Thật sự không thể nào tưởng tượng nổi Kiều Thạc lại có những nhạy cảm về mặt nguy cơ đế vậy, dường như đó là bản năng khiến hắn có thể né tránh được Đại Việt cường lực săn đuổi vậy.
Đêm đó Kiều Thạc đã bàn bạc cùng bốn cha con nhà Kulottunga rất lâu.
À không .. lúc này có thể nói là năm cha con, vì Kiều Thạc Kiatstharva Chola cũng được coi là nửa cái thành viên trong nhóm này rồi.
“ Các con thấy sao?” Kulottunga hỏi mấy đứa con trai. Lúc này đã rất muộn, Kiều Thạch thối lui từ lâu, hắn phải về Merrgi thành phố để trấn thủ. Họ Kiều rời đi quá lâu sẽ khiến lòng người nghi ngờ.
“ Hắn nói rất có lý… có điều con vẫn không tin Đại Việt mạnh đến vậy” Vikrama Chola đứa con thư ba lên tiếng, hắn vẫn muốn đánh một trận.
Nếu lúc này nghe theo Kiều Thạc lui quân thì quá thất bại, tổn thất sẽ rất trọng, không biết lấy cái gì ra tài nguyên chia cho lãnh chúa các vùng. Nếu cứ như vậy cúp đuôi về Chola thì uy tín sẽ mất hết.
“ Cứ như vậy rút quân sẽ mất hết uy tín” Vira Chola đứa con thứ hai lên tiếng, hắn có vẻ bình tĩnh hơn rồi.
“ Uy tín là đánh mà ra, có vũ khí của Kiều Thạc thậm chí chúng ta có thể có nhiều chiến tích vẻ vang hơn khi ở quê nhà… Medang quá xa chúng ta, ở đây là sân nhà của Đại Việt. Hai ngươi chưa từng chạm mặt cùng quân Đại Việt nên chưa hiểu sự khủng bố của chúng…” Rajaraja Chodaganga anh cả lên tiếng… hắn lim dim mắt lại hồi tưởng trong mưa trận chiến kinh hoàng ở pháo đài Dumai…
Quân Srivijaya- Shailendra bị đẩy lên làm pháo hôi, nhưng không phải dân binh hay nông binh, đó là quân tinh nhuệ của Srivijaya và Shailendra. Vậy mà từng người tường người bị đồ sát, bị chặt bỏ như cắt rau thái cỏ…
Rajaraja cảm giác như chính mình dẫn tinh binh Chola xông lên thì kết quả cũng không có sai biệt.
Chỉ một loáng mà mấy ngàn người cứ như vậy bị giết cho không còn ai đứng vững, thậm chí tường thành pháo đài còn chưa có nổi một ai leo lên cao…
Đó là theo thám báo bên trong chỉ có tầm năm ngàn quân Đại Việt.
Lúc này những cuộc điều chuyển quân rất lớn của Đại Việt tin tức cũng đã tới được phe Chola, mấy vạn quân Đại Việt quả thực là áp lực rất lớn cho quân viễn chinh Chola không có bổ xung ở nơi này.
Rajaraja Chodaganga cảm thấy nhận định của Kiều Thạc rất chính xác…
“ Anh có nói quá lên không đó? “ Vikrama Chola trẻ trâu lên tiếng vẫn là giọng không phục.
“ Ngươi muốn ở lại đánh cùng Đại Việt cứ việc, ta không bồi tiếp , quân Vengi sẽ rút lui. Rõ ràng hải quân chúng ta yếu hơn Đại Việt trông thấy. Chúng ta vận chuyển lương thực, quân nhu không thể nào tốt bằng Đại Việt vận chuyển. Lại thêm tình hình Chola có thể đi lâu sao? Ta ước chừng nếu mình còn dậm chân nơi này thêm vài tháng thì Vengi tất loạn...” Rajaraja Chodaganga hầm hừ tức giận.
Thật ra Rajaraja Chodaganga nói đúng, Chola tuy cũng là đế quốc nhưng là hệ thống cát cứ phân quyền các thành bang, trong mỗi thành bang lại có các quận nhỏ cũng là phân quyền tự trị. Với hệ thống đó không thể nào viễn chinh quá lâu ngày cho được.
“ Được rồi, nếu đã quyết định rút lui thì hãy nhanh nhất làm điều đó, cũng may thười gian này còn mưa bão, cả hai bên không thể tiến công nên phần lớn quân chính quy của chúng ta tụ tập gần đây... Để cho Kiatstharva Chola làm quận trưởng Singanam, các con cảm thấy sao?” Kulottunga đưa ra quyết định cuối cùng, ông ta không muốn mạo hiểm chiến đấu với một Đại Việt vùng Medang đã và đang liên tục tăng quân, trong khi quân Chola rơi vào tình thế thiếu thốn đói ăn và dịch bệnh nhiều ngày.
Người sáng suốt luôn biết lúc nào nên dừng lại, và Kulottunga là người sáng suốt đó.
“ Con đồng ý... để cho Kiatstharva Chola trấn thủ phía Tây là hợp lý. Sự thất bại ở Sumatra nên được đền báo bởi những chiến tích vĩ đại hơn trên mảnh đất của người Chalukyas. Theo thông tin của con thám thính thì Chalukyas vẫn có liên hệ cùng Tống Kiệt và mua được thật nhiều vũ khí từ thằng phản bội này. Kiatstharva Chola ( Kiều Thạc) là nhân tố rất quan trong để chúng ta có thể cân bằng lại vấn đề trên” Rajaraja Chodaganga vẫn tỏ ra là anh cả, hết sức chín chắn trong các vấn đề hệ trọng.
“ Thằng khốn Tống Kiệt..” Nhắc đến Tống Kiệt thì Hoàng Đế Kulottunga của Chola cũng nghiến răng nghiến lợi không thôi.
Lại nói đến quận Singanam là đâu? Chalukyas là thế lực nào?
Nói đến Nam Ấn bán đảo cái mũi nhô ra Ấn Độ Dương thì chia làm hai nửa, Đông Nam Ấn có mấy thành bang mạnh mẽ là Gaṅgaikoṇḍa Chōḻapuram- Anuradhapura- Thanjavur, Madurai, Pandays, Vengi.. Nhóm này gọi là Đông Chalukyas. Hay nói cách khác đây là đế quốc Chola lãnh thổ chính.
Tây Nam Ấn đó được gọi là Tây Chalukyas, có điều sau này , Đông Chalukyas tự xưng mình là Chola Đế Chế cho nên tác khỏi cái tên Chalukyas, do đó Tây Chalukyas có thể gọi tắt là Chalukyas.
Chola Đế Chể và Chalukyas đánh nhau liên tục, đánh nhau không biết chán, Thời gian Tống Kiệt đến là hai bên đang đánh nhau.
Lý do thì có nhiều nhưng lúc ấy lý do chính là Chola muốn sát nhập Vengi chính thức vào bộ máy cai trị tập quyền. Và người Chalukyas không muốn Chola lớn mạnh cho nên chọc ngoái khiến Vengi nổi loạn đánh Chola. Sau đó Chalukyas từ phía tây cũng tấn công Chola. Lúc đó Kulottunga hai đầu bị ép đến ngộ thở.
Thế quái nào một thành bang của Chalukyas lại rảnh hang đêm quân chơi Tống Kiệt khiến cho thằng này vương quố Rohana bị kéo vào trận chiến.
Vậy là Tống Kiệt dùng chiến hạm Đại Việt và pháo lớn càn quét thủy quân của Vengi, chẳng mấy chốc Chola bình định được phía Đông Bắc. Vậy là Kulottunga sướng quá kết nghía Tống Kiệt cả hai thủy bộ hai đường đánh về phía Tây.
Vua Vikramaditya VI của Chalukyas phải chịu thua và cắt nhường vùng đất hai quận Singanam và Gangamandalam. Từ đó hai tình này trở thành biên ải của Chola ở phía Tây, ngăn chặn quân Chalukyas xâm phạm.
Thằng Tống Kiệt liên hệ Calipha ở Bagdad, thuận lơi có mảnh đất ở Oman, nhưng muốn đến đó phải đi qua Chalukyas, cho nên Kiệt kệ mẹ anh em kết nghĩa Kulottunga mà khởi động quan hệ ngoại giao ngầm với Chalukyas. Cung cấp pháo súng thuốc nổ, đồng thời mua diên tiêu của bọn Chalukyas. Quan hệ này đến nay vẫn thịnh vượng khi mà hàng hóa đến Sur thành tấp nập toàn là từ Chalukyas đến. Và nguồn cung diên tiêu, than đá... quặng sắt của Tống Kiệt cũng từ Chalukyas mà ra. Đổi lại Chalukyas sẽ có vũ khí thép, pháo lớn, thuốc nổ...
Cho nên may cho Kulottunga nhận thằng con nuôi Kiều Thạc, nếu không để một thời gian Chalukyas xúc tích đủ lực lượng cùng vũ khí thì Chola sẽ đi bán muối cả Đế quốc.
Tóm cái váy lại thì họ Kiều cùng họ Tống rất rất có duyên phận với nhau.
Lúc này ở eo biển Mallaca, một đoàn chiến hạm số lượng không nhiều, chỉ tầm 30 chiếc đàn đội làn mưa nhỏ mà đi, cuối tháng 11 khả năng có bão không nhiều… Ngô Khảo Ký nhận nhiều tin tình báo quân đội Chola tích cực qua lại từ hải cảnh Merrgi, hắn ngờ rằng quân Chola tăng binh cho nên không thể ngồi yên chờ đợi nữa. phải phủ đầu tấn công.
“ Trời mưa liên tục, đường bộ thì chia cắt không đi nổi, đường biển càng khó hoạt động, quả thật chúng ta quá thiếu thông tin về quân địch” Ngô Khảo Ký ngồi trong khoang chỉ huy của Khu Trục Hạm mà nhâm nhi tách trà nóng.
Đối diện hắn la cụ Kiệt vẫn mải mê xem sét hải đồ.
Lần này đúng thật là ra trận phụ tử binh, lần đầu tiên hai cha con tác chiến cạnh nhau từ khi nhận thừa tự.
“ Con không cần quá lo lắng, khoa người khó ta… thông tin của chúng ta địch nhân cũng nắm không rõ được.. lúc này quan trọng là người chỉ huy phán đoán tình hình” Cụ Lý Thường Kiệt vẫn đang phân tích các thông tin ít ỏi mà các chiến sĩ Đặc Nhiệm Biệt Kích đưa về.
Trời mưa lớn một nửa đảo Sumatra nhụa.. ngay cả Biệt Kích tinh nhuệ nhất cũng hoạt động không thể hiệu quả nổi, thông tin họ đưa về quá ít…
“ Ký à… theo cha nghĩ, có lẽ… chúng ta đến muộn rồi… đây không phải là phương án co cụm phòng thủ Bắc bộ Sumatra, đây là phương án của rút quân quy mô lớn…” Lý Thường Kiệt lão già cay này… sau một hồi phân tích tình báo cùng nhận định thế cục lại có thể nhìn ra những điểm mà cả đám chỉ huy trẻ tuổi họp mấy ngày mà không thể nhìn thấu.
Mấy ngày này cụ Kiệt bị vết mổ hành hạ khi đổi thời tiết… chính thức ra cụ đã đến thời gian phải tái mổ để gỡ nẹp thép, nhưng mà cụ muốn đánh trận này cho nên trì hoãn… mấy ngày đau nhức không tham gia họp quân cơ, bọn trẻ ranh vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm rồi. Cụ Kiệt lắc đầu..
“ Sao có thể chứ” Ngô Khảo Ký giật mình không dám tin tưởng…
“Con xem… cánh phải nếu là phòng thủ thì chọn nơi này có phải tốt không. Tại sao chúng lại chọn chếch mé biển hở một khoảng? Còn có trung quân cần tinh nhuệ Chola làm xương sống, nhưng không phải để đặt ở chỗ này… đây là vị trí có thể rút lui bờ biển thông qua khe hẹp này…” Cụ Kiệt bắt đầu phân tích… càng nói Ký càng tái mặt, vừa tức giận, vừa xấu hổ….
“ Người đâu .. cập bờ.. thông báo cho Daksamavamca tổng tấn ….” Ngô Khảo Ký đang muốn ra lệnh cho quân sĩ thông báo bộ binh tổng tiến công thì cụ Kiệt ngăn lại…
“ Đã là quân vương sao vẫn vội vàng như vậy? Bình tĩnh.. Tái ông mất ngựa chưa hẳn là xấu…”
“ Quân Chola tấn công Medang nhưng chẳng cướp bóc được gì, Medang đac kịp sơ tán cả về hậu phương. Do đó đám thổ phỉ này sao có thể rút lui tay không? Vậy chúng sẽ làm gì?” Cụ Kiệt ung dung mà hỏi Ký như khảo bài.
“ Là cướp sạch Srivijaya và Shailendra “ Ký trợn mắt…
“ Đúng vậy, trẻ nhỏ dễ dạy, nói Daksamavamca chuẩn bị nhiều lương thực một chút, đừng có tấn công vội. Hết lương rồi thì Srivijaya và Shailendra sẽ chó cắn chó thôi. Lúc ấy nói thằng Vua Medang đến nơi dọn dẹp là được. Quân Đại Việt cũng không cần phí nhiều tâm tư nơi này nữa….
Ký trợn mắt… cay độc già… luôn song hành với nhau. Hắn méo mó mặt mà nói.
“ Cha.. người nghĩ có nên đánh tiếp không..” ý hắn hỏi là lần xuất binh chiến hạm này cần đánh nữa không. Biết đâu Chola cướp chưa đủ, lại làm Pagan một mẻ thì đẹp…
Cộp…
Úi…
“ Ta không mổ rút thép trong ngực để đánh trận này, muốn nhìn vũ khí của cháu dâu làm ra sao.. ngươi thì hay rồi… không đánh tự nhảy xuống biển bơi về Malacca…” Cụ Kiệt bực mình gõ co Ký một cái…
Đời nào Chola đi cướp của Pagan. Cướp yếu cùi Srivijaya và Shailendra còn được, cướp Pagan nó là chuyện khác rồi.
Tay phải đánh võ, tay trái chơi ngải, chân gác tiền tài, đầu gối đài cao. Mời các đạo hữu ghé thăm