Ngô Khảo Ký ở Medang chuẩn bị cho một cuộc thống nhất tây bán đảo Mã Lai.
Nhưng chính lúc này hắn nhận được tin tức từ Thăng Long.
“.... Ông về mà giải quyết đống bòng bòng bong này... tôi chịu.... Cái gì mà một Đỗ Thần hơn mười Ỷ Lan Thái Hậu ... Giờ ông sáng mắt chưa... về mà giải quyết...”
Ngô Khảo Ký ảo....
Cái quỷ này có gì khó giải quyết? Hay là Huy ở lâu ngày không đấu tranh chính trị nên “tầm” và “trình” giảm?
Thật là Ngô Khảo Ký hiểu nhầm Lý Từ Huy , chuyện giữa đàn bà và đàn bà với nhau rất khó dùng ý nghĩ của đàn ông để giải quyết.
Ngô Khảo Ký cảm thấy dễ dàng xử lý vấn đề còn Lý Từ Huy xuất phát từ cạnh tranh, hơn thua, rồi nhiều lý do đàn bà với nhau mà bị giới hạn. Cái này gọi là tâm lý thôi. Một khi Lý Từ Huy tông suốt thì chiêu này của Ỷ Lan Thái Hậu thực sự là cao nhưng chưa đến nỗi không thể phá.
Ngô Khảo Ký chưa động thì cụ Kiệt động rồi.
Thời này có động cơ hơi nước, những thuyền trú trọng vận tải và đường dài dĩ nhiên sẽ tốc độ không quá cao nhưng bền bỉ. Nhưng Đại Việt có một loại thuyền gọi là thuyền cao tốc....
Đó là một vài chiếc Carrack Pháo Hạm 15m nhưng lắp động cơ Triple or multiple expansion đến 1200 mã lực, đây là những con ngựa đua trên biển.
Tuy không phải là cấu trúc chân vịt, vẫn là guống xoay hai bên, nhưng tốc độ thì không thứ nào bì kịp ở thời điểm này.
Nhưng tải trọng của nó sẽ giảm mạnh, nói thật nó chỉ có thể chứa khoảng 4-5 tấn trải trọng sau khi trừ đi đạn pháo cùng than tro các thứ.
Nên nhớ thuyền Barques trung tải mang đến 320 tấn hàng mà động cơ cũng chỉ 1000 mã lực mà thôi.
Loại thuyền cao tốc này động cơ nhỏ hơn nhưng công suất mạnh hơn bởi lẽ nó có 3 cụm piston-xilanh Triple or multiple expansion. Một xi-lanh chính của nó chỉ có 700 mã lực thôi, nhưng hệ thống Triple or multiple expansion tận dụng triệt để dòng khí nóng dẫn đến công suất tăng mạnh.
Nhưng thuyền này có một bất lợi đó chính là bé, bé nên lò hơi bé. Có thể chế vỏ lò rất dày để tạo nên áp suất hơi 50psi không ngại. Nhưng lò hơi bé dẫn đến không thể chạy xa, phải có các trạm dừng để bổ xung nước sạch cho lò hơi.
Vì vậy cao tốc sinh ra chỉ để chạy Bắc Nam tầm 500km tầm đó.
Nhưng với tốc độ trung binh 30km/ giơ lúc cần có thể tăng lên 35km/h thì đúng nó là ngựa đua thật sự trên biển hay trên sông.
Cho nên khoảng cách 465km từ Bố Chính đi Thăng Long thật tế chỉ mất một ngày đi liên tục 14-15 tiếng thôi.
Còn nếu muốn đi theo kiểu chơi bời cũng chỉ cần hai ngày.
Ngĩa là tin tức mọi vùng ven biển của Đại Việt lúc này chỉ delay tầm 1-2 ngày là cùng. Tốc độ này đã trong mơ.
Ngay khi Tây Bắc xảy chuyện thì cụ Kiệt ngay lập tức lên đường, sau 2 ngày Tây Bắc có chuyện thì cụ Kiệt đã ở Thăng Long.
Cụ về đến nhà là ôm hai đứa cháu yêu đầu tiên… đây là đồ tôn nhà cụ nhé… Ký là con thừa tự mà . Cụ mà trăm tuổi là hai cái đứa nhong nhóc này chống gậy đấy… yêu quá đi… cho ông nội hun cái nào..
“ Ông nội…. nghe mọi người nói ông nội là “ Người Sắt” , sắt của ông nội chỗ nào…”
Thằng Tuần bắt đầu vặn vẹo vạch áo cụ Kiệt tìm xem trên thân có mảnh sắt nào không.
Con Ni là càng khoẻ nghịch, đã ba tuổi rồi… béo múp người tay chân ngắn tũn đang khua khoắng tìm…
Cụ Kiệt mặt đen luôn, đúng là tiếng xấu đồn xa. Khả năng cao là lần này cụ khó mà ra trận rồi… con dâu sẽ không cho.
