Theo thiên công khai vật chí ghi chép, giấy làm từ tre trúc có công nghệ rất phức tạp.
Mười lăm lần đốt, bảy mươi hai lần tạo, trình tự đều khác nhau, trong đó chỉ cần một chỗ sai liền ảnh hưởng đến chất lượng giấy tạo ra, nhưng thợ làm giấy chỉ cần nghiêm khác tuân thủ quy trình, trình tự tuần hoàn mà làm, thành phẩm giấy tạo ra trắng noãn mềm mại, dễ dàng thấm mực, sợi nhẵn nhụi, bằng phẳng không thô rắp, chính là hàng tuyệt hảo dùng trong việc viết công văn cũng như vẽ thư họa.
Quan trọng hơn đó là việc giấy làm bằng tre trúc phí tổn nguyên vật liệu rất thấp, đúng là hàng tốt giá rẻ.
Tại khách phòng trên đỉnh Nghênh Phượng Lâu, Đỗ Anh Vũ đang cùng người dùng trà đàm đạo.
Người kia dáng bệ vệ to béo, gương mặt như di lặc, một thân phục trang quý khí, y một mực sờ nắn loại giấy mới trên bàn, tỉ mỉ kiểm tra từng ly từng tý như thể tất cả đều là ngân phiếu vậy, thỉnh thoảng lại khẽ bật thốt “thứ tốt, thứ tốt!”
Y ánh mắt sáng rực như hài tử nhìn thấy đồ chơi mới, không chút kiêng dè nhìn qua chỗ Đỗ Anh Vũ mà nói:
- Đỗ tiểu... công tử, thứ này còn không, có bao nhiêu bản Hầu gia bao trọn!!
Thấy bộ dạng vồn vã của y, Đỗ Anh Vũ ngược lại không vội vã, y phất tay ra hiệu cho hạ nhân đi bưng lên chút rượu thịt, bản thân hắn hôm nay còn chưa có ăn tối, vẫn không thể để cho bụng đói cồn cào mà nói chuyện được, rất tốn sức.
Bộ dạng dửng dưng của họ Đỗ tên kia giống như đã quen, y chỉ hắc hắc cười, không hề có tỏ ra vẻ trịnh thượng khó chịu như đám người trong hoàng tộc khác.
Thành Quảng Hầu Lý Càn Nghĩa, cha của Tam hoàng tử, đường đường một vị Hầu Gia quyền quý hiện tại đứng trước một thằng nhóc lại có điểm khúm núm, nếu để ngươi ngoài nhìn thấy sợ rằng đều mộng bức không thể tin nổi.
Chẳng biết qua bao lâu, đám hạ nhân lần nữa chạy đến bưng đi khay rượu thịt, đổi lại thành một bàn trà, Đỗ Anh Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hau háu của Lý Càn Nghĩa, chậm rãi nói:
- Không được...
Thành Quảng Hầu trố mắt nhìn thằng nhãi khốn kiếp trước mặt, thiếu chút nữa nhảy bổ lên đánh người
Con mẹ nó, ngươi mang hàng tốt cho ta nhìn, bắt ta chờ đợi, sau lại bảo không được, đây là có ý gì???
Thuần tuý khoe khoang, trêu chọc ta?
Đỗ tiểu tử nhìn tên này chuẩn bị xù lông ra thì toét miệng cười, tại chỗ giải thích:
- Hầu gia bình tĩnh, nghe ta nói hết, ta bảo không được, tức là ngươi không thể bao chọn được...
Lỳ Càn Nghĩa híp mắt lại, nghiến răng gầm gừ:
- Đỗ công tử, xin mời nói rõ ràng...
Đỗ Anh Vũ nhún vai, ngón trỏ gõ gõ lên những phiến giấy trên mặt bàn, khẽ cười nói:
- Vì đây là hàng cống phẩm...
- Cống phẩm?!
