Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 392: Hồi kết (3)



Thăng Long rạng sáng.

Xác người đêm hôm trước đã được binh lính dọn sạch sẽ, trên nền đất đá còn dư lại chút máu cặn loang lổ rồi cũng sẽ biến mất theo thời gian, Hồng Phường sẽ trở về như cũ và cũng chẳng còn một ai nhớ đến cái chết tức tưởi của bọn hắn.

Số phận của tiểu nhân vật thời kì này chính là như vậy, hoàn toàn có thể bị người ta sử dụng như con tốt thí, con dê thế tội, một loại công cụ có thể tuỳ ý vứt bỏ bất cứ khi nào.

Ha ha!

Thật đáng buồn thay!

Nhân Tông của một vị quân vương tốt sao?

Đáp án hẳn là có đi!

Lý triều Đại Việt cường thịnh nhất chính là thời kỳ Nhân Tông trị vị, đó hẳn là dẫn chứng thuyết phục nhất rồi.

Thế nhưng liệu Bệ Hạ có phải là một người tốt hay không thì không ai dám khẳng định.

Đỗ Anh Vũ cũng không dám, hẳn chỉ có thể bào chữa thay cho Bệ Hạ rằng là...

Người tốt thì không thể làm minh quân được!!

Chiếc xe ngựa mang Đỗ Anh Vũ chạy dọc Hồng Phường, một đường phóng tới Đô Hộ Phủ Nha, sau một ngày bị tạm giữ hỏi cung, Đỗ Anh Vũ đoán hiện tại hắn có thể đón Ngô Toái trở về.

Từ sau sự việc ngày hôm qua cũng với việc biết chuyện Ngô Toái bị trúng độc, Đỗ Anh Vũ thật là có chút gấp muốn đi gặp tên thuộc hạ này.

Lần này về kinh, Đỗ Anh Vũ thật sự quá bận rộn, không thể bớt chút thời gian vào để ghé qua Tây Xưởng, nhân cơ hội này hắn cũng muốn hỏi thăm Ngô Toái chút tình hình xem sao.

Trong lúc Đỗ Anh Vũ còn đang mải miết nghĩ suy thì Trần Kình đã đánh xe mang Đỗ Anh Vũ tới nơi, không biết là may mắn hay là đen đủi vì đúng thời điểm này Đỗ Tướng cha hắn cũng cùng lúc bước ra khỏi nha phủ.

Đêm qua phát sinh đại án, Đỗ Tướng một đêm đã luôn túc trực tại phủ nha chờ đợi, hi vọng cảnh vệ sớm bắt được vài tên sát thủ hay tìm thấy chút manh mối để điều tra, một lần chờ đợi chính là đến tận sáng, khi kinh thành đến thời điểm mở cửa cho dân chúng ra vào thì cơ may tìm thấy manh mối gì đó xem như đã vô vọng, Đỗ Tướng chỉ đành tha lôi tấm thân mệt mỏi trở về nhà.

Hai cha con không hẹn mà gặp, bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Anh Vũ miệng thầm than bản thân đen đủi, rảo bước tới chỗ lão cha...

Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì ở phía bên kia Đỗ Tướng đã hướng về hắn bật cười nói:

- Tiểu tử nhà ngươi xem như có lòng, còn biết mang xe ngựa tới đón ta...

Ách!

Đỗ Anh Vũ một mặt mộng bức, chớp chớp đôi mắt tròn to nhìn phụ thân...

Đại ca... ngài có hay không hiểu lầm cái gì?!

- Ta đoán đây hẳn là mẹ ngươi giục ngươi, cái thứ lười biếng nhà ngươi nào có thể vì người cha già này mà dạy sớm như vậy...

Đỗ Tường dường như không để ý tới biểu hiện khác lạ của Đỗ Anh Vũ, một bên thao thao bất tuyệt, một bên tiến tới chỗ xe ngựa của con trai, thuận tay vén lên cái rèm cửa.

Bên trong xe, Hoa Nương cũng Vi Oanh Phi cũng tại, ba người sáu đôi mắt va chạm với nhau, không khí trở nên lúng túng vô cùng...

Đỗ Tướng lúc này cũng cảm thấy bất thường...

Đỗ Anh Vũ đi đón hắn thì mang theo thị thiếp làm cái quái gì?!

