Quãng thời gian ba ngày ngắn ngủi này trôi qua tương đối yên bình, Đỗ Anh Vũ từ sau lúc gặp Ngô Toái trở về thì ở lỳ trong Minh Nguyệt Biệt Viện, gần như chỉ sinh hoạt bên trong phòng ngủ cùng thư phòng, mấy tên thuộc hạ cũng rất ít khi nhìn thấy mặt hắn.
Lệnh của Bệ Hạ yêu cầu sau giao thừa liền phải đi đối với Đỗ Anh Vũ cùng Sùng Hiền Hầu chẳng khác gì lệnh trục xuất cả.
Đỗ Anh Vũ thì còn đỡ, người của luôn sẵn sàng chuẩn bị, thuyền cũng sẵn có, thích lúc nào đi thì lên đường lúc đó.
Sùng Hiền Hầu thì thảm rồi, gần 20 năm chưa từng rời khỏi kinh thư, hiện tại đùng một cái có chức vụ, một mặt mộng bức bị Bệ Hạ ném cho tiết trượng, quan ấn cùng ngư phiến, ép sau ba ngày đơn độc xông tới phía nam, người ngoài nhìn không biết còn tưởng Bệ Hạ đây là đang ép chết em trai mình.
Không biết liệu Lý Càn Quyết có thể giống như Lưu Biểu đơn độc đến Kinh Châu được hay không, thế nhưng Đỗ Anh Vũ tin Bệ Hạ hẳn sẽ có sắp đặt...
Hoặc là không??? Ha ha!!
Nói chung hiện tại nhà hắn đang loạn hết cả lên, chị gái hắn biết tin chồng thì khóc như hoa lê đái vũ, dù sao nào nàng cũng vừa mới sinh con, tiểu Dương Đồng quá nhỏ, không tiện theo chồng.
Đỗ tiểu tử cũng chẳng thể khuyên nhủ nàng, bản thân hắn cũng bận rộn việc của bản thân.
Vốn định ban đầu định thăm Tây Xưởng thế nhưng khi thấy hiện trạng của Ngô Toái hắn liền đổi ý.
Ngô Toái bị trúng độc thủy ngân, một loại độc mãn tính cần phải qua thời gian dài mới thật sự phát tác.
Nếu đây là do vô tình, vậy Tây Xưởng hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Nếu như đây là do có kẻ cố ý, thì rõ ràng kẻ đó còn có mưu đồ khác ở phía sau, thế nên hắn không vội vã giết chết Ngô Toái ngay lập tức.
Tương kế tựu kế, Đỗ Anh Vũ cũng để lại chút thủ đoạn, mặc kệ kẻ đó là ai, là họ Ngô hay là họ Nguyễn, muốn chơi hắn tự nhiên đều sẽ phải trả giá...
Rồi để xem, ai chơi chết ai!!
Ngồi trong thư phòng ngẫm nghĩ một hồi, Đỗ Anh Vũ theo bản năng hô lên:
- Công Đàm, ngươi... ách!
Đỗ Anh Vũ :“...”
“Haizz!!”
Thở dài một trận, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân thật ngớ ngẩn.
Hắn là phải tập làm quen với việc cái bóng của hắn đã rời đi rồi!!
Két!!
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị người đấy ra, Hoa Nương bưng lấy khuôn mặt kiều mị tươi tắn, xúng xính áo quần bước vào bên trong, nhìn thấy Đỗ Anh Vũ thẫn thờ ngồi liền chạy lại, đầy vẻ hào hứng rồi như một con bướm nhỏ vươn tay xoay xoay một vòng, vui vẻ nói:
- Công tử, người thấy ta mặc bộ này thế nào, đủ xinh đẹp, lại không quá lộ liễu đúng chứ? Phạm phu nhân hẳn sẽ không chán ghét nó chứ?!
Lần này đã là lần thứ 11 trong ngày nàng thử đồ rồi chạy đến chỗ hỏi hắn rồi, Đỗ Anh Vũ nhìn nàng thì chỉ biết cười lắc đầu, ánh mắt biến ôn nhu, sủng nịnh nói:
- Đều đẹp, Hoa Nương, ngươi kì thực không cần làm như vậy, chỉ cần ta thích, mẹ ta cũng sẽ thích...
