận sự của mình.

“ Đi theo ta… “ Minoru tiến lên đài gỗ cao, nơi này quan sát chiến trường thuận tiện hơn.

Reizei no Kazuhiko được gọi vôi vàng chạy theo, cả hai cùng leo lên đài cao.

“ Tư lệnh đại nhân. Ngài tha co phụ nữ trẻ em người già của Reizei no không hề xâm hại bất kỳ ai, lại không cần điều kiện thả cho bề tôi. Zhui no gia tộc lại tha bổng hến nông nô, nô lệ , người hầu các nơi đi qua. Cấp ruộng cấp nhà, thậm chí cho lương thực , dụng cụ. Đây là gia tộc nhân nghĩa nhất mà bề tôi thất, bề tôi kính phục. Vậy nhưng có hai câu hỏi bề tôi luôn đắn đo” Reizei no Kazuhiko rất biết nói chuyện cũng như rất biết dẫn dắt vấn đề.

“ Ngươi cứ hỏi” Zhui no Minoru gật đầu đồng ý.

“ Thứ nhất câu hỏi của tiểu nhân đó là, nếu đã không có nô lệ, đất đai lại phân phát hết, chỉ thu một số lượng thuế , tô thấp như vậy, chúng ta Zhui no gia tộc lấy đâu tài nguyên để phát triển, lấy đâu tài nguyên để nuôi quân đội lớn như vậy?”

“ … câu hỏi thứ hai đó là , rõ ràng Ngài là một lãnh chúa trẻ hoài bão và đầy nhân từ, chuyện với gia tộc Reizei no đã nói lên điều này, tại sao đối với Suo no gia tộc thì ngài lại quyết thuyệt, không cho bọn hắn đầu hàng? Theo như bề tôi suy nghĩ nếu chấp nhận bọn hắn đầu hàng thì chúng ta vừa có lâu đài nguyên vẹn, lại không hao phí nhiều đạn pháo cũng như càn tiết kiệm thương vong không đáng có”

Reizei no Kazuhiko cúi người thật sau mà nói.

Minuro trầm ngâm, hắn không thể nói rằng đây là kế hoạch của anh rể, hắn cũng là chính xác làm theo, hiểu được cũng có phân nửa thôi.

Nhưng vì uy nghiêm gia chủ Minuro chỉ có thể cố giải thích theo hiểu biết của mình.

“ Đầu tiên, lòng dân là thứ quan trọng nhất, có dân ủng hộ thì Zhui gia đứng đâu cũng vững. Cho nên giải thoát cho nô lệ hay nô tì , đối xử tốt với dân là tôn chỉ của Zhui no gia tộc”

“ Về chuyện kiếm tiền thì ngươi không cần lo lắng. Zhui no sẽ đi theo con đường công nghiệp và thương nghiệp.. công nghiệp có một thứ gọi là công nghệ. Người Đại Việt hứa sẽ giúp đỡ. Ngươi nhìn khẩu pháo KẺ HUỶ DIỆT kia đã hiểu, đó chính là công nghệ, công nghệ là thứ cao siêu có thể sản xuất những thứ có giá trị rất có giá trị.”

Reizei no Kazuhiko cúi đầu thật sâu vâng lớn… hắn hiểu được một phần , nói chung tam sao thất bản là ở chỗ này.

“ Còn về không chấp nhận Suō no đầu hàng vì gia tộc võ sĩ hay lãnh chúa hay đại gia tộc đều là ung nhọt của xã hội này. Bọn họ sẽ cản trở ta giải thoát nô lệ cho nên bọn họ không có quyền đầu hàn…” Minoru hai mày kiếm dựng ngược, khí thế bỗng chốc kéo lên, từng tia sát khí như thực chất lượn lờ.

Kẻ nào chắn đường Zhui no, chắn đường hắn cùng cháu Nobunaga của hắn.. không có tư cách tồn tại…

Reizei no Kazuhiko há hốc mồm, hoá ra vị này coi toàn bộ thiên hạ võ sĩ thế gia là ung nhọt và muốn quét bỏ , vậy gia tộc Reizei no Của hắn là gì?

