Ba gia tộc Taira, Minamoto, Fujiwara không tham gia vào việc vây đánh Kyoto Kinh Sư thành trì.
Theo thoả thuận thì bọn họ lúc này mở các chiến địch xâm chiếm lãnh thổ các vùng Kyoto, Singa, Hyogo và Nara. Nên nhớ thành Kyoto chỉ là một thành phố phát triển nhất của vùng Kyoto mà thôi. Cả vùng Kyoto ngoại vi rất rộng lớn. Đây là mục tiêu của đám các gia tộc khốn kiếp kia.
Taira đánh chiếm Nara nối liền với khu Icha lãnh địa của Tara từ đó lãnh thổ Taira sau này cũng tiếp cận thành phố Kyoto.
Minamoto được phân chia Hyogo và một phầm phía Nam Kyoto. Fujiwara thì được phân chia Siga và một phần phía bắc Kyoto.
Tức là sau này hoàng tộc Nhật bản sẽ cư trú trong thành phố Kyoto bé nhỏ nằm giữa ba gia tộc Mạc Phủ. Còn tiểu Mạc Phủ của Zhui no không có quyền tiếp cận ở đây mà nằm ở mỏm cực Nam Nhật Bản lúc này.
Sự phân chia hết sức tinh tế và hoàng tộc thực tế sẽ bị cả ba nhà kìm kẹp không có khả năng thở ra cái gì chuyện xấu.
Mori theo kế hoạch tiến quân rất chậm. Chỉ 36 km từ Osaka đến Kyoto nhưng hắn đi như rùa bò. Vấn đề đây là phối hợp giữa Minoru và các gia tộc khác. Hắn phải chờ các gia tộc Minamoto, Taira, Fujiwara thực sự tấn công các lãnh địa khiến các lãnh chúa đang tụ binh ở Kyoto rút đi, đế lúc đó Minoru mới mở cuộc tổng tấn công, lấy cái giá nhỏ nhất để dành được thắng lợi.
Ngô Khảo Ký lúc này đã rút về Busan nghỉ ngơi, hắn không cần thiết phải ở lại Osaka, quân của Minoru không có khả năng chiến bại. Nói thẳng thừng là Minamoto, Taira, Fujiwara sẽ không cho phép quân Zhui no thất bại. Trong trường hợp thuận lợi thì ba nhà kia sẽ không ra tay, nhưng nếu như Zhui no xuất hiện yêu thế thì chắc chắn bọn họ sẽ cùng nhảy vào.
Thay vào đó Ngô Khảo Ký nên tập chung hơn về vấn đề đảo Sado, vì sau khi thỏa thuận thành công thì đám chống đối nơi này bỗng nhiên bốc hơi như chưa từng xuất hiện. Ngô Khảo Ký cũng không có đi tìm hiểu hay trả thù kẻ nào đứng sau màn tất cả rắc rối này vì nói thật là không cần thiết nữa. Nếu tính toán đúng thì mọi thế lực ở Nhật Bản đều có tính toán riêng và đều dính vào chuyện này không ít thì nhiều. Khơi ra lúc này cũng chẳng có thêm lợi lộc gì.
Nobunaga cung Tokushi đều đã mạnh khỏe không nhất thiết phải truy tung đến cùng sự việc ở Sado.
Trên Sado vẫn còn một bộ phận người Ainu và nô lệ người Cao Ly. Người Ainu thì sống trên các núi cao tách biệt không giao lưu bên ngoài, số nô lệ người Cao Ly thì Ngô Khảo Ký tiếp quản lấy. Lúc này Ngô gia các đệ tử phạm tội hơn hai trăm người dẫn theo môt đoàn năm ngàn người Tân La tiến nhập Sado để thiết lập cơ sở , xây dựng nhà cửa chuẩn bị cho một cuộc định cư đổ bộ nơi này.
Ngô Khảo Ký thảnh thơi một chút, đang bế thằng Nobunaga trong tay, thằng này tuy sinh non tầm hai tuần nhưng sau đó vẫn phát triển tốt, đặc biệt sữa mẹ đầy thằng khốn này lại tham lăn cho nên cũng theo bước anh chị biến thành quả bóng cả rồi. Nói chung nhà Ký ba đứa con hai trai một gái, khả năng lăn nhanh hơn là chạy.
Thằng Thần Tuấn lớn lên một chút thì đỡ hơn, dù sao biết đi biết chơi vận động nhiều nên bớt béo, nhưng con Ni thì vẫn béo, nó thừa hưởng gen thảo nguyên của mẹ cho nên hai má như bánh đúc, lại thêm quả mắt một mí... béo lên rồi nhìn mắt như hai đường kẻ.... thật chán luôn. Cũng may là cả A Đóa và Ngô Khảo Ký mũi đều cao chứ học thêm quả mũi tẹt của người thảo nguyên chắc chán hẳn luôn rồi.
Thằng Nobunaga khả năng cũng mắt một mí... hài, cái này gen gì đâu.
Đang mải chọc cười thằng Nobu trong tay thì bỗng nhiên Ngô Khảo Ký cảm thấy tinh thần đột nhiên hoảng hốt. Hắn ngước mắt nhìn về phía Nam khó hiểu, cảm giác hoảng hốt kiểu này hắn không mấy khi có được, điều này khiến Ký có nhiều bất an.
“ Người đâu...” Ngô Khảo Ký kêu lớn.
Từ phía ngoài một thân vệ vôi vã cúi người đẩy cửa đi vào.
“Có tin tức gì từ Đế quốc không?” Ngô Khảo Ký hỏi tới, tinh thần thảng thốt khiến hắn bồn chồn không yên.
“ Khởi Bệ Hạ, tin tức mới nhất đó là Thái Hoàng Thượng dẫn quân hỗ trợ Lavo, quân Pagan đột phá phòng tuyền của người Lavo ở Sancock...” Thân binh bẩm báo lại tin tức.
Tin tức này Ngô Khảo Ký cũng đã xem qua, hắn không có quá đánh giá cao quân Pagan hay Kiều Thạc, vì Ngô Khảo Ký hiểu rõ năng lực của Chiên Nàn Phú Thái. Trong đám em kết nghĩa thì Ngô Khảo Ký đánh giá thằng này mới là kẻ có tiềm năng nhất và có khả năng lãnh quân tốt nhất.
Daksamavamca tỏa sáng nhiều nhưng nói thật nếu Chiên Nàn Phú Thái có hoàn cảnh của Medang thì hắn khả năng còn làm tốt hơn. Đó là Ngô Khảo Ký đánh giá.
Thêm vào đó năng lực của cha nuôi Lý Thường Kiệt thì Ngô Khảo Ký càng tin tưởng, có ông ta ở đó thì Lavo vô lô. Vậy thì lo lắng này đến từ đâu?
Ngô Khảo Ký là người duy lý, hắn không tin vào cái gì thần linh báo mộng này nọ, nhưng Ngô Khảo Ký lại biết rất nhiều về sự thần khì của linh hồn, cho nên cái cảm giác đột ngột này khiến hắn không thể không để tâm tới.
Nhưng chỉ vì một chút cảm giác mà có diều cả hơn vạn đại quân về Đại Việt thì có lẽ không quá lý trí.
“ Theo dõi thật chặt tin tức, có tin tức mới từ Đại Việt thì nhanh chóng báo lại cho trẫm, à.. ngươi thông báo các sĩ quan chuẩn bị lên, bất kể lúc nào cũng phải sẵn sàng ra khơi về Đại Việt” Ngô Khảo Ký dằn lòng xuống sau đó căn dặn thân binh thay mình truyền lệnh.
“ Truyền Ngô Khảo Tĩnh vào gặp Trẫm” Ngô Khảo Ký bồi thêm một chút.
Cũng không bao lâu sau Khảo Tĩnh nhanh chân chạy đến, người mướt mồ hôi nói chung cũng đàng bận rộn làm việc chứ không phải chơi bời nhố nhăng gì.
“ Quân đội mới ở Busan huấn luyện ra sao rồi?” Ngô Khảo Ký lập tức đi vào vấn đề chính, nếu rời đi Busan thì nơi này phòng thủ không phải chuyện nhỏ, Ngô Khảo Ký cần biết tình hình thực tế Busan đã đủ sức một mình đứng vững hay chưa.
“ Hoàng huynh an tâm quân đội vạn người đệ vẫn đang ráo riết luyện tập, đã rất nhanh thành hình” Ngô Khảo Tĩnh cười kà khà khoe khoang lên tiếng.
“ Không có thời gian, ta phải rời đi bất kể lúc nào, đệ phải nhanh chóng xây dựng được một đội quân có khả năng thực lực tự bảo vệ ở nơi này.” Ngô Khảo Ký lên tiếng thúc dục.
“ Rời đi... hoàng huynh muốn về Đại Việt sớm sao?” Ngô Khảo Tĩnh hơi bất ngờ nên hỏi lại.
Ngô Khảo Ký chỉ gật đầu coi như khẳng định, hắn rõi mắt nhìn về phía Nam. Lòng vẫn bất an không thôi.
“ Hoàng Huynh, xây dựng quân đội không khó, vấn đề là tiền trong tay không còn nhiều... không có tiền thì việc mua nô lệ sẽ chậm lại. Mà muốn chờ tiền từ Đế quốc vận đến lại chậm lắm” Ngô Khảo Tĩnh than thở, thời gian này Busan làm gì? họ điên cuồng mua nô lệ khắp nơi, giải phóng để cho vào các xưởng sản xuất, chia đất, khai hoang vùng Busan, thành lập quân đội số lượng đông.
Nếu không mua nô lệ thì với số dân lèo tèo của Busan làm sao có thể xây nhanh một đạo quân vạn người như vậy.
Như đã nói, Busan lúc này tỉ lệ binh sĩ / dân là quá cao. Nó gần giống như Bố Chính vậy, nhưng Busan lại không thể kiếm tiền nổi như Bố Chính trong khi đó tiều pha lại quá nhiều.
Nhật Bản đang chiến tranh, việc giao thương với Nhật Bản kiếm tiền coi như cắt đứt.
Giao thương với Tống, Cao Ly thì tạm ổn nhưng thực tế ở Busan chưa có nhiều mặt hàng có thể xuất khẩu. Trong khi đó cải thiện cuộc sống của người dân bản địa Busan cần tiền đầu tư, mua thêm nô lệ cần tiền, ổn định cuộc sống cho nô lệ lại càng cần tiền, xây dựng quân đội số lượng lớn càng là tiêu pha.
“ Tiền không cần quá lo lắng, nói cho đệ hiểu ở Sado chính là một mỏ vàng bạc khổng lồ, còn có đồng và sắt, cho nên vấn đề tiền không cần quá nghĩ ngợi, không cần tiết kiệm mà mua thêm nô lệ, mua càng nhiều càng tốt. Nhớ lấy, vàng bạc là anh chị có chuyện cần dùng, ngươi muốn thì xin anh chị cho, ăn vụng thì... hừ hừ” Ngô Khảo Ký nạt.
Thật ra mèo nào không ăn vụng, mỏ vàng lớn vậy lại mằm ở xa, khả năng cao thằng Tĩnh sẽ đút túi riêng một ít.
Nhưng mà cái gì cũng phải có hạn độ, Ngô Khảo Ký không chấp nhận nếu như Tĩnh tham lam vô độ rồi.
“ Hoàng huynh nói đi đâu rồi, đệ từ một tên chẳng có chút sủi tăm nào trong tộc được đến ngày này toàn do một tay hoàng huynh dạy dỗ cùng cất nhắc. Đệ còn đi tham mấy viên bạc ấy thì không bằng heo chó rồi. Cần thì đệ xin hoàng huynh thôi, có bao giờ ngài keo kiệt đâu. Vả lại đệ là tham danh không tham tài nhé..... Ngô Khảo Tĩnh mốn lập công lao bất thế như mấy vị ca ca, nói chung không được năm phần cũng phải một hai phần... khà khà” Ngô Khảo Tĩnh ưỡn ngực chống nạnh ngửa mặt lên trời cứ như quyết tâm lắm.
Thằng Nobunaga nào biết gì, thấy chú nhảy tưng tưng thì y y nha nha kêu loạn lên cười...
“ Ngươi đừng vội mạnh miệng... thấy số lượng thực sự của đống vàng bạc lại nổi lòng tham, đến lúc đó xem ta trị ngươi ra sao” Ngô Khảo Ký cười cười muốn đá thằng này.
“ Hoàng Huynh quá coi thường ta.......... mà hoàng huynh, mỏ vàng này nhiều lắm hả?” Ngô Khảo Tĩnh híp mắt dò hỏi.
“ Môt năm có thể đào lên trên 500kg vàng và tầm 40 tấn bạc.... cho nên đào thì đào dùng không được lạm phát bạc thì hỏng hết, đào lên phong ấn vào dùng nhỏ lẻ thôi..” Ngô Khảo Ký trừng mắt căn dặn...
“ Cái gì.... 400kg.... 40 tấn... ặc ặc...” Ngô Khảo Tĩnh bị sặc nước bọt vì miệng dòng dòng chảy nước miếng rồi.
Lại chẳng không ghê gớp, thời Edo chính cái mỏ chết dẫm này đã khiến ảnh hưởng tiền tệ tỉ giá cả thế giới đó... haizzz. Lượng bạc thời đó đã khá nhiều mà vẫn bị nó ảnh hưởng, có thể thấy nếu đào lên mà dùng vô tội vạ ở thời này thì...
Cùng thời điểm này Lý Từ Huy cũng thấy bồn chồn mà nhìn về phương Nam không hiểu chuyện gì nguy cơ.
Lý Mỹ Lệ vội vã tiến quân về Bangmakok đánh tan đạo quân của ba lãnh chúa đang ngấp nghé nơi này nhưng đột nhiên tâm nàng đau thắt. Lý Mỹ Lệ ngước mát về phía Chiang Mai, gương mặt như tái nhợt, mắt hạnh như nhòa đi.
Nakon Narai chạy về hướng Tây cuối cùng trên đường bắt gặp được quân Khmer của Jayavirahvarman II tiếp viện Lavo.
Sau rất lâu chuẩn bị cùng bò trên đường cuối cùng thì Jayavirahvarman II cũng mang bộ binh của Somesvara và các chư hầu đi được nửa đường đến Lavo. Lúc này Nakon Narai gặp được ông bác to cao đen hôi thì muốn khóc dòng vì sung sướng, nhưng đột ngột ngực hắn như quặn lại mà muốn ngã ngựa đến nơi.