Bên trong thư lâu của Quốc Học Viện, ba người trò chuyện một hồi lâu, chủ yếu họ Tô hỏi, họ Đỗ đáp, thì thoảng họ Quách chêm lời.
Những thứ Đỗ Anh Vũ cho rằng có thể nói hắn đều nói, những thứ không thể nói, hắn chỉ mỉm cười lơ đi, đối với thân nhân, Đỗ Anh Vũ xưa này luôn cố gắng nói chuyện thực tế, hắn không muốn lừa dối họ, dẫu cho đó có là một thời nói dối thiện chí.
Đồng thời, Đỗ Anh Vũ hắn cũng không thể hoàn toàn nói thật với họ, vì vậy để cho hai người đặt mười phần tin tưởng vào bản thân là chuyện không dễ dàng.
Suy cho cùng, đừng nói người khác, đến cả Đỗ tiểu tử nhiều lúc cũng nghi hoặc bản thân nữa là.
Hắn thừa hiểu mình không phải thần tiên, cũng không cho rằng mình là một gã thiên tài trí tuệ vô song nào cả, không có gì đảm bảo những việc hắn muốn làm đều sẽ diễn ra suôn sẻ cả, thế đạo ai mà nói trước được.
Trước khi đến đây, Đỗ Anh Vũ đã sớm chuẩn bị đủ lý do thoái thác sao cho hợp tình hợp lý nhất, giảng đại đạo, nói đại nghĩa, kể đại lợi... thậm chí hắn còn tự soi gương, tự thuyết phục bản thân mình.
Mặc kệ thế nào, mặc cho hắn có là đang lừa mình dối người đi chăng nữa, cái kế hoạch này, Đỗ Anh Vũ hắn chính là muốn làm, phải làm, nhất định sẽ làm.
Nhiều năm nay hắn đã dày công đặt xuống các quân cờ, chỉ để đợi đến thời điểm này, thời điểm Đỗ Anh Vũ chơi một trận cờ lớn nhất đời người, nếu không thành công thì cũng phải thành nhân.
Chỉ cần kế hoạch Vành Đai trên biển hoàn thiện, kế hoạch Năm Mũi Tên chính là bước thứ hai.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, sương đêm phủ ướt đẫm vai áo, Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn ngọn đèn sắp đốt đến cạn dầu, cảm thấy cũng nên trở về.
Sự tình hôm này tạm nói đến đây, Đỗ Anh Vũ tạm thời vẫn chưa thể thuyết phục Tô Hiến Thành hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng ít nhất hắn tin họ Tô sẽ không sớm rời đi, chỉ cần như vậy là đủ.
Trần Kình đánh xe mang đám người từ Quốc Học Viện trở về, đến phủ họ Đoàn, Tô Hiến Thành lặng lẽ xuống xe, suốt cả chặng đường hắn đều trầm tư không nói một lời, lúc bước xuống xe thì có chút phiêu hốt, chậm rãi quay đầu chắp tay từ biệt rồi bước vào bên trong phủ đệ.
Lúc này trên xe chỉ còn Đỗ tiểu tử cùng với Quách Ngọc Như, hai người ngồi đối diện, bất giác nội tâm của Đỗ Anh Vũ có chút câu nệ, thi thoảng lại nghếch mắt liếc nhìn về phía Quách Ngọc Như giống như muốn xem thấu nội tâm của nàng.
Bên trong xe không khí trở nên cổ quái, rất trầm, người bên trong xe có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xe ngựa kẽo kẹt, tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng hít thở đều đặn của đối phương, cả hai chẳng ai lên tiếng, tựa như đều muốn chờ đối phương mở lời trước.
Quách Ngọc Như từ đầu đến cuối biểu hiện không đổi, nàng nhìn hắn, một đôi con ngươi mềm mại mà thâm thuý, tựa như phù dung đẹp đẽ, lại an tĩnh bình thản giống nước Tây hồ mùa thu.
Đỗ Anh Vũ chịu không nổi, hắn hơi cúi đầu, che dấu đi nụ cười gượng.
Không phải vì hắn làm sai nên mới có biểu hiện bất an, nói thật, so với Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ càng lo ngại Quách Ngọc Như nhìn ra được điều gì.
Người ta nói, trực giác của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất, đây là tài năng thiên bẩm, đám nam nhân có rèn luyện cả đời cũng không thể sánh được.