“ Tôi….” Reizei no Kazuhiko há hốc mồm không biết phải nói gì cho phải.

“ Ngươi không cần lo lắng, ta chấp nhận Reizei no gia tộc đầu hàng vì nhìn thấy tài năng của ngươi đáng trọng dụng. Nhưng ta không muốn nhìn thấy ngươi đi theo con đường cũ, Reizei no cũng có thể tiếp quản một lãnh địa, giúp ta cai quản nó, nhưng quân đội là của chung gia tộc ta sẽ nuôi quân đội, còn ngươi nhiệm vụ là quản lý quân đội như tướng quân của Đại Việt vậy. Gia tộc Reizei no vẫn có vinh quang , nhưng trong lãnh thổ ngươi chỉ huy, luật phải thống nhất chung Zhui no, không áp bức dân chúng, không sưu cao thuế nặng, công bằng cùng tôn trọng, lúc nào ngươi học được đủ các điều này, ngươi có thể nhận được một lãnh địa để cai quản.”

Minoru nói đoạn rồi chỉ quạt mạ vàng về phía Kokura pháo đài mà nói.

“Bọn chúng sẽ rất khó học được như ngươi, kẻ thông minh, gia tộc lại nhỏ, mới có thể thay đổi được thói quen cố hữu ở Nhật Bản này” Minoru chính là lấy bản thân hắn ra mà làm ví dụ, hắn cũng là đang trên con đường thay đổi thôi. Có anh rể ở bên cường lực uốn nắn mà bản thân hắn còn cảm thấy khó khăn sao.

Đúng lúc này phía dưới vàng lên tiếng hò reo kinh thiên chấn động.

Là đám pháo đinh đang nhẩy cẫng lên hoan hô ăn mừng, đám hỏa mai binh, trường thương binh đứng xếp loạt hai bên cũng giơ lên vũ khí hô vang khí thế ngất trời. Nháo động nhất vẫn là đám Tân La binh, bọn này mà tinh thần thoải mái không bị đè nặng sẽ nghĩ ra đủ trò tếu tếu.

Minoru đoán biết chuyện gì, hắn đưa ống nhòm đeo bên cổ mà vặn vặn căn chỉnh nhìn ra xa....

“ Nhìn đi” Minoru đưa ống nhòm cho Reizei no Kazuhiko.

Thằng này nghi ngờ không hiểu cách dùng. Minoru đành phải hướng dẫn qua một chút. Nói chung kính viễn vọng đơn ống này không cần hợp thị cho nên không quá khó dùng , chỉ qua là hiểu..

“ Ối trời ơi…” Reizei no Kazuhiko kêu lên kém chút tuột tay đánh rơi ồng nhòm.

Hắn sợ hãi quay qua xin lỗi rối rít Minoru đang mặt mũi đen xạm.

Ống nhòm tốt x4 trong quân có mấy cái thôi, còn đâu toàn x2 cả… vớ vẩn rơi hỏng là ô g làm thịt luôn giờ.

“ Xem tiếp đi… cẩn thận” Minoru vẫn tỏ ra là một lãnh đạo khoan nhượng.

Reizei no Kazuhiko cẩn thận nắm chặt cái ống đồng này đưa lên mắt , vặn vặn kéo thả theo chỉ dẫn.

Lúc nãy hắn giật mình vì soi đúng một thằng Busan đang tụt quần giơ mông về phía lâu đài Kokura vỗ vỗ. Thằng lính Busan ấy bị sĩ qua sách tai cho hai đạp bay về hàng. Nhưng điều kinh dị là rõ ràng thằng lính đó ở rất xa cả trăm mét lúc này xuất hiện ngay trước mắt làm cho Reizei no Kazuhiko sợ hãi quá.

“ Thần kỳ.. đây là Thiên Lý Nhãn của Thần … “ Reizei no Kazuhiko hò reo lẩm bẩm trong miệng.