Hoa Nương hoạt bát hiếu động nghe vậy thì hơi khựng lại một nhịp, sau thì híp mắt vuốt cằm, chạy vòng quanh, dùng ánh mắt soi mói từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lượt, cuối cùng thì như tinh linh cổ quái nhảy tới, lén lút thơm họ Đỗ chụt một cái vào môi.
- Công tử... ngươi cuối cùng cũng thú nhận, ngươi là thích ta! Ngươi chính là thích ta! Lêu lêu!!!
Tiểu hổ ly mắt cong thành hình bán nguyệt, hắc hắc che miệng cười, sau thì nhân lúc Đỗ Anh Vũ còn đang ngẩn ngơ thì túm lấy tay hắn, kéo hắn chạy một mạch ra khỏi thư phòng.
Mấy lão làm vườn trong Minh Nguyệt Biệt Việt, mấy tay lính già hiện là hạ nhân trong phủ mới khi nhìn thấy đôi tiên đồng ngọc nữ này tung tăng ngày qua ngày dường như cũng bị sinh khí từ chỗ bọn hắn lây lan sang, nhịn không nổi liền mỉm cười theo, cảm thấy bản thân trẻ đi được vài tuổi.
Aizzz!
Thanh Xuân, thật là tốt!
...
Buổi chiều trước đêm giao thừa, Đỗ tiểu tử bị Hoa Nương lôi kéo đi ra khỏi thư phòng, cả hai một thân tươm tất mang đồ lên xe trở về Đỗ Phủ.
Tết là ngày đoàn viên, mang theo Hoa Nương về nhà cũng xem như một lời khẳng định của họ Đỗ cho địa vị của nàng, tiểu hồ ly một đường cười đến tít cả mắt, lại thưởng cho hắn mấy đợt môi thơm.
Kỳ thật Đỗ Anh Vũ cũng muốn gia đình mình nhanh chóng quên thuộc với sự xuất hiện của Hoa Nương vì quãng thời gian sau chung quy nàng sẽ sinh hoạt tại Đỗ Phủ, thế nên nàng cũng cần có danh phận, không thể mãi tồn tại như một người dưng được.
Không sai, lần này Hoa Nương sẽ không theo Đỗ Anh Vũ trở về Đông Hải, Công Đàm hiện tại đi rồi, hắn cần một người liên lạc khác tại kinh thành, suy đi tính lại Hoa Nương là nhân tuyển thính hợp nhất.
Hơn thế nữa nàng càng là Tông Sư cao thủ, an toàn của người trong Đỗ Phủ Đỗ Anh Vũ tạm thời trông cậy vào nàng.
Đương nhiên là Đỗ Anh Vũ cũng chuẩn bị thêm phương án dự phòng khác, các con này tẩy khác nữa, chỉ hi vọng là không cần phải dùng đến nó.
Vẫn như thường lệ, Lão Trần nhận trách nhiệm đánh xe cho Đỗ công tử, dạo gần đây tâm trạng của hắn cũng trầm lắng hơn thường lệ, cũng ít nói chuyện hẳn đi.
Có lẽ từ sau vụ việc của Công Đàm, bản thân y cũng có tâm sự, thế nhưng luôn giấu kín chẳng có nói ra, suy cho cùng Trần Kình cùng Công Đàm vẫn luôn là hai cánh tay đắc lực phục vụ cho Đỗ tiểu công tử, hiện tại mất đi một, hắn cảm thấy khuyết thiếu cũng là điều bình thường.
Vừa lúc xuống xe, tình cờ bắt gặp lão cha Đỗ Tướng cũng vừa mới từ kiệu bước xuống, hai cha con đứng tại ngoài cổng giương mắt nhìn nhau một hồi, Đỗ Tướng ánh nhìn có chút xâm thực khiến Đỗ tiểu công tử bối rối, hắn bẽn lẽn tiến lên, ngẩng đầu nhìn lão cha nói:
- Cha...
- Ngươi còn biết đây là nhà của mình?! - Đỗ Tướng lập tức hừ lạnh.
Ách!
Đối với việc Đỗ Tướng trừng mắt quát nạt, Đỗ Anh Vũ hắn chỉ có thể đứng im chịu trận.
Lại nói thời gian gần đây Đỗ Tướng trải qua cũng không quá dễ dàng.