Trong một số thời điểm, phán đoán của nữ nhân đều dị thường nhạy bén, cực độ chuẩn xác, thậm trí không cần quay đầu các nàng cũng biết ngươi là đang nhìn mông hay nhìn đùi của nàng.
Vậy nên, đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân thân cận mình, nếu không cần nói dối, vậy thì tuyệt đối đừng nói dối.
Đối với Đỗ Anh Vũ, Quách Ngọc Như còn hơn cả thân cận, nếu được lựa chọn, họ Đỗ cũng không muốn lừa nàng, chỉ có điều, hắn không thể làm khác.
Rất nhanh, Anh Vũ Biệt Phủ hiện ra trước mắt, Đỗ Anh Vũ giống như thoát được gánh nặng, thoan thoát nhảy xuống xe.
Tại cổng vào, nhìn theo chiếc xe ngựa được Trần Kình mang đi, rồi lại nhìn về người phụ nữ lặng lẽ đứng đó, tại đây hai người phải tách ra, hắn đi bên trái, nàng về bên phải, Đỗ Anh Vũ nở nụ cười, chào tạm biệt:
- Cô cô, ngủ sớm!
Đương lúc hắn âm thầm thở phào quay đầu rời đi thì chợt nghe thấy tiếng thở dài.
Lòng hắn chợt thắt lại.
Rất nhanh sau đó, giọng nói dịu dàng của Quách thị vang bên tai Đỗ Anh Vũ:
- A Vũ!
- Vâng?
Hắn ngoái đầu nhìn lại, hình ảnh nữ nhân váy trắng yểu điệu dưới trăng hiện lên thật rõ ràng, nhưng cũng thật mịt mờ như mĩ nhân bước ra từ tranh họa.
Đỗ Anh Vũ chợt có cảm giác ánh mắt của đối phương như muốn hằn sâu lên da thịt mình, xuyên thấu tâm can của mình.
Nữ nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Chớ nghĩ nhiều... cô cô không phải mối bận tâm của ngươi.
Đỗ Anh Vũ hơi cau mày, nhất thời không hiểu hàm ý mà nàng muốn nói.
Đột nhiên, Quách Ngọc Như tiến lên một vài bước, khi khoảng cách của hai người sát lại gần nhau, nàng vươn tay vuốt nhẹ gò má của hắn.
- Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc, A Vũ đã trưởng thành, đã cao lớn sắp đuổi kịp cô cô rồi!
- Cô cô, ta...
Dung mạo như tranh thủy mặc của nàng khiến lòng Đỗ Anh Vũ bất chợt thổn thức. Quách Ngọc Như thì chỉ cười lắc đầu, dịu dàng nói ra:
- Ngươi có nỗi khổ tâm, cô cô hiểu, an tâm đi A Vũ, cô cô tuyệt đối tin ngươi, mặc kệ ngươi là muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi nói, cô cô đều tin ngươi...
Đỗ Anh Vũ nghe vậy lòng có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, lòng chợt thấy xấu hổ.
Rất nhanh sau đó, hắn bật cười, nét ngây thơ sáng lạng hiện rõ trên khuôn mặt gã thiếu niên.
Nếu lúc này có thể nói một câu đại nghịch bất đạo, Đỗ Anh Vũ muốn sảng khoái quát lên:
“Có câu nói này của ái phi, trẫm cảm thấy bản thân liền có thể địch lại thiên quân vạn mã!”
...
Ở một nơi khác, Tô Hiến Thành một mình bước vào phủ đệ Đoàn gia tại Yên Hưng, lúc này đèn đuốc đều đã tắt ngúm, đám hạ nhân đều đã sớm ngủ.
Lê bước vô định, họ Tô cũng cũng không biết bản thân làm thế nào mà tìm tới được phòng ngủ.
Cả người hắn giống như lâm vào một trạng thái vi diệu.
Nửa trầm tư, nửa hồn phi phách lạc.
Cuối cùng là trằn trọc không sao ngủ nổi.
Những lúc này, bình thường Tô Hiến Thành sẽ viết thư pháp, hoặc luyện kiếm, hoặc tĩnh toạ.
Nhưng không, Tô Hiến Thành hẳn chỉ ngồi, nhìn chằm chằm vào ánh đèn dầu lay lắt trên bàn, lòng không ngừng nghĩ ngợi về những điều mà Đỗ Anh Vũ đã chia sẻ tối nay.