- Không sai, là cống phẩm ta dành cho Bệ Hạ! - Đỗ Anh Vũ gật đầu chắc nịch, chớp chớp nhìn Thành Quảng Hầu, có điểm ỡm ờ nói tiếp:
- Thế nhưng... hàng cống phẩm không có nghĩa là không thể bán, chỉ là... thao tác thế nào, hẳn Hầu gia phải hiểu.
Thành Quảng Hầu ánh mắt híp lại, xoa xoa bàn tay mập mạp, hắn là người trong nghề, tự nhiên biết rõ giá trị to lớn của hai chữ “Cống phẩm” nó là như thế nào.
Đơn giản là nói, mặc kệ là thứ hàng gì, trước đó có giá trị như thế nào, chỉ cần gắn lên trên đó hai từ “Cống phẩm” thì lập tức sẽ biến thành xa xỉ phẩm, giá trị đề thăng gấp cả trăm ngàn lần.
Sau một thời gian làm ăn cùng nhau, Thành Quảng Hầu cũng đại khái hiểu bản chất con buôn của thằng ôn con họ Đỗ này.
Tên này khẳng định có trữ hàng, thậm trị là trữ rất nhiều, nhưng hắn sẽ không vội vã mang ra thị trường mà trước tìm cách mạ vàng thương hiệu, nâng giá trị sản phẩm lên, sau đó với khoa trương tung ra.
Hắc hắc, cách thức này rất hợp ý ta...
Hai kẻ này đưa mắt nhìn nhau, xấu xa cười một phen, trong đầu rất nhanh nghĩ ra đủ loại thao tác dẫn động thị trường, kiếm một đợt đầy bồn đầy bát.
- Không biết Đỗ công tử muốn lão phu làm cái gì? - Thành Quảng Hầu miệng rộng hớp ngụm trà xúc miệng, hắn đảo mắt một vòng rồi nói:
Trên đời không có bữa ăn trưa miễn phí, vô sự hiến ân cần, Đỗ Anh Vũ nguyện chia sẻ tự nhiên có việc muốn bản thân giúp đỡ, Thành Quảng Hầu hiểu cách làm người, tại chỗ thẳng thắn. Đỗ Anh Vũ gật gù, hắn thích con người của tên béo này ở chỗ không chiếm tiện nghi người khác, rất nhanh cho hồi đáp:
- Trước kia ta đừng đi qua Luy Lâu khách sạn của Hầu Gia, thật lòng yêu thích kính ngưỡng quy mô cũng như phong cách của nó, không biết Hầu Gia... có hay không ý muốn tại Đông Hải của ta mở một toà tương tự?!
Tại Đông Hải mở khách sạn?!
Thành Quảng Hầu gương mặt tại chỗ biến hoá, có điểm bất ngờ nhìn Đỗ Anh Vũ, không biết là hắn đang nói thật hay là nói đùa.
Hơn một năm trước, Lý Càn Nghĩa chính là có ý tứ muốn tại đây mở Khách Sạn, đương nhiên không phải thuần tuỳ vì làm ăn, hắn là muốn tại địa bàn của Đỗ Anh Vũ vươn tay một chút, lập một phiến căn cứ địa.
Đỗ Anh Vũ không phải kẻ ngu, tất nhiên là không chấp nhận có người khác động tay chân trên đất của mình, thật không nghĩ tới, lúc này Đỗ Anh Vũ hắn lại đổi ý.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, quả ngon để trước mặt không khiến người vui sướng, ngược lại càng thêm nghi vấn.
Đỗ tiểu tử giống như tiểu hồ ly khẽ vươn mình trườn tới trước mặt Lý Càn Nghĩa, nhe răng cười, khẽ nói:
- Hầu gia, không giấu gì ngài, ta sớm muộn gì cũng sẽ phải nhập triều, địa phương này tốt, thế nhưng sớm muộn cũng phải buông tay... ta chỉ là không nỡ giao nó cho một kẻ không đáng tin cậy, hủy đi một phen khổ công của ta, nghĩ đi nghĩ lại, ta chính là cảm thấy có mình Hầu Gia là để cho ta có thể tin tưởng trông cậy vào, hắc hắc, ngài nghĩ một chút, Tam Hoàng Tử giống như vẫn là chưa có đất phong đúng chứ? Đông Hải của ta không tệ đúng không?