Người già lạ lắm, họ sợ tuổi tác đến họ muốn cưỡng lại chuyện đó bằng cách chứng minh mình vẫn hữu dụng.
Cụ Kiệt ở Medang ngã ngựa khiến cho Ký đến là tước sạch binh quyền của cụ.
Cụ hiểu thằng con thừa tự là quan tâm cụ. Nhưng cụ buồn, ngày xưa cụ đánh nam dẹp bắc, trên người chục chỗ mang thương. Giờ bị thương có xíu xíu, vậy mà thằng Ký nó nỡ lòng nào.. Hu hu.. cụ tổn thương tâm lý.
Nghe Ỷ Lan gây chuyện cụ vui quá , có chuyện để làm… nhưng mà tiếng xấu người Sắt truyền khắp Thăng Long thế này…
Cụ buồn… thất lạc… lắm lắm…
Đây là tâm lý của quan cao về hưu…
Buồn lắm…
May mà có hai đứa cháu…
Thế là Thái Thượng Hoàng vén áo phanh sương khoe khoang với hai đứa nhỏ… đám nhân viên phục vụ trong cung trợn mắt há mồm…
Đây là lão nông bên nhà chơi với các cháu.. Nào có bóng dáng của người phong vân quát tháo thiên hạ…
Cụ Kiệt dịu… nhìn ánh mắt ngây thơ lại tham lam cùng súng bái của hai đồ tôn.. cụ cười híp hết mắt lại…
“ Đại Bá… ngài làm gì đó?” Phạm thị chính thê của lão Hiến đang bế trên tay một đứa nhóc tóc buộc bím cỡ hai tuổi…
Bên cạnh là Đỗ thị cũng đang bế một đứa nhóc là bé trai như quả bóng cũng tầm 2 tuổi.
Đây là sản phẩm của Hiến ca càng già càng cay… một lần đậu hai đứa…
“ Cô út…”
“ Chú Nhỏ”
Hai đứa Ni- Tuấn vội bỏ cụ Kiệt lại mà chạy quanh hai bà nội…. đây là cô và chú của bọn hắn.
Ni- Tuấn rất thắc mắc… cô chú sao lại bé tí vậy… còn bé hơn bọn hắn… đụng vào là khóc… nhưng mà Tuấn- Ni rất thích trêu cô chú khóc.. rất vui.
Mỗi lần trêu như vậy đều bị ăn dép nhưng không có chừa…
Cụ Kiệt bị hai rm dâu bắt quả tang thì lúng túng phủi áo ho khan.
“ Hai vị đệ muội vẫn tốt chứ…. Để lão xem hai đứa nào….”
Cụ Kiệt đi lại chọc đùa làm mặt ma với Ngô Khảo Tần và Ngô Kim Ngọc..
Con gái không cần lấy chữ Khảo làm tên…
Cả nhà ông cháu bác cháu tật vui vẻ đùa cho đến khu Huy xong việc mà tới…
“ Con dâu kính chào Cha” Hoàng gia Đại Việt lúc này xưng hô rất bình dân, cũng chẳng cần dùng mấy thứ xưng hô kiểu cách để chứng tỏ cái gì…
“ Ừ… con dâu vất vả. Ngươi phải chú ý sức khoẻ, làm việc ít thôi… sớm sinh thêm cho Ngô gia vài đứa kháu khỉnh…”
Người già là vậy , chỉ muốn có thật nhiều con cháu mới vui, dòng của ông có mỗi một đứa trai, một đứa gái... đơn bạc quá...
Nhìn thằng Tước nó gửi cháu về Thằng Long học, chỉ mình nó đã lập được một lớp vỡ lòng.
Thằng Tích cũng có tiến bộ, ít nhất là có 5 đứa nhóc ở Thăng Long rồi, tính cả Ngô Thần Thuấn là đến 6 đứa lận... híc híc,, Cụ Kiệt cực ganh tị với thằng em Ngô Thường Hiến , cái gì Hiến cũng chẳng ra hồn ( trong mắt cụ Kiệt) nhưng riêng việc đông con nhiều cháu thì cụ thua hẳn Hiến rồi.
Con dâu Lý Từ Huy “................” câm nín.
Đẻ mình thằng Tuấn đã chết đi sống lại rồi...
Nhưng mà ý kiên cha chồng không phải không có cơ sở, Y tế Đại Việt lúc này quá tốt, thuốc mê, gây mê, kháng sinh, mổ đẻ như mổ gà rồi... hay là ... làm tí nhỉ?
Lý Từ Huy lưỡng lự...
Trong phút chốc nàng như quên mất chuyện ở Tây Bắc -Ỷ Lan Thái Hậu .
Nhưng rất nhanh nàng đã bị kéo lại hiện thực...
