Nhân Tông Bệ Hạ chọn Trấn Vũ Quán là điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến tuần du lần này, mặc kệ là người có thâm ý gì hay đơn thuần chỉ là cảm hứng nhất thời thì việc này cũng đủ để khiến đám quan viên đại thần bên dưới phải nghĩ suy nhiều điều.
Cùng tại trên thuyền rồng lúc này, Thành Khánh Hầu cúi đầu lặng yên đứng một góc, thần sắc có mấy phần đăm chiêu.
Chuyến đi lần này hắn cũng đi theo Bệ Hạ, vì tính chất đa phần là thưởng lãm nên phục sức của hắn cũng có chút đơn giản, khoác trên thân Cẩm bào màu tía hoa văn Phi Ngư mà không phải Vương Giả Mãng Phục, cổ đeo tràng hạt đen đơn điệu, đến cả đôi hài hắn mang theo cũng có phần cũ kĩ.
Cái loại hình tượng này dường như so với Hoa lệ quý phái Thành Khánh Hầu ngày trước thì kém xa, phải nói gần một năm trở lại đây hắn điệu thấp đi rất nhiều.
Từ sau trận chiến Tây Bắc hồi năm ngoái, mặc dù Thành Khánh Hầu cho đến thời điểm hiện tại vẫn bình an vô sự, thế nhưng hắn đã dần cảm nhận được Bệ Hạ đang có ý đồ muốn đối phó với mình
Dù chỉ là mơ hồ không lộ rõ, nhưng đối với một kẻ đã lăn lộn trên chốn quan trường mấy năm nay thì chỉ cần một chút thái độ của bề trên liền đủ để hiểu.
Kỳ thật cũng không có gì bất ngờ, đây không phải là chuyện sớm muộn sao?
Tân Đế trước sau gì cũng lên ngôi, Bệ Hạ hiện tại hẳn là đang muốn dọn đường cho Thái Tử rồi.
Thành Khánh Hầu hắn không phải là kẻ cam nguyện nằm im chịu chết, hắn cũng có phản kháng qua, trận Ma Sa Động năm trước là một cơ hội, hắn đã muốn tiên hạ thủ vi cường, thế nhưng người tính không bằng trời tính, Bệ Hạ mệnh lớn vẫn thoát được, thậm chí đến cuối cùng Hà thị còn quay giáo một kích khiến mọi sự tính toán của hắn coi như đổ sông đổ bể.
Hắn còn sống cho tới thời điểm này hoàn toàn là vì hậu chiến dịch Bệ Hạ cần duy trì sự ổn định vùng Tây Bắc cùng như toàn bộ Đại Việt, vậy nên sự tồn tại của hắn là vẫn còn cần thiết.
Thế nhưng một năm trôi qua, khi mọi sự đã đi vào đúng quỹ đạo, liệu việc đó còn cần nữa hay không thì không ai biết được.
Có những lúc Thánh Khánh Hầu hắn cảm nhận bản thân mình hiện tại giống như người đang đi trên dây, lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
Tây Hồ Dâm Đàm năm đó từng chứng kiến một đại nhân vật rớt đài, liệu lần này lịch sử có tái diễn?
Hắn lắc nhẹ cái đầu, thầm nghĩ là không thể nào!
Dù Bệ Hạ có muốn tự biên tự diễn như năm nào thì cũng nào có thể đứng trước mặt văn võ bá quan bao người như thế này mà tùy tiện làm bậy.
Bệ Hạ dù sao vẫn là quân vương của một nước, không phải phường ấu trĩ.
Hơn nữa việc liên tục bị nhắm vào chưa hẳn đã là dấu hiệu quá tồi, nó giống là Bệ Hạ đang muốn răn đe chỉnh hắn nhiều hơn là trực tiếp quyết tuyệt.
So sánh thì... việc nâng sát càng nguy hiểm hơn nhiều.
Đột nhiên Thành Khánh Hầu nghĩ tới một ý tưởng, khoé mắt hắn hơi nheo lại, thầm cho là thú vị.
Là Bệ Hạ hiện tại muốn nâng đạo gia?
Người là có tuổi, mụ mị, bắt đầu muốn tin trường sinh sao?