Mẹ kiếp!
Thành Quảng Hầu một mặt mộng bức rồi âm thầm chửi bậy!
Lời của Đỗ Anh Vũ giống như có ma lực len lỏi vào bên trong tâm trí của hắn, nói thật bảo Lý Càn Nghĩa không thèm Đông Hải là giả, chỉ là...
Hắn là thân tín của Bệ Hạ, hắn biết được Bệ Hạ giống như cũng có ý kinh doanh tại đây...
Đỗ Anh Vũ tủm tỉm cười, không vội thúc ép.
Từ lúc biết tin Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh chạy tới Đông Hải thì họ Đỗ đã đoán được bên trên triều đình bắt đầu có động tác rồi.
Không, phải nói là từ lúc Bệ Hạ biết Đỗ Anh Vũ hắn âm thầm chiếm lấy Khâm Liêm thì sớm muộn gì cũng có ngày cướp lại Đông Hải của hắn.
Hắn lúc này thực lực có hạn, giữ không được, đấu không lại, chẳng bằng chuẩn bị giá cao bán đi...
Mặc dù tiếc rẻ thế nhưng đây là cách thực tế nhất.
Khách nhân có thể mua nơi này tại Đại Việt không nhiều, vừa hay Thành Quảng Hầu chính là một trong số đó...
Bên kia, Lý Càn Nghĩa trên khuôn mặt bắt đầu lấm chấm mồ hồi, những suy nghĩ không đầu hẳn đang đang giao tranh kịch liệt.
Là muốn... hay là không muốn!
Thận trọng đắn đo, sau một hồi, y liếc mắt nhìn một dạng bình thản Đỗ Anh Vũ, nói:
- Đỗ công tử, đề nghị của ngươi thật quá mê người, nhưng cũng thật là làm khó người...
Đỗ Anh Vũ gật gù, liếc mắt nhìn họ Lý, ha ha cười nói:
- Làm ăn mà, bạo gan ăn no, nhát gan chết đói...
- Vấn đề lúc này không phải gan lớn hay nhỏ...
Đỗ tiểu tử nhún vai, khẽ nói:
- Cái đó còn phải xem... Hầu gia có muốn thay cho Tam Hoàng Tử chiếm lấy một mảnh thiên địa hay không?
Nghe vậy, Lý Càn Nghĩa không khỏi cười khổ.
Thằng nhãi con này rất biết đánh vào điểm yếu trong nội tâm người khác.
Thân thể bệ vệ từ từ đứng lên, ánh nhìn theo cửa xổ nhìn lên bầu trời đêm được trăng sao điểm sáng vằng vặc.
Đại Việt bầu trời đêm vẫn luôn đẹp đẽ như vậy.
Thành Quảng liệu có thể là một vì sao trong đó hay không?
Haizz!
Côn nhi à Côn nhi!
Vi phụ lần này vì ngươi, liều một phen!
Khuôn mặt kẻ từ phụ giống như biến chuyển, dần dần hạ xuống quyết tâm.
...
Thời gian lẳng lặng trôi, chẳng lấy chốc tới gần canh ba, tại phủ của Đỗ Anh Vũ, tiệc rượu tẩy trần cũng đã sớm tàn, đám người túm năm tụm ba ai về nhà nấy.
Chỉ duy Tô Hiến Thành hắn là còn tại.
Y vẫn lặng lẽ nhắm mắt định thần chờ đợi một điều gì đó.
Chẳng biết bao lâu, ngoài cửa bỗng phát ra một tiếng kẽo kẹt, một luống gió đên lạnh buốt thấu xương thổi vào bên trong phòng.