Từng câu, từng chữ giống như có ma lực khắc sâu vào trong đầu óc, Tô Hiến Thành cười khổ, y biết bản thân lại bị thằng nhãi kia qua loa, thế nhưng hắn không tức giận chút nào, chỉ cảm thấy bản thân có điểm bất lực mà thở dài.
“Truyền nhân của Thái Uý thì phải làm những chuyện điên rồ không tiếc mạng như vậy sao?”
“Thiếu chủ của Tàn Hồng Doanh thì nhất định phải đơn độc gánh vác cái loại trách nhiệm này hay sao?”
“...”
Tô Hiến Thành cho rằng Đỗ Anh Vũ điên cuồng như vậy vì trên lưng hắn phải gánh vác trách nhiệm, loại trách nhiệm mà bình thường một đứa trẻ không nên có.
Vậy còn ta, ta có thể làm gì giúp cho hắn?
Ban đầu Tô Hiến Thành chỉ muốn kéo Đỗ Anh Vũ trở lại con đường mà hắn cho là đứng đắn.
Không phải Tô Hiến Thành không tin Đỗ Anh Vũ, hẳn chỉ là... quá lo lắng mà thôi, trong mắt Tô thư sinh, Đỗ Anh Vũ vừa là bạn tốt, vừa là em trai, Tô Hiến Thành không muốn mất đi người huynh đệ này.
Thế nhưng khi nhìn thấy cái bóng lưng bé nhỏ mà tưởng như cao lớn vạn trượng kia, Tô Hiến Thành đột nhiên có cảm giác muốn liều mình theo quân tử.
Chẳng biết qua bao lầu, những tiếng gà gáy canh báo hiệu trời sáng vang khắp Yên Hưng Thành, ở ngoài trời, ánh bình minh bắt đầu ló dạng, những tia ánh sáng yếu ớt le lói xuyên qua khe cửa, hằn lên người gã thư sinh những vệt ánh sáng lờ mờ.
Tô Hiến Thành thoáng ngẩn người, y giống như mất hồn, vô định giơ tay lên, làm ra điệu bộ muốn tóm lấy cái vệt sáng giữa không trung này, nhìn qua thì hắn giống như đã nắm được, thế nhưng kì thật chẳng có cái quái gì trong tay cả.
Bất chợt, Tô Hiến Thành lâm vào đại ngộ, cả người thể hồ quán đỉnh, cuối cùng thì lắc đầu bật cười.
“Mẹ kiếp, cuối cũng vẫn là ăn phải miếng bánh vẽ của tiểu tử kia.”
“Aizz! Nếu có thể quay ngược lại thời gian, ta thật hi vọng bản thân có thể tránh xa tiểu quỷ này, càng xa càng tốt!”
Đáy lòng thì phỉ nhổ bản thân, phỉ nhổ Đỗ Anh Vũ, thế nhưng khoé miệng họ Tô lại hiện tại một vệt tiếu dung sáng lạng.
Hắn cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất có thể khẳng định được bản tâm mình.
Ánh sáng... là thứ không thể nắm bắt, người muốn nhìn thấy nó rõ ràng, tất phải chịu qua đêm dài giá lạnh.
Tô Hiến Thành chỉ cần biết là nó có tồn tại, như vậy là đủ.
Suy cho cùng, huynh đệ, không phải là cùng nhau điên cuồng, cùng nhau gánh vác hay sao?
...
Lúc Đoàn Thiên Hương đẩy cửa bước vào đã thấy Tô Hiến Thành xiêm y chỉn chu, thần thái sáng ngời, hoàn toàn không giống một người trải qua một đêm khó ngủ.
- A Hương! Nàng tới rồi sao?
Đoàn Thiên Hương nhìn điệu bộ vị hôn phu mà lòng đầy nghi hoặc.
Nhìn thần thái tự tin của hắn lúc này so với điệu bộ âu sầu ngày hôm qua liền giống như thay một con người khác vậy.
Tô Hiến Thành đứng lên, cầm lấy tay Đoàn thị, bất chợt nói:
- A Hương, gả cho ta đi...
Đoàn Thiên Hương sững người, mắt trợn tròn, giống như không tin vào tai mình, lắp bắp nói:
- A Thành... ngươi rốt cuộc là ăn phải cái gì vậy.