Đúng lúc này, từ phía đằng xa, một chiếc xe ngựa bon bon chạy tới, bên trong xe, Sùng Hiền Hầu ló đầu đi ra, hướng lão nhạc phụ cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu bảo ta qua đón ngài... ách, A Vũ, ngươi cũng tại đây sao?

“...”

Đỗ Anh Vũ một tay bưng lấy khuôn mặt, len lén thở dài, sau thì lê đôi chân ngắn chạy tới chỗ của Đỗ Tướng, khuôn mặt non nớt nở một nụ cười khó coi, nói:

- Cha, người nghe ta giải thích...

Một lúc sau, Đỗ Tướng lộ thần sắc không thể tin nổi, nhìn chằm chằm vào Đỗ Anh Vũ, không mặn không nhạt nói:

- Nói như vậy, Đỗ công tử ngươi đến đây vì tên thuộc hạ kia chứ không phải vì cha ngươi...

Đối với giọng điệu âm dương quái khí của lão cha, Đỗ Anh Vũ cũng chẳng có cách nào phản bác, chỉ biết nói:

- Cha, ta đã giải thích là ta thật không biết ngươi qua đêm ở tại phủ nha mà, nếu không tất nhiên sẽ đi tới đón ngươi.

- Là tới tìm thuộc hạ, sau mới tiện thể đón ta?!

- Cha, người nói cái gì vậy, con trai ngươi là người như vậy sao?

- Ngươi chính là người như vậy!!!

Sùng Hiền Hầu đứng giữa nhìn hai cha con bắt đầu đấu khẩu, lòng thầm than rằng mình tới không đúng lúc, ngoài mặt vẫn phải nặn ra nụ cười mà tiến lên hoà giải:

- Nhạc phụ, A Vũ, mỗi người bớt một câu đi, chúng ta đang đứng trước nha phủ đấy, có chuyện gì để về nhà rồi nói.

Hai cha con họ Đỗ lúc này cũng sực nhớ ra xung quanh còn có người ngoài, lòng cảm thấy Sùng Hiền Hầu nói phải, Đỗ Anh Vũ im lặng gật gù tán đồng, Đỗ Tướng thì hừ lạnh thế nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Đương lúc Đỗ tiểu tử muốn tiến lên hỏi thăm về Ngô Toái thì từ đằng sau, lão Nội thị bất ngờ dẫn theo một toán lính xông tới Đô Hộ Phủ, chứng kiến cả ba người đều có mặt ở đây thì liền biểu lộ bất ngờ, tiến lên cười nói:

- Ha ha, ba vị đều tại sao, may quá, lão đỡ một chuyến đi tìm từng vị...

- Đại Tổng Quản!

Cả ba cha con khi thấy Ngô Quý Thường thì lập tức chắp tay, trong lòng đều cảm thấy một trận nghi hoặc, cả ba người đều không biết họ Ngô tới đây làm gì.

Lão Nội thị không có dông dài, qua loa giải thích rằng vụ án tại Hồng Phường từ nay do lão tiếp quản, tới phủ nha tự nhiên muốn đưa nhân chứng đi trực tiếp tra xét.

Đỗ Tướng nghe xong thì không khỏi cau mày khó chịu, theo lý mà nói tiếp quản vụ án nên là Hình Bộ mới phải, Đại Tổng Quản chung quy là thuộc về Binh Bộ, thế này là có điểm quá phận, không thích hợp.

Đương lúc Đỗ Tướng muốn tiến lên nói lý lẽ thì Đỗ Anh Vũ đã dành lên trước, tiểu tử này cười toe toét, xông tới trước mặt Ngô Quý Thường, tròn xoe đôi mắt nói:

- Nếu Đại Tổng Quản nói vậy thì mọi sự đều theo ý của ngài, thế nhưng tiểu tử có một chút mong muốn quá phận, mong Đại Tổng Quản châm chước một phen...

Ngô Quý Thường ồ lên tiếng, mỉm cười nói:

- Chúng ta là chỗ quen biết, Đỗ công tử cứ mới nói.

Đỗ Anh Vũ tự nhiên không khách khí, lập tức nói:

- Đại Tổng Quản có chỗ không biết, nhân chứng lần này hắn là Trưởng Quỹ của ta, cả Tây Xưởng hắn thay ta quản lý, hiện tại không có hắn thì Tây Xướng khó có thể hoạt động, Tây Xưởng không thể hoạt động thì xà phòng không thể sản xuất, xà phòng không thể sản xuất thì không phục vụ được cho nữ nhân kinh thành, nữ nhân kinh thành mà không vui thì....