Không hiểu sao 2 ngày gần đây những vụ án được chuyển về Đô Hộ Phủ tăng cao đột biến, thượng vàng hạ cám, lông gà vỏ tỏi đủ kiểu hại Đỗ lão gia bận đến điên đầu.
Ban ngày công vụ mệt mỏi, vừa về đến nhà là lại nghe phu nhân phàn nàn ca thán việc Đỗ Anh Vũ tên này đi biền biệt không có về nhà, không biết có ăn chơi lêu lổng ở đâu không, ngày nào cũng phải dỗ dành phu nhân thật sự khiến Đỗ lão gia rất đau đầu, hiện tại bắt gặp tất nhiên hắn không thể tha cho tên quý tử trời đánh này.
Kỳ thật Đỗ Tướng không biết hắn dạo này bận rộn như vậy công lao lớn thuộc về đứa con trai quý tử của hắn.
Hết cách, muốn lão cha thăng tiến, Đỗ Anh Vũ chỉ có thể cùng lão Nội thị đạt thành thoả thuận, từ đó thể vận dụng cửa sau tạo công ăn việc làm cho lão cha, cứ theo cường độ này thì nhanh là 3 năm, chậm thì 5 năm, cơ hội thăng tiến cho Đỗ Tướng liền có.
Đô Hộ Phủ Sĩ Sư trong mắt Đỗ Anh Vũ chỉ là miếng gân gà, quan ngũ phẩm tép riu, Đỗ Tướng nhất định phải chính thức vào Hình Bộ thì Đỗ Anh Vũ hắn mới có thể tính toán tiếp được.
Tràng giang đại hải thuyết giáo một hồi, Đỗ Tướng giương mắt nhìn xuống, nhìn tiểu tử kia lại làm bộ dạng ngây thơ bán manh cúi đầu nhận lỗi thì đột nhiên có cảm giác mình như đang đấm cái bịch bông, hoàn toàn không có thành tựu.
Đúng lúc này Sùng Hiền Hầu cũng mang vợ tới, hai vợ chồng ôm theo tiểu Dương Đồng bước xuống xe, lập tức thấy hai cha con họ Đỗ đứng đó, Sùng Hiền Hầu liền bật cười nói:
- Nhạc phụ, A Vũ, cả hai cũng mới về sao?
Bắt được nhành cỏ cứu mạng, Đỗ Anh Vũ hoạt bát xông tới chào hỏi, sau thì mượn cớ xem tiểu Dương Đồng để núp sau bóng của Đỗ Quỳnh Anh.
Đỗ Tướng nhìn thấy vậy cũng chỉ đành ho khan một tiếng rồi cất lời:
- Chúng ta đi vào thôi!
...
Bên trong Đỗ phủ, Phạm Quyên đã sớm sai hạ nhân chuẩn bị hết thẩy, không khí Tết cũng tương đôi đầm ấm, nàng mang theo Đỗ Quỳnh Nga, ngồi bên cạch con gái cả, hai đứa trẻ quấn bên trong bọc tã đặt cạnh nhau, vừa thấy đồng bạn đều ngoe nguẩy muốn động, giương bàn tay nhỏ xíu vỗ vỗ vào mặt nhau, cùng chơi, cùng khóc, thật sự đáng yêu hết sức.
Hoa Nương cũng tại giúp đỡ chuẩn bị bàn tiệc, nàng thân phận là thiếp thất vậy nên lúc tiệc lễ đôi lúc còn phải làm thay việc của hạ nhân...
Phái trên bàn ăn, Phạm Quyên một bên cằn nhằn chuyện chồng đi sớm về khuya, một bên gắp thức ăn cho bồi bổ cho chồng.
Phía bên kia cũng tương tự, chỉ là tỷ tỷ muốn ôn nhu hơn nhiều, luôn miệng căn dặn chồng sau này phải cẩn thận, không làm được liền bỏ trở về, Đỗ Anh Vũ nghe lỏm tới đây thì cười đến phun cả cơm...
Đại tỷ, ngài nghĩ ảnh rể hắn là đi picnic sao?!!
Kết cục bị hắn bị Đỗ Quỳnh Anh thẹn quá hoá giận, thẳng thừng thanh lý môn hộ.
Đỗ Anh Vũ nhận sợ, lại vùi đầu vào tiếp tục ăn cơm, thi thoảng nghếch mắt nhìn lên không khí an tường của các thành viên trong gia đình.