Tô Hiến Thành lắc đầu, tiến lên ôm lấy mĩ nhân, cảm nhân thân thể mềm mại ấm áp của Thiên Hương, hắn nói:
- Để nàng phải chờ quá lâu, là Tô Hiến Thành ta có lỗi với nàng, để cho nàng chịu khổ...
Nghe thấy lời này, Đoàn thị cả người khẽ run rẩy, tựa đầu vào ngực gã nam nhân, nàng khẽ nói:
- Thiếp... không khổ!
Đoàn Thiên Hương cùng Tô Hiến Thành tuổi tác ngang bằng, họ Tô năm nay đã hai mươi, Đoàn thị cũng là tương tự.
Tại thời kì này, nữ nhân ở cái độ tuổi của nàng hẳn là đã sớm kết hôn sinh con, an bề gia thất, Đoàn Thiên Hương vì chờ đợi Tô Hiến Thành mà một mực ở vậy, ngoài mặt nàng nói vì muốn làm một nữ nhân độc lập, chính tay gây dựng sự nghiệp, thế nhưng Tô Hiến Thành cũng biết nàng là đang âm thầm gánh chịu lấy áp lực từ Đoàn thị cũng như thế gian dị nghị.
Đoàn thị lúc này như mặt trời ban trưa, thế gia công tử muốn cưới nàng có thể xếp vòng quanh kinh thành.
Có lẽ đây cũng là một lý do khiến Đoàn Thiên Hương không trở lại Đoàn phủ đi.
Hết thẩy chỉ vì một gã thư sinh.
Tô Hiến Thành thấy mình nợ người con gái này nhiều lắm, trả không biết bao giờ mới đủ, thế nên trước mắt, trả trước chút tiền lãi, cho nàng một danh phận chính quy.
Hắn yêu thích nàng, chỉ có điều xưa nay có điểm tự ti bởi thân phận nên không biết mở lời ra sao.
Hiện tại Tô Hiến Thành đã thông suốt rồi.
Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Tô Hiến Thành ta muốn giúp tên điên kia bình thiên hạ, vậy trước mắt chính là nên thành gia lập thất.
...
Những thứ Đỗ Anh Vũ cho rằng có thể nói hắn đều nói, những thứ không thể nói, hắn chỉ mỉm cười lơ đi, đối với thân nhân, Đỗ Anh Vũ xưa này luôn cố gắng nói chuyện thực tế, hắn không muốn lừa dối họ, dẫu cho đó có là một thời nói dối thiện chí.
Đồng thời, Đỗ Anh Vũ hắn cũng không thể hoàn toàn nói thật với họ, vì vậy để cho hai người đặt mười phần tin tưởng vào bản thân là chuyện không dễ dàng.
Suy cho cùng, đừng nói người khác, đến cả Đỗ tiểu tử nhiều lúc cũng nghi hoặc bản thân nữa là.
Hắn thừa hiểu mình không phải thần tiên, cũng không cho rằng mình là một gã thiên tài trí tuệ vô song nào cả, không có gì đảm bảo những việc hắn muốn làm đều sẽ diễn ra suôn sẻ cả, thế đạo ai mà nói trước được.
Trước khi đến đây, Đỗ Anh Vũ đã sớm chuẩn bị đủ lý do thoái thác sao cho hợp tình hợp lý nhất, giảng đại đạo, nói đại nghĩa, kể đại lợi... thậm chí hắn còn tự soi gương, tự thuyết phục bản thân mình.
Mặc kệ thế nào, mặc cho hắn có là đang lừa mình dối người đi chăng nữa, cái kế hoạch này, Đỗ Anh Vũ hắn chính là muốn làm, phải làm, nhất định sẽ làm.
Nhiều năm nay hắn đã dày công đặt xuống các quân cờ, chỉ để đợi đến thời điểm này, thời điểm Đỗ Anh Vũ chơi một trận cờ lớn nhất đời người, nếu không thành công thì cũng phải thành nhân.
Chỉ cần kế hoạch Vành Đai trên biển hoàn thiện, kế hoạch Năm Mũi Tên chính là bước thứ hai.
Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, sương đêm phủ ướt đẫm vai áo, Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn ngọn đèn sắp đốt đến cạn dầu, cảm thấy cũng nên trở về.
