Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 411: Quốc Học Viện.



- Cô cô, đừng trốn nữa, người cũng đi tới đi!

Đỗ Anh Vũ liếc mắt hướng về phía hành lang tối đen như mực nói.

Tô Hiến Thành đứng ngay bên cạnh đó nghe thấy cũng giật mình, liếc mắt hướng theo nhìn.

Quả nhiên, trong thoáng chống, một thân ảnh yểu điệu trắng muốt như hoa Quỳnh dưới trăng xuất hiện, Quách Ngọc Như trong như từ trong bóng tối bước ra, hai tay ôm lấy trước ngực, nàng nở một nụ cười nhẹ, có điểm đăm chiêu nhưng lại không mất đi vẻ tự nhiên vốn có.

Tiên lên đôi ba bước, Quách thị chỉ hơi khẽ liếc qua chỗ họ Tô rồi ánh mắt dời sang, chăm chú nhìn Đỗ Anh Vũ nói:

- Tiểu tử, ngươi làm sao biết ta ở đó?!

Nàng cảm thấy bản thân ẩn dấu đủ sâu rồi.

Đỗ tiểu tử gãi mũi nhỏ, nhí nhảnh bật cười, phất tay nói:

- Ta là đánh hơi thấy được mùi của cô cô...

- Nhãi con, ngươi là chó sao!! - Nghe thấy lời giải biện, nàng cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Đỗ Anh Vũ hướng ánh mắt trong veo nhìn về phía Quách Ngọc Như, phút chốc bốn mắt nhau, Tô Hiến Thành đứng ngoài đột nhiên cảm thấy không khí này có chút không đúng, mắt gã thư sinh đảo qua đảo lại chỗ hai người một lượt.

Ngày trước, Hoa Nương thi thoảng cũng bày tỏ hàm ý ám chỉ cho Đỗ Anh Vũ biết cô cô của hắn tuyệt không phải người thường, bản thân Quách Ngọc Như dường như cũng không ngại thi thoảng bộc lộ chút tài năng, thế nhưng Đỗ Anh Vũ hắn chưa tỏ ý thăm dò hay muốn nàng phải giải thích điều gì cả.

Giống như hoàn toàn không để trong lòng vậy.

Hắn không sai biệt là một kẻ luôn mong muốn có thể kiểm soát mọi thứ.

Nhưng đối với một số người, Đỗ Anh Vũ sẵn sằng cược lấy niềm tin vì tôn trọng tư ẩn của họ.

Xưa Nguyễn Công Đàm là thế, nay Quách Ngọc Như cũng vậy.

Mặc kệ Nguyễn Công Đàm có từng làm hắn thất vọng, thế nhưng Đỗ Anh Vũ chưa từng hối hận qua.

Là tiền hậu bất nhất, mâu thuẫn sao? Không sai, con người hắn chính là mâu thuẫn như vậy!

Đơn giản, hành vi của hắn phụ thuộc mức độ quan trọng của người đó, mà Quách Ngọc Như vừa vặn chính là nằm trong vòng tròn những người quan trọng nhất của họ Đỗ.

- Chúng ta đi thôi! - Đỗ Anh Vũ vươn vai, buông nhẹ lời nói.

- Đi nơi nào? - Quách Ngọc Như khẽ nhíu mày.

- Đến nơi mọi người sẽ biết.

Thần thần bí bí như vậy!

Đỗ Anh Vũ không nói, hai người cũng không tiếp tục hỏi, lặng lẽ đi theo họ Đỗ, vừa ra đến cổng thì liền thấy một thân ảnh quen thuộc ở đó, Trần Kình vừa thấy người quen tiếu dung liền lộ, chắp tay cười nói:

- Quách Tế Tửu, Tô Tế Tửu, đã lâu không gặp rồi!

Tô Hiến Thành nhìn thấy Trần Kình thì bất ngờ không thôi, lần trước gặp họ Trần chính là mấy ngày trước tại Quan Lạn Đảo khi hắn vừa mới trở về, ngày đó Trần Kình nói bản thân phải thủ vệ nơi này, không thể tiễn xa, nay lại thấy hắn xuất hiện tại đây, cái này không phải là họ Tô vừa đi thì họ Trần cũng xuất phát hay sao.

Vậy cớ sao không đồng hành trở lại?

Đỗ Anh Vũ nhìn mặt Tô Hiến Thành đăm chiêu giống như đoán được ý nghĩ của hắn, bật cười nói:

- Tô huynh chớ trách lão Trần, hắn đoạn hậu âm thầm theo sau chính là phòng trừ có kẻ mượn cớ mang các ngươi trở về để rắp tâm làm loạn.

Tô Hiến Thành lập tức hiểu ý:

- Sứ quân, ngài là lo ngại Mizukune tiểu thư có ý khác?

- Dù sao cũng không thể không đề phòng! - Đỗ Anh Vũ gật đầu.

Hợp tác là chuyện của hợp tác, lòng người khó dò, lòng của hồ ly lại càng khó đoán, ai biết được ả yêu hồ kia liệu có tâm tư nào khác hay lại làm chuyện điên rồ gì hay không.

Ngoài trời tối đen, thành Yên Hưng lúc này đã sớm tới rơi vào yên tĩnh, mặc kệ là nông phu, thư sinh, thương nhân hay quan lại thì hiện tại đa phần đều đa an giấc ngủ say.

Ngoài đường lớn lúc này chỉ còn dư lại những tiếng gõ canh cùng tiếng hò vang cẩn thận củi lửa của của đám cảnh vệ dân, lẫn vào trong đó là liếng lộc cộc của chiếc xe ngựa đang đơn côi lăn bánh trên đường.

Chiếc xe ngựa bốn bánh được mang theo cờ hiệu của Đỗ Phủ khiến đám dân binh nhìn thấy liền tránh đường không dám kiểm tra, bên trong xe không khí tương đối trầm mặc, bộ ba người bảo gồm một tên thư sinh, một thiếu phụ xinh đẹp cùng một quyền quý tiểu công tử, một tổ hợp tương đối kỳ quặc giống như đều ấn dấu toan tính của riêng mình.

Chẳng biết bao lâu, từ phía bên ngoài, Trần Kình ghìm xuống cương ngựa, hai con chiến mã bị tên võ biền một tay kéo lại thì hí dài một tiếng, biểu lộ bất mãn vì chưa chạy tận hứng.

Gã họ Trần vỗ nhẹ lên cổ, vuốt ve bờm của chúng, cưng chiều như thể tình nhân.

Nam nhân, đặc biệt là nam nhâm kinh qua quân giới võ nghệ ai mà không thích chiến mã, Trần Kình không ngoại lệ, thế nên đối với việc Đỗ Anh Vũ hoàn toàn xem nhẹ, chỉ coi bọn chúng như vật kéo xe mà âm thầm bất mãn.

“Chiến mã là đồng bạn, là chiến hữu, không thể xem nhẹ!” Đã không ít lần Trần Kình khuyên nhủ tiểu công tử như vậy, nhưng chỉ nhận lại cái liếc mắt trắng dã của họ Đỗ cùng lời bao biện.

“Chiến mã cùng ngựa thồ, đều là từ ngựa cái sinh ra, trong mắt ta, chúng mã bình đẳng.”

“Thậm chí, nếu được lựa chọn, ta hi vọng thế gian này chỉ nên tồn tại ngựa thồ, không nên có chiến mã!!”

“...”

Đột nhiên nhớ tới lời của Đỗ Anh Vũ khiến Trần kình thoáng bần thần, sau cười lắc đầu cười nhẹ, hắn ngoái đầu gọi vọng vào bên trong:

- Công tử, đã đến nơi!

Từ bên trong xe, thanh âm non nớt lười nhác phát ra:

- Ta đã biết!

Lời vừa dứt, cửa xe từ từ mở toang, một đôi chân ngắn thoăn thoát nhảy xuống.

Thiếu niên ngó nghiêng xung quanh, sau thì ngoái đầu nhìn vào bên trong, hướng về hai người kia, làm ra dáng vẻ thân sĩ cười nói:

- Nơi này là nơi quan trọng bậc nhất của của Thành Yên Hưng, mời hai vị xuống thưởng lãm.

Từ bên trong, Quách Ngọc Như cùng Tô Hiến Thành người trước người sau đi xuống, theo hướng nhìn của Đỗ Anh Vũ là nhìn, hiện lên trước mắt là một toà công trình còn đang xây dựng dở dang chưa thành hình, nhưng nhìn quy mô cùng mức độ đồ sộ sợ đã còn vượt qua cả Biệt Phủ của Đỗ Anh Vũ lẫn Ngũ Hành Phòng.

- Nơi đây là? - Tô Hiến Thành thoáng chốc liền ngỡ ngàng, cúi đầu hỏi.

Đáp lời không phải họ Đỗ mà là Quách Ngọc Như, nàng vươn ngón tay thon dài, kéo lại cái áo khoác lông thú trên thân một chút rồi nhẹ nhàng nói:

- Nơi đây hẳn Quốc Học Viện!

- Quốc Học Viện? - Tô Hiến Thành nhíu mày, hắn nhớ mang máng rằng bản thân đã nghe cái tên này ở đâu rồi.

Rất nhanh, trí nhớ như thủy triều kéo hắn trở lại những tháng ngày đầu tiên mới đặt chân tới vùng đất Yên Hưng này.

Ngày đó Đỗ Anh Vũ từng nói sẽ xây một toà Học Viện lớn nhất Đại Việt, mời Quách Ngọc Như tới làm Tế Tửu.

Có lẽ mấy năm gần nay, hình ảnh Quách Ngọc Như bình thường luôn trụ lại Biệt Phủ giúp đỡ họ Đỗ làm việc hành chính, quản lý dân cư đã thành quen thuộc mới mọi người, nhiều người quên đi nàng ta kì thật là Yên Hưng Quốc Học Viện Tế Tửu.

...

Cùng thời điểm Đỗ Anh Vũ bắt gặp Tô Hiến Thành tại phủ, tại một nơi khác, nhóm người của của Nhị Hoàng Tử cùng Ngô Ứng Long sau khi ám sát bất thành đã chạy về tới phủ Thiên Đức, địa bàn của họ Ngô.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy đã trở về liền thấy được hai người này chạy trốn suốt ngày đêm, ngựa không dừng vó.

Từ xưa đến nay, sĩ tộc phân tranh, thủ đoạn đối phó với nhau nhiều vô số kể, thế nhưng việc cho người ám sát lẫn nhau chưa bảo giờ được xem là chủ lưu, tựa như có một quy tắc ngầm giữa đám quyền quý với nhau, trừ khi bị ép đến đường cùng, chó cùng rứt giậu, nếu không tuyệt không thể sai phái người đi hành thích đối phương.

Xã hội hiện tại mặc dù là phong kiến thế nhưng vẫn là có quy tắc, tử sĩ gia tộc nào cũng có, hôm nay ngươi ám sát ta, mai ta lại ám sát ngươi, hành vi này vừa thiếu phong độ, vừa khiến mọi thứ loạn thành một cục, ai mà chịu được.

Sĩ tộc chính là giảng quy củ, ở đó, bọn hắn chính là quy củ.

Việc ám sát một vị hoàng tử lại càng là một chuyện nghiêm trọng, nếu lộ ra ngoài thì hỏng bét, Nhị hoàng tử Lý Dương Xuân xưa này không phải là kẻ hành xử lỗ mãng, chuyện không hợp quy củ, không nắm chắc đến 8-9 phần hắn tuyệt không làm, nay lại làm ra hành vi điên rồ như vậy thật sự khiến người ta khó hiểu.

Bên trong thư phòng của Ngô phủ, hoa phục cẩm bảo Lý Dương Xuân sắc mặt tối đen như mực, ánh mắt đầy rẫy bất an, ngón tay lạch cạch gõ liên tục lên trên mặt bàn như gõ mõ, lòng rối như tơ vò.

Chuyện lần này là hắn tự mình chủ trương, không thông qua cha hắn, nếu để lộ ra chỉ sợ sẽ có ảnh hướng đến kế hoạch sau này của Thành Chiêu Hầu.

Càng nghĩ đến đây, hắn càng cảm thấy mọi thứ không đúng.

- Đây nhất định là bẫy rập! - Nhị hoàng tử khô khan mở miệng nói:

Ngồi cạnh bên, bạch y thêu chỉ vàng Ngô Ứng Long bộ dạng thì nhẹ nhàng hơn nhiều, vẫn có thể điềm nhiên uống trà, mỉm cười bình thản đáp:

- Đương nhiên là bẫy rập, ha ha, nhị hoàng tử, xem ra việc ngươi muốn làm đã sớm bị người ta nhìn thấu rồi.

Đối với cái giọng điệu như thể trêu tức này, Lý Dương Xuân chỉ có thể liếc xéo họ Ngô nhưng không thể phản bác.

Tên xa phu của Lý Dương Minh là hắn đem người mua chuộc, từ đó moi được không ít thông tin mật, thậm trí biết được vị Tứ Hoàng Tử này thật không giống như bình thường thể hiện.

Càng biết được Bệ Hạ đối với Tứ Hoàng Tử không hợp thói thường.

Lý Dương Xuân cùng Ngô Ứng Long lẫn nhau phân tích, sâu chuỗi các sự kiện liền có một kết luận kinh người.

Lý Dương Minh là quân cờ ẩn của Bệ Hạ!

Quân cờ này rốt cuộc sau này có tác dụng gì thì không ai đoán được, nhưng tuyệt đối là trọng yếu, thậm trí...

Có thể là ứng cử viên có ngai rồng cũng nên.

Mà mặc kệ như thế nào, sự tồn tại của Lý Dương Minh chính là chuyện không tốt đối với tiền đồ của Lý Dương Xuân sau này, hiện tại điều tra được thời gian cũng như sớm biết hành trình ẩn thân trốn đi Hải Đông của Tứ hoàng tử, để tránh đêm dài lắm mộng, Lý Dương Xuân muốn tiễn người em họ của mình theo cha hắn xuống suối vàng.

Mọi thứ từ đầu đến cuối đều rất suôn sẻ theo đúng kế hoạch, chỉ cần để Lý Dương Minh chết tại địa bàn của Đỗ Anh Vũ chính là đại thành công.

Thằng nhãi con họ Đỗ này chính là nhân vật trọng yếu sau này của Thái Tử Đảng, hơn thế nữa khu vực Hải Đông Phủ hắn quản hạt thời gian gần đây lộ ra vẻ bất phàm, Thành Chiêu Hầu cũng lộ vẻ thèm muốn chiếm lấy.

Chỉ cần tính kế cho tên này nằm không dính đạn, nhẹ thì bị triệu tập về Thăng Long điều tra, nặng thì liên đới đến toàn bộ Thái Tử Đảng, từ đó Tập đoàn của Nhị hoàng tử có thể vươn tay tới hái quả đào Hải Đông Phủ.

Quả là một mũi tên chúng hai ba con chim.

Ai mà nghĩ tới, giờ khắc cuối cùng, tên xa phu đó lại giở quẻ, mạo danh chết thay cho Lý Dương Minh cơ chứ?

Sự tình này rõ ràng không đúng!

...

Cùng tác giả truyện tổ sư gia , truyện nhẹ nhàng không cẩu huyết , thiên hướng vô địch lưu.