Khoé miệng từ từ nhếch đi lên...
Vì có thể bảo vệ khung cảnh này hàng năm...
Đỗ Anh Vũ hắn chuyện gì cũng dám liều!!!
Đột nhiên, một đôi đũa đặt một phần cá vào bên trong bát của hắn, Đỗ Anh Vũ nghiêng đầu nhìn sang, chợt thấy tiểu hồ ly cũng đang liếc nhìn hắn, môi xinh chúm chím cười, mấp máy muốn nói:
“Công tử... hay ăn chóng lớn!”
“Hoa Nương chờ người trở lại!!”
...
Thời gian lặng trôi.
Sùng Hiền Hầu phủ đêm khuya.
Sùng Hiền Hầu cùng vợ ôm lấy đứa con trai từ Đỗ Phủ trở về, hiện tại ngồi dựa vào nhau ở hoa viên ngắm pháo bông giao thừa.
Qua niên đối với bọn hắn thế này xem như viên mãn, chợt, Đỗ Quỳnh Anh có chút buồn ngủ, con mắt nàng nặng chĩu lại, nhịn không nổi liền quay sang chỗ chồng, nàng có phần nhu nhược mỉm cười, uyển chuyển nói:
- Tướng công, thiếp có chút mệt mỏi, làm sao bây giờ? Hay là để thiếp mang Đồng nhi về phòng nghỉ ngơi trước?
Sùng Hiền ôn nhu nhìn vợ, một bên sai phái hạ nhận mang phu nhân về phòng, một bên dỗ dành nói:
- Mấy ngày này vì chuyện của ta mà nàng quá vất vả rồi, Quỳnh Anh, về nghỉ trước đi, lát ta liền mang Đồng nhi vào phòng.
Nghĩ chồng sắp đi, muốn ở bên con lâu thêm một chút, Đỗ Quỳnh Anh tự nhiên cũng chẳng nghĩ ngợi gì.
- Vậy hai cha con phải cẩn thận sức khỏe!
Dứt lời, Đỗ Quỳnh Anh liền trở lại phòng ngủ, bỏ lại hai cha con ôm nhau ở sân vườn. Pháo hoa bắn đến đợt thứ ba, tiểu Dương Đồng lúc này cũng buồn ngủ, lim dim nhắm mắt, Lý Càn Quyết thì như từ phụ, nhẹ nhàng à ơi vỗ về đứa trẻ một phen, hắn thở dài đứng dậy, quyết định quay đầu mang tiểu Dương Đồng trở về với mẫu thân của mình.
Bất chợt lúc này, ngay phía sau lưng Lý Càn Quyết, không biết từ lúc nào đã có hai thân ảnh mặc đồ dạ hành xuất hiện bên trong vườn.
Hai cái bóng đen như u linh từ từ áp sát tiến lại gần Sùng Hiền Hầu.
Một trên trong số đó lập tức xuất thủ... chắp tay lại, cúi đầu nói:
- Đại nhân! chúc mừng đại nhân đại công cáo thành, sau này như rồng về biển lớn, mặc sức vẫy vùng...
- Ha ha, nghĩa phụ, hài nhi chức mừng ngài rồi... - Tên còn lại cũng chăp tay nói:
Đối với hai tên lạ mặt này, Lý Càn Quyết phản ứng rất nhạt, hắn từ từ quay đầu, ánh mắt từ phụ ban nãy đã biến mất, thay vào đó ra ánh hàn quang như kiếm sắc từ từ quét ngang, cả người khí tức bộc phát, loại khí tức áp Bách khi kết hợp với bộ dạng nho nhã khiến hình tượng Sùng Hiền Hầu lúc này vừa bễ nghễ như Cao Sơn lại cứ trầm lắng như Lưu Thuỷ.
Hai tên hắc y nhân lúc này trực diện với áp lực, đầu cúi gằm xuống, đến thở mạnh cũng không dám.
Thật không nghĩ tới một con người có thể thay đổi trong tích tắc như vậy...
Một bên con người của Sùng Hiền Hầu từ từ chuyển thành màu ánh bạc sáng quắc trong đêm tối!
Suỵt!!!
Hắn đặt tay lên môi suỵt một tiếng, mặt không hiện cảm xúc, từ tốn nói:
- Cát Đái, Ứng Long... im lặng đi, chớ làm con ta tỉnh giấc!!
...
"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."