Họ Tô từ từ mở mắt, nhìn thiếu niên áo đen đứng tại ngoài cửa thì khoan thai đứng lên, mỉm cười, chắp tay kính cẩn hành lễ:
- Sứ Quân.
Nhìn bộ dạng của Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ nội tâm biến phức tạp, so với dáng vẻ thong dong nói chuyện với Thành Quảng Hầu thì đúng là một trời một vực, họ Đỗ miễn cưỡng gạt ra nụ cười, nói:
- Tô huynh, vẫn còn tại sao?
Tô Hiến Thành không nhanh không chậm, từ tốn hướng về Đỗ, vái một vái, nói:
- Sứ quân, Tô mỗ chính là muốn cáo biệt người, sáng mai sẽ trở lại kinh thành, từ nay không còn ở bên trợ giúp sứ quân được nữa, mong ngài... thận trọng giữ gìn.
Bốn chữ thận trọng giữ gìn giống như búa tạ nện xuống, Tô thư sinh vừa dứt lời, không gian giữa hai người đột nhiên rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
“Xem ra lần này...”
“Hắn thật sự quyết tâm rồi!”
Đỗ Anh Vũ nhìn bộ dạng của họ Tô mà thầm nghĩ.
Nho gia có câu, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Tô Hiến Thành đi theo Đỗ Anh Vũ vì xem hắn là tri kỷ, thế nhưng nếu một ngày nhận thấy đối phương không còn coi mình là tri âm, vậy thì hắn sẽ lẳng lặng rời đi.
Không oán không hối! Quân tử chi giao xin dừng ở đây.
Đỗ Anh Vũ trước kia muốn có Tô Hiến Thành vì biết họ Tô sớm muộn gì cũng là đại nhân vật, muốn kéo y vào chiến xa của mình, mục đích chính là vụ lợi.
Thế nhưng...
Sau hơn 3 năm ở chung, Đỗ Anh Vũ đã sớm coi Tô Hiến Thành là huynh đệ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Hiến Thành nén lòng thở dài, động thân đi chuyển, bước ngang qua Đỗ Anh Vũ tiến ra ngoài cửa phòng.
Chỉ cần một bước chân này bước tới, xem như hai người vạch ra một cái ranh giới.
Thế nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo đen kia bỗng cất tiếng nói:
- Chậm đã!
Tô Hiến Thành nghe vậy cả người khẽ khựng lại một nhịp, y từ tốn quay đầu, chắp tay nói:
- Không biết sứ quân còn điều gì muốn căn dặn, Tô mỗ xin rửa tai lắng nghe?
Đỗ Anh Vũ quay người lại nhìn gã bạch y thư sinh trước mắt, một năm khỏi lửa chiến tranh hun đúc họ Tô trở nên rắn rỏi cương nghị, kết hợp với nho gia hạo nhiên chính khí, cả người gã thư sinh lúc này tưới tắm ánh trăng giống như ngọc nhân sáng ngời.
Tô Hiến Thành à Tô Hiến Thành...
Xem như ta sợ ngươi rồi!
Đỗ Anh Vũ đáy lòng chửi bậy, không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì người khác mà khoan nhượng lùi bước.
Chỉ là... đưa ra được quyết định...
Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên cũng thấy có chút nhẹ lòng.
Hắn tiến tới chỗ họ Tô, từ trên xuống dưới nhìn Tô Hiến Thành rồi lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi theo ta tới một nơi.
Nói xong, không chờ Tô Hiến Thành phản ứng mà chủ động tiến ra ngoài cửa.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Họ Đỗ lúc này hơi khựng lại một nhịp, liếc mắt nhìn ra phía hành làng tối tắm, nghĩ một chút rồi cao giọng hướng về cuối hành lang nói:
- Cô cô, đừng trốn nữa, người cũng đi theo đi... Lần này, ta sẽ thẳng thắn với cả hai người!
...
Càng về sau truyện càng hay , main rất quyết đoán , trọng tình cảm tác viết càng lên tay.
Mười lăm lần đốt, bảy mươi hai lần tạo, trình tự đều khác nhau, trong đó chỉ cần một chỗ sai liền ảnh hưởng đến chất lượng giấy tạo ra, nhưng thợ làm giấy chỉ cần nghiêm khác tuân thủ quy trình, trình tự tuần hoàn mà làm, thành phẩm giấy tạo ra trắng noãn mềm mại, dễ dàng thấm mực, sợi nhẵn nhụi, bằng phẳng không thô rắp, chính là hàng tuyệt hảo dùng trong việc viết công văn cũng như vẽ thư họa.
Quan trọng hơn đó là việc giấy làm bằng tre trúc phí tổn nguyên vật liệu rất thấp, đúng là hàng tốt giá rẻ.
Tại khách phòng trên đỉnh Nghênh Phượng Lâu, Đỗ Anh Vũ đang cùng người dùng trà đàm đạo.
Người kia dáng bệ vệ to béo, gương mặt như di lặc, một thân phục trang quý khí, y một mực sờ nắn loại giấy mới trên bàn, tỉ mỉ kiểm tra từng ly từng tý như thể tất cả đều là ngân phiếu vậy, thỉnh thoảng lại khẽ bật thốt “thứ tốt, thứ tốt!”
Y ánh mắt sáng rực như hài tử nhìn thấy đồ chơi mới, không chút kiêng dè nhìn qua chỗ Đỗ Anh Vũ mà nói:
- Đỗ tiểu... công tử, thứ này còn không, có bao nhiêu bản Hầu gia bao trọn!!
Thấy bộ dạng vồn vã của y, Đỗ Anh Vũ ngược lại không vội vã, y phất tay ra hiệu cho hạ nhân đi bưng lên chút rượu thịt, bản thân hắn hôm nay còn chưa có ăn tối, vẫn không thể để cho bụng đói cồn cào mà nói chuyện được, rất tốn sức.
Bộ dạng dửng dưng của họ Đỗ tên kia giống như đã quen, y chỉ hắc hắc cười, không hề có tỏ ra vẻ trịnh thượng khó chịu như đám người trong hoàng tộc khác.
Thành Quảng Hầu Lý Càn Nghĩa, cha của Tam hoàng tử, đường đường một vị Hầu Gia quyền quý hiện tại đứng trước một thằng nhóc lại có điểm khúm núm, nếu để ngươi ngoài nhìn thấy sợ rằng đều mộng bức không thể tin nổi.
Chẳng biết qua bao lâu, đám hạ nhân lần nữa chạy đến bưng đi khay rượu thịt, đổi lại thành một bàn trà, Đỗ Anh Vũ lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt hau háu của Lý Càn Nghĩa, chậm rãi nói:
- Không được...
Thành Quảng Hầu trố mắt nhìn thằng nhãi khốn kiếp trước mặt, thiếu chút nữa nhảy bổ lên đánh người
Con mẹ nó, ngươi mang hàng tốt cho ta nhìn, bắt ta chờ đợi, sau lại bảo không được, đây là có ý gì???
Thuần tuý khoe khoang, trêu chọc ta?
Đỗ tiểu tử nhìn tên này chuẩn bị xù lông ra thì toét miệng cười, tại chỗ giải thích:
- Hầu gia bình tĩnh, nghe ta nói hết, ta bảo không được, tức là ngươi không thể bao chọn được...
Lỳ Càn Nghĩa híp mắt lại, nghiến răng gầm gừ:
- Đỗ công tử, xin mời nói rõ ràng...
Đỗ Anh Vũ nhún vai, ngón trỏ gõ gõ lên những phiến giấy trên mặt bàn, khẽ cười nói:
- Vì đây là hàng cống phẩm...
- Cống phẩm?!
- Không sai, là cống phẩm ta dành cho Bệ Hạ! - Đỗ Anh Vũ gật đầu chắc nịch, chớp chớp nhìn Thành Quảng Hầu, có điểm ỡm ờ nói tiếp:
- Thế nhưng... hàng cống phẩm không có nghĩa là không thể bán, chỉ là... thao tác thế nào, hẳn Hầu gia phải hiểu.
