Tây Hô thuyền đi sí phướn ngợp trời, hoàng kỳ theo gió tung bay phấp phới.
Nói về lịch sử của hoàng kỳ thì bắt đầu có từ thời Trưng Vương, qua các thời kỳ sau đó có chút thay đổi, viền cờ có sắc đỏ, tại chính giữa ghi trên triều đại, hai màu sắc đỏ và vàng tương đối đơn giản nhưng nổi bật giữa bầu trời xanh thẳm, được treo cao nhất nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm để muôn dân xung quanh triều bái.
Tại Tây Hồ, Ngoại viện Trấn Vũ Quán, người trong Quán biết Bệ Hạ tới cũng đã ra đón từ lâu.
Từ phía xa, Huyền Chân lão đạo khoác Thái Cực đạo phục, quan y chỉnh tề, nhìn đoàn thuyền đến mà sắc mặt hồng hào hứng khởi trào dâng, một tay phe phẩy cái phất trần, một tay vuốt ve chỏm râu trắng bạc, thấy xa giá từ xa tiến tới cập bến liền nhoẻn cười, khí chất tiên phong đạo cốt trên người tỏa ra bốn phía, lão tiến lên một bước, tay bắt thủ quyết, hướng về đoàn thuyền cúi đầu hô vang:
- Vô lượng thiên tôn, Bệ Hạ long giá tới thăm tệ quán, lão đạo cùng toàn thể môn đồ đã đoàn chờ từ lâu.
- Bệ Hạ Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. - Các môn đồ đạo tử phía sau lưng lão cũng đồng loạt hô vang, tiền kêu tựa như sấm rền vọng khắp cả một vùng bờ hồ.
Đây hẳn là nghi lễ tiếp đón trang trọng nhất mà Trấn Vũ Quán có thể dành cho Nhân Tông Bệ Hạ.
Nói ra thì cũng lạ, lão đạo sĩ thân hình nhỏ nhắn, giọng nói cũng tương đối nhẹ nhàng giống như không hề dùng sức, thế nhưng thanh âm lão truyền ra cảm tưởng như có thể vang xa cả trăm dặm, khiến người trên thuyền đều có cảm giác dường như lão là đang đứng ngay bên cạnh mình mà nói chuyện vậy.
Chuyện này...
Phía trên thuyền, văn võ bá quán thần tình khiếp sợ, đều cảm thấy lão đạo sĩ này thật không tầm thường.
Đây là đang vận dụng tiên pháp sao?
Người hiểu chuyện tất nhiên sẽ không cho là vậy, chỉ âm thầm kinh ngạc lão đạo này công lực thật cao thâm, âm thâm tại kinh thành phủi bụi tu hành chục năm cảnh giới đã tăng lên mạnh mẽ đến vậy, e rằng còn chỉ cách cảnh giới đỉnh cao là Đại Tông Sư không còn xa.
Thời kì này tu luyện giả vô số, thế nhưng lên được tới đỉnh chẳng có mấy người, cường giả Tụ Thần Cảnh đã được xưng là Tông Sư, có thể tự lập môn hộ, chịu người quỳ bái.
Thế nhưng để vươn tới Tụ Thần đỉnh phong thì hiếm càng thêm hiếm, nếu có thông số thống kê hẳn sẽ là triệu người có một, được xưng tụng Đại Tông Sư.
Thầy của thầy, Tông Sư của Tông Sư... tóm lại là thầy ông nội.
Đã bao lâu rồi Đại Việt không có cao thủ cỡ này?
Người gần nhất và cũng như là duy nhất của Đại Việt hiện tại đạt tới chỉ có một.
Người đó là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Dương Sư Dương Không Lộ.
Thuyền rồng cập bến, Nhân Tông được đám thị vệ nô tài tả hữu tháp tùng bước xuống bên dưới, theo sau là tôn thất Lý thị, vừa thấy Huyền Chân lão đạo dùng lễ nghi trang trọng đón tiếp, Bệ Hạ liền sảng khoái cười lớn, tiến lên phía trước tự tay nâng lão dậy.