Sự tình hôm này tạm nói đến đây, Đỗ Anh Vũ tạm thời vẫn chưa thể thuyết phục Tô Hiến Thành hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng ít nhất hắn tin họ Tô sẽ không sớm rời đi, chỉ cần như vậy là đủ.
Trần Kình đánh xe mang đám người từ Quốc Học Viện trở về, đến phủ họ Đoàn, Tô Hiến Thành lặng lẽ xuống xe, suốt cả chặng đường hắn đều trầm tư không nói một lời, lúc bước xuống xe thì có chút phiêu hốt, chậm rãi quay đầu chắp tay từ biệt rồi bước vào bên trong phủ đệ.
Lúc này trên xe chỉ còn Đỗ tiểu tử cùng với Quách Ngọc Như, hai người ngồi đối diện, bất giác nội tâm của Đỗ Anh Vũ có chút câu nệ, thi thoảng lại nghếch mắt liếc nhìn về phía Quách Ngọc Như giống như muốn xem thấu nội tâm của nàng.
Bên trong xe không khí trở nên cổ quái, rất trầm, người bên trong xe có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xe ngựa kẽo kẹt, tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng hít thở đều đặn của đối phương, cả hai chẳng ai lên tiếng, tựa như đều muốn chờ đối phương mở lời trước.
Quách Ngọc Như từ đầu đến cuối biểu hiện không đổi, nàng nhìn hắn, một đôi con ngươi mềm mại mà thâm thuý, tựa như phù dung đẹp đẽ, lại an tĩnh bình thản giống nước Tây hồ mùa thu.
Đỗ Anh Vũ chịu không nổi, hắn hơi cúi đầu, che dấu đi nụ cười gượng.
Không phải vì hắn làm sai nên mới có biểu hiện bất an, nói thật, so với Tô Hiến Thành, Đỗ Anh Vũ càng lo ngại Quách Ngọc Như nhìn ra được điều gì.
Người ta nói, trực giác của nữ nhân là thứ đáng sợ nhất, đây là tài năng thiên bẩm, đám nam nhân có rèn luyện cả đời cũng không thể sánh được.
Trong một số thời điểm, phán đoán của nữ nhân đều dị thường nhạy bén, cực độ chuẩn xác, thậm trí không cần quay đầu các nàng cũng biết ngươi là đang nhìn mông hay nhìn đùi của nàng.
Vậy nên, đối với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân thân cận mình, nếu không cần nói dối, vậy thì tuyệt đối đừng nói dối.
Đối với Đỗ Anh Vũ, Quách Ngọc Như còn hơn cả thân cận, nếu được lựa chọn, họ Đỗ cũng không muốn lừa nàng, chỉ có điều, hắn không thể làm khác.
Rất nhanh, Anh Vũ Biệt Phủ hiện ra trước mắt, Đỗ Anh Vũ giống như thoát được gánh nặng, thoan thoát nhảy xuống xe.
Tại cổng vào, nhìn theo chiếc xe ngựa được Trần Kình mang đi, rồi lại nhìn về người phụ nữ lặng lẽ đứng đó, tại đây hai người phải tách ra, hắn đi bên trái, nàng về bên phải, Đỗ Anh Vũ nở nụ cười, chào tạm biệt:
- Cô cô, ngủ sớm!
Đương lúc hắn âm thầm thở phào quay đầu rời đi thì chợt nghe thấy tiếng thở dài.
Lòng hắn chợt thắt lại.
Rất nhanh sau đó, giọng nói dịu dàng của Quách thị vang bên tai Đỗ Anh Vũ:
- A Vũ!
- Vâng?
Hắn ngoái đầu nhìn lại, hình ảnh nữ nhân váy trắng yểu điệu dưới trăng hiện lên thật rõ ràng, nhưng cũng thật mịt mờ như mĩ nhân bước ra từ tranh họa.
Đỗ Anh Vũ chợt có cảm giác ánh mắt của đối phương như muốn hằn sâu lên da thịt mình, xuyên thấu tâm can của mình.
Nữ nhân khẽ mỉm cười, nói:
- Chớ nghĩ nhiều... cô cô không phải mối bận tâm của ngươi.
Đỗ Anh Vũ hơi cau mày, nhất thời không hiểu hàm ý mà nàng muốn nói.
Đột nhiên, Quách Ngọc Như tiến lên một vài bước, khi khoảng cách của hai người sát lại gần nhau, nàng vươn tay vuốt nhẹ gò má của hắn.
- Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc, A Vũ đã trưởng thành, đã cao lớn sắp đuổi kịp cô cô rồi!
- Cô cô, ta...
Dung mạo như tranh thủy mặc của nàng khiến lòng Đỗ Anh Vũ bất chợt thổn thức. Quách Ngọc Như thì chỉ cười lắc đầu, dịu dàng nói ra:
- Ngươi có nỗi khổ tâm, cô cô hiểu, an tâm đi A Vũ, cô cô tuyệt đối tin ngươi, mặc kệ ngươi là muốn làm cái gì, chỉ cần ngươi nói, cô cô đều tin ngươi...
Đỗ Anh Vũ nghe vậy lòng có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên, lòng chợt thấy xấu hổ.
Rất nhanh sau đó, hắn bật cười, nét ngây thơ sáng lạng hiện rõ trên khuôn mặt gã thiếu niên.
Nếu lúc này có thể nói một câu đại nghịch bất đạo, Đỗ Anh Vũ muốn sảng khoái quát lên:
“Có câu nói này của ái phi, trẫm cảm thấy bản thân liền có thể địch lại thiên quân vạn mã!”
...
Ở một nơi khác, Tô Hiến Thành một mình bước vào phủ đệ Đoàn gia tại Yên Hưng, lúc này đèn đuốc đều đã tắt ngúm, đám hạ nhân đều đã sớm ngủ.
Lê bước vô định, họ Tô cũng cũng không biết bản thân làm thế nào mà tìm tới được phòng ngủ.
Cả người hắn giống như lâm vào một trạng thái vi diệu.
Nửa trầm tư, nửa hồn phi phách lạc.
Cuối cùng là trằn trọc không sao ngủ nổi.
Những lúc này, bình thường Tô Hiến Thành sẽ viết thư pháp, hoặc luyện kiếm, hoặc tĩnh toạ.
Nhưng không, Tô Hiến Thành hẳn chỉ ngồi, nhìn chằm chằm vào ánh đèn dầu lay lắt trên bàn, lòng không ngừng nghĩ ngợi về những điều mà Đỗ Anh Vũ đã chia sẻ tối nay.
Từng câu, từng chữ giống như có ma lực khắc sâu vào trong đầu óc, Tô Hiến Thành cười khổ, y biết bản thân lại bị thằng nhãi kia qua loa, thế nhưng hắn không tức giận chút nào, chỉ cảm thấy bản thân có điểm bất lực mà thở dài.
“Truyền nhân của Thái Uý thì phải làm những chuyện điên rồ không tiếc mạng như vậy sao?”
“Thiếu chủ của Tàn Hồng Doanh thì nhất định phải đơn độc gánh vác cái loại trách nhiệm này hay sao?”
“...”
Tô Hiến Thành cho rằng Đỗ Anh Vũ điên cuồng như vậy vì trên lưng hắn phải gánh vác trách nhiệm, loại trách nhiệm mà bình thường một đứa trẻ không nên có.
Vậy còn ta, ta có thể làm gì giúp cho hắn?
Ban đầu Tô Hiến Thành chỉ muốn kéo Đỗ Anh Vũ trở lại con đường mà hắn cho là đứng đắn.
Không phải Tô Hiến Thành không tin Đỗ Anh Vũ, hẳn chỉ là... quá lo lắng mà thôi, trong mắt Tô thư sinh, Đỗ Anh Vũ vừa là bạn tốt, vừa là em trai, Tô Hiến Thành không muốn mất đi người huynh đệ này.
Thế nhưng khi nhìn thấy cái bóng lưng bé nhỏ mà tưởng như cao lớn vạn trượng kia, Tô Hiến Thành đột nhiên có cảm giác muốn liều mình theo quân tử.
Chẳng biết qua bao lầu, những tiếng gà gáy canh báo hiệu trời sáng vang khắp Yên Hưng Thành, ở ngoài trời, ánh bình minh bắt đầu ló dạng, những tia ánh sáng yếu ớt le lói xuyên qua khe cửa, hằn lên người gã thư sinh những vệt ánh sáng lờ mờ.
Tô Hiến Thành thoáng ngẩn người, y giống như mất hồn, vô định giơ tay lên, làm ra điệu bộ muốn tóm lấy cái vệt sáng giữa không trung này, nhìn qua thì hắn giống như đã nắm được, thế nhưng kì thật chẳng có cái quái gì trong tay cả.