Thành Quảng Hầu ánh mắt híp lại, xoa xoa bàn tay mập mạp, hắn là người trong nghề, tự nhiên biết rõ giá trị to lớn của hai chữ “Cống phẩm” nó là như thế nào.
Đơn giản là nói, mặc kệ là thứ hàng gì, trước đó có giá trị như thế nào, chỉ cần gắn lên trên đó hai từ “Cống phẩm” thì lập tức sẽ biến thành xa xỉ phẩm, giá trị đề thăng gấp cả trăm ngàn lần.
Sau một thời gian làm ăn cùng nhau, Thành Quảng Hầu cũng đại khái hiểu bản chất con buôn của thằng ôn con họ Đỗ này.
Tên này khẳng định có trữ hàng, thậm trị là trữ rất nhiều, nhưng hắn sẽ không vội vã mang ra thị trường mà trước tìm cách mạ vàng thương hiệu, nâng giá trị sản phẩm lên, sau đó với khoa trương tung ra.
Hắc hắc, cách thức này rất hợp ý ta...
Hai kẻ này đưa mắt nhìn nhau, xấu xa cười một phen, trong đầu rất nhanh nghĩ ra đủ loại thao tác dẫn động thị trường, kiếm một đợt đầy bồn đầy bát.
- Không biết Đỗ công tử muốn lão phu làm cái gì? - Thành Quảng Hầu miệng rộng hớp ngụm trà xúc miệng, hắn đảo mắt một vòng rồi nói:
Trên đời không có bữa ăn trưa miễn phí, vô sự hiến ân cần, Đỗ Anh Vũ nguyện chia sẻ tự nhiên có việc muốn bản thân giúp đỡ, Thành Quảng Hầu hiểu cách làm người, tại chỗ thẳng thắn. Đỗ Anh Vũ gật gù, hắn thích con người của tên béo này ở chỗ không chiếm tiện nghi người khác, rất nhanh cho hồi đáp:
- Trước kia ta đừng đi qua Luy Lâu khách sạn của Hầu Gia, thật lòng yêu thích kính ngưỡng quy mô cũng như phong cách của nó, không biết Hầu Gia... có hay không ý muốn tại Đông Hải của ta mở một toà tương tự?!
Tại Đông Hải mở khách sạn?!
Thành Quảng Hầu gương mặt tại chỗ biến hoá, có điểm bất ngờ nhìn Đỗ Anh Vũ, không biết là hắn đang nói thật hay là nói đùa.
Hơn một năm trước, Lý Càn Nghĩa chính là có ý tứ muốn tại đây mở Khách Sạn, đương nhiên không phải thuần tuỳ vì làm ăn, hắn là muốn tại địa bàn của Đỗ Anh Vũ vươn tay một chút, lập một phiến căn cứ địa.
Đỗ Anh Vũ không phải kẻ ngu, tất nhiên là không chấp nhận có người khác động tay chân trên đất của mình, thật không nghĩ tới, lúc này Đỗ Anh Vũ hắn lại đổi ý.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, quả ngon để trước mặt không khiến người vui sướng, ngược lại càng thêm nghi vấn.
Đỗ tiểu tử giống như tiểu hồ ly khẽ vươn mình trườn tới trước mặt Lý Càn Nghĩa, nhe răng cười, khẽ nói:
- Hầu gia, không giấu gì ngài, ta sớm muộn gì cũng sẽ phải nhập triều, địa phương này tốt, thế nhưng sớm muộn cũng phải buông tay... ta chỉ là không nỡ giao nó cho một kẻ không đáng tin cậy, hủy đi một phen khổ công của ta, nghĩ đi nghĩ lại, ta chính là cảm thấy có mình Hầu Gia là để cho ta có thể tin tưởng trông cậy vào, hắc hắc, ngài nghĩ một chút, Tam Hoàng Tử giống như vẫn là chưa có đất phong đúng chứ? Đông Hải của ta không tệ đúng không?