Hai lão nhân bốn mắt nhìn nhau, Nhân Tông vỗ nhẹ lên tay lão đạo, trìu mến nói:
- Tiên trưởng quả nhiên phi phàm, thi triển thần thông khiến ta cứ nghĩ ngài ở ngày cạnh bên mình, thật là thần kỳ.
Đối với lão Đạo, Bệ Hạ xưng hô “ta” thay vì “Trẫm” coi như thể hiện sự tôn trọng đối với bậc Tông Sư.
- Vô lượng thiên tôn, Bệ Hạ quá khen rồi, chút tài mọn lão đạo thật không dám nhận. - Huyền Chân cúi đầu làm bộ khiêm tốn đáp lại, thế nhưng nội tâm của lão nghĩ thế nào thì chẳng ai đoán được.
Hai người một quân vương một đạo sĩ lại giống nhau bạn thân từ lâu, vui vẻ nói chuyện một lúc, Bệ Hạ thì hỏi, lão đạo thì đáp, được một lúc thì Huyền Chân ra dấu mời, dẫn tiến Bệ Hạ tiến vào nội điện Trấn Vũ Quán.
Môn đồ đạo tử ngay tức khắc đứng dạt sang hai bên, nhường lối cho hai người cùng nhau sánh bước tiến vào bên trong, tôn thất Lý thị cũng hiên ngang theo ở phía sau, hàng cuối cùng tiến vào chính là Lê Bá Ngọc cùng Sùng Hiền Hầu.
Bá quan triều thần không được triệu gọi, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi bên ngoài ngoại viện, đương nhiên người của Trấn Vũ Quán cũng sẽ chăm sóc tận tình mọi việc nghỉ ngơi trà nước.
Bệ Hạ long giá tới Trấn Vũ Quán tự nhiên sẽ thu hút rất nhiều người đến xem, đứng từ xa ngước nhìn long nhan của Bệ Hạ đã là một đặc ân của đám bình dân rồi, hai bên bờ chúng dân tụ hội, quán trà quán nước xung quanh đều đông nghẹt người, tại bên đường người cũng chen chúc mà tới, Thái Phó Quách Công Bình lại phải tốn công cho lính ra dẹp bớt, thế nhưng người dân trong kinh thành tụ lại nơi này là quá đông, có thể kiềm chế đã là rất tốt, muốn nhẹ nhàng đuổi bọn hắn đi là không thể nào.
Người phong kiến tương đối mê tín, Quân Vương được bọn hắn coi như con của trời, là Phật sống, có thể một lần diện kiến chính là chuyện có thể chém gió thổi cả đời, cơ hội như vậy bảo bọn hắn rời đi sao được.
Cách đó không phải quá xa, một chiếc xe ngựa đã dừng lại tại chỗ một hồi lâu, người trên xe vén tấm màn che, theo dõi hết thẩy.
Đến khi chính mắt nhìn thấy Bệ Hạ tiến vào bên trong thì mới hạ màn xuống, bên trong truyền ra giọng nữ nhân lạnh nhạt:
- Trở về thôi!
- Vâng! - Gã phu xe nhận lệnh, đánh xe mang người lao về phía Hồng Phường.
Hồng Phường - Tụ Kim Lâu.
Cặp song sinh nữ tử vừa xuống xe nghe liền tiến lên trên đỉnh, vào tới phòng chỉnh thì đồng loạt quỳ một chân hướng về gã thiếu niên áo tím tại vị trí chủ tọa mà thuật lại mọi điều.
Thiếu niên tóc dài buông xoã, ngồi nghiêng người trên bồ đoàn gối đệm, một tay chống cằm, một tay cầm sách đọc, mặc cho đôi tỷ muội như hoa như ngọc bên dưới báo cáo đủ chuyện cũng không làm hắn động dung chút nào.
Chỉ đến khi Tuyết Nương nói đến việc Huyền Chân lão đạo vận công có thể thể khiến âm thanh vang xa chục dặm mới khiến y lộ vẻ hứng thú, đặt xuống cuốn sách trên tay, mỉm cười nói thầm:
“Huyền Chân lão đạo đã thành Dương Thần rồi sao?”
Tu luyện giả ba đại cảnh giới, Luyện Thần Cảnh chính là đại cảnh cuối cùng, bên trong tự nhiên chia ra làm 7 tiểu vị thừa cùng 3 tiểu cảnh khác.
Bảy tiểu vị thừa tương đương với Thất Phách, ba tiểu cảnh lần lượt là Âm Thần, Dương Thần và Nguyên Thần.
Nhất Phách cảnh giới gọi nửa bước Tông Sư.
Tông Sư chân chính là từ Nhị Phách cho đến Thất Phách.
Âm Thân luyện Nhị cùng Tam Phách, đạt đến Âm Thần Cảnh có thể khiến bản thân gia tăng trí nhớ, vận dụng thuần thục thì gần như gặp qua liền không thể quên.
Dương Thần Cảnh luyện Tứ cùng Ngũ Phách, đạt đến cảnh giới này thì trí tuệ thông suốt, có thể đốn ngộ mọi nguyên lý, xưng là ngộ đạo, học một hiểu mười, dễ dàng sáng tạo cái mới.
Nguyên Thần Cảnh luyện Lục cùng Thất Phách, có thể tách tinh thần ý chí ra khỏi bản thân, ngoại cảm vạn vật, thiên nhân hợp nhất, thậm chí có thể xuất hồn du đãng, điều khiển tâm trí người khác, đoạt xá trùng sinh... không gì không thể làm.
Luyện tới đỉnh phong, 3 hồn 7 phách quy nhất, tam hoa tụ đỉnh thì có thể vươn tới siêu thần nhập thánh, cảnh giới trong truyền thuyết... khụ khụ, đây là chuyện Lịch Sử, phần này tạm thời không bàn tới nữa.
Nói tóm lại là cao thủ trong cao thủ, vậy đi!
Nhận thấy Lý Dương Quang bộ dạng thay đổi, vốn ngồi xổm tại một bên hóng hớt là Lý Dương Côn cũng đột ngột quay sang hỏi:
- Đại ca, ngươi với mấy tay đạo sĩ này là có hứng thú sao?
Tiểu Hầu Gia liếc nhìn sang chỗ hắn, khẽ vươn vai một cái rồi nhàn nhạt đáp:
- Không hẳn, chỉ là... lão Huyền Chân ta từng xem qua, tư chất cũng bình thường thôi, đạt đến Âm Thần chính là giới hạn của lão, nhưng hiện tại lão đã có Dương Thần, vậy chứng tỏ ngày đó ta là nhìn sai...
Ngập ngừng một chút, hắn híp mắt nói tiếp:
- Hoặc là có thể sau lưng hắn có cao nhân chỉ dạy, ha ha, tại Đại Việt có người có thể chỉ dạy cho Tông Sư cao thủ hiển nhiên là một chuyện thú vị rồi.
Lý Dương Côn hiện tại mới hơn 10 tuổi, luyện thể còn chưa xong, những cảnh giới cao thâm phía sau tự nhiên không thể hiểu, thể nên chỉ ợm ừ cho có rồi nhanh chóng đổi chủ để nói:
- Đại ca, Bệ Hạ đã đến Trấn Vũ Quán giống y như ngươi dự đoán, hiện tại chúng ta phải làm gì, lại tiếp tục im lặng theo dõi kì biến sao?