Không, không giống cho lắm!
Đây là... muốn để lại một hậu thủ chuẩn bị cho đời sau?
Các loại suy nghĩ chồng chéo liên tục hiện lên trong đầu Thành Khánh Hầu, tất cất đều hướng hắn về một điểm, ánh mắt hắn không kìm nổi mà liếc sang một bên cách đó không xa, nhìn một trung niên nhân khác.
Thành Khánh Hầu khoé môi hơi nhếch lên.
Dù là Đạo môn hay Phật Gia thì lý tưởng đều khác biệt Nho Giáo.
Để xem lần này ngươi phản ứng như thế nào?!
Cách đó không xa, đồng thời cũng tại trên thuyền rồng, bình thường thanh tu không xuất hiện Thành Chiêu Hầu cũng có mặt, hắn mặc thanh y áo lụa, vạt áo thêu hai hàng hạc trắng, so với Thành Khánh Hầu còn đơn giản hơn, chỏm râu tu chỉnh cẩn thận, quan miện ngay ngắn, bộ dạng hào hoa nho nhã khiến Thành Chiêu Hầu nom còn trẻ trung hơn so với tuổi thật rất nhiều, nếu đứng cùng Tô Chính hẳn sẽ tạo thành bộ đôi lão soái ca, chính là cái loại “bố đường” mà thời sau hay nhắc tới.
Hắn lúc này mười thần bình thản tựa như lão tăng nhập định, mắt nhìn mũi, mũi nhìn cằm, cằm hướng về tim, tâm thân ổn định, bình tĩnh đánh giá hành động lần này của Bệ Hạ.
Thân là cha của Nhị Hoàng Tử, phía sau có Môn Phiệt Nguyễn thị trèo chống, nghiễm nghiên địa vị hắn tôn sùng không phải bàn, Nhân Tông Bệ Hạ đối với Thành Chiêu Hầu cũng không quá mức bài xích, bình thường vẫn có thể cùng nhau nâng chén xưng huynh gọi đệ, mọi thứ nhìn qua đều rất ổn, cảm tưởng như không có gì có thể lay động được hắn.
Nhưng đó chỉ với một điều kiện là hắn ngoan ngoãn làm một vương hầu tiêu dao.
Còn nếu muốn giúp con mình nhúng chàm vào ghế rồng thì mọi chuyện sẽ lại khác.
Ấn tượng của Thành Chiêu Hầu trong mắt người khác không quá mức cực đoan như Thành Khánh Hầu, cũng phải thôi khi Thành Khánh Hầu yêu thích quân sự còn Thành Chiêu Hầu trí tại học vấn văn nhã, vậy nên cách đối nhân xử thế của hai người cũng là hai thái cực khác nhau, Thành Khánh Hầu muốn có người phục vụ cho bản thân, Thành Chiêu Hầu lại ưa bình đẳng kết giao.
Hai vị hoàng tử cũng chịu ảnh hưởng từ cha mình nên phát triển theo hai chiều hướng khác biệt, Đại hoàng tử Lý Dương Quân thích cưỡi ngựa bắn cung, kết giao bằng hữu qua các buổi săn bắn, còn Nhị Hoàng Tử Lý Dương Minh thích học vấn, hay tụ chúng bạn cùng đám tài tử đàm chuyện thơ ca.
Nhìn qua thì Lý Dương Minh cùng Thành Chiêu Hầu có lý tưởng cùng xu hướng nghiêng lệch về phía Nho Học.
Nhị Hoàng Tử hiện đang là môn sinh thượng đẳng của Thư Viên.
Người cháu ruột Nguyễn Dương là thủ khoa Quốc Tử Giám lần này, trở thành Thái Học Sinh duy nhất được theo hầu Thượng Thư Mạc Hiển Tích.
Dưới trướng Thành Chiêu Hầu nuôi dưỡng không ít môn sinh cố lại, không chỉ tại Hầu Phủ mà xu thế là đang lan rộng ra cả nước.
Nhìn qua đã thấy Thành Chiêu Hầu cùng Nho Giáo dây mơ rễ má, khó có thể tách biệt.