Hắn nhìn thấy rõ mồn một tường quây của pháo đài Kokura bị đục thủng hai chỗ lớn, hắn thậm chí còng nhìn thấy quân sĩ Suo no gia tộc bên trong đó hớt hải chạy qua chạy lại như kiến bò chảo dầu…

“ Thần kỳ quá… xin trả báu vật cho Tư Lệnh.” Reizei no Kazuhiko cung kinh hai tay dang lên.

“ Nhà quê, đây là ống nhòm do Đại Việt Đế Quốc chế tạo… là sức mạnh công nghệ ngươi hiểu chưa”

“ Hêy…”

“ Được rồi cút đi… ngươi mang võ sĩ gia tộc Reizei no dẫn đường Hoàng Long Kỵ đánh chặn quân địch. Bọn này bí quá hoá liều khả năng có thể tấn công trực diện tới đây, nhưng ta cảm giác được sẽ có thằng lẩn trốn phía Đông về các vùng thung lũng. Ngươi quen thuộc địa hình dẫn Hoàng Long Kỵ chặn đánh. Nhớ chỉ cần giết võ sĩ, bắt võ sĩ.. bọng nông dân binh tha được thì tha” Minoru ra lệnh.

“ Hêy…” Reizei no Kazuhiko dạ lớn, hắn cũng đồng ý với phương án này, chủ nhân trẻ tuổi nhưng về mặt quân sự thật lão thành. Reizei no Kazuhiko thầm nghĩ , tranh thủ thời gian leo xuống tháp lâu, lên ngựa tụ tập bộ hạ 300 kỵ dẫn đường cho siêu cấp Kỵ Binh Đại Việt.

Reizei no Kazuhiko rất hưng phấn khi được giao trọng trách, hắn mặc trên mình là chiến giáp hợp kim, Reizei no Kazuhiko không phải ngu, đây là loại chiến giáp cao cấp nhất của Đại Việt -thông tin này hắn biết. Thứ này nhẹ nhưng bền chắc vô cùng. Tuy bền ngoài không khác mấy chiến giáp của lính Busan hay lính Hỏa Mai nói chung nhưng về chất lượng là hơn hoàn toàn.

Toàn bộ gia tộc võ sĩ Reizei no đều được đối xử như vậy, ngựa thay bằng ngựa tốt, ngựa của gia tộc Reizei no cho đi làm ngựa thồ cả rồi. Cũng may gia tộc Reizei no lấy nuôi ngựa cùng bán ngựa làm tiền vốn, tất cả là kỵ binh cho nên mới có đãi ngộ này. Đây cũng là lý do mà Reizei no gia tộc có 300 thằng chạy được, đơn giản vì bọn hắn chơi ngựa và quân Hoàng Long Kỵ không muốn đuổi.

Đúng lúc này Reizei no Kazuhiko giật mình khi nghe tiếng giá giá hơi lảnh lót bên tai...

Hắn quay lại thông qua khe hẹp của mũ giáp quan sát...

Một tên kỵ binh trẻ tuổi của Reizei no phía sau, toàn thân lấp trong trang bị áo giáp của Đại Việt không nhìn ra là ai.

“ Ngươi... lên tiếng trả lời, là con nhà ai...” Reizei no Kazuhiko nghi ngờ chỉ roi ngựa về phía kỵ sĩ....

Chỉ thấy tên kỵ sĩ này bối rối... không trả lời, đã thế còn tính đánh ngựa lách hướng khác...

“Ép lấy hắn..” Reizei no Kazuhiko hét hớn...

Lão đoán được đây là ai rồi...

Thân hình bé tẹo thế khia còn mặc giáp xộc xệc hết cả vì giáp và người không cân xứng.., còn ai ngoài đứa con gái lớn bất trị của lão....

“ Mariko đứng lại... chết tiệt ... bắt lấy nàng” Reizei no Kazuhiko quát to hơn....