Lý Dương Quang không vội đáp, đứng lên tiến ra chỗ cửa sổ, nhìn khung cảnh Kinh thành bên ngoài rồi đột ngột không đầu không cuối nói:
- Chỉ là một hồi tuồng kịch thôi, để xem kinh thành này sóng ngầm lớn cỡ nào...
Xong rồi ngoài lại phía đằng sau, nhận thấy Lý Dương Côn một mặt ngây ngốc nhìn mình, tiểu Hầu gia liền bật cười, khẽ lắc đầu, đáp:
- Ha ha, Bệ Hạ đã muốn diễn, vậy chúng ta xin một chân tiểu lại góp vui với Bệ Hạ, ngồi im đã lâu cũng rất buồn tẻ, có chút chuyện cần chúng ta phải đi làm.
Mặc dù không hiểu, thế nhưng nghe thấy có chuyện cần phải làm thì Lý Dương Côn liền vui mừng rạng rỡ, gần một năm nay bị kiềm chế hắn là quá chán, quá buồn tẻ rồi, cười cười xoa tay, hắn lập tức hỏi:
- Đại ca, vậy đệ cần làm gì?
- Ngươi? Không có chuyện của ngươi! - Lý Dương Quang lập tức nhướn mày đáp.
Lý Dương Côn nghe xong thì trợn mắt, cảm thấy bản thân là đang bị người đùa giỡn, tổn thương sâu sắc.
Thấy huynh đệ biến thành quả bóng xì hơi, tiểu Hầu Gia cũng chỉ cười cười lắc đầu, hắn biết thằng em mình tuổi nhỏ thông tuệ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ giới hạn là một thằng nhóc, vẫn còn cần rất nhiều thời gian trau dồi với có thể giao chuyện được, ánh mắt đảo nhìn về phía Tuyết Nương cùng Nguyệt Nương vẫn đang quỳ chờ lệnh, Lý Dương Quang nhàn nhạt nói:
- Hai người các ngươi... gọi Cụ Bàn tới đây!
- Cụ Bàn? Là cái tên Chiêm Thành đó, đại ca, ngài gọi hắn tới làm gì? - Lý Dương Côn lập tức bất mãn.
Giao việc cho Tuyết Nương cùng Nguyệt Nương thì cũng thôi đi, hiện tại Cụ Bàn cũng có phần, đây rõ ràng là coi trọng người ngoài hơn huynh đệ trong nhà.
Một lần nữa liếc xéo thằng nhãi con này, nhìn hắn giận dỗi mà Lý Dương Quang không nhịn nổi bật cười, lắc đầu giảng giải:
- Lão Tam, ghi nhớ, có những chuyện không nhất thiết phải tự tay làm, phải học cách mượn đao của người ngoài...
Tiểu Dương Côn bĩu môi, lẩm nhẩm:
- Đao của người nhà cũng tốt, việc quái gì phải sính ngoại...
Lần này Lý Dương Quang chán, không thèm nói gì nữa.
Cụ Bàn tên này theo sứ thần Chiêm Thành tới Thăng Long ngót nghét đã nửa năm trời, từ sau việc cùng Nguyễn Dương xung đột thì khá im hơi lặng tiếng, người ngoài tưởng tên này bị Nguyễn gia công tử đánh mặt nên biết điều đi rất nhiều, nào có ai biết hắn như vậy đều là do một tay Lý Dương Quang “dạy bảo” rất nhiều.
Hiện tại “nuôi” hắn đã lâu như vậy, lần này Lý Dương Quang muốn dụng hắn rồi.
Đương lúc trầm ngâm suy tính xem phải dùng “thanh đao” này như thế nào mới tốt thì từ bên ngoài, một con chim mang thư bay tới đậu tại cửa xổ đánh động Lý Dương Quang.