Bất chợt, Tô Hiến Thành lâm vào đại ngộ, cả người thể hồ quán đỉnh, cuối cùng thì lắc đầu bật cười.
“Mẹ kiếp, cuối cũng vẫn là ăn phải miếng bánh vẽ của tiểu tử kia.”
“Aizz! Nếu có thể quay ngược lại thời gian, ta thật hi vọng bản thân có thể tránh xa tiểu quỷ này, càng xa càng tốt!”
Đáy lòng thì phỉ nhổ bản thân, phỉ nhổ Đỗ Anh Vũ, thế nhưng khoé miệng họ Tô lại hiện tại một vệt tiếu dung sáng lạng.
Hắn cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất có thể khẳng định được bản tâm mình.
Ánh sáng... là thứ không thể nắm bắt, người muốn nhìn thấy nó rõ ràng, tất phải chịu qua đêm dài giá lạnh.
Tô Hiến Thành chỉ cần biết là nó có tồn tại, như vậy là đủ.
Suy cho cùng, huynh đệ, không phải là cùng nhau điên cuồng, cùng nhau gánh vác hay sao?
...
Lúc Đoàn Thiên Hương đẩy cửa bước vào đã thấy Tô Hiến Thành xiêm y chỉn chu, thần thái sáng ngời, hoàn toàn không giống một người trải qua một đêm khó ngủ.
- A Hương! Nàng tới rồi sao?
Đoàn Thiên Hương nhìn điệu bộ vị hôn phu mà lòng đầy nghi hoặc.
Nhìn thần thái tự tin của hắn lúc này so với điệu bộ âu sầu ngày hôm qua liền giống như thay một con người khác vậy.
Tô Hiến Thành đứng lên, cầm lấy tay Đoàn thị, bất chợt nói:
- A Hương, gả cho ta đi...
Đoàn Thiên Hương sững người, mắt trợn tròn, giống như không tin vào tai mình, lắp bắp nói:
- A Thành... ngươi rốt cuộc là ăn phải cái gì vậy.
Tô Hiến Thành lắc đầu, tiến lên ôm lấy mĩ nhân, cảm nhân thân thể mềm mại ấm áp của Thiên Hương, hắn nói:
- Để nàng phải chờ quá lâu, là Tô Hiến Thành ta có lỗi với nàng, để cho nàng chịu khổ...
Nghe thấy lời này, Đoàn thị cả người khẽ run rẩy, tựa đầu vào ngực gã nam nhân, nàng khẽ nói:
- Thiếp... không khổ!
Đoàn Thiên Hương cùng Tô Hiến Thành tuổi tác ngang bằng, họ Tô năm nay đã hai mươi, Đoàn thị cũng là tương tự.
Tại thời kì này, nữ nhân ở cái độ tuổi của nàng hẳn là đã sớm kết hôn sinh con, an bề gia thất, Đoàn Thiên Hương vì chờ đợi Tô Hiến Thành mà một mực ở vậy, ngoài mặt nàng nói vì muốn làm một nữ nhân độc lập, chính tay gây dựng sự nghiệp, thế nhưng Tô Hiến Thành cũng biết nàng là đang âm thầm gánh chịu lấy áp lực từ Đoàn thị cũng như thế gian dị nghị.
Đoàn thị lúc này như mặt trời ban trưa, thế gia công tử muốn cưới nàng có thể xếp vòng quanh kinh thành.
Có lẽ đây cũng là một lý do khiến Đoàn Thiên Hương không trở lại Đoàn phủ đi.
Hết thẩy chỉ vì một gã thư sinh.
Tô Hiến Thành thấy mình nợ người con gái này nhiều lắm, trả không biết bao giờ mới đủ, thế nên trước mắt, trả trước chút tiền lãi, cho nàng một danh phận chính quy.
Hắn yêu thích nàng, chỉ có điều xưa nay có điểm tự ti bởi thân phận nên không biết mở lời ra sao.
Hiện tại Tô Hiến Thành đã thông suốt rồi.
Tề gia, trị quốc, bình thiên hạ.
Tô Hiến Thành ta muốn giúp tên điên kia bình thiên hạ, vậy trước mắt chính là nên thành gia lập thất.
...