Theo như Lý Dương Xuân phân tích, nếu gã xa phu kia nếu nửa đường nghĩ lại, muốn bảo toàn cho Tứ hoàng tử, hắn hoàn toàn có thể để Lý Dương Minh đi một lộ trình khác an toàn hơn, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì...
Thế nhưng không!
Hắn vẫn một mực đâm đầu vào chỗ chết, đây chính là vấn đề khiến Lý Dương Xuân không thể hiểu nổi.
Còn sống không phải rất tốt sau, sao lại phải lựa chọn cái chết?!
Cách giải thích duy nhất chính là có thể tên này đã sớm bị người sai phải để đi chịu chết.
Thế nhưng... làm như thế để được cái gì?
Lý Dương Xuân đột nhiên cảm thấy trí tuệ của mình có hạn, vô thức quay sang chỗ Ngô Ứng Long, tỏ ý thăm dò:
- Ngô huynh, ta cảm thấy chuyện này có quỷ, thế nhưng lại nhìn không thấu âm mưu ở bên trong, Ngô huynh thiên tư thông minh, liệu có kiến giải gì sao?
Ngô Ứng Long từ tốn hớp lấy ngụm trà, không nhanh không chậm đáp:
- Có gì phải nghĩ, kỳ thực Nhị Hoàng Tử ngài cũng là nghĩ ra rồi, chỉ là... ha ha, lòng có sợ hãi không dám tin tưởng mà thôi!
Lý Dương Xuân nhíu mày:
- Có ý gì? Mong Ngô huynh cứ việc nói thẳng!
Ngô Ứng Long cười cười, khuôn mặt tuấn tú chợt hiện lên một vệt âm lãnh, chậm rãi nói:
- Có nghĩa là, tên xa phu này có chủ tử phía sau màn điều khiển, mà kẻ đó muốn trận ám sát này thật sự phải được diễn ra, ha ha.
Oanh!
Nghe tới đây, nội tâm của Lý Dương Xuân giống như bị một trận pháo oanh động, hắn thừ người ra, việc này hẳn đúng thật đã có nghĩ tới, chỉ là giống như Ngô Ứng Long nói, vì lo sợ nên không dám tin tưởng mà thôi, mà họ Ngô cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục nói:
- Tên xa phu kia tinh thông thuật Họa Bì dịch dung, hẳn là người của Vạn Tiệp doanh không thể nghi ngờ, đứng đằng sau lưng Vạn Tiệp Doanh chính là Nhị thúc Ngô Quý Thường nhà ta, nhưng thẳng thắn mà nói thì chính là Bệ Hạ, mà thủ đoạn của Bệ Hạ thì hắc hắc, nhị hoàng tử ngài không phải không biết...
Lý Dương Xuân nghe vậy lập tức cả kinh:
- Nói như vậy chúng ta không phải đều bị Bệ Hạ tính toán sao, việc này phải làm thế nào...
Ngô Ứng Long liếc mắt nhìn qua, ánh mắt loé lên một vệt coi thường nhưng cũng rất nhanh biến mất, trở về vẻ lắc đầu cười khổ:
- Chuyện này không phải thứ mà chúng ta có thể đảm đương, ta nghĩ... Nhị hoàng tử ngài vẫn là nên chạy về thành thật báo cho Hầu gia một tiếng đi.
Lý Dương Xuân cả người lập tức nặng trĩu giống như bị một áp lực vô hình nào đó đè nặng, ánh mắt bần thần, không nghĩ tới bản thân cả đời nho nhã không tranh không đoạt, lần đầu tiên xuất thủ lại gặp tình trạng chưa xuất sư đã chết non, không những thế còn tự dời tảng đá đập lấy chân mình như thế này.
“Là ta ngu xuẩn không tự lượng sức, hay thế đạo xưa nay vốn đã khó dò như vậy?!” Trong phút chốc, Nhị hoàng tử lâm vào tự hỏi.
Nhìn tiêu điều ủ rũ Lý Dương Xuân, Ngô Ứng Long thoáng chần chờ một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
- Nhị hoàng tử, trên cương vị là một người bạn, có điều này ta không thể không nói... ngài trước kia thần cơ diệu toán, tuyệt không có chuyện hành động vội vàng liều lĩnh như lần này, thời gian gần đây cũng thay đổi hơn trước, có thể là ta nhạy cảm, thế nhưng... ngài là có chuyện gì sao?
Trong mắt Ngô Ứng Long, Lý Dương Xuân lợi hại nhất là khi hắn đứng ở ngoài cuộc, đứng tại sau màn tính toán, làm người đánh cờ thì hỏa hầu chưa đủ, thế những vẫn có thể làm quân sư hợp cách, cố vấn một hai.
Thế nhưng chỉ cần hắn nhập cuộc, tự mình hành động liền lộ ra điểm yếu.
Thiếu nhạy bén, thiếu quyết đoán, thiếu cả tâm ngoan thủ đoạn.
Tên này rõ ràng chỉ hợp làm quân sư, không thích hợp làm chủ soái, mà bản thân Nhị hoàng tử hắn cũng biết rõ điều này.
Vậy... cớ gì khiến hắn lại thay đổi?!
Lý Dương Xuân nghe vậy hơi lộ điểm mất tự nhiên, chỉ cười khổ lắc đầu không đáp.
Ngô Ứng Long là người từng trải, từ Lý Dương Xuân nhận ra được mùi vị, cười như không cười:
- Là do nữ nhân kia xúi dục ngươi sao?!
- Không phải là do nàng! - Lý Dương Xuân giống như bị dẫm phải đuôi mèo mà bật thốt lên, sau thì chưng hửng, ngại ngùng nói:
- Là do ta tự tác chủ chương, kéo Ngô huynh là vũng bùn, chuyện này Lý Dương Xuân ta sẽ đứng ra gánh vác, Ngô huynh chớ lo lắng nhiều!
Nhị hoàng tử đứng lên chắp tay nói, lòng muốn kết thúc câu chuyện này tại đây.
Lý Dương Xuân nói thêm dăm ba câu không chút dinh dưỡng rồi cáo từ quay đầu bỏ đi, ý muốn quay trở lại kinh thành càng nhanh càng tốt, khi vừa mới ra tới cửa thì tiếng nói của Ngô Ứng Long lần nữa vọng tới.
- Lý huynh, là bằng hữu liền nghe ta nói một câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là không có sai, thế những nữ nhân đó... nàng ta không giống bình thường, là kẻ rất nguy hiểm, huynh cần phải thật tỉnh tảo, chớ vì một chữ tình mà để bản thân vạn kiếp bất phục.
Hơi khựng lại một nhịp, Lý Dương Xuân không ngoái đầu nhìn, ánh mắt có điểm xa xăm, hình ảnh nụ cười một thanh phục thiếu nữ xinh đẹp vô ngần như không cốc u lan chợt hiện lên trong đầu gã.
Ôn nhu, trí tuệ, lãnh ngạo, tuyệt luân...
Đây là nữ nhân đầu tiên khiến có Lý Dương Xuân cảm thấy bản thân không xứng với nàng.
“Trên đời này, muốn xứng với nàng ta, chỉ có thể là kẻ ngồi trên địa vị Cửu ngũ chí tôn kia mà thôi”. Họ Lý đã luôn tự nhủ với lòng như vậy.
Lý Dương Xuân đứng từ xa, không ngoái đầu chắp tay hô “lĩnh giáo” một tiếng, xong thì thẳng thừng bỏ đi.
Nhìn bằng hữu rời đi, ánh nhìn quan tâm của Ngô Ứng Long cũng từ từ thay đổi, dần trở nên sắc bên, tiếu dung biến lạnh lùng.
“Nghĩa phụ nói không sai, văn nhân chính là không thể làm việc lớn, quăng cả cơ đồ chỉ vì một ả đàn bà, ha ha, thật đúng là đủ ngu xuẩn!”
“Thuật dịch dung sao? Ha ha, Loại thủ đoạn này kỳ thực không phải chỉ có Vạn Tiệp doanh mới có đâu...”
Ngô Ứng Long cười cười thầm nghĩ Lý Dương Xuân cũng thật đủ non nớt.
Đúng thời điểm này, từ bên trong nội phòng, một tấm thân thể yểu mị phổng phao lồi lõm bước đi vào, nhìn thấy Ngô Ứng Long thì giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thiếp thân xán lấy:
- Đại công tử! ngài đi đâu mấy ngày nay mà hờ hững lạnh lẽo nô gia!!
Giọng nói giòn xốp tựa như mật ngọt khiến bất cứ nam nhân nào cũng bủn rụt tay chân, người tới là một thiếu phụ dung mạo chỉ xem như khá, hấp dẫn trí mạng nằm ở chỗ thân thể kiều nộm quyến rũ của nàng ta.
Thân thể chín mọng cũng xiêm y mỏng tan khiến cánh nam nhân không ngừng y y liên tưởng.
Ngô Ứng Long đối với nàng chủ động lấy lòng cũng không có gì quá mức phản ứng, hắn chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang thân thể thơm ngát, xiêm y mỏng mảnh gần như có thể nhìn xuyên thấu của nữ nhân mới tới, ngón tay từ tốn nâng cằm của nàng ta lên, mắt đối mắt, trên môi nở một nụ cười vừa lưu manh vừa nhã nhặn, nói:
- Làm như vậy e là không tốt đâu, chị dâu!
Nữ nhân kia nghe Ngô Ứng Long giới một tiếng “chị dâu” liền đỏ mặt thẹn thùng.
- Tên vô lương tâm này còn dám gọi ta một tiếng chị dâu, nào có kẻ nào dám lừa gạt chị dâu lên giường như ngươi...
Tay nhỏ của nàng giống như không có chút sức nào nện vào lồng ngực của họ Ngô, hành động này giống như giận dỗi, lại càng như khiêu gợi.
Ngô Ứng Long cười khẩy.
Chủ động cùng hắn lăn giường là nàng, hiện tại lại làm ra cái vẻ hoàng hoa khuê nữ?!
Ha ha! Là diễn cho ai nhìn?!
Lòng thì coi thường, thế nhưng thịt dâng tới miệng họ Ngô cũng không có từ chối, hắn vung tay ôm lấy thân thể kiều nộn sát lấy thân mình, cùng giai nhân đối mặt, không nhanh không chậm nói:
- Phu quân của ngươi, ha ha, tên tiện nghi đại ca của ta hắn vẫn còn tốt chứ?
Nữ nhân nghe xong thì có chút chột dạ, thấp thỏm đáp:
- Hắn dạo gần đây sực lực càng lúc càng kiệt quệ, bệnh tình đã vào xương tủy, hẳn là ngày giờ không xa.
Ngô Ứng Long nghe vậy thì chỉ cười nhạt, hình bóng của một tên quản sự gầy gò dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Ngô Toái à Ngô Toái.
Chớ có trách ta!
Từ ngày biết ngươi là nghiệt chủng của cha ta, là đại ca của ta thì kết cục của ngươi đã chỉ có một con đường chết!
Ngô gia chỉ nên có duy nhất một Đại công tử là Ngô Ứng Long ta mà thôi!
Nam nữ ôm ấp, một hồi sinh ma sát diễm tình, nữ hơi thở càng lúc càng gấp, hổn hển nói:
- Đại... đại lão công, chúng ta vào bên trong...
Ngô Ứng Long cười lớn một tràng, bế xốc nàng ta đi lên, chỉ là đúng lúc này, từ bên ngoài thư phòng, đột nhiên lại có tiếng người như thể cãi cộ vọng vào bên trong:
- Tiểu thư, ngài đừng làm khó chúng ta, đại công tử thực sự đã nghỉ ngơi rồi.
- Đúng vậy đó đại tiểu thư, hay là ngài cứ tạm thời về trước, đợi đại công tử tỉnh táo, chúng ta sẽ lập tức báo lên.
Hai tên thị vệ canh phòng bên ngoài, cẩn tuân theo lệnh của Ngô Ứng Long, mặc kệ là ai đến cũng không tiếp, thế nhưng mặc cho hai tên này có ra sức phân bua, người tới vẫn làm ra bộ dạng “ta không nghe, ta không nghe”, thanh âm của nàng có phần chanh chua gắt gỏng, mắt long lên sòng sọc:
- Ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải gặp đại ca... đại ca, đại ca, người nhanh ra đây, Thanh Trà muốn gặp đại ca!!!
Tiếng nói lớn của Ngô Thanh Trà gọi vọng vào bên trong, Ngô Ứng Long tự nhiên nghe thấy, thần sắc lộ vẻ nghi hoặc.
Nha đầu này không phải đang ở kinh thành sao?
Sao tự bỗng dưng chạy về Phủ Thiên Đức rồi?
Ở bên cạnh, Vương thị bị ma chưởng của họ Ngô khiến cho toàn thân khô nóng, ửng đỏ hết cả lên, cả người dán sát đi lên, thủ thỉ:
- Đại lão công, chúng... chúng ta...
- Câm mồm!
Đột nhiên, Ngô Ứng Long quay sang chỗ nàng, vẻ nhu tình ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc mặt lạnh tanh sắc bén khiến Vương thị rùng mình run rẩy.
Ngô Ứng Long quét mắt qua chỗ nàng, không chút tình cảm nói:
- Cho ngươi thời gian ba hơi thở, chính đốn lại phục trang rồi theo lối cửa sau cút ra ngoài cho ta!!
Dứt câu, họ Ngô bỏ lại nữ nhân tâm trạng rối bời, bản thân hơi tu chỉnh lại trang phục rồi chủ động tiến ra mở cửa.
Nếu có Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn sẽ lập tức chỉ mặt họ Ngô mà chửi lớn:
“Tên tào tặc này là một cái tử muội khống!!”
Hậu cung nhưng không phải sảng văn nên có não , nhân vật từ ngu ngơ dần thông minh lên , anh em đồng chí mời vào thưởng thức
Thế nhưng không!
Hắn vẫn một mực đâm đầu vào chỗ chết, đây chính là vấn đề khiến Lý Dương Xuân không thể hiểu nổi.
Còn sống không phải rất tốt sau, sao lại phải lựa chọn cái chết?!
Cách giải thích duy nhất chính là có thể tên này đã sớm bị người sai phải để đi chịu chết.
Thế nhưng... làm như thế để được cái gì?
Lý Dương Xuân đột nhiên cảm thấy trí tuệ của mình có hạn, vô thức quay sang chỗ Ngô Ứng Long, tỏ ý thăm dò:
- Ngô huynh, ta cảm thấy chuyện này có quỷ, thế nhưng lại nhìn không thấu âm mưu ở bên trong, Ngô huynh thiên tư thông minh, liệu có kiến giải gì sao?
Ngô Ứng Long từ tốn hớp lấy ngụm trà, không nhanh không chậm đáp:
- Có gì phải nghĩ, kỳ thực Nhị Hoàng Tử ngài cũng là nghĩ ra rồi, chỉ là... ha ha, lòng có sợ hãi không dám tin tưởng mà thôi!
Lý Dương Xuân nhíu mày:
- Có ý gì? Mong Ngô huynh cứ việc nói thẳng!
Ngô Ứng Long cười cười, khuôn mặt tuấn tú chợt hiện lên một vệt âm lãnh, chậm rãi nói:
- Có nghĩa là, tên xa phu này có chủ tử phía sau màn điều khiển, mà kẻ đó muốn trận ám sát này thật sự phải được diễn ra, ha ha.
Oanh!
Nghe tới đây, nội tâm của Lý Dương Xuân giống như bị một trận pháo oanh động, hắn thừ người ra, việc này hẳn đúng thật đã có nghĩ tới, chỉ là giống như Ngô Ứng Long nói, vì lo sợ nên không dám tin tưởng mà thôi, mà họ Ngô cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục nói:
- Tên xa phu kia tinh thông thuật Họa Bì dịch dung, hẳn là người của Vạn Tiệp doanh không thể nghi ngờ, đứng đằng sau lưng Vạn Tiệp Doanh chính là Nhị thúc Ngô Quý Thường nhà ta, nhưng thẳng thắn mà nói thì chính là Bệ Hạ, mà thủ đoạn của Bệ Hạ thì hắc hắc, nhị hoàng tử ngài không phải không biết...
Lý Dương Xuân nghe vậy lập tức cả kinh:
- Nói như vậy chúng ta không phải đều bị Bệ Hạ tính toán sao, việc này phải làm thế nào...
Ngô Ứng Long liếc mắt nhìn qua, ánh mắt loé lên một vệt coi thường nhưng cũng rất nhanh biến mất, trở về vẻ lắc đầu cười khổ:
- Chuyện này không phải thứ mà chúng ta có thể đảm đương, ta nghĩ... Nhị hoàng tử ngài vẫn là nên chạy về thành thật báo cho Hầu gia một tiếng đi.
Lý Dương Xuân cả người lập tức nặng trĩu giống như bị một áp lực vô hình nào đó đè nặng, ánh mắt bần thần, không nghĩ tới bản thân cả đời nho nhã không tranh không đoạt, lần đầu tiên xuất thủ lại gặp tình trạng chưa xuất sư đã chết non, không những thế còn tự dời tảng đá đập lấy chân mình như thế này.
“Là ta ngu xuẩn không tự lượng sức, hay thế đạo xưa nay vốn đã khó dò như vậy?!” Trong phút chốc, Nhị hoàng tử lâm vào tự hỏi.
Nhìn tiêu điều ủ rũ Lý Dương Xuân, Ngô Ứng Long thoáng chần chờ một chút rồi nhẹ giọng hỏi:
- Nhị hoàng tử, trên cương vị là một người bạn, có điều này ta không thể không nói... ngài trước kia thần cơ diệu toán, tuyệt không có chuyện hành động vội vàng liều lĩnh như lần này, thời gian gần đây cũng thay đổi hơn trước, có thể là ta nhạy cảm, thế nhưng... ngài là có chuyện gì sao?
Trong mắt Ngô Ứng Long, Lý Dương Xuân lợi hại nhất là khi hắn đứng ở ngoài cuộc, đứng tại sau màn tính toán, làm người đánh cờ thì hỏa hầu chưa đủ, thế những vẫn có thể làm quân sư hợp cách, cố vấn một hai.
Thế nhưng chỉ cần hắn nhập cuộc, tự mình hành động liền lộ ra điểm yếu.
Thiếu nhạy bén, thiếu quyết đoán, thiếu cả tâm ngoan thủ đoạn.
Tên này rõ ràng chỉ hợp làm quân sư, không thích hợp làm chủ soái, mà bản thân Nhị hoàng tử hắn cũng biết rõ điều này.
Vậy... cớ gì khiến hắn lại thay đổi?!
Lý Dương Xuân nghe vậy hơi lộ điểm mất tự nhiên, chỉ cười khổ lắc đầu không đáp.
Ngô Ứng Long là người từng trải, từ Lý Dương Xuân nhận ra được mùi vị, cười như không cười:
- Là do nữ nhân kia xúi dục ngươi sao?!
- Không phải là do nàng! - Lý Dương Xuân giống như bị dẫm phải đuôi mèo mà bật thốt lên, sau thì chưng hửng, ngại ngùng nói:
- Là do ta tự tác chủ chương, kéo Ngô huynh là vũng bùn, chuyện này Lý Dương Xuân ta sẽ đứng ra gánh vác, Ngô huynh chớ lo lắng nhiều!
Nhị hoàng tử đứng lên chắp tay nói, lòng muốn kết thúc câu chuyện này tại đây.
Lý Dương Xuân nói thêm dăm ba câu không chút dinh dưỡng rồi cáo từ quay đầu bỏ đi, ý muốn quay trở lại kinh thành càng nhanh càng tốt, khi vừa mới ra tới cửa thì tiếng nói của Ngô Ứng Long lần nữa vọng tới.
- Lý huynh, là bằng hữu liền nghe ta nói một câu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là không có sai, thế những nữ nhân đó... nàng ta không giống bình thường, là kẻ rất nguy hiểm, huynh cần phải thật tỉnh tảo, chớ vì một chữ tình mà để bản thân vạn kiếp bất phục.
Hơi khựng lại một nhịp, Lý Dương Xuân không ngoái đầu nhìn, ánh mắt có điểm xa xăm, hình ảnh nụ cười một thanh phục thiếu nữ xinh đẹp vô ngần như không cốc u lan chợt hiện lên trong đầu gã.
Ôn nhu, trí tuệ, lãnh ngạo, tuyệt luân...
Đây là nữ nhân đầu tiên khiến có Lý Dương Xuân cảm thấy bản thân không xứng với nàng.
“Trên đời này, muốn xứng với nàng ta, chỉ có thể là kẻ ngồi trên địa vị Cửu ngũ chí tôn kia mà thôi”. Họ Lý đã luôn tự nhủ với lòng như vậy.
Lý Dương Xuân đứng từ xa, không ngoái đầu chắp tay hô “lĩnh giáo” một tiếng, xong thì thẳng thừng bỏ đi.
Nhìn bằng hữu rời đi, ánh nhìn quan tâm của Ngô Ứng Long cũng từ từ thay đổi, dần trở nên sắc bên, tiếu dung biến lạnh lùng.
“Nghĩa phụ nói không sai, văn nhân chính là không thể làm việc lớn, quăng cả cơ đồ chỉ vì một ả đàn bà, ha ha, thật đúng là đủ ngu xuẩn!”
“Thuật dịch dung sao? Ha ha, Loại thủ đoạn này kỳ thực không phải chỉ có Vạn Tiệp doanh mới có đâu...”
Ngô Ứng Long cười cười thầm nghĩ Lý Dương Xuân cũng thật đủ non nớt.
Đúng thời điểm này, từ bên trong nội phòng, một tấm thân thể yểu mị phổng phao lồi lõm bước đi vào, nhìn thấy Ngô Ứng Long thì giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà thiếp thân xán lấy:
- Đại công tử! ngài đi đâu mấy ngày nay mà hờ hững lạnh lẽo nô gia!!
Giọng nói giòn xốp tựa như mật ngọt khiến bất cứ nam nhân nào cũng bủn rụt tay chân, người tới là một thiếu phụ dung mạo chỉ xem như khá, hấp dẫn trí mạng nằm ở chỗ thân thể kiều nộm quyến rũ của nàng ta.
Thân thể chín mọng cũng xiêm y mỏng tan khiến cánh nam nhân không ngừng y y liên tưởng.
Ngô Ứng Long đối với nàng chủ động lấy lòng cũng không có gì quá mức phản ứng, hắn chỉ khẽ liếc mắt nhìn sang thân thể thơm ngát, xiêm y mỏng mảnh gần như có thể nhìn xuyên thấu của nữ nhân mới tới, ngón tay từ tốn nâng cằm của nàng ta lên, mắt đối mắt, trên môi nở một nụ cười vừa lưu manh vừa nhã nhặn, nói:
- Làm như vậy e là không tốt đâu, chị dâu!
Nữ nhân kia nghe Ngô Ứng Long giới một tiếng “chị dâu” liền đỏ mặt thẹn thùng.
- Tên vô lương tâm này còn dám gọi ta một tiếng chị dâu, nào có kẻ nào dám lừa gạt chị dâu lên giường như ngươi...
Tay nhỏ của nàng giống như không có chút sức nào nện vào lồng ngực của họ Ngô, hành động này giống như giận dỗi, lại càng như khiêu gợi.
Ngô Ứng Long cười khẩy.
Chủ động cùng hắn lăn giường là nàng, hiện tại lại làm ra cái vẻ hoàng hoa khuê nữ?!
Ha ha! Là diễn cho ai nhìn?!
Lòng thì coi thường, thế nhưng thịt dâng tới miệng họ Ngô cũng không có từ chối, hắn vung tay ôm lấy thân thể kiều nộn sát lấy thân mình, cùng giai nhân đối mặt, không nhanh không chậm nói:
- Phu quân của ngươi, ha ha, tên tiện nghi đại ca của ta hắn vẫn còn tốt chứ?
Nữ nhân nghe xong thì có chút chột dạ, thấp thỏm đáp:
- Hắn dạo gần đây sực lực càng lúc càng kiệt quệ, bệnh tình đã vào xương tủy, hẳn là ngày giờ không xa.
Ngô Ứng Long nghe vậy thì chỉ cười nhạt, hình bóng của một tên quản sự gầy gò dần dần hiện ra trong đầu hắn.
Ngô Toái à Ngô Toái.
Chớ có trách ta!
Từ ngày biết ngươi là nghiệt chủng của cha ta, là đại ca của ta thì kết cục của ngươi đã chỉ có một con đường chết!
Ngô gia chỉ nên có duy nhất một Đại công tử là Ngô Ứng Long ta mà thôi!
Nam nữ ôm ấp, một hồi sinh ma sát diễm tình, nữ hơi thở càng lúc càng gấp, hổn hển nói:
- Đại... đại lão công, chúng ta vào bên trong...
Ngô Ứng Long cười lớn một tràng, bế xốc nàng ta đi lên, chỉ là đúng lúc này, từ bên ngoài thư phòng, đột nhiên lại có tiếng người như thể cãi cộ vọng vào bên trong:
- Tiểu thư, ngài đừng làm khó chúng ta, đại công tử thực sự đã nghỉ ngơi rồi.
- Đúng vậy đó đại tiểu thư, hay là ngài cứ tạm thời về trước, đợi đại công tử tỉnh táo, chúng ta sẽ lập tức báo lên.
Hai tên thị vệ canh phòng bên ngoài, cẩn tuân theo lệnh của Ngô Ứng Long, mặc kệ là ai đến cũng không tiếp, thế nhưng mặc cho hai tên này có ra sức phân bua, người tới vẫn làm ra bộ dạng “ta không nghe, ta không nghe”, thanh âm của nàng có phần chanh chua gắt gỏng, mắt long lên sòng sọc:
- Ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải gặp đại ca... đại ca, đại ca, người nhanh ra đây, Thanh Trà muốn gặp đại ca!!!
Tiếng nói lớn của Ngô Thanh Trà gọi vọng vào bên trong, Ngô Ứng Long tự nhiên nghe thấy, thần sắc lộ vẻ nghi hoặc.
Nha đầu này không phải đang ở kinh thành sao?
Sao tự bỗng dưng chạy về Phủ Thiên Đức rồi?
Ở bên cạnh, Vương thị bị ma chưởng của họ Ngô khiến cho toàn thân khô nóng, ửng đỏ hết cả lên, cả người dán sát đi lên, thủ thỉ:
- Đại lão công, chúng... chúng ta...
- Câm mồm!
Đột nhiên, Ngô Ứng Long quay sang chỗ nàng, vẻ nhu tình ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sắc mặt lạnh tanh sắc bén khiến Vương thị rùng mình run rẩy.
Ngô Ứng Long quét mắt qua chỗ nàng, không chút tình cảm nói:
- Cho ngươi thời gian ba hơi thở, chính đốn lại phục trang rồi theo lối cửa sau cút ra ngoài cho ta!!
Dứt câu, họ Ngô bỏ lại nữ nhân tâm trạng rối bời, bản thân hơi tu chỉnh lại trang phục rồi chủ động tiến ra mở cửa.
Nếu có Đỗ Anh Vũ ở đây hẳn sẽ lập tức chỉ mặt họ Ngô mà chửi lớn:
“Tên tào tặc này là một cái tử muội khống!!”
Hậu cung nhưng không phải sảng văn nên có não , nhân vật từ ngu ngơ dần thông minh lên , anh em đồng chí mời vào thưởng thức