Mẹ kiếp!
Thành Quảng Hầu một mặt mộng bức rồi âm thầm chửi bậy!
Lời của Đỗ Anh Vũ giống như có ma lực len lỏi vào bên trong tâm trí của hắn, nói thật bảo Lý Càn Nghĩa không thèm Đông Hải là giả, chỉ là...
Hắn là thân tín của Bệ Hạ, hắn biết được Bệ Hạ giống như cũng có ý kinh doanh tại đây...
Đỗ Anh Vũ tủm tỉm cười, không vội thúc ép.
Từ lúc biết tin Tứ Hoàng Tử Lý Dương Minh chạy tới Đông Hải thì họ Đỗ đã đoán được bên trên triều đình bắt đầu có động tác rồi.
Không, phải nói là từ lúc Bệ Hạ biết Đỗ Anh Vũ hắn âm thầm chiếm lấy Khâm Liêm thì sớm muộn gì cũng có ngày cướp lại Đông Hải của hắn.
Hắn lúc này thực lực có hạn, giữ không được, đấu không lại, chẳng bằng chuẩn bị giá cao bán đi...
Mặc dù tiếc rẻ thế nhưng đây là cách thực tế nhất.
Khách nhân có thể mua nơi này tại Đại Việt không nhiều, vừa hay Thành Quảng Hầu chính là một trong số đó...
Bên kia, Lý Càn Nghĩa trên khuôn mặt bắt đầu lấm chấm mồ hồi, những suy nghĩ không đầu hẳn đang đang giao tranh kịch liệt.
Là muốn... hay là không muốn!
Thận trọng đắn đo, sau một hồi, y liếc mắt nhìn một dạng bình thản Đỗ Anh Vũ, nói:
- Đỗ công tử, đề nghị của ngươi thật quá mê người, nhưng cũng thật là làm khó người...
Đỗ Anh Vũ gật gù, liếc mắt nhìn họ Lý, ha ha cười nói:
- Làm ăn mà, bạo gan ăn no, nhát gan chết đói...
- Vấn đề lúc này không phải gan lớn hay nhỏ...
Đỗ tiểu tử nhún vai, khẽ nói:
- Cái đó còn phải xem... Hầu gia có muốn thay cho Tam Hoàng Tử chiếm lấy một mảnh thiên địa hay không?
Nghe vậy, Lý Càn Nghĩa không khỏi cười khổ.
Thằng nhãi con này rất biết đánh vào điểm yếu trong nội tâm người khác.
Thân thể bệ vệ từ từ đứng lên, ánh nhìn theo cửa xổ nhìn lên bầu trời đêm được trăng sao điểm sáng vằng vặc.
Đại Việt bầu trời đêm vẫn luôn đẹp đẽ như vậy.
Thành Quảng liệu có thể là một vì sao trong đó hay không?
Haizz!
Côn nhi à Côn nhi!
Vi phụ lần này vì ngươi, liều một phen!
Khuôn mặt kẻ từ phụ giống như biến chuyển, dần dần hạ xuống quyết tâm.
...
Thời gian lẳng lặng trôi, chẳng lấy chốc tới gần canh ba, tại phủ của Đỗ Anh Vũ, tiệc rượu tẩy trần cũng đã sớm tàn, đám người túm năm tụm ba ai về nhà nấy.
Chỉ duy Tô Hiến Thành hắn là còn tại.
Y vẫn lặng lẽ nhắm mắt định thần chờ đợi một điều gì đó.
Chẳng biết bao lâu, ngoài cửa bỗng phát ra một tiếng kẽo kẹt, một luống gió đên lạnh buốt thấu xương thổi vào bên trong phòng.
Họ Tô từ từ mở mắt, nhìn thiếu niên áo đen đứng tại ngoài cửa thì khoan thai đứng lên, mỉm cười, chắp tay kính cẩn hành lễ:
- Sứ Quân.
Nhìn bộ dạng của Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ nội tâm biến phức tạp, so với dáng vẻ thong dong nói chuyện với Thành Quảng Hầu thì đúng là một trời một vực, họ Đỗ miễn cưỡng gạt ra nụ cười, nói:
- Tô huynh, vẫn còn tại sao?
Tô Hiến Thành không nhanh không chậm, từ tốn hướng về Đỗ, vái một vái, nói:
- Sứ quân, Tô mỗ chính là muốn cáo biệt người, sáng mai sẽ trở lại kinh thành, từ nay không còn ở bên trợ giúp sứ quân được nữa, mong ngài... thận trọng giữ gìn.
Bốn chữ thận trọng giữ gìn giống như búa tạ nện xuống, Tô thư sinh vừa dứt lời, không gian giữa hai người đột nhiên rơi vào khoảng không tĩnh lặng.
“Xem ra lần này...”
“Hắn thật sự quyết tâm rồi!”
Đỗ Anh Vũ nhìn bộ dạng của họ Tô mà thầm nghĩ.
Nho gia có câu, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Tô Hiến Thành đi theo Đỗ Anh Vũ vì xem hắn là tri kỷ, thế nhưng nếu một ngày nhận thấy đối phương không còn coi mình là tri âm, vậy thì hắn sẽ lẳng lặng rời đi.
Không oán không hối! Quân tử chi giao xin dừng ở đây.
Đỗ Anh Vũ trước kia muốn có Tô Hiến Thành vì biết họ Tô sớm muộn gì cũng là đại nhân vật, muốn kéo y vào chiến xa của mình, mục đích chính là vụ lợi.
Thế nhưng...
Sau hơn 3 năm ở chung, Đỗ Anh Vũ đã sớm coi Tô Hiến Thành là huynh đệ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Tô Hiến Thành nén lòng thở dài, động thân đi chuyển, bước ngang qua Đỗ Anh Vũ tiến ra ngoài cửa phòng.
Chỉ cần một bước chân này bước tới, xem như hai người vạch ra một cái ranh giới.
Thế nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo đen kia bỗng cất tiếng nói:
- Chậm đã!
Tô Hiến Thành nghe vậy cả người khẽ khựng lại một nhịp, y từ tốn quay đầu, chắp tay nói:
- Không biết sứ quân còn điều gì muốn căn dặn, Tô mỗ xin rửa tai lắng nghe?
Đỗ Anh Vũ quay người lại nhìn gã bạch y thư sinh trước mắt, một năm khỏi lửa chiến tranh hun đúc họ Tô trở nên rắn rỏi cương nghị, kết hợp với nho gia hạo nhiên chính khí, cả người gã thư sinh lúc này tưới tắm ánh trăng giống như ngọc nhân sáng ngời.
Tô Hiến Thành à Tô Hiến Thành...
Xem như ta sợ ngươi rồi!
Đỗ Anh Vũ đáy lòng chửi bậy, không nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì người khác mà khoan nhượng lùi bước.
Chỉ là... đưa ra được quyết định...
Đỗ Anh Vũ bỗng nhiên cũng thấy có chút nhẹ lòng.
Hắn tiến tới chỗ họ Tô, từ trên xuống dưới nhìn Tô Hiến Thành rồi lạnh nhạt nói:
- Ngươi đi theo ta tới một nơi.
Nói xong, không chờ Tô Hiến Thành phản ứng mà chủ động tiến ra ngoài cửa.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Họ Đỗ lúc này hơi khựng lại một nhịp, liếc mắt nhìn ra phía hành làng tối tắm, nghĩ một chút rồi cao giọng hướng về cuối hành lang nói:
- Cô cô, đừng trốn nữa, người cũng đi theo đi... Lần này, ta sẽ thẳng thắn với cả hai người!
...
Càng về sau truyện càng hay , main rất quyết đoán , trọng tình cảm tác viết càng lên tay.