Một tương lai giả định nếu có một ngày Nhị Hoàng Tử ngồi được lên ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn thì việc biến pháp trọng Nho, tôn Nho thậm trí là độc Nho diễn ra là chuyện mọi người có thể đoán được.
Chút thiên lệch này cho Thành Chiêu Hầu hắn lợi thế trong việc kết giao, dễ dàng đạt được sự ủng hộ của những người tương đồng ý tưởng, thế nhưng lại vô tình khiến hắn bị bài xích bởi các thể lực khác.
Có được, có mất.
Tay gấu cùng cá không thể toàn bộ đều muốn, cái đạo lý này Thành Chiêu Hầu hắn hiểu, thế nhưng lý tưởng này lại không đồng nhất với Bệ Hạ, việc này chính là yếu điểm lớn nhất của hắn.
Mặc kệ con trai hắn có tài ba thế nào, thì việc thừa kế một thể chế điều cốt yếu quan trọng nhất chính là tính phù hợp, yếu kém một chút còn có thể rèn luyện, thế nhưng tư tưởng khác biết chính là không thể làm việc được.
Nhị Hoàng Tử mang theo một lý tưởng khác biệt tất nhiên không phải là kẻ mà Bệ Hạ cho là phù hợp để kế thừa cái vương quốc này.
Biết thì biết vậy, thế những Thành Chiêu Hầu hắn có thể làm gì?
Suy cho cùng thì hắn nhiều năm trước đã đưa ra lựa chọn, lúc này muốn cải đạo cũng không thể nào, đã hoàn toàn không kịp nữa rồi.
Không chỉ hai vị Hầu Gia mà còn có rất nhiều người khác tâm thần đều có phần bất định trước nhưng hành động này của Bệ Hạ, về phần Nhân Tông Bệ Hạ dường như chẳng để tâm chút nào, khuôn mặt vẫn kiên định hướng về Trấn Vũ Quán cách đó không xa.
Lão Nội thị lần này không theo hầu Bệ Hạ, đứng bên cạnh người lúc này lại là một thân ảnh khác, Lê Bá Ngọc chắp tay cúi đầu, tiến lên nói:
- Bệ Hạ, đã đến Trấn Vũ Quán, mới Bệ Hạ tiến vào bên trong, chuẩn bị rời thuyền.
Nhân Tông ngoái đầu, mỉm cười đáp:
- Được, Bá Ngọc, lần này ngươi theo ta đi vào.
- Cẩn tuân Bệ Hạ! - Lê Bá Ngọc chắp tay cúi đầu hồi đáp.
Nhân Tông Bệ Hạ gật gù, cùng Thần Phi nương nương tiền vào phía bên trong thuyền, chuẩn bị chờ thuyền cập bến, chỉ là đi được nửa đường thì bỗng khựng người lại, rồi đột nhiên quay lại nhìn Lê Bá Ngọc, bất ngờ nói:
- Lần này... gọi cả Càn Quyết theo cùng đi!
Sùng Hiền Hầu sao?
Lê Bá Ngọc hơi sửng sốt một chút, nhưng cũng rất nhanh nhận lệnh cho ngươi đi thông báo với Sùng Hiền Hầu.
Sùng Hiền Hầu thân là người trong tôn thất thế nhưng hắn lẩn tránh không đi thuyền rồng, vậy nên phải đến lúc cập bến Lê Bá Ngọc mới có thể cho người truyền lệnh đến được, lúc nhận được tin, Sùng Hiền Hầu cũng bất ngờ không kém Lê Bá Ngọc, ánh mắt lại liếc nhìn sang Đỗ Tướng đứng ở cạnh bên, Đỗ Tướng nghe tin cũng hơi nhíu mày, sau thì gật đầu ra hiệu cho con rể không cần phải lo lắng.
Lệnh vua tự nhiên không thể chống, chỉ là kế hoạch làm người vô hình của cả hai trong chuyến đi lần này phút chốc liền bị đổ bể khiến hai người là chút luống cuống tay chân.
Việc Lê Bá Ngọc được lên thuyền rồng đồng thời còn được theo Bệ Hạ tiến vào Trấn Vũ Quán khiến các vị quan đại thần khác sửng sốt, ngưỡng mộ, theo kèm một chút ghen tị.