Lấy thư từ bên trong chân chim, tiểu Hầu Gia nhíu mày đọc, đột ngột khuôn mặt bình thản lười biếng của hắn biến đổi trở nên dữ tợn như ma thần khiến mấy người xung quanh không khỏi giật mình, con ngươi Lý Dương Quang sắc bén như đao quét về phía xa chân rời, tay vò nát lá thư, miệng không kìm được mà bật thốt:
- Họ Đỗ... tên này điên rồi, nhưng mà điên tốt, điên rất tốt... quả nhiên ta không nhầm về hắn, hắn là điên giống ta... ha ha ha!
Nhìn thấy lão đại đột ngột điên cuồng cười lớn, Lý Dương Côn cùng cặp song sinh đồng loạt mộng bức, không hiểu chuyện gì lại để cho tiểu Hầu gia kích động tới vậy.
...
Hắt xì...
Mẹ kiếp, ai chửi ta?
Tại cách Kinh Thành xa xôi ngàn dặm, cụ thể là tại Khâm Châu bến cảng, Đỗ Anh Vũ đứng tại soái thuyền của của mình không ngưng hắt hơi.
Từ Cảng Hợp Phố rời đi, hắn không trực tiếp trở về Đại Việt mà ghé qua Khâm Châu đón người.
Nhóm bộ bốn Quách Vân, Trần Kình, Phạm Thiết Hổ cùng Nguỵ Quốc Bảo giống như đã chờ hắn từ rất lâu.
Bọn hắn lần này là độc lập hành động thế nên không hề biết Đỗ Anh Vũ đã cụ thể trải qua những chuyện gì, Trần Kình lén lút hỏi Trần Lục thế nhưng Trần Lục cũng chỉ ngượng ngùng nói không rằng không rõ ràng.
Công Đàm hiển biết nhiều nhất thế nhưng lão Kình thừa hiểu chẳng thể nào cạy mồm được từ tên cương thi này.
Thế nhưng mặc kệ, huynh đệ chủ tớ một lần đến nữa gặp lại, ai nấy cũng mừng vui khôn xiết, Đỗ Anh Vũ một mặt kiểm lại “hàng hoá” sẽ mang theo về Đại Việt lần này, một mặt chờ đợi người tới tiếp quản Khâm Châu sự vụ.
Vài ngày sau, Trịnh Hà nhận được thư của Đỗ công tử thì rất nhanh có mặt tại Khâm Châu, lần này được công tử trọng dụng, cơ hội này lão Hà tự nhiên không thể bỏ qua.
Bàn giao công việc cũng rất nhanh chóng, Đỗ Anh Vũ là đến lúc phải rời đi.
Phía trên thuyền, Quách Vân lén lút nhìn đám người Tống tại những chiếc thuyền theo phía đằng sau, trong lòng có nhiều thắc mắc liền quay sang thấp giọng hỏi Đỗ tiểu tử:
- Vũ, ngươi định dẫn bọn hắn về Yên Hưng thật sao?
Đỗ Anh Vũ cười lắc đầu, hai tay bám lấy thành thuyền, cả người đón gió dạt dào, thoải mái đáp:
- Không, mang tất cả bọn hắn về Quan Lạn Đảo, việc của bọn hắn là ở trên đó, không phải trong đất liền.
Mang cả ngàn người ngoại quốc vượt biên tự nhiên, Đỗ Anh Vũ tự nhiên phải có sắp xếp, không thể để bọn hắn làm rối loạn trật tự tại lãnh địa được.
Yên Hưng thành theo sự tính toán của hắn thì trên cơ bản hẳn là đã xây dựng gần xong, hiện tại chính là lúc Đỗ tiểu tử nên tính tới kế hoạch về thương cảng Vân Đồn rồi.
Tháng 10 năm Thiên Phù Duệ Vũ thứ 1 (1120)
Đoàn thuyền của Đỗ Anh Vũ mang người trở lại Vân Hải Quan Lạn Đảo, đồng thời đặt cũng nên nền móng đầu tiên của Thương cảng lớn nhất lịch sử biển Đông.
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi