Mộ chiếc hải hạm tầm 16 m dang căng buồm đón gió, phía sau đuôi của nó từng khối bọt sóng trắng xoá tạo thành luồng đang đẩy con thuyền vượt sóng sóng mà đi.
Trên thuyền treo lá cờ Đế Chế hai màu đỏ vàng, không nghi ngờ gì nữa, đây là chiến hạm đóng mới từ vật liệu sót lại của Barque trung tải đã hỏng hóc.
Ban đầu Trần Thảo ý định muốn tận dụng đóng hai con thuyền nhỏ 14-15 m. Nhưng Trí Xuân ngăn lại.
Trí Xuân muốn là phải tận dụng hết những gì có thể, đóng mới một con thuyền tốt nhất . Còn thừa lại có thể đóng được cái gì thì đóng.
Triết lý đó là thà mạnh một còn hơn yếu đều…
Cho nên thuyền béo 16m dài rộng 5,9m ra đời…
Đây là thiết kế không phải Carrack mà là một mẫu Barque thu nhỏ.
Trí Xuân ngoài là một hải Quân Thiếu Tá còn là một tay thiết kế chiến hạm có năng lực, trong đám sách vở của hắn ngoài sách hải quân quân sự chính là sách dạy thiết kế chiến hạm hải hạm.
Đây là tài liệu mang tính tuyệt mật chỉ những người đáng tin cậy , có năng lực được trải qua khảo vấn khắt khe của Cẩm Y Vệ mới được tiếp cận.
Để xây dựng cái chiến hạm lai tải hạm bé bé này mà cả trăm người phải cật lực lao động trong vòng hơn hai tháng, và nguyên liệu dùng để đóng thuyền này khiến cho việc đóng chiếc thuyền thứ hai chỉ là… thuyền cứu sinh mái chèo 7m mà thôi…
Phải nói thuyền Barques trung tải mọi tinh hoa đã dồn vào chiếc Barques mini này.
Động cơ chân vịt kéo của Barques trung tải được tận dụng lại, cánh quạt bị cưa nhỏ đi theo đúng tiêu chuẩn của thuyền 16m trọng tải 60 tấn.
Bánh răng lớn bị loại bỏ, chỉ những bánh răng nhỏ được giữ lại, dây xích cũng bị đột ngắn… thay vì ngựa kéo thì lúc này đó là người kéo.
Không đủ dụng cụ để cải biến đọng cơ kéo thành động cơ chèo xoay. Lúc này đây có tầm 30 thuỷ thủ đang đeo trên mình đai da mà bước đi nặng nề trong khoang kéo động cơ….. thuyền vẫn chạy khá tốt mặc dù chỉ là hàng phế thải tận dụng.
Với các thiết bị đầy đủ trên thuyền cùng với các tay thợ máy tốt chỉ huy, cả trăm người lao động thành của rất cường…
Thuyền này nhét tối đa được trên trăm người, đó là đứng tràn ra khoang, leo lên tháp pháo.
Còn lúc này nó chỉ mang theo 70 người gồm 30 chèo 10 điều khiển buồm và 30 nhân viên chiến đấu.
Pháo thì có tháp pháo tích hợp nhưng nòng 300mm bị đổi thành hai nòng 120mm nhỏ bé. Xung quanh hai mạn tàu chính là các họng pháo 120mm lộ thiên khác. Không thể bố trí thêm khoang pháo , quá cồng kềnh… không đủ năng lực chế tạo. Cho nên nếu trời mưa thì chỉ có tháp pháo có thể chiến đấu được.
Nhưng dù sao chiếc thuyền này đã quá cường khi chỉ dùng nguyên liệu thải của Barques trung tải hỏng để tái chế…
Để chế tạo thuyền này thì nhóm của Ngô Trí Xuân cũng ho sinh lớn lắm… họ gần như cạn kiệt hoàn toàng bình ga và bình ôxy để hàn gió.
Tức là giờ nếu hỏng hóc động cơ, họ chỉ có cơ hội 2-4 lần sửa chữa…
Việc cải biến kích cỡ hệ thống truyền động đã làm tiêu tốn toàn bộ khí ga rồi..
Nhưng đáng giá… chiếc Tiểu Barques này hoạt động tốt, tải trọng 60 tấn trừ đi 15 tấn động cơ, 7 tấn tháp pháo- pháo- 1 tấn thuốc nổ đạn. Thì vẫn còn kha khá tải trọng có thể…
Tuy chật chội đôi chút nhưng vẫn là hi vọng sinh tồn của cả nhóm người thám hiểm ở đây.
Có thể nói trong hoàn cảnh như vậy mà đội thủy thủ Đại Việt có thể khắc phục đến mức này thì đó là kì tích đáng thán phục và khen ngợi…
Vỗ tay…
Không phải vỗ tay mà là vỗ vai…
“ Tokulan… bao giờ.. tới nơi” Xuân đã có thể ghép chữ thành những câu cơ bản, vốn từ của thăn với hệ ngôn ngữ Toltec rất mạnh.
“ Gần.. gần” Toltec nhảy nhót chỉ tay về phía trước….
Xuân há miệng muốn chửi, hắn như nuốt một vạn con nhặng vào mồm, mặt mày vặn vẹo trán nổi gân xanh…
Toltec nghẹo đầu ngẹo cổ không hiểu… vị Thủ lĩnh Người Trời này lại đau bụng?
Toltec đoán vậy, vì hắn thấy mấy người trong bộ lạc khi đau bụng cũng có vẻ mặt này… vẻ mặt táo bón.
Có điều vị Thủ Lĩnh người Trời này có vẻ hơi bị đau bụng nhiều… hừ hừ.. hắn đếm ít nhất trong 4 ngày qua vị này đau bụng 19 lần… khổ quá người Trời hình như kén ăn uống thì phải?
Toltec vẻ mặt đầy thông cảm…
“ Ta Xxxx con mệ nó” nhịn không được Xuân ngửa mặt lên trời gào lớn chửi…
Đám thuỷ thủ bịt miệng cười… cuối cùng vị chỉ huy quen thuộc của họ cũng quay về..
Cùng học trong trường hải quân… vị Ngô gia đệ tử này tài năng nổi bật được các giáo viên rất xem trọng, nhưng xem trọng sau đó là phạt, liên tục phạt vì tội hay chửi bậy…
Không hiểu thằng này học thói ở đâu, ở nhà ai … hay chửi thể.
Giáo viên các môn điều tiếc tài, hận không thể rèn sắt thành thép, cho nên vị tài năng trẻ cả quân sự hải quân và thiết kế tàu biển này bị đưa vào khuôn khổ, bị phạt liên tục. Có thể nói khoá Học Viện Hải Quân tốt nghiệp năm 1086 thì Trí Xuân lắm tiền án tiền sự nhất trong trường và là đề tài nóng hổi cho binh sĩ..
Chích xác ra vị này chưa chắc đã đi thám hiểm đâu vì hình như có cơ cấu để đào tạo lên tướng quân sĩ quan cao cấp trong hệ hải quân.
Cơ mà ra trường, về đơn vị, ra khơi không ai quản… bệnh cũ tái phát… Chửi bậy thành danh.
Thế là cấo trên phạt... phạt.. phạt...
Đến mức nhuyễn người bị đều đi làm nhiệm vụ cảng biển không được ra khơi nữa. Chờ lúc nào tư cách đạo đức tốt lên thì trọng dụng.
Vậy là Xuân đau khổ làm công việc bờ biển bến cảng nhàm chán. Nhưng cơ hội lại đến khi Thần Đế chưng dụng một nhóm sĩ quan hải quân trẻ tuổi tiềm năng của Ngô gia thống lĩnh đội tàu đi Châu Mẽo... dĩ nhiên Ngô Trí Xuân xung phong.
Nói thật Xuân là người đứng đầu về mặt kinh nghiệm quân sự cúng số giời hải trình trong đám con cháu Ngô gia đó.
Xuân hết sức ức chế tính xấu của bản thân, các thủy thủ thấy một Xuân Chỉ huy đạo mạo, nghiêm túc , nói năng lịch sự... cho đến hôm nay thì Xuân chịu không nổi nữa rồi, bản chất chỉ huy bộ lộ khiến đám thủy thủ nén bụng cười....
Trán đấy gân xanh, mạt néo mó như bị táo bón... Xuân hầm hừ đi vào khoang chỉ huy... điều đó đồng nghĩa với tính toán của Tokulan... chỉ huy đi ị... đau bụng kinh niên...
Đau bụng cái con khỉ, Xuân đang kìm nén cảm xúc để không đè đám Toltec xuống sàn thuyền ma sát, ma sát sau đó đập cho một trận...
Đầu tiên hỏi Põccochuk đi nơi có cây chuối có xa không...
“ Gần lắm, đi về phía Nam mấy ngày...”
Ok, người Toltec đi chỉ có mấy ngày thì đúng là gần thật, vì bọn họ đi thuyền độc mộc, chèo mái chèo bé tí, làm sao lại được thuyền buồm ăn 60˚ gió cùng mái chèo chân vịt. Cho nên Xuân nghĩ đi hai ngày là cùng....
Nhưng đã 4 ngày trôi qua... hai mươi lần hỏi sắp đến chưa.
Vần là cau trả lời đó... “ Gần .. gần... mấy ngày..”
Khốn nạn ... thử hỏi có thể đánh người hay không, có đáng đánh người hay không?
Xuân không biết, người Toltec không có khái niệm few và a lot of... tất cả họ chỉ có một từ dùng chung đó là “Ja-ch”... hai ngày cũng là “Ja-ch” mà mười ngày cũng là “Ja-ch”... tốt nhất nói chuyện với người Toltec thì nói con số cụ thể nhé...
Mỗi ngày tầm 170km ... đã đi được gầ 700km rồi... gần đó hả.... gần lắm hả....
Bay đâu trói hết bọn thổ dân điêu ngoa này lên cột thuyền hứng gió cho ta...
Xuân run run bàn tay nắm vào cái cốc thép men sứ , uống một ngụm nước tránh để bản thân mất kiềm chế mà thực ra lệnh.
Thật ra đám thủy thủ cũng rất muốn treo bọn Thổ dân lên cột buồm rồi....
Làm mới chả ăn...
Đầu thuyền lúc này một đám thổ dân đã bị ép cắt đầu 3 phân, đây là quy tắc quân đội Đại Việt .
Tức là đám chiến binh 20 thằng Thổ dân này chính là được tính quân nhân Đại Việt rồi, chuyện kể ra dài dòng, sẽ nhắc sau.
Chỉ biết đám thổ dân lúc này nhìn không hề thổ tí nào, bảnh bao, mũ sắt, áo quân ngân, chiến giáp Lorica segmentate sáng loáng... bên hông là kiếm Gladius sắc lém chém sắt như... chém sắt ... chứ còn như chém gì nữa... :D.
Tokalu ngồi xổm mũi thuyền , bên cạnh hắn là năm anh em chiến hữu, cũng đang ngồi xổm như khỉ.
Bọn này quen ngồi xổm tư thế ị đùn, hở cái là ngồi, nói mãi không được cho nên kệ.
Đừng đùa, đây là tư thế phòng nghỉ ngơi nhưng cũng là phòng thủ của bọn chúng.
Xuân thử rồi, đám này có cơ đùi cực mạnh, sức bật ghê gớm, ngồi xổm của bọn hắn là tư thế súc lực để phát, bất kể lúc nào cũng có thể lao lên vồ địch tấn công, lối chiến đấu hoang sơ và khá dã man....
Cả một đám mặt xăm các đường nổi chẳng biết chúng xăm kiểu gì được các đường nổi rất đều và “đẹp”... đứa nào cũng sỏ mũi, lỗ tai thì treo xương thú hay gỗ nặng kéo xệ xuống...lỗ mũi phải gắn mấy cái răng nanh động vật mới chịu... oai nhất là răng của sư tử núi...
Xuân yêu cầu chỉnh chu ngoại hình, cắt tóc... ok em đồng ý... bỏ long gà vỏ tỏi trên đầu đi... em đồng ý... không được bôi sơn xanh đỏ nếu không trong tình huống chiến đấu... em đồng ý...
Bỏ xương thú .. răng nanh.... cầu xin chỉ huy cho chúng em đường sống...
Đám này khóc lóc nhất quyết không bỏ, cho nên Xuân cũng chịu hẳn....
Đó là tập tục .. không thể bỏ ngay, cho nên Chỉ huy tha....
“ Tachutachi, ngươi nghĩ xem, với áp giáp của Ngưởi Trời ban tặng cùng thanh vũ khí này.. ta có thể giết được bao nhiêu thằng Chichimeca báo thù?” Tokulan hỏi thằng đồng bạn bên cạnh..
“ Tokulan ngươi là chiến binh hùng mạnh nhất bộ lạc... bình thường ngươi có thể đánh lại 2-4 người... có thêm vũ khí , áo giáp của Người Trời... ta nghĩ hẳn là giêt vài thằng đi” Lại là vài... lại là “Ja-ch”... khả năng là cả chục thằng đấy.. ở đó mà vài...
“ Ừ.. ta thử rồi... Macuahuitl chạm vào áo giáp là vỡ vụn” Tokulan lẩm bẩm...
“ Ngươi điên là Tolulan... làm hỏng đồ của người trời thì sao? ngươi chuyên phá hoại..” Tachutachi lớn tiếng trách cứ...
“ Hỏng là hỏng thế nào... đồ của người trời không dễ hỏng thế đâu” Tokulam bĩu môi.
“ Thật à, ngươi thử với mũi giáo chưa?” Một tên chiến binh Toltec khác chen vào...
“ Chưa thử..”
“ Thử đi...”
“ Đâm ai”
“ Đâm tao này..”
“ Ai có mũi giáo đá không”
“ Tao có”
Xuân ở khoang chỉ huy nhìn xuống chú ý đám Thổ dân đang ngồi xổm đầu thuyền đang rảnh chó không biết thậm thụt gì...
Bỗng nhiên một đứa bật giậy lao như tên bắn về phía lối xuông khoang thuyền... hành động bất ngờ khiên Xuân giật mình...
Sự kiến tiếp theo còn khiến Xuân trợn mắt há mồm hơn nữa...
Cái thằng vừa chạy xuống khoang tàu chẳng biết lúc nào xuất hiện trở lại, tay cầm một mũi lao bằng hắc diệu thạch ( obsidian).. vấn đề không quan trọng.. Quan trọng là thằng này điên chồng lao vào một tên thổ dân khác đang ưỡn ngực dạng háng thách thức...
Bang...
Xuân nuốt nước bọt.... há mồm...
“ Ta ...XXXXX con mẹ nó, đám điên này...” lần thứ hai trong ngày Xuân chửi bậy.
Đọc đến đây là hết chương rồi đúng không? He he boiz. Ghé vào làm tô hủ tiếu cho ấm người