“ Bao giờ con sẽ xuất binh? Ai là người lãnh binh, lão cha chồng này tuy già nhưng mà ngươi chớ quên đấy...” Cụ Kiệt trầm giọng đe dọa. Muống dựa thế cha chồng để ép cầm binh đây mà...
“ Dạ... cái gì cơ ạ... Xuất quân ... đi Tây Bắc?” Lý Từ Huy ngơ ngác hỏi, nàng hoàn toàn không có ý này.
Quân đội nàng đã tăng cường cho Lao Cai một vạn, chủ yếu là đề phòng bên Vị Long làm loạn. Còn về Ngô Thường Hiến thì Lý Từ Huy đã gửi thư để vị cha chồng thân sinh này chuyển quân từ Châu Văn về Thượng Nguyên- Quảng Nguyên, quyết định máu tanh diệt nơi này trước.
Còn về Châu Lai- Mương Then không dễ xử lý như vậy, như Lý Từ Huy đã nghĩ còn phức tạp hơn nhiều.
“ Đúng rồi, lúc nào dẹp Châu Lai- Mương Then... để cha chồng này giúp ngươi một tay” Cụ Kiệt xoa xoa hai tay....
“ Không ... không ... không được” Lý Từ Huy lắc đầu....
“ Hử...” Cụ Lý Thường Kiệt hừ mạnh không vui, thằng Chồng đã cấm cụ ra trận, con vợ cũng học theo, đám này muốn tạo phản phỏng?
“ Ô… cha chồng hiểu nhầm rồi, ý con dâu là chưa đánh Châu Lai và Mương Then được… chuyện này nhiều khúc mắc lắm, mời cha chồng nghe quá” Lý Từ Huy vội vàng thanh minh. Vậy là Cụ Kiệt cùng Lý Từ Huy vừa tản bộ trong thượng uyển vừa nói chuyện chính sự.
“ Thì ra Mác xít còn có cách dùng như vậy. Lão thật sự xem thường rồi, Ỷ Lan nàng ta thật giỏi. Ta cũng đọc Mác Xít rất kĩ rất nhiều lần nhưng không nhận ra điều này…” Cụ Lý Thường Kiệt trầm ngâm … thật sự khâm phục người con gái ấy…
Thật ra thì cụ còn biết Ỷ Lan trước cả vua Lý Nhật Tôn thật ra thì Lý Nhật Trung cũng biết Ỷ Lan trước cả hai người. Đoạn thời gian này không cần nhắc đến.
Chỉ biết đến Ỷ Lan không tầm thường, xinh đẹp có tiếng đất Kinh Bắc… khi nàng nhập cung cũng chỉ mới 19 tuổi. Trước đó người ngưỡng vọng sắc đẹp cùng sắc sảo thông minh của nàng thật không ít.
Trầm ngâm một hồi về đoạn quá khứ ấy cụ Kiệt cũng quay về thực tế.
“ Theo như con nói thì không thể công nhận độc lập cho bất kỳ vùng nào ở Châu Lai- Mương Then được, bởi lẽ đây là tiền lệ. Nếu con công nhận Mương Then thì ngay lập tức. Châu Lạng- Châu Văn. Bọn Nùng phía Bắc.. Quảng Nguyên, phía Tây Thanh Hoá- Nghệ An sẽ học theo… Mác Xít hoá và lập quốc đòi độc lập… Phương án này không được… kẻ thông minh trên đời nhiều lắm.”
Cụ Lý Thường Kiệt gạt bỏ việc công nhận độc lập cho bất cứ vùng đất nào ở Châu Lai- Mương Then. Tư tưởng dân tộc cứng rắn lộ rõ..
Nhưng phương pháp giải quyết triệt để vấn đề Ỷ Lan thì cụ cũng không đưa ra nổi..
Nói thật thì cụ Kiệt có nghiên cứu Mác Xít để hiểu thôi chứ không chuyên sâu, cụ còn bị sao nhãng quá nhiều việc, như quân sự, đối phó thế gia, đối phó với chính cả Ngô gia và quản lý con cháu trong nhà…
Tinh lực của cụ không đủ như Ỷ Lan toàn tâm toàn ý nghiên cứu “ Vũ Khí” của Ký- Huy và dùng chính nó để công kích hai vợ chồng.
Thực sự năng lực về chính trị thì Lý Thường Kiệt đánh giá Ỷ Lan Thái Hậu cao hơn ông ta. Nếu như Lý Thường Kiệt mà không cầm quân quyền trong tay thi cũng khó mà đấu lại bà ta trong một thời gian dài. Nhưng trong lịch sự đúng là cuối cùng cụ Kiệt bị đá ra. Cho nên nói về đấu tranh chính trị, cân bằng phe phái thì Ỷ Lan Thái Hậu vẫn rất khủng bố. Không thể đánh giá theo mức thông thường được.