Thời gian gần đây lão Lê được trọng dụng trở lại, thậm chí là sủng ái có chút quá mức.
Không chỉ là việc tiếp đón sứ thần lần trước mà kể cả chuyến đi này của Bệ Hạ đều là một tay lão lo liệu.
Những việc này vốn dĩ theo lẽ thường trách nhiệm thuộc về Lễ Bộ Thượng Thư Mạc Hiển Tích mới phải, kết quả Bệ Hạ trực tiếp chọn cấp dưới là lão Thị Lang Lê Bá Ngọc làm người quán xuyến.
Tiếp đón sứ thần xong xuôi thì Lê Bá Ngọc đã nhảy lên làm Hữu Thị Lang, vậy sau chuyến tuần du lần này lão một lần nữa trở lại làm Tả Thị Lang cũng không biết chừng.
Đây rõ ràng là dọn đường cho lão Lê thượng vị, trần trụi thiên vị a.
Mạc Hiển Tích khuất mình đứng bên trong đám quan viên, sắc mặt không phải là quá tốt, lý do thì hơi khác với những người còn lại.
Di thư của Lê Văn Thịnh hắn biết Đỗ Anh Vũ từng cầm nó đi qua Trấn Vũ Quán, hiện tại có phải là người của Trấn Vũ Quán đang cầm giữ nó hay không thì không biết được, phải chăng Bệ Hạ cũng biết điều này, nay trực tiếp đến đây thăm dò?
Gọi là có tật giật mình, lão Mạc hiện tại có chút e dè.
Bệ Hạ cùng Nho Giáo xưa nay quan hệ không phải rất tốt, Mạc Hiển Tích không rõ liệu bên trong đó có biến số gì xảy hay không...
Lo lắng việc này khiến lão Mạc cả người trầm lặng đi rất nhiều.
Xưa nay vốn không cùng Mạc Hiển Tích có quan hệ không tốt là Tả Giản Nghị Đại Phu Lưu Vũ Nhĩ thấy lão Mạc tinh thần bất ổn, nhân cơ hội mọi người chuẩn bị rời thuyền liền hướng về họ Mạc mở miệng châm chọc:
- Mạc Đại Nhân thần sắc không tốt lắm nha, thấy bạn cũ hiện tại đắc thế đáng ra là nên lấy làm vui mừng mới phải chứ Mạc đại nhân?
Mạc Hiển Tích nằm im cũng trúng đạn, được cái lão Mạc tu dưỡng tốt, khuôn mặt gần như không để lộ ra nhiều bất mãn, lão chỉ liếc mắt nhìn về phía Lưu Vũ Nhĩ, nhàn nhạt đáp:
- Không phiền Lưu Đại Nhân quan tâm, Tích ta xưa nay khuôn mặt vẫn như vậy, trước sau như một, không thể biến ảo tuỳ lúc giống như Lưu đại nhân ngài được...
- Ngươi...
Không để Lưu Vũ Nhĩ kịp thời đáp trả, Mạc Hiển Tích hừ lạnh, phất tay bước xuống thuyền.
Lão Mạc hiểu tại sao thời gian gần đây Bệ Hạ lạnh nhạt với bản thân.
Việc lão cùng Nguyễn thị tiến lại quá gần khiến Bệ Hạ hẳn là nghĩ lão Mạc đã chọn phe, hiển nhiên sẽ không có lão sắc mặc tốt được.
Mạc thị là Tân Quý, nói đơn giản chính là một tiểu gia tộc được Bệ Hạ thích thì nâng, không thích thì hạ, rõ ràng lần này Bệ Hạ đang cảnh cáo lão Mạc ngoan ngoãn trở lại, nếu không cái ghế của ngươi ta cũng sẽ để người thay thế.
Chẳng hề gì, Mạc Hiển Tích cảm thấy bản thân không có làm sai.
Ngẩng đầu lên trời nhìn trời xanh mây trắng, lão không tự coi mình thanh bạch như mây, thế nhưng chỉ cần làm việc không hổ thẹn với bản thân, lão Mạc liền tự cảm thấy là đủ.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi