Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 413: Người cõng nồi.



Cánh cửa từ từ mở ra mang theo thanh âm kẽo kẹt, Ngô Ứng Long tủm tỉm bước ra, đan tay áo nhìn tiểu muội của mình đứng đó cãi cọ với hạ nhân, nhìn thân ảnh thiếu nữ quen thuộc, ánh mắt họ Ngô biến trở nên ôn nhu sủng nịnh hơn bao giờ hết, cười cười lên tiếng:

- Tiểu muội, đêm hôm khuya khoắt đến chỗ đại ca làm gì?

Vừa nghe thấy tiếng Ngô Ứng Long, Ngô Thanh Trà ngẩng đầu nhìn lên, mặt mày liền hớn hở, nhanh nhảu vén váy chạy tới, chỉ là lúc vừa với tiến lại gần, nàng lại giống như bù lu bù loa mà khóc lớn đi lên.

- Đại ca, đại ca phải giúp ta, tiểu muội của ngươi sắp bị người ta bán đi rồi, đại ca...

Giọng nói ấm ức thút thít cộng với lời nói không đầu không cuối khiến Ngô Ứng Long nhất thời không hiểu ra làm sao, hắn có phần bất lực mỉm cười, yêu chiều xoa xoa đầu thiếu nữ đang khóc nức nở, quan tâm nói:

- Đại tiểu thư nhà ta à! Nào ngoan không khóc, có chuyện gì muội cũng phải từ từ nói cụ thể cho đại ca nghe hiểu chứ...

Mặc kệ Ngô Ứng Long ra sức dỗ dành, Ngô Thanh Trà vẫn cứ là khóc một trận ỉ ôi trước đã, nữ nhân chính là từ nước sinh ra, muốn khóc liền khóc, đợi sau một hồi nấc cụt, Ngô Thanh Trà thanh âm đứt quãng, nói:

- Là... là nhị... hức... nhị thúc khốn kiếp, nhị thúc... bàn với lão cha... hức... đem ta, đem ta... hứa gả cho tên khốn kia... hu hu, ta mặc kệ, đại ca phải làm chủ cho ta!

Ngô Ứng Long thông qua tổ hợp âm thanh ngắt quãng bất quy tắc của Thanh Trà để chắt lọc từ ngữ, thoáng hiểu điều em gái muốn nói liền nhíu mày, hắn bảo Ngô Thanh Trà chớ gấp, nói rõ ràng xem nhị thúc cùng lão cha muốn mang nàng hứa gả cho ai?!

- Là... là một tên nhãi con khốn kiếp! - Ngô Thanh Trà ánh mắt căm ghét, nghiến răng nghiến lợi!

Cùng lúc đó, ở một nơi xa, Đỗ Anh Vũ giống như bị gió đêm thổi lạnh, hắt hơi liên tục, xoa xoa cái mũi nhỏ mà thầm nghĩ.

Quái gở, là có kẻ nào chửi ta?!

Đứng bên cạnh, Quách Ngọc Như thấy vậy thì sợ hắn lạnh liền chủ động cởi xuống tấm áo choàng trên vai, khoác lên trên người hắn, miệng quở trách:

- Ngươi đó, biết phải ra ngoài mà ăn mặc phong phanh như vậy... thật đúng là...

Mùi cô cô thơm ngát thông qua tấm áo choàng bao phủ lấy họ Đỗ khiến hắn bỗng dưng thấy ấm áp lạ thường.

Lại nói về toà Quốc Học Viện sừng sững trước mặt, dù chưa triệt để thành hình những đã lộ ra được đại quy mô, Đỗ Anh Vũ là phỏng theo kiến trúc của các trường Đại Học thời hiện đại để xây dựng nó.

Khác với Biệt Phủ của hắn hay Ngũ Hành Phòng, Nghênh Phượng Các đều mang hơi hướng phong cách cổ kính, Quốc Học Viện lại điển hình phong cách Tây Phương, đừng nói Tô Hiến Thành, đến Quách Ngọc Như cũng là lần đầu tới nơi này thế nên không tránh khỏi việc cảm thấy lạ lẫm.

Công trình này vẫn chưa xây xong thế nên có chút âm u lạnh lẽo cộng với việc họ Đỗ bố trí canh phòng cẩn mật khiến người ta cảm thấy nó giống một nhà tù hơn là một học đường, Đỗ Anh Vũ đối với việc này tạm thời chỉ có thể bó tay bất lực.

Tường cao trát gạch vôi xi măng xám xịt, luôn luôn có những đội tuần tra đi tuần vòng trong vòng ngoài, so với doanh trại còn cẩn mật thì khó trách người khác cảm thấy nó giống nhà lao.

Lúc Đỗ Anh Vũ muốn tiến vào trong cũng vài đi qua ba vòng quân gác mới dẫn ba người tiến tới được nội đường, Trần Kình cầm đèn đi trước, phía đằng sau, Đỗ Anh Vũ hướng về Tô, Quách hai người thao thao bất tuyệt:

- Cô cô, chỗ chúng ta vừa đi qua, đúng vậy, chính là cái chỗ đằng sau có khu vườn, nơi đó sau này là Khuyến Nông Ban, chuyện dạy các kiến thức liên quan đến Nông Học.

- Uhm, chỗ này Hàng Hải Ban, ha ha, lão Trần, ngươi có hứng thú muốn đứng lớp hay không?!

- Cô cô, tầng cao lầu kia là Ban Giám Hiệu, đợi học viện xây xong, cô cô sẽ công tác ở đó, làm một chính quy phó Viện Trưởng.

- Tô huynh chớ nhìn ta, ngươi không có phần, vẫn ngoãn ngoãn ngồi xổm ở Ngũ Hành Phòng giúp ta giải quyết công việc đi thôi.

- Cô cô, Tô huynh, chúng ta đến nơi rồi!

Đi theo Đỗ Anh Vũ chạy đủ loại hành lang vòng vèo như mê võng nãy giờ, cuối cùng tên tiểu tử này dẫn đám người tới một toà công trình tháp cao khoảng ba tầng nơi hậu viện.

Toà tháp nằm trên một bán đảo nhân tạo, Quách Ngọc Như nhìn thấy dáng vẻ của toà lâu pháp này liền thấy quen thuộc, như thể nàng đã thấy nó ở đâu rồi.

À! Đúng rồi! Toà lâu tháp này không phải là phỏng theo Thư Lâu của Kinh Thành Thư Viện hay sao?

Vừa chợt nhớ ra, Quách Ngọc Như lập tức liếc xéo sang chỗ họ Đỗ, Đỗ Anh Vũ lòng chột dạ, bên ngoài vẫn mỉm cười như không có chuyện gì.

Thư Lâu của Thư Viện hơn 3 năm trước hắn chính tay đốt đồng thời cũng quấy cho kinh thành một trận chó gà không yên, hiện tại phải bỏ tiền túi ra xây một toà tương tự ở Yên Hưng thành, cũng xem như là nhân quả báo ứng.

Lúc bốn người vừa mới tới, một đám hắc y nhân ẩn dấu xung quanh đã ngo ngoe muốn động, chỉ đến khi thông qua ánh sáng lờ mờ của cái đèn lồng Trần Kình mang theo, nhận ra người tới là Đỗ Anh Vũ, bọn hắn mới bình tĩnh trở lại, một lần nữa hoà mình vào màn đêm u tối, xem như không có chuyện gì xảy ra.

Tô Hiến Thành thì không nhận ra nhưng những kẻ này sao qua được mắt của Quách Ngọc Như, nàng tựa như bâng quơ nhìn về phía màn đêm, sau lại cười như cười hướng về chỗ Đỗ tiểu tử:

- A Vũ, đám người này của ngươi ngược lại không tồi, là ngươi huấn luyến ra bọn hắn?

Đỗ Anh Vũ tự nhiên nghe hiểu, cười khổ lắc đầu, im lặng không đáp.

Hắn không phải xuất thân mật thám hay ninja, làm sao có thể huấn luyện ra được đám người này.

Là kẻ khác giúp đỡ, chỉ có điều, kẻ đó không còn bên cạnh hắn nữa rồi.

Đông Xưởng Vệ, đó là tên gọi của những hắc y nhân này, bọn hắn là những tử sĩ phụ thuộc bởi duy nhất một người là Đỗ Anh Vũ, chuyên giúp họ Đỗ làm những việc trong bóng tối.

Nguyễn Công Đàm năm đó chọn lọc từ trong quân đội cũng như Tứ Hải Minh, đồng thời cũng là người huấn luyện cơ bản cho Đông Xưởng Vệ.

Sau khi Công Đàm rời đi, Đỗ Anh Vũ không có dẹp đi nhanh quân này, vẫn là tuân theo giáo án mà tiếp tục, may mắn không có chữa lợn lành thành lợn què.

- Hai vị, chúng ta vào đi thôi, ta có cái này muốn cho hai người xem!

Thư Lâu vẫn là Thư Lâu, lúc Trần Kình thắp đèn đi vào thì đập vào mắt đám người là một chuỗi giá sách cao ngất ngưởng, Tô Hiến Thành tò mò tiến lên, tuỳ tiện rút ra một quyển sách, rất nhanh nhận ra số sách bản thân cho người sao chép ở Ung Châu đều đặt ở đây, ngoài ra còn có rất nhiều loại sách vở khác.

Giấy mực còn mới, hẳn là được viết lại không lâu.

Ngoài thư sách các loại ra, xa xa có thể thấy các kiện đồ vật khác cũng được Đỗ Anh Vũ trừng bày tại nơi này, từ một chút đồ gốm men, tranh hoạ, các loại vật phẩm mỹ nghệ cho bình phàm như một cái dệt cửi, hay thậm chí có cả quân trang áo giáp bình khí đủ loại hình.

Thậm trí vật quân cơ trọng khí như Thần Tý Nỗ cũng có tại nơi này.

Ba người Tô, Quách, Trần giống như trẻ nhỏ nhìn thấy đồ chơi mới, thỏa thích đi dạo nhìn ngắm một vòng, lúc cả ba quay trở chính thì đã thấy Đỗ Anh Vũ chạy tót lên tầng hai đốt đèn từ lúc nào không hay.

Đỗ tiểu tử vẫy vẫy tay nhỏ kêu gọi mọi người tiến lên đây với mình.

Mặc dù khá yêu thích nơi này, thế nhưng Tô Hiến Thành vẫn là không quên mục đích của mình, thong thả bước lên, thong thả nói:

- Sứ quân, ngài dẫn chúng ta đến đây, rột cuộc là có ý gì, thứ cho Tô mỗ ngu muội không thể hiểu?!

Đỗ Anh Vũ cả người dựa vào hành lang, không nhìn thẳng vào họ Tô, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn hướng về đại sảnh chỗ mọi người vừa mời đứng, khoé miệng nhếch lên, trong ánh mắt có chút mê ly.

Tô Hiến Thành thấy có điểm lạ, cũng hướng mắt nhìn xuống theo, thông qua đèn đuốc lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy dưới nền sàn đại sảnh, vậy mà lại có một bức tranh được người tô vẽ lên trên nền đất đá.

Không, nói cụ thể nó giống như là một tấm bản đồ thì đúng hơn.

- Cái này là... - Họ Tô nhíu mày, miệng lần nhầm.

Đỗ Anh Vũ không nhanh không chậm nói:

- Thứ chúng ta vừa đạp lên... ha ha, nó là Phương Bắc!

Phương Bắc?!

Là nước Tống?!

Nghe vậy, cả ba người đứng sau lưng Đỗ Anh Vũ quay sang nhìn nhau, không khỏi kinh hô một tiếng, có chút không dám tin tưởng.

Thật vậy, bọn hắn đã nhìn qua đủ mọi loại địa đồ, thể nhưng có thể chi tiết vẽ ra từng khu vực, từng thành trì, từng con sông ngọn núi rõ ràng đến như vậy thì hôm nay mới thấy lần đầu.

Đỗ Anh Vũ lắc đầu, thở dài nói:

- Nó là không chính xác hoàn toàn, đây chỉ là ta dựa vào hiểu biết vẽ lại mà thôi.

Dù sao tấm bản đồ này chủ yếu cũng là dựa theo kiến thức hiện đại của họ Đỗ mà vẽ, nghìn năm trôi qua địa lý tự nhiên cũng sẽ có khác biệt, nói đâu xa, Lương Sơn Bạc trước kia không phải là đầm lầy thủy bạc, sau này cũng không phải, chỉ có hiện tại mới là.

Tô Hiến Thành trợn mắt nhìn chằm chằm tấm bản đồ kia, thế nhưng hắn đột nhiên cảm thấy mình có chút cô lậu quả văn, đọc không nổi chữ viết chú thích ở trên đó.

Quách Ngọc Như nhíu mày, nàng nhận ra đây không phải là loại chữ mà Đỗ Anh Vũ sáng tạo ra hay sao? Ánh mắt nàng nhìn chăm chú vào một góc được đánh dấu, miễn cưỡng đọc ra được nơi đó ghi chú là Biện Kinh.

Việc chưa từng có ai tại thời đại này có thể vẽ rõ ràng bản đồ Phương Bắc cũng như chẳng có ai có thể đọc được chữ mà họ Đỗ viết ra, tổ hợp lại khiến Đỗ Anh Vũ hoàn toàn không lo sợ bị người phát hiện.

Tô Hiến Thành đến lúc này vẫn là không dám tin tưởng, nhìn sang chỗ họ Đỗ như thể nhìn thấy quái vật, thấm thỏm nói:

- Sứ quân... ngài thật sự là tiên thần sao?

Nếu không phải thần tiên, Tô Hiến Thành thật không biết làm sao họ Đỗ biết về thứ này.

“Thần tiên sao? Không! Ta là xuyên việt giả!”

Lời này Đỗ Anh Vũ chỉ có thể âm thầm nghĩ, không thể nói, hắn lắc nhẹ cái đầu, quay sang họ Tô nháy mắt cười đáp:

- Ta không phải, thế nhưng sư phụ của ta chính là lục địa thần tiên, ngươi không biết sao?

“Sư phụ? Là Bệ Hạ?!” Tô Hiến Thành nhất thời nghĩ ngay đến đương kim Bệ Hạ.

Chỉ là Quách Ngọc Như thì nhớ đến người khác, không thể phản bác là gật đầu:

- Dương Sư quả thật là thần tiên sống, thứ này nếu là Dương Sư vẽ đi ra thì hẳn có thể tin tưởng!

Đây cũng là đáp án Đỗ Anh Vũ chuẩn bị kỹ lưỡng từ trời, may mắn cho hắn hiện là thời kỳ phong kiến, người tại thời này có chút mê tín, sư phụ hắn lại càng là nhân vật được người đời phủ lên màu sắc Huyền học cao cao tại thượng, để cho sư phụ cõng cái nồi này chính là Thượng Sách, có thể giúp Đỗ Anh Vũ giải thích hết thảy.

...

Hậu cung nhưng không phải sảng văn nên có não , nhân vật từ ngu ngơ dần thông minh lên , anh em đồng chí mời vào thưởng thức
— QUẢNG CÁO —