- Ngưng, ngưng....

Lão Nội thị mặt mày đen sạm, khoé môi co giật, nhịn không nổi giơ tay ngăn không cho Đỗ Anh Vũ tiếp tục nhiều lời, lão hừ lạnh một tiếng, thẳng thừng nói:

- Công tử muốn gì cứ việc nói thẳng...

- Ách! Được, ý của ta là ta có chuyện muốn bàn riêng với hắn một chút, mong Đại Tổng Quản tạo điều kiện, nếu không nữ nhân kinh thành làm loạn, nam nhân kinh thành cũng sẽ nhức đầu mất!!

Lão thái giám bĩu môi, thầm nghĩ lão không phải nữ nhân, cũng không sợ nữ nhân làm loạn, ngươi là muốn lấy lý do đó doạ ai?!

Thế nhưng cuối cùng Ngô Quý Thường vẫn là đồng ý tạo điều kiện cho họ Đỗ.

Chẳng mất bao lâu, cấm vệ quân từ trong phủ nha mang Ngô Toái đi ra, họ Ngô thấy Đỗ Anh Vũ liền mừng vui khấp khởi, định hô lên thì đã thấy Đỗ Anh Vũ chủ động tiến lên trước, cả vú lấp miệng em nói:

- Ngô Toái, ta không có nhiều thời gian liền đi thẳng vào vấn đề, ngươi theo ra qua qua gặp một người.

Dứt câu, hằn liền lôi một mặt mộng bức Ngô Toái tới xe của mình, đang định ném họ Ngô vào bên trong xe thì lão Nội Thị từ đằng sau ho khan nói vọng tới:

- Đỗ công tử, mọi chuyện tốt nhất vẫn là nên nói luôn tại đây đi...

Đỗ Anh Vũ quay đầu cười nói mình đã biết rồi quay sang, nhìn Ngô Toái một hồi.

Họ Ngô khuôn mặt trắng bệnh, bộ dạng phờ phạc do cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu, thế nhưng Đỗ Anh Vũ mắt tinh nhìn ra bên trong đó có lác đác vài tia ánh bạc, lòng có chút cả kinh, Đỗ tiểu tử lập tức bắt Ngô Toái há mồm ra.

Ngô Toái không hiểu thế nhưng công tử nói gì hắn liền nghe nấy, ngoan ngoãn mở miệng, Đỗ Anh Vũ nhíu mày nhìn vào bền trong, thấy bên trên phần lợi của Ngô Toái một loạt hạt tròn nhỏ bé xếp thành dây, thuận tay Đỗ tiểu tử tóm lấy tay trái của họ Ngô, bắt mạch cho Ngô Toái, cảm thấy mạch tượng của tên này rất chậm...

Đỗ Anh Vũ lập tức hỏi:

- Ngô Toái, trả lời thật cho ta biết, có phải gần đây ngươi hay có cảm giác choáng đầu, thi thoảng tim đập nhanh, cả người khô nóng, mất ngủ, đau đầu, nôn mửa, đau bụng tiêu chảy... hay không?

Ngô Toái nghe xong liền cả kinh hết sức, những gì Đỗ Anh Vũ nói hắn đều đã trải qua, hiện tại cùng vì sức khỏe bản thân không đảm bảo thế nên mới phải ở nhà bồi tiếp Lưu thị...

Nhìn biểu bộ của Ngô Toái lúc nãy, Đỗ Anh Vũ nén không được thở dài, lòng không còn nghi ngờ gì thêm nữa...

Tên này bị nhiễm độc thủy ngân cùng độc chì!

- Công... công tử, ta không phải bị thương Hàn sao? Ta là bị làm sao vậy công tử, công tử thần thông quảng đại, cái xin câu tử cứu giúp ta!!!

Nhìn Ngô Toái có mất phần hoảng loạn, Đỗ Anh Vũ mỉm cười an ủi nói hắn không sao, còn dò hỏi hắn thời gian qua có dùng dược phẩm lạ hay ăn cái gì khác lạ không.

Ngô Toái ngẫm nghĩ một hồi lâu, rất nhanh nhớ ra hồi đầu năm hắn có dùng qua một chút thuốc bổ, thời gian đó Tây Xưởng đang trong quá trình vừa xây dựng vừa phát triển, loại thuốc bổ đây giúp hắn minh mẫn lạ thường, nhớ vậy mới vượt qua được giai đoạn khó khăn, đúng hạn chu cấp như yếu phẩm cho Đông Hải.

Đỗ Anh Vũ nghe vậy thì nhịn không nổi thở dài, nếu đúng là vậy thì chuyện này hắn cũng có một phần trách nhiệm không nhỏ.

Thứ thuốc bổ mà Ngô Toái uống hẳn là Ngũ Thạch Tán.

Ngũ Thạch Tán còn xưng là Hàn Thực Tán, trước đúng là dùng để trị bệnh thương Hàn, sau nguyên liệu đơn thuốc bị thay đổi thành thành thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, lưu huỳnh và hồng ngọc...

Vì thành phẩm làm từ 5 loại đá nên mới có tên Ngũ thạch tán.

Dùng ngũ thạch tán, cơ thể đột nhiên sẽ cảm thấy bừng bừng sức mạnh, minh mẫn lạ thường, làm việc không biếu mệt mỏi...

Thế nhưng thuốc này dùng lâu không chỉ gây nghiện mà tất sẽ trúng độc mãn tính, không có cách nào chữa trị.

Ngô Toái nhìn Đỗ Anh Vũ trầm mặc liền run lẩy bẩy, vội vã cầu xin nói:

- Công tử, ngài cứu lão Ngô với, lão Ngô trên còn có mẹ già, dưới còn có đưa con chưa sinh...

Đỗ Anh Vũ lập tức giơ tay, ra hiểu cho họ Ngô câm mồm lại, bảo hắn đưa tay vào bên trong xe ngựa? bản thân họ Đỗ thì hướng vào trong xe nói nhỏ điều gì đó.

Lập tức, một bàn tay nữ nhân vươn ra bất ngờ bắt lấy mạch của Ngô Toái.

Vi Oánh Phi xem mạch tượng của họ Ngô, khẽ nhíu mày rồi từ bên hông rút ra một cái ngân châm, châm vào đầu ngón tay của họ Ngô một cái rồi nếm thử giọt máu bên trên đầu trâm.

Nữa ngày sau, Vi Oánh Phi mới lạnh nói vọng ra ngoài:

- Có thể!

...

Nhìn theo bóng dáng Ngô Toái bị người của lão Nội Thị đưa đi, Đỗ trong lòng có chút suy nghĩ hỗn tạp đan xen.

Ngô Toái trúng độc có thể là do hắn gặp phải lang băm, thế nhưng không thể bỏ qua chuyện hắn bị người nhắm vào.

Mà nhắm vào Ngô Toái thì có đến bảy phần là vì Tây Xưởng, vì Ngô Toái làm việc cho bản thân.

Mẹ kiếp!

Đỗ Anh Vũ nín không nổi một bụng tức, chửi thầm một câu, lúc này, lão Thái Giám, Đỗ Tướng cùng Sùng Hiền Hầu đi tới, lão Nội Thị nhìn qua Đỗ Anh Vũ một chút rồi đưa cho hắn một phong thư, giọng đều đều nói:

- Đỗ công tử, Bệ Hạ có mật lệnh, qua giao thừa, yêu câu tử nhanh chóng trở về Đông Hải, bức thư này đến nơi mới có thể mở, công tử... ghi nhớ lấy!!

Dứt lới, lão Thái Giám vừa muốn quay đầu rời đi, Đỗ Anh Vũ nghĩ tới điều gì đó, lập tức gọi:

- Đại Tổng Quản, gượm đã...

Lão nhân ngoái đầu nhìn lại, ra vẻ khó hiểu hỏi:

- Không biết Đỗ công tử còn có vấn đề gì?!

Đỗ Anh Vũ đã đắn đo rất lâu, vì chuyện hắn nói ra có thể thay đổi cả một lịch sử, sư phụ hắn đã tưng nói con người đối với dòng chảy lịch sử chỉ là con sâu cái kiến, ngang nhiên chống lại kết cục chỉ có thân tử đạo tiêu.

Thế nhưng Đỗ Anh Vũ lúc này muốn thử liều một chút!

...

Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy

"Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"