Vương cung nơi này đã thành nơi ở của Chola đám quyền quý còn đâu.
Vương thất của Srivijaya lủi thủi dọn ra ngoài ở, đến là nhục nhã.
Nhưng đám quý tộc Srivijaya tin tưởng dù nhục dù khổ thì vẫn còn hơn nhiều so với việc bị Medang rule, bở dưới sự cai trị của Medang đó chính là các quý tộc Srivijaya không có cửa sống.
Lúc này Rajendra Kulottunga hoàng đế Chola đang cùng đám con trai của hắn thậm thụt với nhau.
Rajaraja Chodaganga con trai cả, Vira Chola con trai thứ hai, và Vikrama Chola con trai thứ ba.
Lần này viễn chinh Rajendra Kulottunga gần như hốt cả nhà đi, Thủ đô Gaṅgaikoṇḍa Chōḻapuram thì em trai Rajaraja Devendravarman tạm thời Nhiếp Chính Vương.
Rajaraja Chodaganga rất mạnh, hắn là tiểu vương trị vì Vengi một thành bang cực lớn của Chola đế quốc, chỉ kém hơn Gaṅgaikoṇḍa Chōḻapuram một chút thôi.
Lúc này Rajaraja Chodaganga đang rất lưỡng lự mà vân vê cốc rượu men lá của người Mã Lai nhấm nháp.
“ Phụ Hoàng, ngươi thật sự tin tưởng những gì thằng tướng quân người Pagan kia nói sao?” Rajaraja Chodaganga không vui ánh mắt, gương mặt trầm ngâm lên tiếng.
“ Không tin thì thế nào? Tin thì thế nào? Ngươi nhìn những gì hắn đã làm, các ngươi ai có thể làm nổi? Một kẻ như vậy đưa ra kiến nghị thì chúng ta phải cẩn thận mà đánh giá” Rajendra Kulottunga lườm mắt nhìn thằng con trai cả.
“ Ta biết các ngươi đều thiệt hại nhiều, bù lại thì không được bao nhiêu, cứ vậy cụp đuôi chạy về Chola thì thật mất mặt, nhưng đã đến lúc tỉnh lại. Nhìn vào hiện thực, cuộc chiến này nếu tiếp tục thì chúng ta chỉ thêm thiệt hại chứ đừng nghĩ đến lợi lộc gì...” Rajendra Kulottunga tiếp tục gằn giọng nói cùng các con trai.... sự thật thì Rajendra Kulottunga cũng rất không can tâm, nhưng hắn dường như bị gã tướng quân của Pagan thuyết phục rồi.
“ Phụ Hoàng…. Thằng tướng Pagan đó tin nổi không? Hắn lại đòi hỏi quản một mảnh lãnh địa Chola? Phụ Vương sao không để nó đi Lanka Đảo vậy?” Vira Chola đứa con trai thứ hai mới tầm 20 tuổi.
Cả người cơ bắp lực lưỡng da đen bóng nhìn qua đã thấy là hạng người có sức mạnh.
“ Cho nó Lanka đảo rồi nó chạy trốn như thằng khốn nạn Tống Kiệt? Kẻ này có tài nếu thiện dùng sẽ rất có ích lợi , không thể để hắn ở quá xa tầm mắt….” Rajendra Kulottunga cảm thấy Kiều Thạc rất tốt, nếu so sánh với thằng huynh đệ kết nghĩa Tống Kiệt sẽ tốt hơn nhiều lần.
Thứ nhất đó là Kiều Thạc trân thành hơn, không chỉ bán vũ khí mà cả phương pháp luyện thép, đúc pháo, luyện thuốc nổ đều có thể cung cấp cho Chola. Đáng sợ nhất đó là dịch bệnh và cách ngăn ngừa dịch bệnh cũng có hết…
Quan trọng nhất đó là Rajendra Kulottunga đánh giá khả năng cầm binh của Kiểu Thạc mạnh hơn nhiều Tống Kiệt.
Thời gian mấy năm trước Tống Kiệt giúp Rajendra Kulottunga trong cuộc nội chiến giữa Gaṅgaikoṇḍa Chōḻapuram và Vikrama. Kulottunga đã nhìn thấu Tống Kiệt dẫn binh quá gà , nếu không có thuyền lớn, pháo lớn thì đúng là không cần để vào mắt.
Nhưng Kiều Thạc trong đánh giá của Kulottunga thì đó là tướng tài, nếu hoàn toàn thu phục được người này thì sẽ giúp sức được rất nhiều sức cho Chola.
Đúng lúc bốn cha con nhà Kulottunga vẫn đang thậm thụt thì bên ngoài có tướng quân thân tín của Kulottunga hối hả bước vào.
“ Thưa Baadashaar ( Hoàng đế), kẻ phương Đông đã đến.” Gã tướng quân chắp tay trước ngực cúi đầu quỳ gối thưa lên..
“ Đến rồi? … cho hắn vào…” Kulottunga phất tay ra lệnh.
Kiều Thạc một thân áo choàng đen thẫm nước mưa, thiết giáp chiến ngoa lạch cạch vang trên nền gạch lặng lẽ đi theo quân cận vệ tiến vào cung điện… hắn hai mắt không rõ cảm tình mông lung nhìn về trước…
Lại phải chạy rồi… mùa mưa bão đã qua , không còn có bất kể thứ gì ngăn cản được quân Đại Việt nữa cả. Không chạy lúc này thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện có thể thoát được quân Đại Việt lùng bắt.
“ Xin ra mắt Baadashaar vĩ đại Kulottunga của Chola”
Kiề Thạc toàn thân ướt đẫm nước mưa, hắn không để ý nhiều mà tháo ra mũ chùm đầu áo choàng quỳ chân trước mặt Kulottunga hành lễ. Đây là quy cách của Chola và Pagan cũng tương tự. Không giống như Đại Việt hay Đại Lý. Những tháng qua Kiều Thạc vừa phòng thủ xây dựng Merrgi thành phố cảng, vừa học ngôn ngữ Phạm một cách nghiêm túc và cả lễ nghi của Chola- Pagan. Những điều này rất quan trọng để hắn đặt chân ở những vùng đất xa lạ.
“ Rất tốt, Kiều Thạc tướng quân đứng lên đi, đây chính là ba con trai của ta. Rajaraja Chodaganga, Vira Chola và Vikrama Chola” Kulottunga phất tay giới thiệu...ánh mắt chăm chú quan sát Kiều Thạc.
Thời gian qua hắn và Kiều Thạc liện hệ với nhau chỉ thông qua các sứ giả, thật sự thì hai người họ chưa gặp nhau lần nào.
“ Ra mắt các vị Hoàng Tử tôn kính” Kiều Thạc hành lễ cúi người, với Hoàng tử nhóm hắn không cần quỳ lạy.
“ Ngồi đi...” Kulottunga phất tay ra lệnh cho Kiều Thạc.
Thạc cũng không e dè, mặc kệ chân bùn chiến ngoa mà đạp xoành xoạch lên thảm sạch dưới chân, đến bên chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, hắn thái độ cũng không tính là luồn cúi gì cả.
“ Tướng quân Pagan, thịnh tình của ngươi thì Bản Đế rất rõ, nhưng Bản Đế muốn hỏi ngươi một chuyện này trước khi vào chuyện chính. Ngươi cứ vậy phản bội Pagan người như vậy bản Đế sao dám dùng đến?” Kulottunga bỗng nhiên hai mày rậm trợn ngược ánh mắt chòng chọc nhìn thẳng vào Kiều Thạc như muốn thấu rõ tâm tư của kẻ này.
“ Baadashaar vĩ đại hẳn là đang thử ta một chút thôi? Tình thế của ta ngài rõ hơn bao giờ hết”
Kiều Thạc không sợ hãi gì trước câu hỏi tru tâm của Kulottunga, cũng không có chút đắn đo gì, gương mặt hắn bình thản, bằng phẳng, chỉ khẽ lắc đầu điệu bộ rất bất đắc dĩ.
“ Nói thật thì Kyansittha Hoàng Đế là một vị lãnh đạo tốt, một nhà quân sự tài ba. Nhưng giữa tôi và ông ta hoàn toàn không có thỏa thuận trung thành nào….”
Kiều Thạc cúi đầu than thở nói tiếp.. sau đó hắn ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Kulottunga mà dằng co đối chọi.
“ … Tôi là vì chạy trốn khỏi Đại Việt mà tới Pagan. Phải, đúng là Vua Pagan đối đãi tôi thật tốt. Nhưng tôi cũng đâu có phụ bạc ông ta? Đánh trận thì tôi đã giúp ông ta vượt qua Sancock hiểm yếu quan ải của Lavo, tôi cũng cho ông ta bí mật về hoả pháo.. thuốc nổ, kèm cả cách khống chế dịch bệnh.. giữa tôi và quốc vương Pagan không nợ gì nhau cả, tôi rời đi Pagan không thể gọi là phản bội, vì tôi không hề gây bất kể tổn thất nào cho Pagan….”
“ … Lý do đơn giản tôi rời đi Pagan vì nó quá gần Đại Việt, vua Pagan không đủ sức bảo hộ cho tôi…”
Kiều Thạc rất khôn khéo thoái thác lý do, mà hắn cũng đang nói thật lòng. Giữa hắn và Pagan không có nợ nần gì nhau. Ít nhất là lúc này chẳng có gì xấu hổ khi Kiều Thạc rời đi.
Hắn đã cho vua Pagan nhiều hơn những gì Pagan đền đáp hắn.
Như đã nói, Kiều Thạc rất phục tính cánh hào sảng, nhìn xa trông rộng và khí khái của Kyansittha. Nhưng Pagan không thích hợp hắn ở lại, cho nên rời đi là một lẽ tất yếu.
Kulottunga hơi chút động rung, ông ta nhìn ra sự trân thành trong lý lẽ của Kiều Thạc, đúng vậy, nếu Pagan không đủ sức bảo hộ cho Kiều Thạc thì hắn rời đi đã sao?
Pagan có công cưu mang Họ Kiều, nhưng họ Kiều cũng đã trả đầy đủ và có khi còn nhiều hơn những gì nhận được.
Ví như bốn tháng qua, Kiều Thạc đã ăn cắp được công nghệ Pozzolan của Lavo ở quan ải Sancock, sau đó tiến hành cải tạo xây dựng một pháo đài ở bờ biển cảng Merrgi.
Trên đó Kiều Thạc cho đúc những khẩu pháo khổng lồ bằng gang, đồng có thể bắn xa đến 1800m , tuy không thể dã chiến hay trang bị lên tàu chiến, nhưng có thể sử dụng ở các pháo đài phòng thủ…
Có thể nói toà pháo đài kia sẽ gây không ít khó khăn co quân Đại Việt nếu muốn tấn công cảng Merrgi.
Ai cũng nhìn ra Kiều Thạc có tài lãnh binh, bố trí quân sự. Và cũng đang hết lòng vì Pagan.
Có điều Pagan không chứa nổi hắn mà thôi.
“ Đại Việt đáng gờm đến vậy?” Kulottunga vẫn bán tín bán nghi.
“ Đại Việt Đế Quốc… không thể cản, nhất là hải chiến… Pagan quá gần, không an toàn” Kiều Thạc thốt lên, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ e ngại.
“ Như ngươi nói nếu Đại Việt đánh đến Chola thì ngươi cũng sẽ phản bội ta mà chạy?” Kulottunga nhếch miệng mỉ mai mà hỏi.
“ Thằng khốn kiếp mặt dày này,” Vira Chola tức giận quát lớn rút đao muốn chém chết Kiều Thạc.
“ Ngồi xuống…” Kulottunga quát đứa con trai thứ hai bình tĩnh, đồng thời ánh mắt chăm chú quan sát Kiều Thạc vẫn đang hết sức bình tĩnh ngồi đó...
“Nói tiếp” Kulottunga chỉ Kiều Thạc mà gặn giọng ra lệnh…
“ Như tôi đã trình bày nhiều lần với Bệ Hạ ( dùng vậy cho dễ đọc) trươc đây. Với Đại Việt nên hòa không nên đánh, Chola cần gì vượt xa xôi ngàn dặm đi tấn công Medang? Ở cạnh Chola đâu thiếu vùng đất màu mỡ giàu có có thể xâm chiếm. Tôi tin tưởng với những công nghệ, vũ khí cùng kinh nghiệm chiến đấu của bản thân, có thể giúp Bệ Hạ chiếm lĩnh các nơi đó..”
“.... còn về Đại Việt và các quốc gia đồng minh của bọn họ thì nên duy trì quan hệ hảo hữu, lấy buôn bán lợi ích làm đầu”
Kiều Thạc trân thành khuyên lấy vua Chola.
Đồng thời hắn cũng thể hiện sự tự tin của bản thân.
“ Nếu Chola và Đại Việt hòa ước, chúng đòi tính mạng của ngươi, ngươi không sợ bản Đế đem ngươi làm dê thế tội?” Kyansittha nhếch mép thăm dò.
“ Sẽ không.... tôi chạy đủ rồi, đến giờ tôi đã hiểu dù chạy đến cùng trời cuối đất thì tôi vẫn bị Đại Việt săn lùng đến cùng.... cho nên Kiều Thạc sẽ chết trận ở Medang... từ nay trên trần thế này không còn Kiều Thạc... kính mong Bệ Hạ ban tên...”
Kiều Thạc đứng ra một tay thả lõng vì đã không còn có thể tự nhiên cử động, tay phải chắp trước ngực quỳ xuống cúi đầu mà lạy.
“ Ha ha ha... đủ thông minh ... đủ quyết đoán... Được... ngươi tên Kiatstharva.. Chola, là nghĩa tử của bản Đế, Đã vừa ý ngươi..?” Kyansittha thực sự rất hào sảng nói chuyện... ông ta đã thăm dò đầy đủ những gì mình cần. Kiều Thạc theo đánh giá của ông ta là một cây đao có thể sử dụng được....
“ Cảm ơn.. Phụ Hoàng vĩ đại” Kiều Thạc không vui không buồn, cũng không kiêu không nhịnh. Hắn biết nghĩa tử hay gì đó chỉ là hư vô danh ảo, chỉ khi nào hắn còn giá trị lợi dùng thì cái nghĩa tử này mới có chút thực tế.
Còn khi bản thân hắn không còn giá trị lới dụng thì hai chữ Nghĩa Tử sẽ biến rụng đi chữ nghĩa, chữ tử không còn là con cái là là tử của tử vong.
Tay phải đánh võ, tay trái chơi ngải, chân gác tiền tài, đầu gối đài cao. Mời các đạo hữu ghé thăm